Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 470 - Chương 471: Biến Thiên (Thượng)

. ._236__1" class="block_" lang="en">Trang 236# 1

 

 

 

Chương 471: Biến thiên (thượng)



- Phượng thần…

- Phượng thần đại nhân!!

Cho dù là hoàng tử, các trưởng lão nhân vật tầng đỉnh của Phượng Hoàng thần tông, bình thường cũng cực kỳ hiếm có khả năng nghe được âm thanh của Phượng thần và nhìn thấy dáng dấp chân thật của nó. Có người thậm chí cả đời đều không thấy được một lần. hơn nữa lúc này chính là tất cả mọi người đều cho rằng Phượng thần đã tiêu vong, lúc trong lòng sợ hãi, Phượng thần lại bỗng nhiên xuất hiện, không thể nghi ngờ lấy phương thức trực tiếp nhất, triệt để phá hủy “Lời đồn”, chúng trưởng lão Phượng Hoàng trong kinh hỉ và kích động vô tận quỳ xuống, ngửa mặt lên trời cúng bái.

Uy áp của Phượng thần bao phủ cả Thần Hoàng thành, mỗi một góc của Thần Hoàng thành, đều có thể nhìn thấy đôi tròng mắt màu vàng kim cực lớn ở trên trời cao kia. Trong lúc nhất thời, tất cả đệ tử phượng hoàng đều quỳ gối ngay tại chỗ, ngẩng nhìn bầu trời, kích động đến toàn thân phát run. Các huyền giả của Thần Hoàng thành cũng có một phần lớn gần như không tự chủ được quỳ xuống vái lạy, ở dưới uy áp của thần linh, bọn họ cảm giác được máu của mình gần như đã hoàn toàn đông lại.

Mà đối với Phượng Hoành Không mà nói, khiếp sợ còn nặng nề hơn kích động xa xa. ởi vì hắn là một trong số những người tận mắt nhìn thấy Phượng hoàng tan biến. Nhìn đồng tử cực lớn màu vàng kim trên không trung, hắn khiếp sợ thật lâu không cách nào hoàn hồn, vốn không dám tin vào hai mắt của mình. Vẫn trôi qua thật lâu, hắn mới như trong mộng mới tỉnh, chậm rãi quỳ xuống lạy.

- Hoàng cực thánh vực Cổ Thương, bái kiến Phượng hoàng thần tôn.

Thân thể Cổ Thương khom xuống, hành một lễ vãn bối cung kính, tuổi Cổ Thương chân nhân đã sớm hơn ngàn tuổi, nhưng ở trước mặt Phượng thần, đúng là chỉ có thể tính người vãn bối.

Lăng Khôn và Cơ Thiên Nhu đều cung kính cúi chào, ở trước mặt Phượng thần, đừng nói bọn họ, cho dù là nhân vật cấp bậc Thánh đế, Hải hoàng, Thiên quân, Kiếm chủ, cũng không dám lỗ mãng. Bởi vì Phượng thần là người duy nhất của cả Thiên Huyền đại lục bước vào cảnh giới Huyền Thần trong truyền thuyết, chân chính cao nhất, tồn tại giống như thần thoại.

- Không có khả năng… Điều này không có khả năng!

Hai mắt Dạ Tinh Hàn trừng lớn, khó có thể tin nhìn hai đồng tử màu vàng kim trên trời cao:

- Phượng thần này… Rõ ràng đã chết!

Đồng tử màu vàng kim này có lẽ có khả năng là ảo giác, âm thanh cũng có lẽ có khả năng là giả dối, nhưng uy áp đến từ Phượng thần, lại không có khả năng là giả dối. Bởi vì đó là một uy áp khí tức còn khủng bố hơn Thiên quân Dạ Mị Tà phụ thân của hắn, là một uy áp thần linh tuyệt đối không người có thể bắt chước.

Phía trên trời xanh, âm thanh Phượng thần truyền đến, từng chữ, đều rung động tâm hồn:

- Bản thần chẳng qua ngủ say vài năm, liền có người dám cam đảm làm càn như thế ở trước mặt Phượng Hoàng thần tông ta! Còn muốn độc thủ thương tồn đệ tử thân truyền của bản thần, thật sự quá to gan!

Đệ tử thân truyền trong miệng Phượng thần, tự nhiên chỉ Phượng Tuyết Nhi.

Lửa giận của Phượng thần từ trên không đè xuống, khiến mọi người câm như hến. Vào lúc này đồng tử màu vàng kim vĩ đại đột nhiên lóe ra, thoáng chốc, một vòng lửa phượng hoàng đỏ đậm từ trên trời giáng xuống, rơi vào chung quanh Dạ Tinh Hàn, một vòng Phượng hoàng hỏa diễm nhất thời dữ dằn thiêu đốt, phong tỏa chặt chẽ Dạ Tinh Hàn vào trong đó.

Đây là phượng hoàng viêm đến từ Phượng thần, nhiệt độ cực kỳ khủng bố này khiến cho mấy người của thánh địa đều hoảng sợ đổi sắc, Cổ Thương, Lăng Khôn, Cơ Thiên Nhu đồng loạt bước nhanh về phía sau, rời xa khoảng cách ít nhất hơn ba mươi trượng. Còn Dạ Tinh Hàn bị phượng hoàng viêm vây ở trong đó mặc dù không bị phượng hoàng hỏa diễm đụng chạm đến, nhưng cũng giống như bỗng chốc rơi vào trong dung nham luyện ngục, y phục trên người trong nháy mắt bắt đầu bốc cháy lên. Trên mặt Dạ Tinh Hàn lộ ra sợ hãi thật sâu, hắn không hề hoài nghi, khi phượng hoàng hỏa diễm bắn tới, hắn sẽ trong mấy giây ngắn ngủi bị đốt thành tro tàn.

Trên thế giới này, người có can đảm giết hắn lác đác lơ thơ… Nhưng Phượng thần tuyệt đối được xem như một người trong đó! Nó là người có năng lực diệt sát phụ thân của hắn. Hơn nữa lấy hành động và cuồng ngôn lúc trước của hắn, nó muốn giết mình, quả thật quá mức bình thường.

Đối mặt với uy hiếp của tử vong, Dạ Tinh Hàn cuối cùng bắt đầu sợ hãi, hắn luống cuống tay chân áp chế phượng viêm dấy lên trên người, cố tự trấn định nói:

- Phượng hoàng thần tôn bớt giận, vãn bối tuyệt đối không có ý tứ mạo phạm Phượng hoàng thần tôn, gia phụ Dạ Mị Tà cũng thường báo cho vãn bối tuyệt đối không thể thất lễ với Phượng hoàng thần tôn… Vãn bối chính là tin tưởng lời Phượng Phi Yên nói, cho rằng Phượng hoàng thần tôn đã đi về cõi tiên, cho nên mới nhất thời xúc động, làm ra hành vi không khôn ngoan, kính xin Phượng hoàng thần tôn nâng cao tay tôn, tha cho vãn bối một lần, vãn bối tất nhiên mang ơn, tuyệt đối không tái phạm…

Vì bảo hộ tính mạng của mình, Dạ Tinh Hàn không thể không cường điệu kêu ba chữ “Dạ Mị Tà” ra.

Sắc mặt Lăng Khôn không ngừng biến ảo, sau đó cuối cùng vẫn phải tiến lên phía trước, thành khẩn nó:

- Phượng hoàng thần tôn bớt giận, Dạ thiếu cung chủ dù sao còn trẻ, làm ra hành động hôm nay tuy rằng khiến cho người ta khinh thường, nhưng tuổi trẻ kích động, đều không phải không thể tha thứ, hơn nữa Tuyết công chúa hoàn hảo không tổn hao gì, vẫn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì. Nhật Nguyệt thần cung và Phượng Hoàng thần tông vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, nếu hôm nay thiếu cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung thật sự táng thân như thế, chỉ sợ… Mong rằng Phượng hoàng thần tôn cân nhắc.

