.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_474" class="block_" lang="en">Trang 237# 2
Chương 474: Không gian loạn lưu bùng nổ
- Có thể sinh tồn ở trong này, xem ra tiểu nữ oa oa ngươi có thực lực ít nhất ở Thần Quân cảnh, nhưng nơi này là lĩnh vực của chúng ta, ngoan ngoãn trở thành thuốc bổ cho chúng ta đi!
Một âm thanh trầm thấp khủng bố khác truyền đến… Sau đó, trong thế giới giao thoa giữa hắc ám với sắc thái rực rỡ, xuất hiện hai đôi đồng tử hắc ám vặn vẹo.
Hai con thực khôn thú!
Ở toàn bộ không gian hỗn độn, số lượng thực khôn thú tồn tại cộng lại cũng không cao hơn ba mươi con. Một người xuyên qua không gian mấy ngàn vạn lần, cũng không nhất định có thể gặp được một lần thực khôn thú. Còn nếu gặp được, vậy chính là vận rủi cực lớn. Bởi vì nơi này là kẽ hở không gian, một nơi cực kỳ khó có thể phóng xuất ra huyền lực, trừ phi cường đại đến thái quá, bằng không gặp được thực khôn thú, liền chỉ có thể toàn lực tháo chạy là chọn lựa duy nhất. Nhưng năng lực nắm trong tay và can thiệp không gian của thực khôn thú đâu phải sinh linh tầm thường có thể sánh bằng, nó có thể dễ dàng gián đoạn mục tiêu của “Xuyên qua không gian”, khiến không chỗ trốn chạy, cho dù không bị thực khôn thú cắn nuốt, cũng sẽ lập tức bị đường hầm không gian văng tung tóe cắn nuốt hủy diệt.
Mà đồng thời gặp được hai thực khôn thú, đây đã không thể đơn thuần dùng “Vận rủi” để hình dung.
Đối mặt với ác ma không gian người người sợ hãi này, Mạt Lỵ lại tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng những không lựa chọn chạy thoát đi, ngược lại thu hồi khe không gian mới vừa xé mở, thấp lạnh nói:
- Các ngươi… Là tìm chết sao?
- Chúng ta… Muốn chết? Khặc khặc khặc khặc! Còn chưa từng có người dám nói như thế với bổn vương… Thì ra là thế, ngươi lại chỉ là một linh hồn thể đáng thương không có thân thể, trách không được có thể tồn tại lâu dài ở thế giới này.
Mấy chữ “Linh hồn thể đáng thương” khiến đôi mắt của Mạt Lỵ trầm xuống, trong mắt bỗng nhiên biến thành màu đỏ đậm, toàn thân chợt phóng thích ra sát khí khủng bố đến ngay cả gió lốc không gian cũng xuất hiện khoảnh khắc đình trệ:
- Tìm… Chết!!
Mạt Lỵ chìa ngón tay, phía trên đầu ngón tay lóng lánh lên một điểm sáng màu đỏ tươi vô cùng chói mắt, độ mãnh liệt sáng rọi của điểm sáng này, giống như ngàn vạn ánh sáng vì sao đều hội tụ đến trong đó. Thoáng chốc, tất cả chung quanh Mạt lỵ đều biến thành hoàn toàn yên lặng… Cả không gian, trực tiếp hóa thành một hố đen khủng bố càng lúc càng lớn, điên cuồng cắn nuốt về bốn phía.
Hai thực khôn thú đang đi về phía Mạt Lỵ đồng thời dừng lại, nhìn ánh sáng đỏ khiến không gian đều run rẩy kia, bốn con mắt vặn vẹo dữ tợn đáng sợ bắt đầu co rúm lại, lộ ra khiếp sợ và sợ hãi thật sâu, một giọng nói mang theo run run rõ ràng vang lên:
- Thiên… Thiên… Thiên sát tinh thần!!
- Không có khả năng… Thiên sát tinh thần rõ ràng đã trúng Thí thần tuyệt thương độc ngay cả Thần Chú cảnh đều phải chết, đã sớm ngã xuống từ bốn năm trước, không có khả năng…
- Xem ra các ngươi biết thật đúng là nhiều!
Tròng mắt của Mạt Lỵ trở nên càng thêm lạnh lẽo, sát khí trên người càng nồng đậm đến khoan hồn thấu xương:
- Vậy các ngươi càng phải chết!
- Nhất… Tuyến… Thiên!!
Âm thanh vừa dứt, ngón tay Mạt Lỵ quẹt hư không một cái, thoáng chốc, một đường thẳng màu đỏ tươi vắt ngang bên trong thế giới kỳ dị này, giống như trực tiếp cắt thế giới này thành hai nửa.
Đường thẳng màu đỏ tươi này khắc lên trên thân thể của một con thực khôn thú, vô tình xẹt qua giữa hai mắt khủng bố… Trong nháy mắt tiếp theo, hai mắt kia liền trực tiếp tách ra, tiêu tán, một bóng đen mơ hồ hoàn toàn tan rã trong khe hẹp không gian kỳ dị này. Con thực khôn thú đã tồn tại gần mười vạn năm, trước tử vong hay cả một chút tiếng kêu thảm thiết đều không thể phát ra.
- Tinh thần đại nhân… Tha mạng… Tha mạng!!
Một con thực khôn thú khác trong sợ hãi rút lui. Lúc trước, nó còn có điểm hoài nghi về điểm sáng màu đỏ tươi này, bởi vì nó biết rõ người có thể sử dụng lực lượng này đã rơi xuống và bị thiêu cháy, vĩnh viễn không có khả năng lại xuất hiện. Nhưng lúc này, nhìn đồng loại của mình thế mà lại ở trong lĩnh vực của bản thân bị một hơi phai mờ, nó kinh hãi đến thiếu chút nữa mất hồn mất vía, hú lên quái dị, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn mà đi về phía chỗ sâu không gian.
- Muốn chạy trốn? Hừ!
Mạt Lỵ khinh thường cười lạnh, phía trên đầu ngón tay lại màu đỏ tươi sáng lóng lánh… Nhưng mà, màu đỏ tươi sáng rọi còn chưa hoàn toàn chói lọi lên, sắc mặt của nàng bỗng nhiên trắng bệch, huyền lực sáng rọi mới vừa ngưng tụ cũng theo đó biến mất.
Mà dưới đình trệ ngắn ngủi, thực khôn thú đã hoàn toàn biến mất vào trong biển không gian, lại không có một chút bóng dáng.
Thời gian hơn hai năm thân luôn luôn ở bên trong Thiên độc châu, hơn nữa không hề sử dụng chút huyền lực, Thí thần tuyệt thương độc trên người Mạt Lỵ đã bị tinh lọc vượt qua một phần ba, lực lượng có thể sử dụng cũng xa hơn trước kia có thể sánh bằng, nhưng hoàn toàn không đạt tới mức độ có thể vọng động. Nàng cấp tốc áp chế độc lực thiếu chút nữa phát tác, vừa định đuổi theo, nhưng thân hình sau đó ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Thái cổ huyền chu đã đi xa.
Nàng mạnh mẽ thúc đẩy Thái cổ huyền chu, tăng cường bạo động không gian bên trong Thái cổ huyền chu, nhưng nàng không cách nào xác định được Vân Triệt có chống đỡ được bên trong bạo động như vậy hay không, nếu hắn không chịu nổi, nàng lại không ở bên cạnh, sẽ có nguy cơ trực tiếp tử vong!
Sau đấu tranh ngắn ngủi, lo lắng cho Vân Triệt vẫn chiếm thế thượng phong, nàng bỏ qua đuổi theo, xé mở một vết rách không gian trở lại bên trong Thái cổ huyền chu, khi bóng dáng của nàng tiến vào trong vết rách, một âm thanh lạnh như băng gần như có thể đóng băng lại linh hồn truyền đến thế giới khác thường vốn không cách nào truyền đi âm thanh:
- Nếu ngươi dám truyền tin tức bản công chúa còn sống ra ngài, bản công chúa nhất định diệt toàn tộc thực khôn các ngươi!
- A… A a… A a a a…
Khi đột phá tới Thiên Huyền cảnh, Vân Triệt vẫn chưa hoàn toàn thở dốc lâu lắm trong không gian loạn lưu hoàn toàn ổn định lại, liền bỗng nhiên cảm giác được không gian loạn lưu bỗng chốc trở nên càng thêm cuồng bạo, giống như sóng nhẹ dập dờn trên mặt biển, bỗng chốc hóa thành cơn sóng gió động trời, thân thể của hắn trong thời gian mấy hơi lại biến thành hoàn toàn đỏ như máu.
Hai hàm răng của Vân Triệt lại một lần nữa gắt gao cắn vào một chỗ, trong răng tràn ra nhiều tiếng cực kỳ thống khổ. Huyền lực toàn thân hắn toàn lực vận chuyển, tháp phù đồ màu vàng trên đỉnh đầu càng lấy tốc độ nhanh nhất xoay tròn. Huyền lực tiêu hao với khôi phục, thân thể tổn thương với tái sinh… Tốc độ và tần suất đều cao hơn lúc trước mấy lần, cao đến một trình độ khủng bố làm cho không người nào có thể tưởng tượng được.
Nếu huyền lực của Vân Triệt không xuất hiện đột phá đại cảnh giới, ở trong gió lốc không gian như vậy, cho dù có thân thể Long thần và Đại đạo phù đồ, cũng vốn ngay cả ba mươi giây đều khó có khả năng chống đỡ được.
Mạt Lỵ yên lặng nhìn trạng thái của Vân Triệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như gốm sứ ngọc không hề tỏ vẻ gì. Chút bất tri bất giác, bảy canh giờ trôi qua, thân thể của Vân Triệt lại bắt đầu xuất hiện lay động và run rẩy, không gian loạn lưu khủng bố nhiều lần phá mở lồng ngực hắn rồi, thiếu chút nữa hủy diệt nội tạng của hắn, cũng có nhiều lần thiếu chút nữa xé rách cổ họng của hắn… Mạt Lỵ biết, Vân Triệt đã đạt đến cực hạn trước mắt của hắn, trong mắt vừa động, trong lòng bàn tay thoáng chớp động lên ánh sáng không màu trong chớp mắt.
Thoáng chốc, không gian chung quanh xuất hiện khựng lại trong chớp mắt, sau đó, không gian loạn lưu rõ ràng trở nên thong thả, sau đó dần dần thong thả đến mức độ bảy canh giờ trước.
Giống như cơn lốc quấn quanh lấy bản thân hóa thành cuồng phong, thân thể Vân Triệt lúc trước luôn luôn bảo trì ngồi ngay ngắn trong gió lốc không gian, ngược lại ngã xuống trên mặt đất trong thong thả bỗng nhiên tới, dưới thân cấp tốc tích tụ lên một vũng máu lớn, há to mồm thở dốc một hồi lâu sau đó hắn khó khăn ngồi dậy, ngưng tâm tĩnh khí, bắt đầu khôi phục thương thế trên người.
Tuy rằng không gian loạn lưu hòa dịu, nhưng tốc độ hấp thu khí tức thiên địa chỉ có chậm lại ở biên độ nhỏ. Ở trong không gian loạn lưu thong thả lại, Vân Triệt dùng hết nửa canh giờ, liền khiến vết máu trên người biến mất bảy tám phần, cùng lúc huyền lực đã liên tục bảo hộ thân thể, khó khăn khôi phục hơn một nửa.
Vân Triệt mở to mắt, tầm mắt xuyên qua không gian không ngừng vặn vẹo, nhìn thấy Mạt Lỵ đang mặt không biểu cảm nhìn hắn. Hắn nặng nề thở hổn hển một ngụm khí lớn, khẽ cắn răng nói:
- Vừa rồi… Là xảy ra chuyện gì? Không gian loạn lưu sao lại bỗng nhiên bạo động đáng sợ như vậy.
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Thái cổ huyền chu này luôn luôn ở trong trạng thái “Xuyên qua không gian”, xuất hiện bất cứ dao động ở mức độ nào đều là bình thường. Hiện giờ tuy rằng đã chậm lại, nhưng không nên cao hứng quá sớm, không gian loạn lưu cấp độ vừa rồi nhất định sẽ xuất hiện lần nữa… Thậm chí còn đáng sợ hơn lúc nãy, thời gian liên tục cũng sẽ lâu hơn. Ngươi đừng quên, Thái cổ huyền chu ba trăm năm mới xuất hiện một lần ở Thiên Huyền đại lục, nếu nó không hiện thân ngừng lại ở không gian khác, như vậy nó có khả năng muốn xuyên qua vẻn vẹn ba trăm năm! Ba trăm năm “Xuyên qua không gian”, gặp được không gian loạn lưu cấp độ nào đều có thể! Thời gian thở dốc của ngươi chắc không có bao nhiêu, nếu không muốn chết, nhanh chóng ngưng thần khôi phục thân thể và huyền lực của chính mình.
Ở trong Thái cổ huyền chu một tháng, mỗi một giây đều giống như ở trong địa ngục, chỉ cần lơi lỏng trong thoáng chốc, thân thể sẽ bị xé nát thành mảnh nhỏ. Trạng thái không gian loạn lưu lúc này, đổi lại bất kỳ một sinh linh nào khác của Thiên Huyền đại lục cũng không chỉ là luyện ngục, còn đối với Vân Triệt mới vừa gặp phải mấy lần không gian loạn lưu mà nói, lại quả thật tốt đẹp giống như thiên đường. Hắn đang chống đỡ loạn lưu đồng thời, phân thần nhìn về phía chung quanh… Tuy rằng gió lốc không gian vô cùng đáng sợ, nhưng vách tường, mặt đất nơi này, lại không hề bị tổn thương một chút nào, ngay cả vết cắt nhỏ bé, vết nứt đều không thể nhìn thấy. Mức độ kiên cường dẻo dai này, không thể nghi ngờ là cực đoan khủng bố.
Cho dù có thể chống lại không gian loạn lưu ở nơi này, nhưng mà, vách tường chung quanh, lại là một rãnh trời khác không cách nào vượt qua.
Mỗi một viên gạch một tảng đá của nơi này, đều thừa nhận không gian gió lốc không biết bao nhiêu năm rồi, cũng không tìm thấy một chút dấu vết thương tổn… Mình coi như sống sót trong không gian gió lốc, lại nên hủy diệt cửa đá để rời đi như thế nào!?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Vân Triệt, nhưng lập tức bị hắn nỗ lực áp chế, toàn lực ngưng tụ tâm thần, khi mình đã có năng lực áp chế không gian loạn lưu, lấy dư lực khôi phục thân thể và huyền lực… Hắn không phải là người dễ dàng nản lòng, càng sẽ không dễ dàng tuyệt vọng, bằng không, hắn cũng không thể ở trong luyện ngục như vậy luôn luôn kiên trì đến hiện tại. Chỉ cần còn có đến hơi thở cuối cùng, không sợ phải thừa nhận thứ đã vượt qua cực hạn của con người trăm ngàn lần, hắn cũng không khiến ý chí của mình khuất phục.
Bây giờ không phải nghĩ đến rời khỏi từ nơi này như thế nào, hơn nữa phải dốc hết toàn lực sống sót ở trong này, sau đó giống như lời Mạt Lỵ nói… Từng chút từng chút một, khiến thân thể của chính mình hoàn toàn thích ứng với không gian loạn lưu của nơi này!
Không gian loạn lưu tương đối thong thả cũng không kéo dài lâu lắm, một lúc lâu sau, không gian loạn lưu lại bùng nổ, trong nháy mắt, giống như vô số thần chết đáng sợ gầm thét bay về phía Vân Triệt, dùng lưỡi liềm của tử thần vô tình cắt lên thân thể hắn. Ánh mắt Vân Triệt trừng lớn, dữ dội gầm một tiếng, huyền lực trong huyền mạch phóng thích ở trình độ lớn nhất, Đại đạo phù đồ quyết cũng lấy trình độ lớn nhất vận chuyển lại.
Hắn không biết tình cảnh hiện giờ đến khi nào mới có thể dừng lại…
Hắn có lẽ cuối cùng sẽ chết ở chỗ này… Nhưng mà, hắn tuyệt đối không cho phép ý chí của mình khuất phục và tử vong trước thân thể!