Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 476 - Chương 477: Băng Viêm Tái Hiện

. ._239__1" class="block_" lang="en">Trang 239# 1

 

 

 

Chương 477: Băng viêm tái hiện



Keng!

Keng!

Long Khuyết gãy thành hai đoạn một trái một phải, nặng nề rơi xuống hai bên Vân Triệt, không còn có động tĩnh. Chõ mũi kiếm, đầu rồng dữ tợn kia chậm rãi mất đi khí tức, chỗ mắt rồng cũng triệt đi mất đi sáng rọi, trở nên giống như tro tàn.

Vân Triệt tê liệt trên mặt đất, ngây ngốc nhìn về phía trước, hồi lâu không lấy lại được tinh thần. Hồi lâu, hắn chìa tay, giống như trước kia đi triệu hồi Long Khuyết… Nhưng mà, Long Khuyết gãy, linh tính vốn chưa quen thuộc cũng theo đó biến mất, dưới triệu hồi của hắn không hề có một chút phản ứng nào.

Vân Triệt đứng dậy, không nói một lời nhặt hai đoạn Long Khuyết lên, sau đó ngồi trong góc tường, yên lặng nhìn Long Khuyết bị gãy mà sững sờ.

Bốn năm trước, hắn ở Long thần thí luyện có được Long Khuyết, từ đó về sau, nó dưới lực lượng của tàn hồn Thái cổ Thương Long có thể thăng hoa, trở thành một thanh Vương kiếm. Thời kỳ này, nó cùng Vân Triệt vượt qua mọi chông gai, sóng vai chiến đấu, là một cánh tay khác của Vân Triệt, cũng là đồng bọn mà Vân Triệt ỷ lại nhất. Bọn họ thành uy danh lẫn nhau.

Nhưng hiện giờ, nó lại đứt đoạn, hơn nữa còn ở trên tay hắn, bởi vì lực lượng của hắn mà đứt đoạn.

- Lực lượng của ngươi bây giờ xưa đâu bằng nay, nó dù sao cũng chỉ là một thanh Vương kiếm, dưới trạng thái toàn lực hiện giờ của ngươi, đã không phải là nó đủ khả năng thừa nhận. Cửa đá này lại rất cứng vô cùng, vừa rồi lực lượng của ngươi gần như phản chấn toàn bộ lại, nó sẽ đứt đoạn, cũng quá bình thường.

Mạt Lỵ bình thản nói, khi Vân Triệt vì mình thêm vào trạng thái Luyện ngục, nàng đã dự đoán được cơ bản đến kết quả này.

- Haizzz…

Vân Triệt thở dài một tiếng thật dài, hắn cẩn thận cầm lấy Long Khuyết, bàn tay chậm rãi mơn trớn thân kiếm lạnh như băng, nhẹ nhàng nói:

- Ông bạn già, ngươi đi theo ta cùng nhau chiến đấu hăng hái nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cuối cùng lại bị ta tự tay làm hỏng… Cũng tốt, ngươi cũng nên yên ổn nghỉ ngơi một chút. Chờ sau khi rời khỏi đây, ta sẽ nghĩ biện pháp chữa trị cho ngươi.

Nói xong, Vân Triệt thu Long Khuyết vào, trong lòng cũng nhanh chóng bình ổn, ánh mắt của hắn dừng lên vị trí Long Khuyết vừa đánh tới.

Nơi đó, đã không còn là một điểm trắng, mà rõ ràng là một… Lỗ hổng nhỏ!!

Vân Triệt chấn động tinh thần, nhanh chóng đi tới. Mới vừa rồi hắn không nhìn lầm, trên cửa đá bằng phẳng, đúng là xuất hiện một lỗ hổng thật nhỏ, lỗ hổng này chỉ lớn chừng nửa móng tay ngón tay út, chiều sâu cũng đại khái chỉ tương đương với độ dày một trang giấy, nhưng hoàn toàn chính xác là một lỗ hổng.

Nhưng Vân Triệt lại không hề có một chút kinh hỉ nào, vì lỗ hổng nhỏ này, là lấy giá cao Long Khuyết bị gãy đổi lấy, hiện giờ không có Long Khuyết, chỉ lấy thân thể, đã vốn không có khả năng lại tạo thành một lỗ hổng như vậy.

- Xin ngươi… Tìm được nàng…

Đang nhìn lỗ hổng kia đến xuất thần, Vân Triệt chợt ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

- Sao vậy?

Mạt Lỵ hỏi.

- … Lại nghe thấy âm thanh kia, chính là âm thanh mà ngày đầu tiên tiến vào Thái cổ huyền chu đã nghe được.

Vân Triệt đứng lên nói. Sau khi không gian loạn lưu đánh úp lại, tất cả tinh lực của hắn đều dùng để đối kháng lại không gian loạn lưu, bên tai chỉ có âm thanh không gian xé rách và bạo loạn, lại không có gì nữa. Mà cho dù âm thanh này từng vang lên trong giai đoạn này, cũng tất nhiên bị âm thanh không gian loạn lưu hoàn toàn che phủ.

Hiện giờ, không gian loạn lưu dừng lại, âm thanh phiêu miểu và quỷ dị lúc trước không biết đến từ phương nào lại một lần nữa vang lên.

- Ngươi rốt cuộc nghe được cái gì?

Mạt Lỵ trầm mi xuống hỏi.

Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:

- Lúc trước, âm thanh kia luôn đứt quãng, thật lâu mới vang lên một lần, giống như kêu ta tìm một người… Sau đó cứu người đó… Giống như còn nhắc đến Thiên độc châu. Vừa rồi âm thanh kia lại vang lên, nội dung của nó là “Xin ngươi tìm được nàng”… Vẫn kêu ta tìm một người.

- Âm thanh kia nhắc tới Thiên độc châu sao?

Tròng mắt Mạt Lỵ vừa động, trầm ngâm một lát, sau đó nói:

- Trước đừng lo nghĩ đến âm thanh kia, ngươi bây giờ bị vây ở chỗ này, cả bản thân đều không cứu được, lại làm sao có thể đi cứu người khác. Trước cẩn thận suy nghĩ xem nên như thế nào mới có thể rời khỏi nơi đây.

Vân Triệt gật đầu, khoanh chân ngồi trên mặt đất, khổ tư gần nửa ngày, sau đó lấy ra trái tim viêm long vẫn luôn không nỡ ăn ở trong Thiên độc châu, dùng phượng viêm nướng chín, sau đó liền bắt đầu ăn như hổ đói. Đã hơn một năm không ăn gì, tuy rằng cơ năng thân thể không chịu ảnh hưởng bao lớn, nhưng trong bụng đã sớm bụng đói kêu vang. Hai đời này của hắn, còn chưa từng bụng không lâu quá như vậy.

Rất nhanh, Vân Triệt đã ăn thật no, lại uống một chén lớn máu rồng, hắn sờ sờ cái bụng, thích ý thở ra một hơi, sau đó đột nhiên hỏi:

- Mạt Lỵ, ta ở trong này đã bao lâu?

- Mười tám tháng.

- Mười tám tháng… Lại đã lâu như vậy.

Vân Triệt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn Mạt Lỵ:

- Nếu đã qua lâu như vậy, phong ấn mà chính ngươi tự thiết hạ cho mình, chắc đã giải trừ đi?

Mạt Lỵ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Thế nào, ngươi định mượn dùng lực lượng của ta rời khỏi nơi đây?

- Nếu lực lượng của ngươi đã khôi phục, đây đương nhiên là biện pháp tốt nhất.

Vân Triệt tỏ vẻ ao ước:

- Khoảng cách ngươi phong tỏa lực lượng, đã qua thời gian hơn ba năm. Dựa theo phạm vi thời gian theo lời ban đầu của ngươi, lực lượng của ngươi như thế nào cũng nên khôi phục mới đúng.

- Nếu ngươi định dựa vào lực lượng của ta để rời khỏi đây, vậy ngươi vẫn nên hết hy vọng đi.

Mạt Lỵ quay mặt qua chỗ khác, không chút khách khí nói:

- Khi lực lượng của ta khôi phục, tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.

- Nói như vậy, lực lượng của ngươi có khôi phục hay chưa?

Trên mặt Vân Triệt lộ ra vẻ buồn bực và thất vọng, nhưng cảm xúc này lại lập tức biến mất không thấy gì nữa, hắn nhìn Mạt Lỵ, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, sau đó đi tới, đứng ở trước mặt Mạt Lỵ, trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Mạt Lỵ hoàn toàn không ngờ hắn thế mà lại sẽ làm ra động tác như vậy, giằng co theo bản năng, nhưng thân thể “Không có lực lượng” của nàng làm sao có thể tránh thoát được cánh tay của Vân Triệt, nàng trong giận mang sợ nói:

- Ngươi… Ngươi làm cái gì!?

- Đương nhiên là ôm ngươi một cái.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Sau khi đưa Tuyết Nhi rời đi, ta vốn cho rằng mình đã hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới, ta thế mà lại còn sống… Cảm giác không mất đi sinh mệnh, không mất đi hy vọng, cũng không mất đi ngươi thật tốt, cho nên ta bỗng nhiên rất muốn ôm ngươi một cái.

- … Ta là sư phụ của ngươi! Ta cho phép ngươi ôm ta sao!

Mạt Lỵ vừa yếu đuối giãy giụa, vừa dùng hết khả năng giọng điệu tức giận nói.

Vân Triệt rất vô tội nói:

- Này… Ôm một cái lại có quan hệ gì? Lúc trước, ta còn thân mật với ngươi hơn đó, khi đó ngươi cũng không hề tức giận thế nào.

Hắn nói từng thân mật với nàng, chính là chỉ lúc trước khi gặp viêm long, Mạt Lỵ vận dụng lực lượng diệt sát viêm long, tự thân độc phát, thiếu chút nữa hồn diệt. Vân Triệt vì cứu nàng về, miệng đối miệng đút cho nàng ăn lượng lớn máu của mình…

Chuyện này, Mạt Lỵ đương nhiên sẽ không quên. Vân Triệt bỗng nhiên nhắc tới, khiến thân thể nàng cứng đờ, sau đó ngượng ngùng thành giận, tức giận và sát khí trên người cũng nhất thời bùng nổ, nàng ngược lại không giãy giụa nữa, âm thanh cực kỳ lạnh như băng nói:

- Buông ra!

Chẳng qua, tuy rằng nàng cố hết sức để cho khí tức của mình trở nên dọa người, nhưng nàng dù sao không chân chính sinh sát tâm đối với Vân Triệt, ngay cả tức giận cũng lấy cáu thẹn làm chủ, cho nên vốn không đủ để khiến Vân Triệt có một chút cảm giác uy hiếp. Khóe miệng Vân Triệt vừa động, hơi buồn bực thầm lẩm bẩm một tiếng “Được rồi”, buông lỏng cánh tay ôm Mạt Lỵ ra.

Mạt Lỵ nhanh chóng lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, tỏ vẻ tức giận:

- Về sau ngươi còn dám không được sự đồng ý của ta mà chạm loạn vào ta, có tin sau khi ta khôi phục lực lượng sẽ đập nát tay của ngươi không!

Vân Triệt đè chóp mũi, chậm rãi gật đầu:

- Nha… Ngươi chính là nhắc nhở ta, chờ ngươi khôi phục lực lượng xong, sau đó ta liền không bao giờ có khả năng ôm được ngươi nữa, cho nên… Ta có phải thừa dịp hiện giờ ôm ngươi nhiều một chút không?

Nói xong, tròng mắt Vân Triệt hơi híp, tiến về phía trước một bước, giả bộ như lại một lần nữa ôm lấy Mạt Lỵ.

- Ngươi!

Mạt Lỵ khẽ cắn răng, tay nhỏ bé nhanh chóng nắm chặt, nặng nề “Hừ” một tiếng, trực tiếp hóa thành một đường sáng đỏ biến mất ở trước mặt Vân Triệt, trở về trong Thiên độc châu.

- Ngươi ở đây lừa gạt và khi dễ nữ hài, là sắc ma ghê tởm nhất trong miệng ca ca! Hiệg ừo lại dám can đảm duỗi tay ma của ngươi đến trên người bản công chúa! Nếu không phải… Nếu không phải… Ta nhất định sẽ giết ngươi! Hừ!

Mạt Lỵ tức giận hừ một tiếng, liền không hề có động tĩnh gì, mặc cho Vân Triệt nói gì đều không để ý đến hắn.

Vân Triệt ngồi vào trước cửa đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lỗ hổng nho nhỏ kia, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần vắt óc suy nghĩ biện pháp rời đi. Liên tục vẫn không nhúc nhích vài canh giờ, sau đó hắn bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt thoáng qua một đường ánh sáng kỳ lạ.

