.
._238__1" class="block_" lang="en">Trang 238# 1
Chương 475: Thái cổ huyền chu dừng lại
Một lần này, Vân Triệt chống đỡ bảy canh giờ thêm hai khắc.
Vân Triệt mỗi một giây đều ngưng tụ toàn bộ tinh thần đối kháng với không gian gió lốc cũng không thể cảm nhận được biến hóa về thời gian mà mình có thể chống đỡ, nhưng Mạt Lỵ lại tính toán rành mạch. Mặc dù chỉ gia tăng thêm thời gian hai khắc, nhưng đã đủ hiển lộ rõ ràng thân thể và huyền lực của Vân Triệt dưới rèn luyện bảy canh giờ của gió lốc không gian, không nhận thức được trong đó có biến hóa kinh người cỡ nào.
Lại sau khi Vân Triệt đạt tới điểm cực hạn, gió lốc không gian lại trở nên thong thả.
Vân Triệt đã nửa chân đạp đến cửa tử vong tê liệt ngã xuống đất, liều mạng thở dốc, sau dó bốn phần tinh thần chống đỡ gió lốc không gian thong thả, sáu phần tinh thần khôi phục thương thế và huyền lực. Khi hắn cuối cùng khôi phục không sai biệt lắm, không gian loạn lưu lại trở nên cuồng bạo lên…
Lần thứ ba, Vân Triệt chống đỡ được bảy canh giờ rưỡi!
Lần thứ tư, chống đỡ gần tám canh giờ…
Thời gian, liền thong thả chảy qua trong không gian nhỏ hẹp không cách nào rời khỏi, cùng với tai họa không gian giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Thời kỳ này, Vân Triệt không hề chiến đấu với bất cứ kẻ nào, nhưng mỗi một giây, còn liều mạng và hiểm ác hơn chiến đấu. Thân thể hắn ở trong tái sinh liên tục trở nên càng ngày càng cứng cỏi. Hắn không hề có bất cứ lúc nào nhàn hạ đi tu luyện huyền lực, nhưng cường độ huyền lực lấy tần suất phóng thích và khôi phục kinh người càng lúc càng trở nên nồng đậm, bằng tốc độ kinh người tăng vọt.
Tám tháng sau, huyền lực của Vân Triệt đã từ Thiên Huyền cảnh sơ kỳ liên tục đột phá, trực tiếp nhảy lên đến Thiên Huyền cảnh cấp năm… Bình quân hai tháng liền tăng lên một cấp bậc! Đây là huyền lực của cảnh giới Thiên Huyền tăng lên! Tăng lên từ Thiên Huyền cảnh cấp một đến Thiên Huyền cảnh cáp năm, còn khó khăn nhiều hơn từ Sở Huyền cảnh đến Địa Huyền cảnh đỉnh phong. Nói cách khác, biên độ tăng lên trong tám tháng này của Vân Triệt, còn lớn hơn rất nhiều so với sau ba năm rưỡi hắn có được huyền mạch Tà thần.
Tốc độ tăng lên như vậy, đủ để cho vài cường giả cấp bậc cao nhất ở Thiên Huyền đại lục đều khiếp sợ không thôi.
Đồng thời, bởi vì phần lớn thời gian huyền lực của Vân Triệt đều ở trạng thái toàn lực phóng thích, cho nên tuy rằng cấp bậc huyền lực của hắn tăng lên cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng phá lệ hùng hậu thực chất, không hề có một chút vì huyền lực tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn mà mang đến huyền khí phù phiếm và bất ổn.
“Một lần này lại kiên trì năm ngày!” Mạt Lỵ thấp giọng lẩm bẩm. Mỗi một biến hóa của Vân Triệt, nàng đều nhìn rõ ràng trong mắt.
Vân Triệt lúc này, lại một lần nữa đạt tới điểm cực hạn có thể chống đỡ.
Theo huyền lực và năng lực khôi phục yếu bớt trên phạm vi lớn, thân thể của Vân Triệt bắt đầu kịch liệt vặn vẹo lên, sau đó vang lên “Răng rắc”, dưới da thịt, xương cốt của Vân Triệt bắt đầu bị gió lốc không gian phá gãy từng cây, kinh mạch cũng chuẩn bị gãy…
“Xem ra không sai biệt lắm.” Mạt Lỵ xòe bàn tay ra, đang định ngăn cản hơn phân nửa gió lốc không gian, mà vào lúc này, trong miệng Vân Triệt bỗng nhiên phát ra một tiếng than nhẹ giống như thống khổ, giống như phẫn nộ, lại giống như không cam lòng, huyền lực và tinh thần vốn nên khô kiệt lại mạnh mẽ lên, gắt gao ngăn chặn gió ốc không gian đánh sâu vào thân thể hắn, động tác của Mạt Lỵ nhất thời cũng chậm chạp lại một chút, nàng nhìn trên người Vân Triệt bỗng nhiên chớp động lên huyền quang nhàn nhạt trong chớp mắt, nhất thời nói nhỏ một tiếng: “Lại định đột phá sao… Hả? Không đúng!”
- Grào!!!!
Một tiếng rồng ngâm trầm thấp mà rung động bỗng nhiên từ trên người Vân Triệt vang lên, chấn động đến không gian hơi chậm lại, trong tiếng rồng ngâm, phía sau Vân Triệt nhất thời hiện lên một bóng rồng màu xanh biếc, bóng rồng này cấp tốc phóng đại, ròng rã liên tục năm giây mới thong thả biến mất, cùng lúc đó, từ trên người Vân Triệt, Mạt Lỵ nhưng lại rõ ràng cảm nhận được một … Hơi thở gần giống với Thái cổ Thương Long, ở Tử vong hoang nguyên!
Rắc… Rắc… Rắc…
Trên người Vân Triệt truyền đến âm thanh xương cốt rõ ràng vô cùng, lại phải là âm thanh xương cốt gãy vỡ, mà là âm thanh xương cốt thong thả trùng sinh, ngay cả da thịt cũng thong thả tái sinh, chỉ có tinh thần của hắn như trước vẫn cằn cỗi bạc nhược, lung lay sắp đổ… Cũng dưới trạng thái tinh thần đang kề cận cực hạn, cứng rắn kháng cự lại gió lốc không gian đánh sâu vào.
“Huyết mạch Long thần của hắn, thế mà lại đã đạt đến một phần ngàn!” Trong giọng nói của Mạt Lỵ mang theo một chút kinh sợ, nàng rõ ràng hơn Vân Triệt xa xa khái niệm huyết mạch Long thần một phần ngàn là như thế nào. Một chút Long thần tủy nhỏ bé ở trong cơ thể Vân Triệt kia, ở trong thân thể một người phàm, cùng với trong vị diện thấp hơn muốn sinh ra một giọt máu Long thần, dưới tình huống bình thường ít nhất cần thời gian mấy năm, nhưng ở bên trong Thái cổ huyền chu, vô số lần huyết nhục tái sinh, cũng vô số lần kích thích Long thần tủy, hơn nữa Đại đạo phù đồ quyết thời khắc mang đến khí tức thiên địa tẩm bổ, trong thời gian ngắn ngủi không đến một năm này, khiến huyết mạch Long thần của Vân Triệt nồng đậm gần gấp hai mươi lần!
Vân Triệt hiện giờ, cho dù không phóng thích một chút huyền lực, chỉ dựa vào cường độ thân hình cứng rắn chống lại công kích của một người thấp hơn Vương tọa, đều cơ bản không có khả năng bị thương.
“Xem ra còn có thể tiếp tục chống lại một thời gian ngắn.” Mạt Lỵ buông bàn tay, khẽ híp đôi mắt xao động ánh sáng đỏ, quan sát mỗi một chút biến hóa trên thân thể Vân Triệt.
Lúc ban đầu, nàng nghĩ cách muốn Vân Triệt trở nên cường đại, chỉ vì mình có thể trùng tố thân thể, nhưng theo thực lực của Vân Triệt trở nên cường đại từng chút một, hơn nữa trên tốc độ còn vượt xa hơn dự đoán trước ban đầu của nàng, nàng trong lúc bất tri bất giác, lại muốn nhìn thấy rốt cuộc kết quả của người này có thể đạt đến bước suy nghĩ kia trước khi nàng rời đi không… Hơn nữa suy nghĩ này vẫn luôn yên lặng càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Chính là chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra.
Thời gian tiếp tục chảy xuôi, bất tri bất giác, thời gian Vân Triệt tiến vào Thái cổ huyền chu, đã đi qua vẻn vẹn mười tám tháng.
Vân Triệt đã ở trong gió lốc không gian chưa bao giờ ngừng nghỉ, còn sống tiếp vẻn vẹn mười tám tháng.
Âm thanh không gian bạo loạn vô cùng chói tai, nhưng âm thanh này, cho dù là Vân Triệt hay là Mạt Lỵ, đều đã hoàn toàn thành thói quen. Mà bọn họ giống vậy đã thành thói quen, là sự tồn tại của đối phương. Vân Triệt có thể ở trong này luôn luôn đau khổ kiên trì tiếp, là bởi vì tuy rằng nơi này vô cùng đáng sợ, mỗi một giây đều đoạt mệnh, nhưng lại không cô đơn, bởi vì có một Mạt Lỵ luôn luôn nhắc nhở, trách cứ… Đồng thời cũng làm bạn cùng chống dỡ với hắn.
Ban đầu là Mạt Lỵ để cho hắn từ một tên phế nhân trở nên cường đại, thực lực trước mắt của hắn, chín thành là đến từ Mạt Lỵ, cho dù đang ở chỗ nào, gặp được hiểm cảnh như thế nào, luôn có một người cùng hắn đối mặt, cũng lần lượt chỉ rõ phương hướng cho hắn khi hắn mê mang hoặc trong do dự.
Còn đối với Mạt Lỵ mà nói, những năm này của nàng, cũng chỉ có Vân Triệt. Cho nên ngày nay, tuy rằng về dáng vẻ của nàng không có một chút biến hóa nào so với ban đầu gặp được Vân Triệt, nhưng tuổi tác, đã từ mười ba tuổi trưởng thành đến mười tám tuổi, trong sinh mệnh của nàng, có hơn một phần tư thời gian chỉ có sự tồn tại của một mình Vân Triệt, sau này còn có thể càng nhiều…
Nhưng bởi vì là thói quen, cho nên thường thường sẽ bị bỏ qua theo thói quen. Bọn họ ai cũng chưa từng nghĩ tới: Nếu có một ngày chia lìa nhau… Sẽ là như thế nào…
“Đã vẻn vẹn nửa tháng.” Mạt Lỵ nhìn trạng thái Vân Triệt, thầm niệm hắn lại một lần có thể nói đột phá không thể tưởng tượng được.
Liên tục chống đỡ vẻn vẹn nửa tháng, trạng thái của Vân Triệt cũng trở nên tràn đầy nguy cơ. Ngay khi Mạt Lỵ chuẩn bị ngăn cản gió lốc không gian, đột nhiên, cả không gian đột nhiên khẽ chấn động, tiếng gầm rú vĩ đại từ bốn phương tám hướng truyền đến, cũng giằng co thời gian mười mấy giây, biến động khác thường này, khiến Mạt Lỵ nhướng mày, nàng vừa định phóng thích khí tức đi điều tra xem Thái cổ huyền chu đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên, gió lốc không gian lại lấy tốc độ cực nhanh tự hòa hoãn xuống, vết rách không gian dữ tợn không ngừng cướp đoạt biến mất, không gian vặn vẹo cũng mau chóng biến thành gợn sóng nhỏ bé, cuối cùng ngay cả gợn sóng đều hoàn toàn không thấy… Đến cuối cùng, ngay cả âm thanh không gian bạo loạn, cũng hoàn toàn biến mất.
Tất cả, quy về hoàn toàn bình tĩnh, không gian loạn lưu, dưới tình huống Vân Triệt và Mạt Lỵ không hề có chuẩn bị, biến mất.
Mà nguyên nhân không gian loạn lưu biến mất chỉ có một…
Chính là Thái cổ huyền chu ngừng lại!
“Ngừng lại? Làm sao có thể ngừng lại?” Mạt Lỵ nheo khóe mắt lại: “Chẳng lẽ chỗ Thái cổ huyền chu lưu lại, không hề chỉ có một chỗ Thiên Huyền đại lục?”
Không gian loạn lưu hoàn toàn biến mất… Lần này là hoàn toàn biến mất, chứ không phải hòa dịu như trong quá khứ, biến hóa này khiến tinh thần Vân Triệt mệt mỏi đến cực điểm khẽ chấn động, nhưng hắn không cách nào phân tâm nói chuyện và thăm dò trạng thái chung quanh, mà liều mạng ngưng tụ tâm thần, bắt đầu lấy Đại đạo phù đồ quyết khôi phục thương thế trên người.
Nhưng không có không gian loạn lưu, tốc độ hấp thú khí tức thiên địa của Đại đạo phù đồ quyết cũng giảm xuống mấy chục lần, tốc độ khôi phục thương thế của hắn tuy rằng vẫn như cũ cực nhanh hơn người thường, nhưng so với mười tám tháng trước trong gió lốc không gian, cũng đặc biệt thong thả.
Không cần phân tâm đi chống cự không gian loạn lưu, trái tim của Vân Triệt cũng hoàn toàn yên ổn xuống. Cảm giác này, giống như từ luyện ngục, lại sải bước đến thiên đường trong mộng, tuy rằng tinh thần mỏi mệt, toàn thân mềm nhũn hơn nữa đau nhức vô cùng, nhưng mầm mống cảm giác thoải mái này, cũng khiến cho hắn gần như muốn bay lên. Vẻn vẹn mười tám tháng… Mười tám tháng kiên trì trong luyện ngục, hắn cuối cùng chờ được đến ánh rạng đông sáng ngời đến chói mắt này!
Mạt Lỵ không quấy rầy hắn, cũng không đi ra ngoài xem xét, thân thể nàng hạ xuống, đứng ở trước mặt Vân Triệt, nhìn tình trạng của hắn, lại không ngừng chuyển động ánh mắt nhìn vách tường chung quah còn kiên cường hơn thiên thạch, trong mắt không hề có tình cảm và gợn sóng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Suốt cả một ngày đi qua, không gian vẫn như cũ ở trong trạng thái yên lặng, không xuất hiện bạo loạn. Nó ban đầu xuất hiện ở Thiên Huyền đại lục, là dừng lại thời gian nửa năm, không biết một lần yên lặng này, có phải cũng hơn nửa năm không.
Chính là không biết, lần này Thái cổ huyền chu dừng lại ở chỗ nào.
Mà thời gian một ngày, Vân Triệt vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở đó, thương thế trên người đã tốt lên chừng sáu bảy thành, khí tức cũng vững vàng rất nhiều, tinh thần cũng hẳn khôi phục hơn phân nửa. Mà lúc này, cũng không sai biệt lắm là lúc có thể đánh thức Vân Triệt.
Mạt Lỵ thiêm thiếp một ngày mở mắt ra, dò xét trạng thái Vân Triệt một phen, khi chuẩn bị gọi hắn thức dậy, trên người Vân Triệt, biến hóa khác lạ đột nhiên sinh ra.
Tháp phù đồ màu vàng nhạt vẫn luôn thong thả xoay tròn trên đỉnh đầu Vân Triệt, vào lúc này bỗng nhiên xoay tròn cực nhanh, ngay cả màu sắc, cũng rõ ràng trở nên nồng đậm một chút… Từ màu sắc nhạt, dần dần biến thành màu vàng chói lọi! Sau đó, vầng sáng màu vàng này chậm rãi trầm xuống, lan tràn đến trên người Vân Triệt, giống như phủ thêm một tầng quần áo màu vàng mông lung cho Vân Triệt.
“Chẳng lẽ là…” Trong đôi mắt Mạt Lỵ, thoáng qua vẻ kinh ngạc thật sâu.