.
._227__2" class="block_" lang="en">Trang 227# 2
Chương 454: Tiến vào Thái cổ huyền chu
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi kết thúc bài vị chiến bảy nước, ngày mới lờ mờ sáng, trong thành Thần Hoàng đã hoàn toàn ồn ào náo động. Huyền giả không đếm được ngẩng đầu ngưỡng vọng, nhìn bóng đen vĩ đại đang ở phía trên trời cao kia… Hôm nay, là ngày cuối cùng Thái cổ huyền chu lưu lại Thần Hoàng thành, cũng một ngày duy nhất cửa thuyền mở ra. (Thái cổ huyền chu: thái cổ = cổ xưa, huyền = màu đen, chu = thuyền)
Vân Triệt nằm xuống một buổi tối, lúc sáng sớm dựa theo thời gian ước định đi ra cửa phòng, Cổ Thương và Hạ Nguyên Bá đã đang đợi người. Nghe được Vân Triệt đi ra, bọn họ đồng thời quay đầu lại, Hạ Nguyên Bá bước nhanh nghênh đón:
- Tỷ phu, đệ đang định đi qua gọi huynh. Thái cổ huyền chu dường như còn có chừng một phút sẽ mở ra, người của Phượng Hoàng thần tông cũng đã lên rồi.
- Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta cũng lên đi.
Cổ Thương chân nhân chậm rãi nói, phất trần trong tay hắn vung lên, nhất thời, dưới chân của Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá đồng thời xuất hiện một vòng xoáy huyền khí rộng chừng nửa trượng.
Vân Triệt còn chưa mở miệng, vòng xoáy huyền khí kia đã bắt đầu xoay tròn, kéo theo thân thể của Vân Triệt cấp tốc bay thẳng tắp lên, khi hắn phản ứng kịp, thân thể đã độ cao trăm trượng.
Độ cao hai vạn trượng là khái niệm gì? Độ cao giống như đám mây, cũng chỉ chừng một hai ngàn trượng mà thôi. Thân thể của Vân Triệt thẳng tắp mà lên, rất nhanh liền xuyên qua một tầng lại một tầng mây, âm thanh của gió gào thét bên tai như sét đánh điếc tai. Vân Triệt định mở miệng nói chuyện, nhưng vừa há miệng, dòng khí cuồng bạo liền hung mãnh trút vào trong miệng, để cho hắn không thể không ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tuy rằng Thiên Huyền cảnh, Vương Huyền cảnh đều có thể Huyền độ hư không, nhưng độ cao hai vạn trượng, là độ cao mà bọn họ tuyệt đối không có khả năng đạt đến. Muốn đạt đến độ cao này, ít nhất cũng phải là huyền lực cấp bậc Bá Hoàng. Mà đối với một Đế Quân vô cùng cường đại mà nói, lại vốn không tốn lực thổi bay. Đừng nói mang hai người Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá, liền mang hơn ngàn người, cũng không có vấn đề gì cả.
Cuối cùng, sau khi xuyên qua không biết bao nhiêu tầng mây, tiếng gió bên tai bắt đầu nhỏ lại. Vân Triệt ngẩng đầu, Thái cổ huyền chu khổng lồ vô cùng kia đã cách mình không đến trăm trượng, liếc mắt một cái nhìn lại, toàn bộ huyền chu khổng lồ vốn nhìn không thấy bờ ranh rới, màu sắc này, cũng không phải sắc màu u ám ở phía dưới đã nhìn thấy, mà rõ ràng là một màu đỏ sậm thâm thúy.
Lúc này, thời gian mới đi qua ngắn ngủn trăm giây… Trăm giây hai vạn trượng, nhanh hơn tốc độ trên mặt đất của Vân Triệt nhiều lắm!
Cổ Thương chân nhân dẫn bọn hắn tới, là một mặt bên của Thái cổ huyền chu. Khi ba người tới, nơi này đã dừng lại hai ba mươi người, trong đó, Cơ Thiên Nhu, Lăng Khôn đã tới, ba người của Hắc Sát quốc cũng đã đến, một người trong đó là Bá hoàng, một người nửa bước Bá Hoàng, còn có một huyền giả trẻ tuổi, ba người bọn họ là nhân vật cao nhất trong cùng một thế hệ ở Hắc Sát quốc, nhưng bên người đều là người của Phượng Hoàng thần tông và thánh địa, ánh mắt của bọn hắn phá lệ câu nệ, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Trừ đó ra, ngược lại toàn bộ là người của Phượng Hoàng thần tông. Vân Triệt thấy được Phượng Hoành Không, Phượng Phi Yên, Phượng Hi Minh… Còn có Phượng Tuyết Nhi bên người Phượng Hoành Không, vẫn như cũ lấy phượng ngọc lưu ly che lại dung nhan. Huyền giả có thể có tư cách đến thăm dò Thái cổ huyền chu này, tự nhiên đều là nhân vật có địa vị và thực lực cực cao trong Phượng Hoàng thần tông, hơn hai mươi người của Phượng Hoàng thần tông này, trừ bỏ Phượng Tuyết Nhi không hề lộ ra khí tức, trên người mỗi người, đều phóng thích ra khí tức cảnh giới Bá Huyền.
Mười mấy cường giả Bá hoàng cùng nhau trôi lơ lửng trong không trung, sẽ sinh ra cảm giác áp bách khủng bố vô cùng, ngay cả không khí, đều hoàn toàn ngừng lưu động.
Cổ Thương chân nhân đã đến, bọn người Phượng Hoành Không chủ động tiến lên chào, chỉ có điều đối với Vân Triệt, lại gần như chỉ nhìn thoáng qua.
Ánh mắt Hạ Nguyên Bá đảo qua, nói ở Vân Triệt bên tai:
- Trước kia sư phụ từng tiến vào Thái cổ huyền chu. Nghe sư phụ nói, Thái cổ huyền chu một lần nhiều nhất chỉ có thể tiến vào ba mươi sáu người, mỗi lần trừ bỏ người của Tứ đại thánh địa ra, đi vào cơ bản đều là nhân vật trọng yếu của Phượng Hoàng thần tông. Tính cả chúng ta, đã tới ba mươi lăm… Chắc là còn có một người.
- Là Dạ Tinh Hàn.
Vân Triệt nói thẳng.
Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn huyền chu vô cùng khổng lồ ở trước mắt, lấy thị lực trước mắt của hắn, huyền chu này cho dù trên, dưới, trái, phải, hắn đều hoàn toàn không cách nào nhìn thấy biên giới. Mặt ngoài huyền chu, mơ hồ lưu động một tầng khí tức vô sắc vô hình, khi linh giác của Vân Triệt đụng chạm đến tầng khí tức này, sẽ gặp phải ngăn cách hoàn toàn, không cách nào thăm dò được một chút động tĩnh phía trong huyền chu.
Mà phía trước tầm mắt, ngoài mặt huyền chu rõ ràng có sự tồn tại của một"Cửa", cửa này dài rộng năm trượng, ngoài mặt thoáng hiện lên một tầng ấn ký huyền quang giờ đã tắt, giống như là phong ấn đặc thù nào đó. Mà huyền lực phong ấn này chớp động, cũng giống như biểu thị nó sắp biến mất.
Ánh mắt của mọi người, cũng đều tập trung trên huyền ấn chớp động này. Lúc này, âm thanh của một luồng khí xoáy từ phía xa truyền đến.
- Hừ, hiện giờ mới đến, thật sự quá phách lối.
Phượng Hi Minh hừ lạnh một tiếng, trên mặt thoáng qua vẻ chán ghét.
Một luồng sóng khí phóng lên cao, sau đó bóng người cũng nhẹ nhàng rớt xuống, đúng là Dạ Tinh Hàn. Chỉ có điều hắn cũng không phải một mình, đi cùng với hắn là hai nữ tử yêu mị đồng thời ở bên cạnh, một trái một phải dính vào trong lòng hắn. Trang phục của hai người không giống như hôm qua, một thân lửa đỏ, trên che nửa ngực, dưới chỉ che mông, thoáng động tác một chút liền hở hết, cho dù đại bộ phận ở đây đều là cường giả tuyệt thế cấp Bá Hoàng, thần sắc cũng trở nên không được tự nhiên.
- Ha ha, xem ra người đã đến đông đủ. Đêm qua bản thiếu chiến đấu kịch liệt lâm ly, bất tri bất giác đã làm trễ nải chút thời gian, mong rằng các vị không lấy làm phiền lòng.
Dạ Tinh Hàn ôm lấy hai nữ nhân, dẫm xuống vòng khí xoáy lững thững nhàn nhã đi tới, ánh mắt xuyên qua mọi người, trực tiếp dừng ở trên cửa huyền chu:
- Xem ra cửa huyền chu này, đã sắp mở ra.
Nếu là người khác, ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì như thế, Phượng Hoàng thần tông đã sớm phát tác, nhưng người này là thiếu cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung, cho dù trong lòng Phượng Hoàng thần tông chán ghét, lại cũng không ai dám trách cứ. Phượng Hoành Không sờ cằm nói:
- Dạ thiếu cung chủ tới vừa khéo, chắc là còn có mấy giây, cửa huyền chu sẽ… Hả?
Phượng Hoành Không còn chưa dứt lời, huyền ấn trên cửa thuyền đột nhiên ngừng lóe sáng, sau đó thong thả biến mất. Cửa huyền chu luôn luôn đóng cửa vào lúc này chậm rãi mở ra về phía trước, mag theo âm thanh “Két…” cực kỳ chói tai.
- Mở rồi!
Hạ Nguyên Bá khẽ kêu. Những người lần đầu tiên tới gần Thái cổ huyền chu cũng đều ngừng thở, trừng lớn mắt.
Cửa thuyền của Thái cổ huyền chu mở cực kỳ thong thả, dùng hết thời gian mười mấy giây mới hoàn toàn mở ra, sau cửa thuyền, là một lốc xoáy vô cùng tối đen, dòng xoáy như hải dương nhanh chóng xoay tròn.
- Đó là dòng xoáy không gian tiến vào bên trong huyền chu, sau khi tiến vào, sẽ bị truyền tống đến vị trí cố định của huyền chu, chỉ có điều, Thái cổ huyền chu quá lớn, bên trong càng cực kỳ phức tạp rắc rối, nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn như cũ không cách định được vị trí bị truyền tống đến rốt cuộc là nơi nào trong huyền chu.
Cổ Thương chân nhân giải thích đơn giản cho Hạ Nguyên Bá và Vân Triệt.
- Đã mở, vậy liền vào đi thôi.
Dạ Tinh Hàn cười lớn một tiếng, mặc kệ tất cả chúng nhân, ôm hai nữ nhân sải bước tiến tới trước cửa vào huyền chu, nhìn tư thế của hắn, người của Phượng Hoàng thần tông nhất thời biến sắc, Phượng Hi Minh chau mày, mở miệng nói:
- Dạ thiếu cung chủ chờ đã.
Bước chân của Dạ Tinh Hàn khựng lại, nghiêng đầu sang, vẻ mặt tản mạn nói:
- Thần Hoàng thái tử có việc gì phân phó?
- Phân phó không dám.
Phượng Hi Minh cắn chặt răng nói:
- Ta chỉ muốn xác nhận một chút, thiếu cung chủ chính là muốn mang hai nữ nhân này cùng đi vào?
- Đó là tự nhiên.
Mắt Dạ Tinh Hàn híp lại:
- Chỉ có điều các nàng cũng không phải là “Hai nữ nhân”, các nàng là ái thiếp của ta –– Nguyệt Cơ và Mị Cơ, nhớ –– được –– chưa?
Mấy chữ cuối cùng của Dạ Tinh Hàn, mang theo không vui mừng rõ ràng. Phượng Hi Minh lại chau mày, vừa định mở miệng lần nữa, lại nghe Phượng Phi Yên hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Dạ thiếu cung chủ cũng biết, Thái cổ huyền chu tổng cộng chỉ có thể vào ba mươi sáu người! Mà người nào đi vào, đều đã định trước, cũng không phải ai muốn tiến vào thì có thể tiến vào! Dạ thiếu cung chủ trong số ba mươi sáu người này, nhưng hai vị thiếu phu nhân mà Dạ thiếu cung chủ mang theo, lại không trong hàng ngũ được Phượng Hoàng thần tông chúng ta mời tới!
Ý tứ biểu đạt trong lời nói của Phượng Phi Yên vô cùng rõ ràng, nhưng Dạ Tinh Hàn người ngôn cuồng tự đại như thế này làm sao thể thỏa hiệp, hắn liếc mắt, cười híp mắt nói:
- Nếu bản thiếu nhất định phải mang các nàng đi vào thì sao?
Dạ Tinh Hàn nói câu nói này mãnh liệt lại tràn ngập ý tứ hàm xúc uy hiếp, sắc mặt của Phượng Phi Yên nhất thời cứng đờ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào, lúc này, một tiếng cười mềm nhũn truyền đến:
- Hừm hừm, tiểu Hàn Hàn muốn mang hai nữ nhân này vào, bên kia lại không muốn để cho tiểu Hàn Hàn mang hai nữ nhân này vào… Vấn đề này còn không đơn giản sao, giết chết hai nữ nhân này, không phải hoàn toàn triệt để giải quyết vấn đề sao, khanh khách khanh khách…
Tiếng cười duyên còn yêu mị hơn nữ nhân, cũng khiến mọi người không tự kiềm chế được lạnh run một cái, sắc mặt Dạ Tinh Hàn lập tức âm u:
- Cơ Thiên Nhu, ngươi dám!
- Hừm.
Cơ Thiên Nhu giơ ngón tay lên, khóe mắt cong cong:
- Ý tứ của tiểu Hàn Hàn, là thấy được người ta không dám?
Dạ Tinh Hàn cuồng ngạo vô cùng, Cơ Thiên Nhu càng là người thiên vương lão tử đều không để vào trong mắt, nếu hai người bọn họ thật sự xảy ra xung đột, gặp xui xẻo lớn cuối cùng vẫn như cũ là Phượng Hoàng thần tông, huống chi bây giờ còn là thời khắc mấu chốt cửa huyền chu mở ra. Phượng Hoành Không nặng nề thở dốc một tiếng, tiến lên trước nói:
- Hai vị khách quý thánh địa, cửa huyền chu đã mở, cũng không phải lúc tranh chấp và lãng phí thời gian. Xích Diễm, Diễm Mộc, hai vị liền lưu lại ở bên ngoài đi.
Phượng Xích Diễm, Phượng Diễm Mộc ở trong miệng Phượng Hoành Không đi ra khỏi đội ngũ của Phượng Hoàng thần tông, tuy rằng sắc mặt ảm đạm, nhưng không thể không theo, đối với Dạ Tinh Hàn, càng giận mà không dám nói gì.
- Ha ha ha ha! Phượng Hoàng tông chủ quả nhiên lòng dạ rộng rãi, thông tình đạt lý, vãn bối vô cùng cảm kích. Nguyệt Cơ, Mỵ Cơ, còn không nhanh chóng tạ ơn Phượng Hoàng tông chủ.
- Không cần.
Phượng Hoành Không khoát tay, nỗ lực áp chế bất mãn trong lòng:
- Cửa thuyền đã mở, mời các vị.
- Đương nhiên là mời Phượng Hoàng tông chủ đi trước.
Dạ Tinh Hàn làm một tư thế khiêm nhường.
Phượng Hoành Không không nhiều lời nữa, mang theo Phượng Tuyết Nhi bước vào cửa huyền chu trước, trong nháy mắt khi thân thể hai người đụng chạm đến không gian lốc xoáy, liền hoàn toàn biến mất ở đó.
Dạ Tinh Hàn và Nguyệt Cơ, Mị Cơ theo sát phía sau, những người khác của Phượng Hoàng thần tông đuổi kịp phía sau.
Cơ Thiên Nhu đi qua phía trước Vân Triệt, bỗng nhiên bước chân tạm dừng, chìa năm ngón tay trắng nõn về phía hắn, cười nhẹ hề hề nói:
- Tiểu Triệt Triệt, người ta thiếu ngươi một nhân tình nha.
Nói xong, hắn cười lẳng lơ, bước chân vào trong không gian lốc xoáy.
- Thiếu huynh một nhân tình?
Hạ Nguyên Bá trừng lớn mắt nhìn Vân Triệt:
- Tỷ phu, hắn có ý gì?
- Một chuyện nhỏ mà thôi, chúng ta cũng vào đi thôi.
- Nha!
Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá là hai người cuối cùng tiến vào, vừa đụng chạm vào không gian lốc xoáy, một luồng lực hút vĩ đại liền ngay mặt mà đến, sau đó, là lực xé rách không gian đáng sợ, đầu óc cũng biến thành trời nghiêng đất ngả, Vân Triệt vừa định vận khởi huyền lực chống đỡ lực xé rách không gian, trước mắt bỗng nhiên là một mảnh sáng ngời.