Hai tay hắn đồng thời nâng lên, lòng bàn tay đặt lên trên đầu gối, sau đó, ở trong một khoảnh khắc, tay phải của hắn bốc cháy lên phượng viêm nóng rực, tay trái, lại sinh trưởng lên một gốc cây băng di tinh xảo.

Vân Triệt một lần nữa nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng một chút, sau đó thong thả hít vào thở ra, hơi thở rõ ràng ồ ồ hơn bình thường. Trong lặng im, nóng rực trong không khí đến từ phượng viêm, cùng với rét lạnh đến từ băng di, bắt đầu hơi hỗn loạn va chạm… Nóng rực với rét lạnh mới đầu triệt tiêu nhau, mà cũng là một trong những quy tắc cơ bản của giới thiên nhiên mà mọi người đều biết, nhưng theo thời gian trôi qua, nóng rực và rét lạnh vốn nên triệt tiêu nhau chính là chia lìa ra cùng tự mình đứng lên.

Hai canh giờ sau, không gian nhỏ hẹp này dần dần bị phân thành hai thế giới khác nhau, một nửa nóng rực như dung nham, một nửa rét lạnh như băng ngục.

Hai thế giới vốn nên triệt tiêu nhau, chính là trong một không gian không có bất kỳ ngăn cách phân biệt rõ ràng, hoàn toàn không can thiệp vào nhau!

Vào lúc này Vân Triệt cuối cùng có động tác, chậm rãi, hắn đưa tay phải đang thiêu đốt lên phượng viêm về phía trung tâm tới gần từng chút với một tay trái đang duy trì băng di, động tác cẩn thận, thận trọng tới cực điểm, hơn nữa từ trên ánh mắt của hắn, giống như mỗi khi động một phần, đều hao phí tâm lực và lực lượng vĩ đại… Khoảng cách một thước, tốn tròn ba mươi giây, cả hai cánh tay của hắn mới đụng chạm vào nhau.

Phượng viêm với băng di, cũng vào lúc này đụng chạm vào nhau… Không có băng di bị hòa tan, không có phượng viêm bị áp chế, màu đỏ đậm của phượng viêm và màu lam trong suốt của băng di giao hòa vào nhau, băng di nhập vào phượng viêm, phượng viêm nhập vào băng di, sau đó hoàn hoàn chỉnh chỉnh, hoàn toàn dung hợp vào nhau, hóa thành một đám hỏa diễm yêu dị hiện lên quang mang màu lam băng nhẹ nhàng lay động.

Cùng lúc đó, trong không gian vốn phân ra rõ ràng thế giới của hàn băng với nóng rực bỗng chốc dung hợp vào cùng nhau, mà mầm mống dung hợp lại không phải là lạnh với nóng, băng với hỏa áp chế và triệt tiêu lẫn nhau, mà là cực hạn của rét lạnh và nóng như thiêu đồng thời tồn tại, hỗn loạn giao thoa đan vào.

- Thành công…

Vân Triệt mở mắt, nhìn băng viêm nhúc nhích trong lòng bàn tay… Lúc trước, ở Băng Vân tiên cung, lần đầu tiên hắn dung hợp thành công băng viêm nghịch thiên này, dùng suốt thời gian hai ngày.

Mà hắn thành công lần thứ hai… Theo thực lực của hắn, tinh thần lực tăng vọt, cùng lý giải đối với lực lượng thiên địa càng cao cấp hơn, cái này, hắn chỉ dùng hai canh giờ ngắn ngủi!

Hơn nữa, bởi vì uy lực của phượng hoàng hỏa diễm và băng di thần công theo thực lực của hắn tăng lên mà bạo tăng, băng viêm này, so với băng viêm đã dung hợp thành ở Băng Vân tiên cung, không thể nghi ngờ là cường đại hơn!

Hai tay Vân Triệt nâng băng viêm run run, gần như muốn mất đi lực khống chế đối với băng viêm này. Dung hợp làm trái với quy tắc thiên địa này, sinh ra lực lượng trái với quy tắc thiên địa, mặc dù chỉ là một ngọn lửa nho nhỏ, cũng tiêu hao mất gần như bảy phần huyền lực và năm thành tinh thần lực toàn thân Vân Triệt.

- Ngàn vạn lần… Đừng để cho ta thất vọng.

Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, trừng mắt, bàn tay cố hết sức đẩy về phía trước, đánh băng viêm kia lên trên cửa đá phía trước.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment