.
._238__2" class="block_" lang="en">Trang 238# 2
Chương 476: Long Khuyết gãy
Bản thân Vân Triệt, đã tiến vào một trạng thái đặc biệt vi diệu. Hắn bỗng nhiên không cảm thấy đau đớn, không nghe được bất kỳ âm thanh nào, tất cả chung quanh dường như biến mất toàn bộ trong thoáng chốc… Hắn cảm giác mình giống như đang nhẹ nhàng bồng bềnh, tự do ngao du ở giữa không gian vô biên vô hạn. Ở giữa thiên địa, bên trong hỗn độn, dường như chỉ còn lại sự hiện hữu của mình.
Khí tức thiên địa bàng bạc bát ngát, lại ôn hòa vô cùng tranh nhau vọt về phía hắn, bao vây lấy toàn thân của hắn, dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, chữa trị tất cả thương thế cho hắn, khôi phục huyền lực của hắn, rèn luyện thân thể hắn. Những khí tức thiên địa này để cho hắn thấy quen thuộc lại xa lạ, còn tinh thuần hơn trước kia nhiều lắm… Không, phải nói, tuy rằng đều là khí tức thiên địa, nhưng giống như khí tức thiên địa ở một mặt khác!
Ý thức của hắn nói cho hắn biết, là Đại đạo phù đồ quyết của hắn, lại một lần đột phá!!
Hơn nữa một lần đột phá này, hoàn toàn không giống với những lần đột phá trước. Đột phá lúc trước, có thể nói là đột phá cấp bậc trong cùng một cấp độ, còn lần đột phá này, cảm giác kỳ dị này, hoàn toàn là đột phá của đại cảnh giới từ một cấp độ, đến một cấp độ khác rất cao!
Lúc trước, khi hắn đột phá tới cảnh giới tầng thứ ba của Đại đạo phù đồ quyết, Mạt Lỵ đã từng nhắc đến với hắn, mỗi ba tầng cảnh giới của Đại đạo phù đồ quyết, chính là một bước ngoặt, ba tầng đầu có thể tính là cảnh giới sơ kỳ, tiến vào tầng thứ tư, đó là bước chân vào cảnh giới trung kỳ… Mà với thân thể của một người phàm, muốn bước vào cảnh giới tầng thứ tư, còn khó hơn lên trời.
Nhưng lúc này, cách lần đột phá trước còn chưa tới thời gian ba năm, hắn đã thành công bước chân vào cảnh giới tầng thứ tư của Đại đạo phù đồ quyết mà “Còn khó hơn lên trời” ở trong miệng Mạt Lỵ!!
Tu luyện Đại đạo phù đồ quyết không dựa vào chiến đấu, cũng hoàn toàn không phụ thuộc vào huyền lực mà tồn tại, nó tăng lên, chủ yếu dựa vào cảm ngộ và lý giải. Trong mười tám tháng này, Đại đạo phù đồ quyết của Vân Triệt cơ bản mỗi một giây đều ở trong vận chuyển, hơn nữa trên tám phần thời gian đều ở trạng thái vận chuyển trình độ lớn nhất, cực hạn cao nhất, chỗ thiên địa thu nạp, nhiều đến khó có thể đếm hết. Trong lúc không nhận thức, trao đổi của hắn đối với lực lượng thiên địa, cảm ngộ đối với Đại đạo phù đồ quyết cũng luôn luôn không ngừng càng sâu thêm, cuối cùng thành công đột phá bình cảnh tầng thứ tư, bước chân vào một lĩnh vực khác hoàn toàn mới của Đại đạo phù đồ quyết.
Thân thể của hắn, đã ở dưới lễ rửa tội cấp độ rất cao của Đại đạo phù đồ quyết mà thoát thai hoán cốt, hơn nữ, là thoát thai hoán cốt trên phạm vi lớn.
Theo Vân Triệt đột phá Đại đạo phù đồ quyết, tốc độ khôi phục của thương thế hắn nhất thời nhanh hơn, vết thương trên người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, Mạt Lỵ xuyên qua miệng vết thương khép lại của Vân Triệt, rõ ràng thấy được trong máu của hắn… Hiển nhiên trộn lẫn lên màu vàng mỏng manh.
“Đại đạo phù đồ tầng thứ tư… Bước đầu tiên của “Thánh thân thể” trong truyền thuyết, hắn lại chỉ dùng không đến năm năm, còn nhanh hơn ca ca…”
Mạt Lỵ thấp giọng lẩm bẩm, lúc này nàng hơi thất thần, cho dù lấy nhận thức của nàng, cũng kinh sợ thật sâu đối với một lần đột phá này của Vân Triệt. Đột phá ba tầng trước, tuy rằng mỗi một lần Vân Triệt đều phải trước mong muốn của nàng, nhưng cũng chỉ khiến cho nàng thoáng kinh ngạc mà thôi, còn lần này, tâm tình của nàng thật sự phải dùng “Khiếp sợ” để hình dung. Bởi vì đột phá cảnh giới tầng thứ tư của Đại đạo phù đồ, là khái niệm hoàn toàn khác với ba tầng trước… Tuy rằng, đột phá lần này của hắn có quan hệ rất lớn đến mười tám tháng rèn luyện trong gió lốc không gian giống như trong địa ngục, nhưng Mạt Lỵ biết rất rõ ràng, đây cũng không phải toàn bộ nguyên nhân, là quan trọng nhất, là ngộ tính, còn có số mệnh –– cũng chính là thiên địa hỗn độn thân thiết và chiếu cố hắn. Bằng không, nếu đổi lại thành một người có thể chất giống vậy, thực lực giống vậy, nhưng ngộ tính và số mệnh tương đối tầm thường, ở trong gió lốc không gian giống vậy, đừng nói mười tám tháng, chính là mười tám năm, thậm chí một trăm tám mươi năm, một ngàn tám trăm năm, đều rất khó đạt được đột phá cảnh giới tầng thứ tư của Đại đạo phù đồ.
Sự thật ở trước mắt nói cho Mạt Lỵ, ngộ tính, còn có số mệnh của Vân Triệt… Đúng là phải vượt qua rất xa ca ca của nàng.
Hai canh giờ, thân thể của Vân Triệt hoàn thành rèn luyện, tháp phù đồ trên đỉnh đầu biến mất, ngoại thương nội thương toàn thân cũng khép lại toàn bộ, ánh mắt hắn mở ra, trong nháy mắt khi mâu quang sáng lên kia, một điểm quang mang màu vàng chợt lóe lên.
- Rất tốt.
Mạt Lỵ cực kỳ khó có được gật đầu khen ngợi:
- Không nghĩ tới ngươi thế mà lại nhanh chóng đột phá đến cảnh giới tầng thứ tư của Đại đạo phù đồ, đã có thể hấp thu lực lượng thiên địa cấp bậc càng cao. Rèn luyện của cảnh giới tầng thứ tư Đại đạo phù đồ, có thể cho ngươi lực cánh tay thêm mười vạn cân, cường độ thân thể và năng lực khôi phục, cũng không hề thua kém huyết mạch Long thần ban cho. Dưới kết hợp với huyết mạch Long thần, tuy rằng ngươi trên lực lượng còn kém, nhưng trên cường độ thân thể, đã hoàn toàn không thua gì một nửa bước Đế Quân! Trên năng lực khôi phục, thậm chí còn muốn vượt xa một Đế Quân chân chính!
- Ngươi bây giờ, hẳn có thể tương đối thoải mái khống chế trạng thái “Luyện ngục”! chỉ có điều ngươi tuy rằng tiến cảnh kinh người, nhưng cũng đừng dễ dàng đến nếm thử mở ra cảnh quan “Oanh thiên”.
Cảnh giới tầng thứ nhất Đại đạo phù đồ, ban cho chính là lực cánh tay bốn ngàn cân, cảnh giới tầng thứ hai, ban cho chính là lực cánh tay tám ngàn cân, cảnh giới tầng thứ ba, ban cho chính là lực cánh tay hai vạn cân, tới cảnh giới tầng thứ tư hiện giờ, lại xuất hiện bay vọt về biên độ cực lớn… Ban thêm lực cánh tay mười vạn cân! Tuy rằng tăng phuc cường độ thân thể không cách nào cảm nhận trực quan, nhưng tất nhiên cũng gần cùng biên độ kinh người của lực cánh tay.
Lấy khí lực hiện giờ của hắn, năng lực khôi phục và cảnh giới Đại đạo phù đồ, không gian loạn lưu bình thường, vốn không cách nào tạo thành tổn thương tính thực chất đối với hắn, hắn không hề có áp lực sinh tồn trong đó, thậm chí cả ngày ngủ ngon cũng không liên quan.
Vân Triệt cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng vô cùng, thị lực và thính giác đều trở nên càng thêm sâu sắc, ý niệm của hắn vừa động, thân thể liền trôi nổi lên… Sau khi huyền lực đột phá đến Thiên Huyền cảnh, hắn cũng cuối cùng có được năng lực phi hành. Mười tám tháng, huyền lực của hắn liên tục vượt qua tám cấp… Hiện giờ đã là Thiên Huyền cảnh cấp tám!
Thời gian một năm rưỡi, từ Địa Huyền đỉnh phong, vượt tới Thiên Huyền hậu kỳ.
Vân Triệt gọi Long Khuyết ra, chộp vào trong lòng bàn tay… Trọng kiếm hai vạn cân, lúc trước hai tay cầm lấy, cũng tràn đầy cảm giác trầm trọng, nhưng lúc này chộp vào trong một tay, lại nhẹ nhàng giống như không tồn tại. Trải qua mười tám tháng giống như luyện ngục, hắn không thể không thẳng thắn thừa nhận, hắn biết rõ thực lực bản thân bây giờ, so với lúc mới vừa vào Thái cổ huyền chu, đã cường đại không biết bao nhiêu lần.
Ngắn ngủi mười tám tháng, tiến cảnh như thế, đủ để bất cứ kẻ nào khiếp sợ biến sắc, hưng Vân Triệt lại không có kinh ngạc và vui sướng quá lớn, bởi vì toàn thế giới chỉ có bản thân hắn biết mười tám tháng này bản thân đã trải qua chuyện gì.
- Thái cổ huyền chu ngừng sao?
Vân Triệt nhìn chung quanh, hỏi Mạt Lỵ.
- Chắc là ngừng, chính là không biết ngừng ở đâu.
Mạt Lỵ trả lời:
- Nhưng đây không phải là vấn đề ngươi cần quan tâm lúc này, ngươi bây giờ cần nghĩ tới, là rời khỏi chỗ này như thế nào!
- Ngươi có hai lựa chọn… Nếu ngươi hiểu được phương pháp dựng trận, ngươi có thể thử đi chữa trị huyền trận trên cửa đá. Nếu ngươi không có năng lực như thế, như vậy, ngươi cũng chỉ còn lại lựa chọn duy nhất, chính là mạnh mẽ phá vỡ cửa đá hoặc là vách tường!
Vân Triệt có biết dựng huyền trận hay không, Mạt Lỵ đương nhiên rất rõ ràng, cho nên, Vân Triệt muốn rời khỏi nơi này, cũng chỉ có một biện pháp duy nhất phá vỡ cửa đá này.
Nhưng mà, mỗi một viên gạch một tảng đá của nơi này, đều đến từ thời đại thượng cổ, mức độ kiên cường dẻo dai có thể nói vượt qua lý giải của người thường. Vân Triệt mới chỉ trải qua không gian loạn lưu mười tám tháng, thân thể bị tổn thương vô số lần, nếu không phải có sự tồn tại của thân thể Long thần và Đại đạo phù đồ, hắn đã chết vô số lần, mà gạch đá ở trong này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm gió lốc không gian… Tầm mắt cho dù rơi vào chỗ nào, đều không tìm thấy một chút tồn tại của vết rách hay tổn hại.
Tuy rằng thực lực của Vân Triệt tăng vọt, nhưng muốn đánh phá ra cửa đá đã qua vô số năm gió lốc không gian đều không để lại tổn hại… Thấy thế nào đều quá không thực tế.
Chỉ có điều, muốn rời khỏi nơi này, đây là biện pháp duy nhất, hắn phải nếm thử, nói không chừng, sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Vân Triệt cầm lấy Long Khuyết, cảm nhận được lực lượng cường đại trên người đến chính mình cũng khó có thể tin, nói:
- Trong khoảng thời gian này, lực lượng và huyền lực của ta đều tăng vọt gấp bội, nói không chừng thật sự có khả năng tạo thành tổ hại đối với cửa đá nơi này, cho dù một lần chỉ có thể tạo thành tổn hại một mảnh nhỏ, nếu kiên trì bền vững mà nói, cũng một ngày nào đó có thể hoàn toàn phá vỡ.
- Vậy ngươi thử xem đi.
Giọng Mạt Lỵ bình thản, ung dung nhìn hắn. Mức độ kiên cường dẻo dai của cửa đá, nàng tự nhiên còn thấu triệt hơn Vân Triệt, kể cả thực lực trước mắt của Vân Triệt, nàng cũng còn rõ ràng hơn chính bản thân Vân Triệt.
Vân Triệt tiến về phía trước một bước, đứng ở trước cửa đá, khẽ hít một hơi, Phần tâm mở ra, hai tay giơ Long Khuyết lên, sau đó lông mày cau lại, huyền khí tụ lên, một “Vẫn nguyệt trầm tinh” nện tới.
Keng!!!!
Tiếng đánh chói tai vô cùng vang lên, hai tai của Vân Triệt giống như bị cương châm đâm vào, trong cơn đau nhức ngắn ngủi mất đi thính giác tạm thời, mà lực phản chấn cực lớn đến vượt xa đoán trước đánh úp lại, hai tay của Vân Triệt nháy mắt chết lặng, Long Khuyết rời tay bay ra, “Keng” nện trên vách tường, lại bắn ra rơi trên mặt đất, Vân Triệt cũng trực tiếp bay ra, phía sau lưng nặng nề đụng vào trên vách tường phía sau, đánh thẳng đến hắn đầu váng mắt hoa.
Từ sau lực phản chấn cường đại này, Vân Triệt liền không sai biệt lắm có thể đoán được thực lực hiện giờ của bản thân tăng lên vĩ đại hơn trước kia cỡ nào, mà dưới lực phản chấn như vậy, hắn trừ bỏ đầu óc và khí huyết hỗn loạn ngắn ngủi, lại không hề nhận lấy một chút tổn hại mang tính thực chất nào. Hắn nhanh chóng tiến lên, ánh mắt dừng ở chỗ Long Khuyết và cửa đá va chạm… Vị trí kia, đã không còn bóng loáng như gương, mfa xuất hiện một… Điểm trắng thật nhỏ!!
Mặc dù điểm trắng này nhỏ đến nếu không chăm chú nhìn sẽ bỏ qua, nhưng thật sự xuất hiện một điểm trắng!
Hơn nữa theo thời gian lưu động, điểm trắng này cũng không có dấu hiệu phục hồi như cũ. Trong lòng Vân Triệt, bỗng chốc dâng lên vui sướng. Mặc dù chỉ là một điểm trắng cực kỳ nhỏ bé, nhưng đã rõ ràng nói lên, cửa đá này cũng không phải bền vững không thể xuyên thủng, bản thân hiện giờ, đã có năng lực tạo thành tổn hại đối với nó, cho dù chỉ là tổn hại rất nhỏ như thế.
Huống chi vừa rồi, nhưng cũng không phải là toàn lực của hắn!
- Nha.
Tầm mắt của Mạt Lỵ cũng rơi trên điểm trắng đó, trừ bỏ nhàn nhạt cất tiếng, cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì.
- Nói không chừng, ta có thể đánh mở từng chút một cửa đá này.
Vân Triệt hưng phấn nói, không gian gió lốc dừng lại, thực lực tăng vọt, hiện giờ lại thấy được hy vọng thoát khỏi chỗ này, Vân Triệt không cách nào không kích động. Bàn tay hắn duỗi ra, Long Khuyết đã tự phi hành trở lại trong tay hắn, hai tay hắn nắm chặt Long Khuyết, trong mắt chớp động lên quang mang tự tin tràn đầy.
- Luyện ngục!
Trên người Vân Triệt sáng lên huyền quang nhàn nhạt, hơi thở nháy mắt trở nên cuồng bạo, trong đôi mắt, cũng sáng lên tia sáng màu đỏ tươi giống như máu tươi, Phượng hoàng viêm đã mãnh liệt dấy lên, nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ thân Long Khuyết kiếm. Trạng thái “Luyện ngục” mở ra, tuy rằng thân thể với hơi trầm trọng như cũ, nhưng so với cảm giác núi cao trong người, ngũ tạng gần như muốn thoát phá trong quá khứ, đã hoàn toàn khác biệt, hắn tin tưởng nếu như huyền lực của mình đột phá đến Vương Huyền cảnh, nói không chừng có thể giống như “Tà phách”, “Phần tâm”, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu đều không hề có áp lực luôn luôn duy trì.
- Lần này, ta nhất định có thể đánh ra một lỗ hổng nhỏ!
Vân Triệt tự tin gầm nhẹ nói:
- Mỗi lần một lỗ hổng nhỏ, một ngày nào đó, ta có thể đánh ra một lỗ hổng lớn đủ để cho ta đi ra ngoài!
Âm thanh vừa dứt, khí tức của Vân Triệt cũng đã bành trướng tới cực điểm, hắn gầm to một tiếng, Long Khuyết được phượng viêm đốt thân toàn lực đánh xuống…
- Diệt thiên tuyệt địa!
Rầm!!!!!!!
Không gian chung quanh cửa đá hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ thế giới giống như hơi chấn động. Vân Triệt đã làm xong chuẩn bị thừa nhận lực phản chấn vĩ đại, khoảnh khắc khi Long Khuyết va chạm với cửa đá, cánh tay hắn nháy mắt chết lặng, đồng thời bỗng nhiên cảm giác được hai tay chợt nhẹ đi khác thường…
Keng… … …
Lực lượng dòng khí cuồng bạo nghịch chuyển mà đến, hung hăng đánh vào trên người Vân Triệt, khién cho hắn phun lên đất một ngụm máu lớn, phía sau lưng lại nặng nề va chạm lên vách tường phía sau, va chạm còn nặng hơn vừa rồi, Long Khuyết cũng lại rời tay, nhưng một lần này, Long Khuyết lại hóa thành hai đoạn, bay về hai phương hướng khác nhau.
Trong không gian vặn vẹo, lay động lên tiếng rồng ngâm ngân nga đau thương…