Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 472 - Chương 473: Cảnh Giới Thiên Huyền

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_473" class="block_" lang="en">Trang 237# 1

 

 

 

Chương 473: Cảnh giới Thiên Huyền



- Hừ, coi như không tệ, lại thật sự sống tiếp.

Mặc dù trong giọng nói của Mạt Lỵ vẫn là vẻ lạnh lùng như thói quen, nhưng trong nội tâ của nàng, lại như trút được gánh nặng.

Gương mặt của Vân Triệt hoàn toàn bị huyết sắc bao phủ, nhìn không ra vẻ mặt của hắn. Trên đỉnh đầu hắn, tháp phù đồ màu vàng nhạt vẫn luôn thong thả xoay tròn, không ngừng nghỉ chút nào hút vào khí tức thiên địa… Mà Vân Triệt cũng tuyệt đối không thể khiến cho nó dừng lại, bằng không, trong thời gian ngắn ngủi vài giây, hắn sẽ bị không gian loạn lưu xé thành mảnh nhỏ.

Ở trong lịch sử trước kia, cũng từng có không ít người vì đủ loại nguyên nhân không thể rời khỏi Thái cổ huyền chu. Trong bọn họ có Bá Hoàng, thậm chí có một Đế Quân. Trong số Bá Hoàng, dùng hết toàn lực cũng không có một người có thể sống quá ba trăm giây. Còn Đế Quân kia, cũng chỉ chống đỡ được mười ngày liền bị xé nát. Trong thời gian ngắn không gian loạn lưu trình độ này, Bá Hoàng hoặc Đế Quân có thể hoàn chỉnh chống đỡ, nhưng trong tai họa gió lốc không hề dừng lại chút nào này, Bá Hoàng hoặc Đế Quân cường đại hơn nữa đều không thể luôn luôn chống đỡ tiếp.

Nhưng Vân Triệt thực lực kém Bá Hoàng xa xa, lại cứng rắn còn sống… Tuy rằng sống đến vô cùng thống khổ và thê thảm, hàm răng của Vân Triệt gần như đã bị hắn cắn nát toàn bộ, trong lúc này mỗi một giây hắn đều giống như ở trong bụi gai luyện ngục, không gian hỗn loạn xé rách và vặn vẹo lên mỗi một bộ phận trên toàn thân hắn, đổi lại là người lực ý chí hơi yếu, cho dù có thể chống đỡ tiếp, cũng tình nguyện lựa chọn tử vong để đạt được giải thoát.

Thời gian trong không gian gió lốc liên tục giống như luyện ngục, chính là Vân Triệt đã vốn không cảm giác được tốc độ thời gian chảy… Dưới điên cuồng áp bức chính mình có lực ý chí thống khổ chống đỡ, hắn hoàn toàn không biết, thời gian đã đi qua suốt cả một tháng như vậy, thời gian suốt cả một tháng, huyền lực phóng thích, chưa từng dừng lại chút nào. Nếu hiện giờ nói cho hắn biết hắn đã giằng co trong hoàn cảnh này suốt cả một tháng không chết, chính hắn cũng không tin tưởng.

Một tháng này, máu của hắn không ngừng bay xuống, tái sinh, da thịt không ngừng vỡ vụn, tái sinh, huyền lực không ngừng tiêu hao, hồi phục… Thân thể của hắn ở trong một tháng này nhận được rèn luyện vô số lần, còn vượt xa tổng hai đời của hắn.

Phía trước Vân Triệt, vẫn luôn đứng một bóng dáng áo đỏ lả lướt, một tháng này, Mạt Lỵ đều chưa từng trở lại trong Thiên độc châu, mà yên lặng nhìn chăm chú vào mỗi một biểu hiện nhỏ bé của Vân Triệt. Khi Vân Triệt kiên trì đến ngày thứ mười, nàng liền đã đủ kinh ngạc trong lòng, cho rằng hắn sẽ bất cứ lúc nào chống đỡ không nổi, nhưng cực hạn của Vân Triệt, lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của nàng. Lực ý chí của bản thân Vân Triệt liền vô cùng ương ngạnh… Huống chi, hắn còn được ban cho Long thần hồn!

Biến hóa của Vân Triệt, chính hắn cũng không cảm nhận được đến, nhưng Mạt Lỵ lại nhìn rõ ràng rành mạch. Theo thời gian trôi qua, lực chống đỡ của Vân Triệt tất nhiên sẽ liên tục giảm xuống cho dù là tốc độ phóng thích của huyền lực hộ thân, hay là tốc độ vận chuyển của tháp phù đồ, đều luôn luôn liên tục yếu bớt, nhưng cường độ của không gian loạn lưu lại thủy chung không hề có bất kỳ suy giảm… Nhưng Vân Triệt lại vẫn như cũ có thể duy trì không chết, duy trì cân bằng trong tổn thương và khôi phục.

Đó là bởi vì, cường độ thân thể của hắn, còn có mức độ huyền lực nồng đậm, đều ở trong quá trình này, bằng tốc độ kinh người tăng vọt.

“Một tháng, mức độ nồng đậm của huyền lực tăng lên đủ cấp ba. Thân thể liên tục tổn thương và liên tục tái sinh kích thích Long thần tủy, khiến nồng độ huyết mạch Long thần tái sinh trong máu càng ngày càng cao, khí tức Long thần trên người hắn, nồng đậm hơn trước kia gần gấp hai… Còn khoa trương hơn tưởng tượng của ta.”

Mạt Lỵ nhìn Vân Triệt, thấp giọng lầm bầm lầu bầu. Sau đó bỗng nhiên cười nhẹ, nói nhỏ: “Xem ra sự lựa chọn của ta, quả nhiên không sai.”

Nhưng cho dù có tồn tại của Long thần hồn, một tháng, cũng triệt để chạm đến cực hạn của Vân Triệt.

Thân thể Vân Triệt bắt đầu lay động kịch liệt lên, tốc độ xoay tròn của tháp phù đồ trên đỉnh đầu càng ngày càng chậm, cuối cùng, màu vàng trên thân tháp dần mờ đi, giống như bất cứ lúc nào đều có thể biến mất.

Chân mày Mạt Lỵ khẽ nhúc nhích, lấy giọng điệu và tư thái lạnh lùng của sư phụ nói:

- Vân Triệt, nghe cho kỹ đây, bây giờ là lúc khảo nghiệm lực ý chí của ngươi, nếu không muốn chết, thì liều mạng kiên trì tất cả cho ta. Nếu ngươi có thể kiên trì thời gian một năm, như vậy, thân thể của ngươi có thể hoàn toàn thích ứng với không gian loạn lưu nơi này, không bao giờ chịu ảnh hưởng này nữa, đến lúc đó, thân thể của ngươi, cũng sẽ trở nên kiên cường dẻo dai hơn cả một Đế Quân! Toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều không có bao nhiêu người có thể gây tổn thương cho ngươi! Mà nếu như ngươi không kiên trì tiếp được, ngươi cũng chỉ có thể chết!

Giọng Mạt Lỵ vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Vân Triệt, lực ý chí lung lay sắp đổ của hắn dưới giọng nói của Mạt Lỵ miễn cưỡng kích thích tỉnh táo vài phần, tháp phù đồ trên đỉnh đầu lại lóe lên ánh sáng màu vàng mỏng manh. Một lát sau, hắn phát ra âm thanh cực kỳ mơ hồ:

- Một… Năm…

Mạt Lỵ lạnh lùng nói:

- Dưới tình huống này chống đỡ thời gian một năm, với ngươi vốn là chuyện không có khả năng, nhưng mà, ta biết rõ một vài cường giả tuyệt thế, bao gồm ca ca của ta, bọn họ trở thành cường giả, trải qua đau khổ còn gian nan và tàn khốc hơn như thế này ngàn vạn lần, thậm chí ngươi vốn không cách nào tưởng tượng được! Mà cường giả sở dĩ có thể trở thành cường giả, chính là bởi vì bọn họ có thể thừa nhận tôi luyện mà người thường không thể thừa nhận, có thể lấy chấp niệm và lực ý chí vĩ đại hoàn toàn thứ là không có khả năng ở trong mắt người thường!

- Nếu ngươi bởi vì “Không có khả năng”, “Tuyệt vọng” hoặc “Không thể chịu đựng được thống khổ” mà không đồng ý đi liều mạng kiên trì, như vậy, ngươi chẳng những vĩnh viễn không thể trở thành cường giả chân chính siêu việt hơn người thường, còn cứ chết ở chỗ này như vậy! Ngay cả tương lai đều không có!

Lời Mạt Lỵ nói đánh tới tâm linh, hung hăng đâm vào trong thần kinh của Vân Triệt, cũng quật cường làm tỉnh lại chấp niệm và ngạo khí cường ngạnh của hắn. Hắn gầm nhẹ một tiếng nặng nề, đôi mắt nhắm chặt gần một tháng bỗng chốc dùng sức mở ra, trong đôi mắt là màu máu kinh người.

Huyền lực gần như hoàn toàn yên lặng đi xuống lại một lần nữa mãnh liệt bùng lên, tháp phù đồ phóng xuất ra ánh sáng màu vàng chói mắt, trên phạm vi cực lớn hút vào khí tức thiên địa,cũng khiến cho thân thể tổn hại không chịu nổi của hắn lại tiến vào trạng thái cấp tốc khôi phục.

Trạng thái của Vân Triệt khiến ánh mắt của Mạt Lỵ nhất thời hòa hoãn đi vài phần, nhưng nàng biết, Vân Triệt phẫn nộ ngắn ngủi của ý thức dưới kích thích trong ngôn ngữ của nàng, rất nhanh sẽ lại kề cận với hỏng mất… Hơn nữa còn là nghiêm trọng hỏng mất hơn. Lấy trụ cột và thực lực vốn có của Vân Triệt, có thể kiên trì đến mức này, đã là kỳ tích đủ để khiến cho người ta khó có thể tin. Muốn kiên trì như vậy một năm, thật là khó như lên trời… Mà Mạt Lỵ chờ đợi, chính là một cơ hội sẽ phải xuất hiện.

Lúc này, Vân Triệt bỗng nhiên cảm giác được, huyền khí bản thân liều mạng phóng thích bỗng chốc gián đoạn, huyền khí trong huyền mạch hoàn toàn mất đi khống chế, xao động liên tục trong hỗn loạn, thậm chí huyền khí trong cơ thể cũng không trào ra, ngược lại giống như bị cái gì đó dẫn dắt quay ngược trở về bên trong huyền mạch. Tất cả huyền khí ngưng tụ thành một vòng khí xoáy cực lớn trong huyền mạch, vô cùng vội vàng xoay tròn.

Tâm thần Vân Triệt mạnh mẽ vừa động: Đây là…

Rầm!

Vòng khí xoáy xao động liên tục bỗng nhiên nổ tung, cùng lúc đó, bên trong huyền mạch của Vân Triệt cũng lóng lánh lên ánh sáng màu đỏ xanh lộng lẫy giống như ngôi sao. Sau đó, một luồng huyền khí vô cùng hùng hậu từ chỗ sâu trong huyền mạch của hắn chen chúc mà ra, giống như hồng thủy nhanh chóng tuôn về phía các gân mạch lớn toàn thân, huyền mạch bắt đầu cấp tốc thư giãn, kinh mạch dưới huyền khí rót vào đã co rút lại giãn ra, giống như đang nhảy múa hưng phấn.

Huyền khí của Địa Huyền cảnh hiện ra màu trắng mỏng manh, mà dưới nội thị lúc này của Vân Triệt, nhìn qua là một mảnh thuần trắng nồng đậm! Cũng như bạch tương lưu động, mức độ nồng đậm này còn hơn phía trước không biết bao nhiêu lần.

Huyền lực hộ thân khuếch tán ngoài mặt thân thể, cũng theo đó mạnh mẽ mấy lần! Khiến tổn thương và áp lực mà thân thể Vân Triệt thừa nhận bỗng chốc sụt giảm, tốc độ hồi phục của thân thể, nhất thời đè mức độ hao tổn xuống trên phạm vi lớn.

Màu đỏ, lam hòa lẫn trong huyền mạch, càng thêm chói mắt sáng ngời, Vân Triệt vốn mỏi mệt không chịu nổi, tinh thần gần như hỏng mất bỗng chốc biến thành vô cùng tỉnh táo, cả người giống như bỗng nhiên sống lại. Hắn cảm thụ được biến hóa trên huyền mạch, huyền khí, thân thể và tinh thần, trong lòng tràn đầy kinh hỉ vĩ đại. Khí tức phóng ra ngoài, cảm giác đối với toàn bộ thế giới của hắn đều xuất hiện biến hóa rõ ràng, ngay cả gió lốc không gian chung quanh, đều trở nên không đáng sợ như vậy.

Đột phá!!

Đột phá từ Địa Huyền cảnh, đến Thiên Huyền cảnh! Dưới tai họa không gian giống như ác mộng này, dưới rèn luyện khủng bố giống như địa ngục này, trong một tháng ngắn ngủi, huyền lực của Vân Triệt liền đột phá từ cảnh giới Địa Huyền cảnh, chính thức bước chân vào cảnh giới Thiên Huyền!

Vân Triệt đang vui mừng nhanh chóng thu liễm lại tinh thần, toàn lực đối kháng với gió lốc không gian. Đột phá đại cảnh giới khiến cho huyền lực và tinh thần lực của hắn hoàn toàn khôi phục, ở trạng thái đỉnh phong, Vân Triệt dưới cảnh giới Địa Huyền đều có thể dựa vào Đại đạo phù đồ quyết miễn cưỡng chống đỡ, dưới trạng thái vào lúc này có thể nói ứng đối rất thoải mái, dần dần, vết máu trên người hắn giảm bớt một chút, bắt đầu thong thả lộ ra khuôn mặt của hắn, thân hình… Về sau, vết máu và vết thương mới trên người vừa mới xuất hiện, lại nhanh chóng biến mất.

Tuy rằng trong quá trình này Vân Triệt vẫn như cũ mỗi một giây không ngừng thừa nhận lóc xương lóc thịt, giống vậy phải tập trung tinh thần, không được dừng lại, nhưng so với lúc trước, đã không thể so sánh nổi.

“Không sai, còn sớm hơn dự đoán của ta một chút.” Mạt Lỵ thấp giọng tự nói, sau đó, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một ý cười quỷ dị: “Thoạt nhìn, cần phải gia tăng chút khó khăn!”

Bàn tay trắng nõn của Mạt Lỵ chìa ra, một trảo hư không, nhất thời, một vết rách không gian dài vài thước xuất hiện ở phía trước Mạt Lỵ. Sau khi vết rách không gian tầm thường xuất hiện, sẽ lấy tốc độ cực nhanh trôi đi, nhưng vết rách không gian này lại thủy chung mở ra, đừng nói trôi đi, ngay cả co rút lại đều không có. Thân thể Mạt Lỵ chợt lóe, bước vào bên trong vết rách không gian, sau đó thân hình của nàng hoàn toàn nhập vào, vết rách không gian nhất thời biến mất.

Mà tất cả, Vân Triệt đang ngưng thần đối kháng với gió lốc không gian tự nhiên không nhìn thấy, Mạt Lỵ cũng sẽ không để cho hắn nhìn thấy.

Nháy mắt tiếp theo, bóng dáng của Mạt Lỵ xuất hiện ở một không gian khác, chung quanh lúc thì hoàn toàn hắc ám, lúc lại là một mảnh sắc thái rực rỡ hỗn loạn. Nơi này, là khe hở không gian, cũng có thể xưng là… Đường hầm không gian! Một nơi mà người thường vốn không thể hiểu được, chứ đừng nói tới là có thể đạt được.

Phía trước Mạt Lỵ, chính là Thái cổ huyền chu vô cùng khổng lồ, nó xuyên qua cực nhanh trong đường hầm không gian thần bí này, không biết phải xuyên qua về phương nào. Ánh mắt Mạt Lỵ tập trung lên Thái cổ huyền chu, bàn tay nâng lên, lòng bàn tay thoáng hiện ánh sáng đỏ, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ đánh vào trên huyền chu, thân hình của Mạt Lỵ ở trước mặt Thái cổ huyền chu, cũng nhỏ bé giống như cát bụi trong biển cả.

Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay Mạt Lỵ đụng chạm vào Thái cổ huyền chu, toàn bộ Thái cổ huyền chu liền trong nháy mắt hoàn toàn bị ánh sáng đỏ bao phủ, dưới động lực lớn đến không cách nào hình dung, tốc độ xuyên qua không gian của nó nhanh hơn… Trong đó bộ phận không gian loạn lưu, cũng nháy mắt tăng lên trên phạm vi lớn.

“Như vậy hẳn không sai biệt lắm.”

Tay nhỏ bé của Mạt Lỵ khẽ vạch, lại một vết rách không gian xuất hiện ở trước người nàng, nàng vừa định bước vào, bỗng nhiên, một âm thanh yêu dị từ bốn phương tám hướng truyền đến:

- Khặc khặc khặc khặc, lại có nhân loại dám bước vào lĩnh vực của bổn vương, còn là một tiểu nữ oa oa! Chậc chậc… Bổn vương đã mấy vạn năm không nhấp nháp nhân loại tươi mới rồi.

Mạt Lỵ thong thả xoay người lại, trên mặt vẫn treo vẻ lạnh lùng hoàn toàn không hợp với dng nhan tinh xảo quá đáng và tuổi tác:

- Thực khôn thú?

Thực khôn thú, sinh tồn ở kẽ hở không gian, lấy không gian là thức ăn, ngẫu nhiên sẽ cắn nuốt sinh linh tiến hành “Xuyên qua không gian” là huyền thú thượng cổ khác loại siêu cao cấp tồn tại số lượng cực nhỏ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment