.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_455" class="block_" lang="en">Trang 228# 1
Chương 455: Không gian kỳ dị
Nơi này đã là bên trong của Thái cổ huyền chu, nhưng ánh sáng chẳng những không tù mù, ngược lại phá lệ sáng ngời. Vân Triệt nâng mắt nhìn lại, sau đó âm thầm líu lưỡi, bởi vì trước mắt, rõ ràng là một mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ, xanh biếc tận trời! Tận cùng của thảo nguyên, chính là bầu trời mênh mông bao la.
- Wow! Quả nhiên giống với lời sư phụ nói!
Hạ Nguyên Bá lần đầu tiên đến nơi đây cũng tỏ vẻ kinh ngạc, không kiềm chế được lên tiếng kinh hô:
- Sư phụ nói bên trong Thái cổ huyền chu có pháp tắc không gian đặc thù, tự thành một thế giới, nhìn qua nơi này, làm cho người ta vốn không cách nào tưởng tượng đây là bên trong một huyền chu.
- Tự thành một thế giới?
Trên mặt Vân Triệt lộ vẻ kinh ngạc. Đồng thời, trong đầu của hắn cũng vang lên giọng nói của Mạt Lỵ:
- Quả nhiên, pháp tắc không gian ở trong này hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài! Như thế xem ra, không gian chân chính bên trong này, cần phải lớn hơn chỗ đã nhìn thấy bên ngoài rất nhiều! Có lẽ… Nếu so với toàn bộ Thiên Huyền đại lục còn khổng lồ hơn mấy lần… Thậm chí ngàn vạn lần cũng có thể!
Vân Triệt: “…”
Cả vùng thảo nguyên bằng phẳng vô cùng, nhìn không thấy bờ bến, chỗ đáng chú ý duy nhất, chính là huyền trận rộng chừng một trượng cách đó không xa, chớp động lên ánh sáng màu đỏ nhạt. Phượng Hoành Không và đám trưởng lão của Phượng Hoàng thần tông đều đang vây quanh huyền trận này, ánh mắt đặc biệt thận trọng.
- Pháp tắc không gian của nơi này quả nhiên quỷ dị, một huyền trận không gian như vậy, ở Thiên Huyền đại lục, nếu lâu không dùng đến, huyền lực vạn năm cũng chỉ sẽ suy giảm đến chừng năm thành. Mà huyền trận không gian một đời phụ hoàng của trẫm lưu lại, mới trong thời gian ba trăm năm ngắn ngủi, đã suy giảm trên tám phần.
Phượng Hoành Không nhíu mày nói.
- Chỉ có điều lực lượng còn thừa lại, cũng đủ để truyền tống chúng ta đến chỗ thăm dò lần trước.
Phượng Phi Yên thu tay lại từ trên quang mang huyền trận, bình tĩnh nói. Thái cổ huyền chu quá mức khổng lồ, trong mười hai canh giờ ngắn ngủi vốn không có khả năng thăm dò xong. Cho nên, mỗi lần thăm dò, Phượng Hoàng thần tông đều sẽ lưu lại một huyền trận không gian như vậy, lần sau khi Thái cổ huyền chu mở ra, liền có thể trực tiếp từ nơi huyền trận này truyền tống đến chỗ lần trước đã thăm dò.
- Trước tăng mạnh một chút huyền trận ban đầu, sau đó liền bắt đầu đi.
Phượng Hoành Không quyết đoán nói.
- Được!
Hơn hai mươi Bá Hoàng của Phượng Hoàng thần tông đồng thời ra tay, trút huyền lực xuống trong huyền trận này, rất nhanh, quang mang huyền trận liền từ ảm đạm trở nên càng lúc càng nồng đậm.
Huyền trận tăng mạnh xong, Phượng Hoành Không xoay người, nói:
- Các vị thánh địa và các vị khách quý sáu nước, cần phải cùng nhau đi trước thăm dò bên trong Thái cổ huyền chu? Các đời trước thăm dò đã thâm nhập đến chừng ba vạn dặm, tuy rằng thủy chung không thu hoạch được gì, nhưng nói không chừng, lần này chúng ta sẽ có đột phá mang tính tiến triển, phát hiện kỳ vật thượng cổ trong đó. Càng xâm nhập, nguy hiểm liền càng lớn, trong ba vạn dặm, đã là nơi Bá Huyền thú hoành hành, nguy hiểm trùng trùng, một vài chướng ngại càng là lực lượng của một người không cách nào đột phá, cần hiệp lực mà đi. Nếu muốn cùng nhau đi tới, liền có thể vào trong huyền trận này, nếu muốn tự do mà đi, cũng có thể tự tiện… Chỉ có điều…
Giọng Phượng Hoành Không dừng lại một chút, thản nhiên nói
- Người dưới Bá Hoàng vẫn nên thôi, tiến vào huyền trận này, vẫn là muốn chết.
Trong ba mươi sáu người, huyền lực thấp hơn Bá Hoàng cũng chỉ có năm người mà thôi, Vân Triệt là một, huyền giả Hắc Sát quốc hai người, còn có hai người Nguyệt Cơ và Mị cơ mà Dạ Tinh Hàn mang đến.
Thái cổ huyền chu ba trăm năm vừa hiện, đã tiến vào, đương nhiên phải lựa chọn hiệp lực thăm dò chỗ sâu. Cổ Thương chân nhân xoay người lại, nói:
- Nguyên Bá, con có đi cùng vi sư không?
Hạ Nguyên Bá lại lắc lắc đầu:
- Không đâu sư phụ, lần này đệ tử theo sư phụ đến trong huyền chu, chính là để mở mang tầm mắt, cũng không có dã tâm gì, cho nên liền không đi cùng, con và tỷ phu ở đây tùy tiện chơi đùa là được rồi.
Có Vân Triệt ở đây, Cổ Thương chân nhân cũng biết Hạ Nguyên Bá sẽ trả lời như vậy, hắn chậm rãi gật đầu:
- Cũng được. Chỉ có điều, mặc dù huyền thú ở khu vực gần đây không có uy hiếp, hoàn cảnh cũng không hiểm ác, nhưng thế giới này dù sao cũng không tầm thường, cho dù là ai cũng không cách nào đoán trước được nơi nào sẽ cất giấu nguy hiểm vĩ đại, cho nên vẫn phải cẩn thận là hơn.
- Mặt khác, phải nhớ kỹ một chuyện lúc trước vi sư đã nói rất nhiều lần… Sau khi cửa thuyền của Thái cổ huyền chu mở ra, liền ý nghĩa với sau mười hai canh giờ huyền chu sẽ biến mất, khi thời gian gần tới mười hai canh giờ, toàn bộ không gian của huyền chu sẽ xuất hiện rung động, khi cảm giác được không gian rung động, nhất định phải cố hết sức để cho bản thân ở nơi trống trải. Nói vậy, mới có thể vào lúc mười hai canh giờ bị mạnh mẽ đẩy ra khỏi thế giới của huyền chu. Nhưng mà, nếu khi đó con ở nơi bị phong kín, ví dụ như sơn động, khe sâu, phòng ốc, tháp đá linh tinh gì đó, thì sẽ không cách nào bị đẩy ra khỏi huyền chu, mà đi cùng huyền chu cùng biến mất… Cũng chính là hoàn toàn tiêu vong! Từ khi Thái cổ huyền chu xuất hiện, đã có hơn mười tổ tiên gặp vận rủi này, hình hồn đều diệt! Nhớ lấy!
- Con đã biết, sư phụ.
Hạ Nguyên Bá gật đầu, sau đó nghi vấn nói:
- Chỉ có điều đệ tử vẫn luôn không rõ ràng, vì sao ở nơi tương đối phong kín, sẽ không có khả năng bị đẩy ra ngoài chứ?
- Bởi vì ở nơi này mỗi một khối thổ địa, mỗi một cục đá, đều vô cùng cứng rắn, hơn nữa trong đó bao hàm quy tắc hệ thổ mật độ cực kỳ đáng sợ.
Cổ Thương chân nhân vừa nói vừa chìa tay, hút một tảng đá chừng nắm tay trên đất lên, đưa đến trên tay Hạ Nguyên Bá:
- Nguyên Bá, con thử hủy diệt nó.
- A…
Lấy thực lực Bá Hoàng trung kỳ trước mắt của Hạ Nguyên Bá, đừng nói một tảng đá, cho dù là một khối huyền thiết, cũng có thể dễ dàng biến thành phấn vụn. Sức nặng và xúc cảm của tảng đá trong tay không khác tảng đá bình thường nhiều lắm, hắn cầm lấy tảng đá, dùng sức nắm chặt… Sau đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì tảng đá trong tay đừng nói bị bóp nát, chính là ngay cả một chút dấu vết biến hình cũng không có.
Hạ Nguyên Bá đặt tảng đá sang tay trái, bàn tay mở ra, sau đó khẽ hít một hơi, tay phải thành quyền, mạnh mẽ nện xuống.
Phập…
Nửa gương mặt của Hạ Nguyên Bá hơi méo mó, đau đến nhe răng trợn mắt, tảng đá trong tay cũng rơi xuống… Vẫn lông tóc không tổn thương gì.
- Cái này này này… Đây là tảng đá gì! Làm sao có thể cứng rắn như vậy!
Hạ Nguyên Bá xoay xoay cổ tay, vẻ mặt khiếp sợ nói.
Vân Triệt đứng ở bên người Hạ Nguyên Bá, nghe thầy trò bọn họ nói như vậy, nhìn động tác của Hạ Nguyên Bá, cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
- Trong rất nhiều dự đoán, Thái cổ huyền chu này rất có thể là huyền chu thời kỳ thượng cổ chân thần, đã là thứ của thời đại chân thần, như vậy cho dù là một hòn đá nhỏ, cũng tuyệt đối không tầm thường. Nơi này cho dù là thứ gì, đều cứng cỏi vượt qua tưởng tượng của con, cho dù con dùng hết toàn lực, cũng cơ bản không có khả năng đánh nát dù chỉ là một tảng đá bình thường nhất của nơi này, chứ đừng nói tới thạch bích gì đó.
Cổ Thương chân nhân chậm rãi nói:
- Lực lượng nơi đây có thể chống chọi lớn như thế, cũng tự nhiên có thể chống cự được khí tức vĩ đại. Nếu như sau mười hai canh giờ, thân ở chung quanh toàn là nơi không gian ngăn cách, khí tức đưa chúng ta ra ngoài sẽ hoàn toàn bị ngăn cách, do đó không cách nào đi ra ngoài, theo Thái cổ huyền chu biến mất, cũng vĩnh viễn táng thân trong đó.
- A a, đã biết.
Hạ Nguyên Bá lòng còn sợ hãi nhìn tảng đá dưới chân, càng thêm nghiêm túc gật đầu.
- Để bảo đảm an toàn, Nguyên Bá, cầm lấy.
Cổ Thương chân nhân lấy ra một mặt dây chuyền ngọc thạch, sau đó trực tiếp đeo lên cổ Hạ Nguyên Bá.
- Hả, sư phụ, đây là cái gì?
Hạ Nguyên Bá tò mò nói.
- Đây là ngọc thạch huyền trận căn cứ vào pháp tắc không gian của Thái cổ huyền chu mà làm ra. Ở trong huyền chu, nếu gặp phải nguy hiểm đủ để trí mạng, hoặc khi đến canh giờ thứ mười hai mà bị phong kín ở nơi không cách nào thoát ra, liền bóp nát ngọc thạch, huyền trận không gian đặc thù chất chứa trong đó, sẽ trực tiếp truyền tống con đến Phượng Hoàng thành ở phía dưới huyền chu. Tuy huyền trận trong ngọc thạch nhỏ, nhưng do vì tuần hoàn theo pháp tắc không gian của Thái cổ huyền chu, cho nên chế tạo ra vô cùng gian nan, cần lực lượng của mấy Đế Quân.
- Năm đó một vị đệ tử thân truyền của Thánh Đế bị lạc trong một cổ điện ở trong này, không cách nào thoát ly, do đó cùng Thái cổ huyền chu cùng nhau biến mất, Thánh Đế dưới buồn giận, liền có ngọc thạch không gian chuyên nhằm vào Thái cổ huyền chu sinh ra. Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, cũng chỉ có Hoàng cực thánh vực ta có được.
- À! Thì ra là thế.
Hạ Nguyên Bá gật đầu, sau đó không chút nghĩ ngợi nói:
- Sư phụ, ngọc thạch này sư phụ có còn không? Cho tỷ phu con một cái!
- Cái này…
Mặt Cổ Thương chân nhân lộ vẻ khó xử, hắn vừa định lắc đầu, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như mình không cho, Hạ Nguyên Bá vô cùng có khả năng sẽ trực tiếp đưa cái của mình cho Vân Triệt. Hắn chỉ có thể âm thầm thở dài, lấy viên trên người mình xuống
- Thôi, cái của vi sư con cũng cầm đi đi. Hai viên ngọc thạch này còn khó được hơn con tưởng tượng, trừ phi nguy hiểm đến tính mạng, bằng không cố hết khả năng không cần dùng thì không dùng.
- Tạ ơn sư phụ!
Hạ Nguyên Bá lập tức giao ngọc thạch cầm trong tay cho Vân Triệt một viên, sau đó thuận tay chào Cổ Thương chân nhân một tiếng:
- Tỷ phu, chúng ta đi thôi.
- Tuy rằng nơi này cũng có huyền thú, nhưng sư phụ nói trong vòng mấy trăm dặm chung quanh đây, mạnh nhất cũng chính là Thiên Huyền thú, không có nguy hiểm gì.
Nhìn Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá đi về hướng đông, Cổ Thương chân nhân thầm cười khổ một tiếng. Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, có bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn làm đệ tử của hắn mà không được, còn đối mặt với Hạ Nguyên Bá, hắn đại đa số thời điểm đều lấy lòng Hạ Nguyên Bá, sợ đánh mất người đệ tử này… Dù sao, Hạ Nguyên Bá có được Bá Hoàng thần mạch trong truyền thuyết, nhất định trở thành một đời Bá Hoàng!
Mà để cho hắn hơi lo lắng chính là… Trong hai năm trước, tính tình của Hạ Nguyên Bá có thể coi là yên lặng mà qua, nhưng rất phù hợp với tính cách phong hoàng xưng đế. Nhưng sau khi gặp Vân Triệt, một thân khí phách vốn ngày càng mạnh mẽ lại gần như ẩn giấu đi rồi vô tung vô ảnh, mặt khác, trước khi tới Thần Hoàng thành, Hạ Nguyên Bá tiến vào Thái cổ huyền chu, chính là vì thân tới hiểm cảnh, càng ở nơi nguy hiểm, hắn càng sẽ trưởng thành, sau đó ở trong nguy cơ và hiểm cảnh tầng tầng đột phá cực hạn của mình, nhưng hiện giờ, lại chọn một khu vực ngay gần không hề có chút nguy hiểm nào…
Cổ Thương chân nhân đã bắt đầu cảm giác được, sự xuất hiện của Vân Triệt, đối với tiến cảnh của Hạ Nguyên Bá, còn có Bá Hoàng thần mạch tiến thêm một bước giác tỉnh, có lẽ sẽ có phản tác dụng tương đương với vĩ đại.
Người của Phượng Hoàng thần tông đã lục tục tiến vào trong huyền trận, Cổ Thương chân nhân và Lăng Khôn cũng đứng bên cạnh huyền trận. Lăng Khôn nhìn thoáng qua Dạ Tinh Hàn lưu lại ở trong không trung, không có chút ý tứ đi qua, nói:
- Dạ thiếu cung chủ, không đi cùng chúng ta sao?
- Hừ! Vẫn là thôi đi.
Dạ Tinh Hàn ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Ta muốn mang theo Nguyệt Cơ và Mị Cơ của ta vào, nhất định sẽ khiến cho một vài lão bất tử cho bản thiếu sắc mặt xem, so với việc phát hiện thần vật thượng cổ gì đó, bản thiếu vẫn cảm thấy càng thêm hứng thú với việc tiêu dao khoái hoạt trong Thái cổ huyền chu này hơn.
Nói xong, Dạ Tinh Hàn cười lớn một tiếng, ôm hai nữ nhân đi xa xa.
- Người ta tới để thưởng thức phong cảnh, chuyện đánh đánh giết giết, vẫn nên giao cho các ngươi xú nam nhân này làm đi, người ta cũng không đi đâu.
Cơ Thiên Nhu hất tóc dài, bĩu môi một cái, kiêu ngạo xoay người, cũng tự mình rời đi.
Đối với việc Dạ Tinh Hàn và Cơ Thiên Nhu tự đi, Phượng Hoành Không không hề có một chút ý tứ muốn giữ lại, ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong đội ngũ bớt đi hai kẻ đau đầu này, có thể yên tĩnh hơn:
- Tuyết Nhi, chúng ta vào đi thôi, sau này, con phải chặt chẽ ở bên cạnh phụ hoàng, ngàn vạn lần không được tùy tiện đi lại.
Sau khi Phượng Hoành Không nói xong, Phượng Tuyết Nhi lại không di chuyển bước chân, mà bỗng nhiên nói:
- Phụ hoàng, Tuyết Nhi muốn tự mình đi dạo ở đây, có thể không?