Vụt!!

Giọng Lăng Khôn vừa dứt, phượng hoàng viêm chung quanh Dạ Tinh Hàn đột nhiên vụt lên, nhào lên trên người Dạ Tinh Hàn, mọi người còn chưa kịp quá sợ hãi, tất cả phượng hoàng viêm đã đột nhiên tắt, nhưng lực đánh vào cũng không yếu bớt, trong một tiếng vang nặng hung hăng đánh bay Dạ Tinh Hàn ra ngoài.

Dạ Tinh Hàn lăn lộn rơi xuống đất, liên tiếp phun bốn ngụm máu tươi lớn, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, phịch trên mặt đất hồi lâu không cách nào đứng lên.

Âm thanh sẵng giọng của Phượng thần từ trên không trung truyền đến:

- Hừ! Trong ngàn năm Dạ Mị Tà từng bái phỏng bản thần hai lần, coi như có chút giao tình, nhìn thể diện Dạ Mị Tà và Nhật Nguyệt thần cung, hôm nay bản thần tạm tha cho ngươi một mạng! Lập tức lăn ra khỏi Phượng Hoàng thành, cả đời không được bước vào lại. Nếu như ngươi còn dám bước vào Phượng Hoàng thành nửa bước… Bản thần tất nhiên tự mình ra tay đốt diệt ngươi!

- Còn không mau cút đi!

Từng chữ Phượng thần nói, đều mang theo uy nghiêm và uy hiếp vô cùng trầm trọng, Dạ Tinh Hàn che ngực bò dậy, xoay người sang chỗ khác vô cùng chật vật rời đi, ngay cả oán hận cũng không dám biểu lộ ra.

Hắn lần này tự mình đến Thần Hoàng đế quốc, vì Phượng Tuyết Nhi, vốn tin tưởng mười phần, cho rằng tất cả đều ở trong lòng bàn tay mình, không nghĩ tới, cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo, Phượng Tuyết Nhi không có được, Nguyệt Cơ Mị Cơ, còn có Phượng Phi Yên công cụ quan trọng tuy nhiên cũng chết ở Thái cổ huyền chu, trước bị Cơ Thiên Nhu trêu đùa, sau bị Phượng thần đánh cho bị thương, còn liên tục đắc tội Cổ Thương, lại chật vật vô cùng, tôn nghiêm mất hết ở trước mặt Phượng Hoàng thần tông… Cuối cùng còn phát hiện ngay cả tin tức Phượng thần đã chết đều là giả dối!

Đường đường thiếu cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung, dưới uy áp của Phượng thần, mang theo trọng thương, như chó nhà có tang rời đi. Người của Phượng Hoàng thần tông không khỏi kích động đến sóng lòng sôi sục. Ba người Cổ Thương, Cơ Thiên Nhu, Lăng Khôn trong lòng càng phức tạp tới cực điểm… Bọn họ vốn tin tưởng chín phần tin tức Phượng Thần đã chết, chỉ có một phần hoài nghi, hôm nay mới phát hiện, kia chỉ là một tin đồn nhảm… Cũng hoặc là, kia vốn chính là Phượng thần cố hết sức xây dựng ra hiện tượng giả.

Lúc này, ba người bọn họ đồng thời toàn thân căng thẳng, thân thể giống như bị núi cao vạn quân áp chế, thân thể, khí tức, đều không thể động đậy chút nào. Bởi vì lực chú ý của Phượng thần, tập trung vào trên người ba người bọn họ.

- Tam thánh các ngươi, có phải cũng cho rằng bản thần đã chết?

Cổ Thương chân nhân thở dài một tiếng, coi như bình tĩnh nói:

- Hổ thẹn, Hoàng cực thánh vực ta đúng là nghe được lời đồn đãi giống vậy, hơn nữa đã tin tưởng hơn phân nửa, hôm nay biết được Phượng hoàng thần tôn mạnh khỏe, Cổ mỗ yên ổn trong lòng, tin tưởng sau khi Thánh đế đại nhân biết được, cũng nhất định sẽ cảm thấy an ủi gấp bội.

- Bản thần là thần linh của phượng hoàng, tồn tại cùng với thiên địa. Thiên địa bất diệt, bản thần vĩnh viễn không diệt! Cho dù là toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều diệt vong, bản thần đều sẽ không chết! Ba người các ngươi từ xa tới là khách, đi hay ở, kính xin tự tiện, nhưng đừng nên có ý đồ khiêu khích uy nghiêm của Phượng Hoàng thần tông ta.

- Không dám, không dám.

Lăng Khôn liền vội vàng khom người nói. Uy áp Phượng thần gây ra cho hắn, còn vượt ra rất xa Kiếm chủ Hiên Viên Vấn Thiên mang đến.

- Hoành Không, mang Tuyết Nhi đến bên chỗ bản thần một chuyến.

Phượng thần nói xong câu nói sau cùng, cặp đồng tử màu vàng kim kia chậm rãi khép kín, sau đó biến mất trong không trung.

- Cung nghênh Phượng thần đại nhân.

Chúng đệ tử phượng hoàng cùng hô to lên, vẫn như cũ quỳ bái ở dưới đất, thật lâu không đứng dậy.

- Minh nhi, thay mặt trẫm giải quyết hết hậu quả.

Phượng Hoành Không ném lại một câu đơn giản, mang Phượng Tuyết Nhi đang trong hôn mê lên, nhanh chóng bay về phía Phượng thần đại điện.

Phượng thần rời đi, cảm giác áp bách che lấp mặt trời này cũng theo đó biến mất, Cổ Thương chân nhân khẽ thở phào một hơi, nói với Phượng Hi Thần:

- Thập tứ hoàng tử, thỉnh cầu mang Cổ mỗ đi nhìn liệt đồ.

Cổ Thương chân nhân chủ động nói chuyện với mình, Phượng Hi Thần sợ hãi một trận, vội vàng nói:

- Được, Cổ tiền bối mời bên này.

Chuyện Phượng hoàng thần linh hiện thân kinh động toàn bộ Phượng Hoàng thành, rất nhanh, hiệu ứng oanh động này lại lấy tốc độ cực nhanh lan tràn tới toàn bộ Thần Hoàng đế quốc. Cả một ngày trên dưới thành Thần Hoàng đều bàn luận chuyện Phượng hoàng thần linh hiện thân, mức độ nhiệt liệt thậm chí còn vượt qua cả bài vị chiến bảy nước và Thái cổ huyền chu.

Hiện giờ, tứ đại thánh địa chắc cũng đều đã biết được tin tức Phượng hoàng thần linh vốn chưa biến mất.

Người trong Thần Hoàng quốc vô cùng phấn chấn, đồng thời, một tin tức, lại khiến cho tất cả người Thương Phong quốc ở trong Thần Hoàng thành giống như bị nước lạnh giội từ trên đỉnh, lạnh tận nội tâm.

Vân Triệt hôm qua lấy lực lượng một người đánh bại mười đại đệ tử thiên tài của Phượng Hoàng thần tông, lấy được vị trí đầu não mang tính lịch sử vì Thương Phong quốc ở bài vị chiến bảy nước, vì cứu Tuyết công chúa, vĩnh viễn táng thân trong Thái cổ huyền chu đã biến mất.

Ngoài Phượng Hoàng thành, Lăng Kiệt đang cao hứng phấn chấn chạy tới bên này, chuẩn bị đúng hẹn cùng Vân Triệt trở về Thương Phong quốc sau khi nhận được tin tức, như bị thiên lôi đánh trúng, cả người ngây ngốc ở đó, thật lâu vẫn không nhúc nhích, như hóa thành một tượng điêu khắc vô hồn.

Thời gian nhanh chóng từ sáng sớm, chuyển đến buổi chiều. Thần Hoàng thành huyên náo một ngày cuối cùng yên tĩnh trở lại. Tẩm cung đế vương Thần Hoàng đế quốc, Phượng Hi Minh bước chân vội vàng tiến vào, vội vàng hỏi:

- Phụ hoàng, hiện giờ Tuyết Nhi tỉnh lại chưa? Phượng thần đại nhân hóa ra vốn không đi về cõi tiên, hay là Phượng thần đại nhân cố ý chế tạo ra hiện tượng giả đi về cõi tiên, vì nhìn xem phản ứng của tứ đại thánh địa, và dụ ra người hoài nghi có dị tâm ở trong tông?

- Không…

Giọng Phượng Hoành Không vô cùng bình tĩnh, hắn xoay người lại, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo:

- Ba năm trước Phượng thần đại nhân đi về cõi tiên, cũng không phải là hiện tượng giả… Tất cả hôm nay, mới là hiện tượng giả.

- Cái… Cái gì?

Phượng Hi Minh bỗng chốc nín thở.

- Sự xuất hiện của Phượng thần đại nhân vào hôm nay, chẳng qua là trước khi Phượng thần đại nhân đi về cõi tiên, vì đề phòng chuyện bản thân đã chết bị tiết lộ, đưa tới tai họa cho Phượng Hoàng thần tông, cho nên dùng lực lượng cuối cùng, lưu lại ảo ảnh thần linh.. Hiện giờ, lực lượng cuối cùng còn sót lại trên đời của Phượng thần đại nhân, cũng hoàn toàn biến mất. Nó để cho ta đi phượng thần đại điện, chính là bằng linh hồn cuối cùng báo lại cho trẫm chuyện này.

Giọng Phượng Hoành Không trầm trọng nói.

Mặt Phượng Hi Minh dại ra, thật lâu không nói gì, một hồi lâu, mới thở dài nói:

- Phượng thần đại nhân cơ trí, đã sớm dự liệu tới ngày hôm nay… Hiện giờ, khắp thiên hạ, kể cả tứ đại thánh địa đều tất nhiên cho rằng Phượng thần đại nhân vẫn tồn tại như cũ. Có uy hiếp của Phượng thần đại nhân, tứ đại thánh địa cũng tuyệt đối không dám vọng động đến Phượng Hoàng thần tông ta nữa.

- Giấy vĩnh viễn không gói được lửa, tuy rằng hiện giờ có thể yên ổn, nhưng sự thật Phượng thần đã vong, luôn có một ngày có thể bị lộ ra ngoài.

Chân mày Phượng Hoành Không nhíu chặt lại, thần sắc càng ngày càng kiên quyết:

- Minh nhi, hôm nay con cũng nhìn thấy, nếu như không có sự tồn tại của Phượng thần, tứ đại thánh địa sẽ khinh thị Phượng Hoàng thần tông ta như thế nào! Hiện giờ không còn Phượng thần, Tuyết Nhi cũng mới chỉ có mười sáu tuổi… Trước khi Tuyết Nhi hoàn toàn lớn lên, chúng ta có thể dựa vào, chỉ có bản thân! Phải trong thời gian ngắn nhất, lấy tốc độ nhanh nhất, để cho mình cường đại lên.

- Phụ hoàng có ý tứ là…

Ánh mắt Phượng Hoành Không nheo lại, thản nhiên nói:

- Thương Phong quốc chính là chỗ tiềm tàng quặng tử tinh vĩ đại, chúng ta tất nhiên phải chiếm! Rất nhiều tin tức Linh Khôn điện thăm dò được đều cho thấy, trong đó dường như cất giấu lượng lớn Tử mạch thần tinh! Nếu là sự thật, như vậy nó sẽ thành trợ lực thật lớn đối với tông môn chúng ta!

- Bắt đầu từ ngày mai, toàn quân chỉnh đốn trang bị! Ba tháng sau, binh vào Thương Phong quốc! Trong vòng ba năm, cần phải toàn lực đánh hạ toàn bộ lãnh thổ Thương Phong quốc!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment