.
._227__1" class="block_" lang="en">Trang 227# 1
Chương 453: Huyễn quang lôi cực chủ động tới cửa
- Người kia hình như là… Cơ… Cơ… Cơ tiền bối của Chí tôn hải điện.
Hạ Nguyên Bá dùng sức nuốt từng ngụm nước miếng, giật giật Vân Triệt, chuẩn bị đi đường vòng, lại nhìn thấy bước chân Vân Triệt khựng lại một chút, sau đó lại chủ động đi tới.
- A a… Tỷ phu…
Hạ Nguyên Bá lôi kéo không chặt, ngây ngốc nhìn Vân Triệt đi về phía Cơ Thiên Nhu ở trong mắt hắn còn đáng sợ hơn mãnh thú.
- Hương vị của Phượng Hoàng thành này thật sự làm cho người ta chán ghét, cảm giác nóng rực khô khốc chát chát này, ngược lại là kẻ địch lớn nhất của làn da hoàn mỹ của ta đây. Duy nhất có thể xưng tụng là xinh đẹp, cũng chỉ có hoa phượng hoàng kiều diễm này. Đáng tiếc, hoa dù đẹp nhất, cũng cuối cùng phải tàn lụi, cũng như dung nhan còn xinh đẹp hơn hoa phượng hoàng của ta đây, sẽ luôn có một ngày già đi, quy tắc của thế giới này, vĩnh viễn đều tàn nhẫn như vậy… Ngươi nói sao, tiểu Triệt Triệt.
Hai cánh tay khẽ trượt qua giữa ngón tay bay xuống, bóng dáng dưới cây phượng hoàng cũng theo đó quay sang, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị, hai tròng mắt nhìn Vân Triệt, lay động lên sóng mắt quyến rũ như đóa hoa xinh đẹp.
Gương mặt như vậy, kết hợp với ánh mắt như thế, không thể nghi ngờ có lực sát thương vô cùng vĩ đại, Vân Triệt lại không hề nhúc nhích, mặt không đổi sắc tiến lên phía trước
- Vãn bối Vân Triệt, bái kiến Cơ tiền bối, cảm tạ tiền bối lúc trước nói chuyện vì vãn bối.
- Cơ tiền bối?
Ống tay áo trắng như tuyết của Cơ Thiên Nhu bay lên, quyến rũ vô cùng vén mái tóc dài của mình:
- Chán ghét nhất bị người gọi là tiền bối, nhìn người ta mỹ mạo còn trẻ như vậy, tuổi cũng chỉ lớn hơn ngươi sáu trăm tuổi mà thôi, nào giống với tiền bối của ngươi. Ngươi lại kêu tiền bối, người ta sẽ tức giận đó.
- … Vậy, không biết vãn bối nên xưng hô như thế nào.
Đôi mắt quyến rũ của Cơ Thiên Nhu nhíu lại, cười híp mắt nói:
- Ngươi có thể gọi người ta là Thiên Nhu, cũng có thể gọi là tiểu Thiên Thiên, tiểu Nhu Nhu… Tiểu Cơ Cơ cũng có thể đó.
“…” Tuy rằng Vân Triệt cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng yết hầu rõ ràng đã xuất hiện run rẩy, trầm mặc hồi lâu, cứ thế không biết nên tiếp lời như thế nào.
- Ngươi không cần phải cảm tạ, người ta giúp ngươi nói vài lời, chẳng qua bởi vì cảm thấy ngươi người này… Cũng không tệ nha.
Đôi mắt Cơ Thiên Nhu quan sát từ trên xuống dưới, chậm rãi đảo qua toàn thân Vân Triệt, ánh mắt kiều mị như nước kia, thẳng khiến Vân Triệt nổi lên một tầng da gà. Hắn vốn còn định nhiều thêm mấy câu với Cơ Thiên Nhu, nhưng hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi chủ ý, hận không thể co cẳng chạy.
Vân Triệt cấp tốc nói:
- Cho dù như thế nào, Cơ tiền bối bênh vực lẽ phải, vãn bối vô cùng cảm kích. Thứ cho vãn bối mạo muội hỏi, năm đó, có phải Cơ tiền bối bị trúng thiềm độc (độc của cóc) đặc thù không… Vãn bối hơi thông y thuật cho nên thoáng nhìn ra một chút manh mối, không biết có chuẩn xác không.
- Hả?
Cơ Thiên Nhu nheo mắt lại, liếc mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, sau đó giọng nói mềm nhũn nói:
- Hai trăm năm trước, không cẩn thận gặp phải một con cóc lớn xấu xí, người ta chán ghét nhất mấy thứ xấu xí này, vì thế, liền thuận tay bắt lấy nó tiêu diệt sạch sẽ, không nghĩ tới lại thoáng không cẩn thận, bị nọc độc ghê tởm của nó dính vào.
Cơ Thiên Nhu chìa ngón tay ra, nhìn một đường đen như có như không trên đầu ngón tay:
- Cho nên nói, thứ xấu xí, chẳng những không nên xem, ngay cả chạm vào, đều không thể chạm loạn.
Vân Triệt nói:
- Thiềm độc mà Cơ tiền bối trúng này, là loại triền hồn thiềm độc, dựa vào trên tâm hồn, gặp máu mà sinh, cho nên tuyệt đối không phải phương pháp bình thường có thể bức ra, lấy huyền lực cường đại của Cơ tiền bối, loại thiềm độc này đương nhiên không có cơ hội phát tác kịch liệt, nhưng cũng là phiền toái không nhỏ…
- Về trên chuyện giải độc, vãn bối có chút thành tựu, viên giải độc đan này, có lẽ sẽ có trợ giúp cho Cơ tiền bối.
Vân Triệt vừa nói, lấy ra một viên thuốc lúc trước đã chuẩn bị xong, rót vào năng lực tinh lọc của Thiên độc châu, hắn vốn định giao đến trong tay Cơ Thiên Nhu, nhưng nhìn thoang qua bàn tay của Cơ Thiên Nhu, suy nghĩ một chút, vẫn lựa chọn nâng tay lên bắn qua.
Ngón tay Cơ Thiên Nhu vừa cong, kẹp vào giữa hai ngón tay.
- Vãn bối cáo từ.
Vân Triệt vừa chắp tay, sau đó giống như chạy trốn rời đi.
Trong viên thuốc xanh biếc như ngọc, lúc cầm trong tay, toàn thân cũng có thể cảm giác được một khí tức tươi mát tận xương, Cơ Thiên Nhu liếc mắt nhìn theo bóng dáng của Vân Triệt, khẽ ngửi khí tức của đan dược, sau đó hé mở môi, ngậm đan dược vào trong miệng.
Tùy tiện đi dạo trong Phượng Hoàng thành với Hạ Nguyên Bá, nghe hắn nói một vài chuyện về Hoàng cực thánh vực, khi trở lại đình viện, màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống, ánh sáng trong phòng Cổ Thương chân nhân đã tối, giống như đã nghỉ ngơi.
Vân Triệt về tới gian phòng của mình, khi đóng cửa phòng, chân mày hắn liền động, trong phòng mơ hồ có một cảm giác không phù hợp.
Trong phòng có người đã tới!
Năm đó ở Thương Vân đại lục, hắn gần như ngày ngày đêm đêm đều ở trong bị đuổi giết, sớm luyện thành năng lực phản đuổi giết vô cùng biến thái. Nơi hắn tạm thời đặt chân sau khi bản thân mình rời đi có bị động tới hay không, liếc mắt một cái liền có thể thấy được… Về sau, ánh mắt còn chưa nhìn ra khác thường, linh giác của hắn liền có thể trực tiếp nhận thấy được chỗ nào đó không phù hợp mà mắt thường không cách nào nhìn thấy.
Vân Triệt sinh lòng cảnh giác. Nơi này là khu khách quý của Phượng Hoàng thành, người ngoài vốn không có khả năng tiến vào, cho dù là đệ tử phượng hoàng cũng không thể. Nơi này chỉ có bản thân, Hạ Nguyên Bá và mình cùng rời đi, Cổ Thương chân nhân không có lý do gì đi tới nơi này một chuyến… Rốt cuộc là ai sẽ đi vào.
Chân mày Vân Triệt trầm xuống, ánh mắt cẩn thận quét qua mỗi một góc trong phòng, cũng không phát hiện ra dấu vết gì đủ để gây sự chú ý. Suy nghĩ một lát, hắn đi đến bên giường, vừa định nằm xuống, ánh mắt bỗng nhiên rơi lên gối đầu.
Hắn chìa tay, cấp tốc hất gối đầu ra… Phía dưới gối đầu, rõ ràng nằm một ngọc giản xanh biếc.
Đây là…
Vân Triệt vạn phần tin tưởng, lúc trước chỗ này tuyệt đối không có ngọc giản. Bởi vì lúc trước sau khi cùng Hạ Nguyên Bá chọn phòng xong, cẩn thận đi vào, hắn còn chuyên môn kiểm tra giường một chút.
Vân Triệt nhíu mày, trực tiếp đưa tay cầm ngọc giản lên, sau đó cẩn thận mở ngọc giản ra.
Theo một khối ngọc thạch trên ngọc giản mở ra, bốn chữ vô cùng rõ ràng bắn vào trong mắt Vân Triệt:
Huyễn quang lôi cực!
- Huyễn quang lôi cực!?
Vân Triệt hô nhỏ một tiếng.
Đây chính là Huyễn quang lôi cực mà gia tộc Hoa Minh Hải độc truyền, được xưng là huyền kỹ thân pháp đệ nhất Thiên Huyền!!
Người đã tới nơi này là Hoa Minh Hải? Sao hắn có thể biết được ta ở căn phòng này? Lại còn vì sao muốn để ngọc giản khắc ấn Huyễn quang lôi cực lại ở đây?
Huyền lực của Hoa Minh Hải chỉ có Thiên Huyền hậu kỳ, nhưng dựa vào “Huyễn quang lôi cực”, trở thành “Quỷ ảnh đạo thánh” uy danh hiển hiển hách hách của Thiên Huyền đại lục, thậm chí có thể bình yên ra vào Phượng Hoàng thần tông, ngay cả mấy Bá Hoàng liên thủ ra tay, ngay cả góc áo của hắn đều sờ không tới. Điều này có thể nói khiến cho Vân Triệt thèm nhỏ dãi “Huyễn quang lôi cực” đến cực điểm, nhưng mà, khi hắn cứu Như Tiểu Nhã, tỏ vẻ ra tầng ý tứ này với Hoa Minh Hải, lại bị Hoa Minh Hải cự tuyệt.
Bởi vì đó là huyền kỹ linh hồn của Hoa gia bọn họ, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Hoa Minh Hải thậm chí từng nói trừ bỏ yêu cầu này, yêu cầu gì khác hắn đều có thể đáp ứng.
Nhưng mà hiện giờ, ngọc giản khắc ấn huyền quyết của “Huyễn quang lôi cực”, lại chủ động xuất hiện ở đây.
- Thoạt nhìn, tên Hoa Minh Hải kia muốn ngươi thiếu nợ một ân tình lớn của hắn.
Mạt Lỵ thản nhiên nói.
Vân Triệt đã tận mắt nhìn thấy sự cường đại của “Huyễn quang lôi cực”, mà hiện giờ nó đang ở trước mắt, Vân Triệt cũng đang mở tấm ngọc thạch đầu tiên ra, nhưng không tiếp tục lật nữa.
Lúc trước sau khi hắn cứu Như Tiểu Nhã, Hoa Minh Hải vẫn áy náy mà kiên quyết cự tuyệt yêu cầu hắn muốn tu luyện Huyễn quang lôi cực, nhưng mới cách không bao nhiêu ngày, thế mà lại chủ động đưa lên cửa, còn đưa im hơi lặng tiếng, không chỉ không ngay mặt đưa cho hắn, hơn nữa ngay cả nửa chữ đều không để lại.
Mạt Lỵ nói hoàn toàn không sai, nếu như hắn cứ luyện Huyễn quang lôi cực như vậy, như thế, liền trực tiếp thiếu Hoa Minh Hải một nhân tình cực lớn. Mà trái lại, Hoa Minh Hải chủ động đưa Huyễn quang lôi cực đến cửa, cũng chính là vì để cho hắn thiếu nợ nhân tình này.
- Thoạt nhìn, hắn đang ở tranh tài bài vị bảy nước nhìn biểu hiện của ta, sau đó mong muốn nhờ vào lực lượng của ta, giúp hắn hoàn thành một mục đích nào đó.
Vân Triệt trầm ngâm một phen nói.
- Vậy vì sao hắn không ngay mặt giao cho ngươi.
Mạt Lỵ nói.
Vân Triệt không nhanh không chậm nói:
- Thứ nhất, là thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ, hắn nhìn trúng, chính là tiềm lực của ta, tin tưởng ta ở trong tương lai sẽ có năng lực như vậy. Thứ hai, hắn cảm thấy ngay mặt nói như thế ta nhất định sẽ cự tuyệt, cho nên lựa chọn phương thức này, trực tiếp đưa đến một hấp dẫn cực lớn, còn không đưa ra yêu cầu gì, nếu ta không nhịn được hấp dẫn mà tu luyện Huyễn quang lôi cực, nhân tình lớn này, cũng thiếu, đến lúc đó có lẽ sẽ không tiện cự tuyệt hắn. Về phương diện khác, ta có lẽ còn có thể vì Huyễn quang lôi cực, được cho người của gia tộc Hoa thị.
- Nói như vậy, ngươi có vẻ đã biết được mục đích của hắn rồi.
- Không kém bao nhiêu đâu.
Vân Triệt nói.
- Gia tộc của Hoa Minh Hải, là bị Nhật Nguyệt thần cung tiêu diệt. Lấy năng lực của Hoa Minh Hải, giữ mạng không thành vấn đề, mong muốn báo thù, cũng vĩnh viễn đều khó có khả năng. Cho nên chắc hăn muốn ở tương lai sau khi ta đủ cường đại, mượn dùng lực lượng của ta. Chỉ có điều, Nhật Nguyệt thần cung là nơi cao đến tận cùng của thánh địa, người người sợ hãi, hơn nữa không thù không oán với ta, Hoa Minh Hải có phải sẽ hồn nhiên đến mức cho rằng chỉ bằng một “Huyễn quang lôi cực”, liền có thể khiến ta trong tương lai sẽ ra tay với Nhật Nguyệt thần cung không… Hắn rốt cuộc có ý gì? Hoặc là nói, chỗ nắm chắc này của hắn là từ đâu tới?
- Vậy ngươi có muốn tu luyện hay không? Huyễn quang lôi cực này có tác dụng không lớn trong lúc ngươi chiến đấu, nhưng dùng để chạy đi hay chạy trốn mà nói, ngược lại rất mạnh. Trên mảnh đại lục này, được xưng là huyền kỹ thân pháp mạnh nhất, thật đúng không tính là khoa trương.
Vân Triệt ngẫm nghĩ, vẫn đóng ngọc giản lại, sau đó bỏ vào trong Thiên độc châu:
- Mặc dù có hấp dẫn rất lớn đối với ta, nhưng trước khi gặp lại Hoa Minh Hải một lần nữa, ta vẫn không tu luyện thì thỏa đáng. Việc này trước không quan tâm, sáng sớm ngày mai sẽ lên Thái cổ huyền chu khó lường kia… Chỉ có điều ta luôn có cảm giác đoạn đường này, sẽ kèm theo phiêu lưu vĩ đại. Trên Thái cổ huyền chu, nhưng là nơi tuyệt hảo để Phượng Hoàng thần tông giở trò với ta.
- Nếu cảm thấy phiêu lưu liền tránh đi, thì vĩnh viễn đừng mong có đột phá thực chất, ngươi cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Mạt Lỵ lạnh lùng nói:
- Thái cổ huyền chu là thứ duy nhất trên đại lục này khiến cho ta cảm thấy hứng thú, ngươi phải mang ta đi lên! Lấy hồn lực của ta, bí mật ở bên trong, ta có lẽ nháy mắt sẽ cảm giác được đến.
- Đã biết rồi.
Vân Triệt nhếch nhếch miệng;
- Vì gia tăng khả năng sống sót, ta trước tiên phải dưỡng đủ tinh thần… Ngủ!
Phượng Hoàng thần tông.
- Tông chủ.
Phượng Phi Yên xuyên qua màn đêm, đi tới phía sau Phượng Hoành Không.
Phượng Hoành Không xoay người lại, trên khuôn mặt bình tĩnh, mơ hồ mang theo vẻ âm trầm không rõ ràng, hắn đối mặt với Phượng Phi Yên, dùng giọng điệu cực thấp nói:
- Ngày mai trên Thái cổ huyền chu, là thời cơ tốt nhất để giết Vân Triệt, ngươi rõ ràng ý của trẫm chứ?
Chân mày Phượng Phi Yên vừa động, sau đó chậm rãi gật đầu:
- Ta còn tưởng rằng tông chủ thật sự buông tha cho Vân Triệt kia như vậy. Vân Triệt người này, tuyệt đối không thể lưu, tương lai của hắn, là biến số nguy hiểm không ai có thể đoán trước được. Tông chủ yên tâm, ta sẽ an bài người ngày mai động thủ trên Thái cổ huyền chu, lấy phép tắc không gian đặc thù của Thái cổ huyền chu, sau khi giết Vân Triệt, sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì… Hoặc là, ta tự thân động thủ!
- Ừm.
Phượng Hoành Không gật đầu.
- Tông chủ, ngày mai Tuyết Nhi cùng lên Thái cổ huyền chu?
Phượng Phi Yên hỏi.
- Không sai, Thái cổ huyền chu ba năm mới xuất hiện, lỡ mất lần này, liền phải chờ thêm ba trăm năm, trẫm đương nhiên muốn để Tuyết Nhi kiến thức một phen. Bản thân Tuyết Nhi, cũng có hứng thú với Thái cổ huyền chu. Tuy rằng Thái cổ huyền chu thần bí quỷ dị, nhưng thật ra cũng không có nguy hiểm quá lớn, huống chi còn có trẫm và chúng trưởng lão ở bên cạnh.
Phượng Hoành Không nói.
Phượng Phi Yên gật đầu:
- Ngày mai đi lên huyền chu, hy vọng có thể có thu hoạch. Tông chủ nếu như không có việc gì khác, ta liền lui xuống.
Giọng Phượng Phi Yên vừa dứt, bóng dáng cũng chậm rãi biến mất dưới màn đêm.