Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 471 - Chương 472: Biến Thiên (Hạ)

. ._236__2" class="block_" lang="en">Trang 236# 2

 

 

 

Chương 472: Biến thiên (hạ)



Cổ Thương mang theo Hạ Nguyên Bá ngự không mà đi, quay về Hoàng cực thánh vực. Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, trên đường đi, giữa hai người trầm mặc khác thường. Trên mặt Hạ Nguyên Bá không buồn không vui, toàn thân từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không có bất kỳ thay đổi, luôn luôn ngây ngốc nhìn phía trước, cũng giống như một con rối gỗ không có linh hồn.

Cổ Thương không ngừng quay đầu nhìn về phía Hạ Nguyên Bá, trong lòng thở dài từng cơn, thật lâu sau, hắn cuối cùng lên tiếng nói:

- Nguyên Bá, con cũng đã cố gắng hết sức, việc đến nước này, con cũng đừng lại thương tâm tự trách.

Hạ Nguyên Bá giật giật thân mình, không phản ứng chút nào.

- Haizzz.

Cổ Thương chân nhân thở dài một tiếng, nói:

- Ta biết, hiện giờ con một lòng muốn báo thù vì Vân Triệt, nhưng nguyên lực ép tỉnh trong huyền mạch, khiến cho huyền mạch chưa hoàn toàn trưởng thành của con gánh chịu sức nặng quá lớn, ít nhất trong vòng hai năm, con đều không cách nào dùng được một chút huyền lực. Trong khoảng thời gian này, con cần phải dứt bỏ tạp niệm, tĩnh tâm tĩnh dưỡng… Dạ Tinh Hàn dù sao cũng là thiếu cung chủ của Nhật Nguyệt thần cung, con muốn báo thù, cho dù dứt bỏ liên hệ chặt chẽ và phức tạp giữa Hoàng cực thánh vực và Nhật Nguyệt thần cung, cũng khó như lên trời.

Hạ Nguyên Bá vẫn như cũ không hề có chút phản ứng nào.

Hai năm trước, ở Thiên Kiếm sơn trang, hắn cho rằng Vân Triệt vì cứu hắn mà chết đi, gào khóc, gần như tinh thần hỏng mất, nhưng một lần này, hắn không rơi xuống một giọt nước mắt, ngay cả phản ứng quá khích đều không có, thậm chí vẻn vẹn nửa ngày trôi qua, một chữ đều không nói, bình tĩnh đến dọa người.

Lúc này, hắn cuối cùng có động tác, giơ tay lên, thong thả ấn lên trên ngực mình, trong miệng phát ra âm thanh khàn khàn mà nặng nề:

- Sư phụ, đệ tử muốn bế quan ba năm.

- Bế quan ba năm?

Trên mặt Cổ Thương chân nhân lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vừa nhìn thấy vị trí bàn tay Hạ Nguyên Bá sờ lên, trong mắt hắn vừa động, bỗng nhiên nói

- Hay là, huyền mạch của con có biến đổi lạ gì?

Hạ Nguyên Bá không nói gì.

Cổ Thương chân nhân chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu:

- Nếu đã là mong muốn của con, vi sư đương nhiên sẽ không phản đối. Tất cả, về thánh vực rồi nói sau.

Hạ Nguyên Bá cuối cùng mở miệng nói chuyện, trái tim của Cổ Thương chân nhân cũng để xuống, tốc độ phi hành rõ ràng nhanh hơn. Thẳng thắn mà nói, Cổ Thương chân nhân không biết mình nên lo, hay nên mừng. Sau khi gặp lại Vân Triệt, biểu hiện của Hạ Nguyên Bá chính là tính tình hoàn toàn khác biệt, trở nên ôn hòa nhiệt liệt khác lạ, mà hoàn toàn trái ngược với trái tim Bá Hoàng, khiến cho hắn lo lắng có phải vì vậy mà tiến cảnh của Hạ Nguyên Bá sẽ đình trệ lại không, thậm chí chạy ngược lại.

Hiện giờ, Vân Triệt táng thân trong Thái cổ huyền chu, gây cho Hạ Nguyên Bá, là đả kích trầm trọng và oán hận khắc cốt. Từ dưới tự trách và oán hận, báo thù đã trở thành khat vọng lớn nhất của hắn… Ở trên người Hạ Nguyên Bá hiện giờ đã không cách nào sử dụng huyền lực, Cổ Thương rõ ràng cảm thấy một luồng hận ý để cho hắn cũng có phần kinh hãi. Mà ý hận ngập trời, sẽ hung hăng kích thích Hạ Nguyên Bá đi điên cuồng tủy đuổi lực lượng đủ để báo thù, cũng sẽ khiến cho hắn trở nên càng ngày càng lạnh nhạt trầm lắng.

Chuyện này, đều sẽ kích thích rất mạnh trái tim Bá Hoàng của hắn trưởng thành, cũng đồng dạng thúc giục Bá Hoàng thần mạch thức tỉnh.

Chính là, một thiên tài tương lai không cách nào đánh giá ngã xuống như vậy, khiến cho người ta không thể nào không tiếc hận thật sâu.

… … …

Toàn thân Thương Vạn Hác giống như mất đi khí lực, chậm rãi mà vô lực ngã ngồi trên ghế rồng, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

- Chuyện này… Đã xác định là sự thật sao?

Thần sắc Thương Vạn Hác lộ vẻ sầu thảm nói.

- Dạ… Cho đến khi Thái cổ huyền chu biến mất, phò mã cũng không xuất hiện. Sau này Phượng Hoàng thần tông cũng thừa nhận với bên ngoài, phò mã vì cứu Tuyết công chúa, mới… Mới táng thân trong đó. Hiện giờ, bảy quốc đô chắc đã biết đến chuyện này rồi.

Thái giám bên người Thương Vạn Hác tỏ vẻ bi thống nói, hắn nói quanh co một hồi lâu, mới cuối cùng nói:

- Hoàng thượng, xin ngài nén bi thương… Còn có một việc, nô tài… Nô tài không biết có nên nói hay không.

- Nói…

- Dạ… Vừa rồi trong vòng nửa canh giờ, Thương Lan, Quỳ Thủy, Già La, Thiên hương, Hắc Sát năm nước chia ra truyền âm, hủy bỏ dự định tới chơi hôm qua.

Thái giám kia liếc nhìn sắc mặt Thương Vạn Hác, lại cuống quýt nói:

- Chỉ có điều hoàng thượng đừng tức giận, phò mã vì cứu Tuyết công chúa mà chết, bên chỗ Thần Hoàng đế quốc nhất định sẽ hậu tạ chúng ta, nói không chừng, Thần Hoàng đế vương còn sẽ tự thân tới chơi.

Thương Vạn Hác thở dài một tiếng thật dài, nhắm mắt lại, xua xua tay:

- Ngươi đi xuống đi, để trẫm yên tĩnh một lát… Mặt khác chuyện này, đừng để cho Nguyệt nhi biết… Ngươi đi xuống đi.

Giọng Thương Vạn Hác vừa dứt, ngoài điện, bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngã xuống đất rõ ràng, sau đó một tiếng kinh hô của cung nữ truyền đến:

- A… Thương Nguyệt công chúa! Nhanh có ai không, Thương Nguyệt công chúa té xỉu…

Thương Vạn Hác cả kinh trong lòng, chợt đứng lên, cuống quýt xông ra ngoài:

- Nguyệt nhi!!

Trước năm nay, sẽ không ai nghĩ đến, thậm chí chính bản thân Vân Triệt cũng sẽ không nghĩ đến, sinh tử của một mình hắn, sẽ tác động đến tất cả quốc gia. Hiện giờ, sau khi tin tức hắn ngã xuống ở Thái cổ huyền chu truyền ra, toàn bộ Thương Phong quốc đều có phần rung chuyển.

Hơn nữa, rung chuyển cực kỳ kịch liệt… Đủ để quyết định tương lai của Thương Phong quốc.

Thiên Kiếm sơn trang.

Màn đêm buông xuống, Lăng Thiên Nghịch lơ lửng trên không Ngự kiếm đài, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm trải rộng đầy sao. Ngàn vạn phi kiếm bay lượn chung quanh hắn, nhưng không có một thanh nào có thể đến gần phạm vi mười trượng quanh hắn.

Lăng Nguyệt Phong động tác nhẹ nhàng chậm chạp đi tới bên người Lăng Thiên Nghịch, cung kính ân cần hỏi thăm:

- Phụ thân.

- Kiệt nhi đi đâu vậy?

Lăng Thiên Nghịch nhẹ nhàng nói, trong giọng nói để lộ ra tang thương và cô tịch khôn kể.

- Kiệt nhi hắn đang ở Thần Hoàng đế quốc, muốn trở về còn cần chút thời gian.

Lăng Nguyệt Phong nói. Hắn ngưng mắt nhìn dáng vẻ Lăng Thiên Nghịch, nói:

- Phụ thân, có phải người có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò không.

- Haizzz…

Lăng Thiên Nghịch phát ra một tiếng thở dài kéo dài:

- Bầu trời Thương Phong quốc này, là sẽ triệt để thay đổi.

Trái tim Lăng Nguyệt Phong nhảy dựng lên:

- Phụ thân có ý tứ là?

- Vài ngày này con chuẩn bị sẵn sàng, đợi sau khi Kiệt nhi trở về, kêu Ngọc Phượng mang theo hắn và Vân nhi đi đến Thiên uy kiếm vực nghỉ ngơi vài năm, đợi Thiên uy tuyệt kiếm tu luyện đến đại viên mãn rồi trở về. Trong khoảng thời gian này, Thiên Kiếm sơn trang chúng ta cũng tạm thời bế trang đi.

Giọng Lăng Thiên Nghịch nặng nề nói.

- Bế trang? Tại sao phải bế trang?

Lăng Nguyệt Phong kinh giọng nói.

- Bởi vì chúng ta không ngăn cản được lần biến thiên này của Thương Phong quốc, cho dù can thiệp cũng không thể. Chúng ta có thể làm, chỉ có thể tự lo thân mình, tự mình bảo toàn.

Lăng Thiên Nghịch than thở nói.

- Đây… Rốt cuộc là đại sự gì sắp phát sinh? Kính xin phụ thân chỉ rõ.

Lăng Nguyệt Phong tỏ vẻ kinh nghi nói.

- Tiếp theo không lâu, con liền sẽ rõ. Sau khi bế trang, bên ngoài cho dù phong vân đảo điên, cũng đừng để ý đến, khách lạ gì đều không cần gặp. Nhất là Thương Phong hoàng thất và Băng Vân tiên cung… Nếu như bọn họ đến cửa nhờ vả, tuyệt đối không thể đáp ứng, nhớ lấy!

Trên mặt Lăng Nguyệt Phong lộ ra kinh ngạc thật sâu, nhìn gương mặt trong nghiêm nghị lộ ra bất đắc dĩ thật sâu của Lăng Nghịch Thiên, hắn chỉ chậm rãi gật đầu:

- Dạ.

Một chỗ khác, một không gian khác.

Vân Triệt mà tất cả mọi người cho rằng đã táng thân trong Thái cổ huyền chu cũng không chết… Ngược lại, hắn lúc này, còn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.

Trong nháy mắt khi Thái cổ huyền chu biến mất trên không trung Thần Hoàng thành, không gian loạn lưu cuồng bạo vô cùng đánh úp lại, khiến thân thể hắn giống như trong nháy mắt bị ngàn vạn thanh cương đao cắt khoét, khiến lực ý chí rất mạnh của hắn đều thống khổ khàn giọng gầm rú. Không gian trong điên cuồng vỡ vụn, vặn vẹo, xé rách, thân thể hắn cũng ở trong vỡ vụn, vặn vẹo, xé rách, trong một nháy mắt kia thân thể của hắn liền đã huyết nhục mơ hồ, lực xé rách đáng sợ bao phủ toàn thân hắn kia, khiến cho hắn cảm giác được xương cốt toàn thân giống như đều bị xoắn gãy toàn bộ.

Cảm giác tử vong tới gần chưa bao giờ rõ ràng như thế, nhưng cầu sinh xuất phát từ bản năng, Vân Triệt dùng hết toàn bộ huyền lực và ý chí, mở ra vách chắn Phong vân tỏa nhật.

Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…

Vách chắn cường đại do “Phong vân tỏa nhật” xây lên khiến Vân Triệt có thể hòa dịu, nhưng vách chắn đã vặn vẹo, sụp đổ trên phạm vi lớn trong không gian loạn lưu, bất cứ lúc nào đều có thể hoàn toàn hỏng mất. Lúc này, bên tai Vân Triệt truyền đến giọng nói vô cùng ngưng trọng của Mạt Lỵ:

- Nghe thật kỹ cho ta! Hiện giờ Thái cổ huyền chu đang ở trong trạng thái “Xuyên qua không gian”, trạng thái này không biết sẽ duy trì bao lâu, có lẽ phải vài thập niên thậm chí mấy trăm năm, mà trong quá trình này, mỗi thời mỗi khắc Thái cổ huyền chu đều sẽ đầy rẫy không gian loạn lưu. Trong không gian loạn lưu liên tục này, cho dù là một Đế Quân cao cấp, cũng không chịu đựng được bao lâu, cũng sẽ không cách nào chống đỡ, bị xé nứt thành tro tàn.

- Nhưng mà, ngươi lại còn có một tí xíu hy vọng có thể sống sót! Bởi vì ngươi có thân thể Long thần, thân thể của ngươi, nhất là xương cốt của ngươi không dễ dàng bị phá hủy hoàn toàn như vậy, quan trọng nhất, là ngươi có Đại đạo phù đồ quyết trong người! Tuy rằng không gian loạn lưu đáng sợ, nhưng mà, lực lượng thiên địa ẩn chứa trong không gian loạn lưu lại gấp hoàn cảnh bình thường mấy chục lần! Nếu ngươi muốn còn mạng sống, liền toàn lực vận chuyển Đại đạo phù đồ quyết, dùng khả năng lớn nhất hấp thu lực lượng thiên địa trong không gian loạn lưu đến chữa trị thân thể và khôi phục huyền lực!

- Nếu như tốc độ khôi phục của ngươi có thể miễn cưỡng ngang bằng với biên độ hao tổn, thậm chí vượt qua, ngươi có thể sống sót! Đây là hy vọng duy nhất của ngươi!

Giọng Mạt Lỵ, khiến cho Vân Triệt đang chậm rãi đợi tử vong bỗng chốc mở to hai mắt nhìn… Tầm mắt trước mắt hoàn toàn vặn vẹo, trong không gian vặn vẹo đã lơ lửng huyết nhục của chính mình. Dục vọng muốn sống vốn dưới ý chí đã yên lặng đi xuống lại thức tỉnh vô cùng mãnh liệt, hắn gầm nhẹ một tiếng, nưng tụ tâm thần đang có, điên cuồng vận chuyển Đại đạo phù đồ quyết.

Trên đỉnh đầu Vân Triệt, xuất hiện một vùng khí xoáy màu vàng, mới đầu vùng khí xoáy thong thả xoay tròn, sau đó tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, càng nhanh nhanh nữa, cuối cùng, rõ ràng đã lộ ra một bóng tháp màu vàng tinh xảo. Ở trong không gian rung chuyển, bóng tháp màu vàng này lại không hề có dấu vết vặn vẹo.

Bóng tháp màu vàng thong thả xoay tròn trên đỉnh đầu Vân Triệt, sau đó cấp tốc hấp thu khí tức thiên địa xung quanh… Chỉ trong nháy mắt, trong mắt của Vân Triệt đã bỗng chốc tràn đầy kinh hỉ, bởi vì lời Mạt Lỵ nói hoàn toàn không sai, lực lượng thiên địa ẩn chứa trong không gian loạn lưu, nồng đậm hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, dưới hấp thu của Đại đạo phù đồ quyết, giống như dòng chảy của Trường Giang và Hoàng Hà dũng mãnh đổ vào trong cơ thể hắn.

Nhất thời, khí tức sinh mệnh trong cơ thể Vân Triệt giống như bị đốt lên hoàn toàn, hóa thành lửa cháy lan ra đồng cỏ kịch liệt, lấy tốc độ nhanh đến mắt thường có thể thấy được nhanh chóng chữa trị vết thương nghiêm trọng hắn nhận đến. Thương tổn trên người Vân Triệt vô cùng nặng, trên dưới toàn thân gần như không tìm thấy một chỗ nào tốt, nhưng theo Đại đạo phù đồ quyết liên tục vận chuyển, tuy rằng mỗi một giây thân thể hắn đều thừa nhận lấy tổn thương vô cùng vĩ đại, nhưng mỗi một giây, lại lấy tốc độ cực nhanh khôi phục… Dần dần, mười giây đi qua, trăm giây đi qua… Nửa canh giờ đi qua… Một canh giờ đi qua… Ba canh giờ đi qua… Một ngày đi qua…

Trên dưới toàn thân Vân Triệt vẫn như trước máu chảy đầm đìa một thân, nhưng thủy chung không tiếp tục tăng lên, mà Vân Triệt, còn sống hoàn toàn tỉnh táo… Ở trong Thái cổ huyền chu lực lượng tràn đầy đến kinh người này, Đại đạo phù đồ quyết mang đến lực khôi phục kinh người, nhưng lại cơ bản ngang hàng với tổn thương mà không gian loạn lưu tạo thành cho hắn! Khiến cho hắn trong Thái cổ huyền chu đầy rẫy không gian loạn lưu khủng bố, suốt cả một ngày đều không chết!

Mà thân thể của hắn, trong ngày này bị tổn thương, chữa trị, tổn thương, chữa trị… Số lần cao đến khó có thể đếm hết. Huyền lực của hắn, cũng trong quá trình này vì duy trì sự sống mà hao tổn trên phạm vi lớn, lại khôi phục trên phạm vi lớn… Trong vòng đi vòng lại dưới tần suất cao đến khủng bố, thân thể hắn, còn có huyền lực, đã lấy được một phương thức rèn luyện không thể tưởng tượng nổi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment