Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 477 - Chương 478: Thương Nguyệt Nữ Hoàng

. ._239__2" class="block_" lang="en">Trang 239# 2

 

 

 

Chương 478: Thương Nguyệt nữ hoàng



Băng viêm thoát khỏi bàn tay Vân Triệt, bám vào trên cửa đá, không có tiếng lực lượng gầm rú, cũng không có tiếng phượng viêm và băng di bùng nổ, ngay cả mọt chút tiếng vang và quang mang lực lượng phóng thích, đều không có, liền cứ im hơi lặng tiếng chậm rãi tắt, biến mất.

Mà chỗ cửa đá bị băng viêm bám vào, nhiều thêm một vết lõm xuống lớn chừng cỡ nắm tay!

Lõm xuống này hướng vào phía trong hiện ra hình bán cầu vô cùng chỉnh tề, trong đó san bằng bóng loáng tới cực điểm, có thể so với mặt kính hoàn mỹ không tỳ vết nhất, giống như dùng công nghệ tinh xảo nhất trên đời mài ra.

Nhìn vết lõm xuống gần trong gang tấc, trên mặt Vân Triệt lộ ra thần sắc mừng rỡ. Lúc trước, hắn mở ra Luyện ngục, sử dụng công kích mạnh nhất, thậm chí đứt gãy Long Khuyết, mới đánh ra lỗ hổng kích cỡ nửa cái móng tay, để cho hắn chính là thấy được một tia rạng đông từ nơi này đi ra ngoài, mà bây giờ, kỳ tích băng viêm sáng tạo ra… Cũng khiến cho hắn gần như đã rõ ràng thấy được một ngày bản thân đi ra khỏi nơi này!

- Rất tốt!

Vân Triệt hưng phấn nắm chặt hai tay:

- Nói như vậy, nhiều lắm mấy trăm lần, là có thể đánh ra một lỗ hổng cũng đủ lớn!

Vân Triệt lại mở hai tay ra, thiêu đốt phượng viêm, ngưng kết băng di, nhưng một lần này, dung hợp còn chưa bắt đầu, đầu óc của hắn đã choáng váng một trận, bên trong huyền mạch cũng nổi lên cảm giác mệt mỏi thật sâu. Phản ứng của huyền lực và tinh thần lực khiến cho hắn do dự một phen, sau đó thu hồi phượng viêm và băng di, tiếp theo nhắm mắt tập trung tinh thần, toàn lực khôi phục lại huyền lực và tinh thần lực.

Nửa ngày đi qua, huyền lực và tinh thần lực của Vân Triệt cuối cùng cũng khôi phục đến trạng thái cao nhất, bắt đầu một lần nữa dung hợp ra băng viêm. Lần này, thời gian dung hợp dường như còn ngắn hơn lần trước một ít, như vậy theo hắn đánh băng viêm về phía cửa đá, vị trí chính là lúc trước đã tạo thành lõm xuống kia. Nhất thời, theo băng viêm im hơi lặng tiếng cắn nuốt với hủy diệt, lõm xuống kích cỡ quả đấm trước kia trên độ rộng và chiều sâu đều rõ ràng khuếch đại, nhưng vẫn như cũ trơn bóng như gương, không hề thô ráp và có góc cạnh.

Ở nơi này đã giam cầm hắn mười tám tháng, hắn cần phải làm duy nhất chính là thoát khỏi nơi này. Thời gian tiếp theo, Vân Triệt cơ bản toàn bộ dùng để dung hợp băng viêm và khôi phục huyền lực với tinh thần lực. Mỗi ngày đều tái diễn động tác và quy trình giống nhau… Chút bất tri bất giác, tốc độ dung hợp băng viêm của hắn càng lúc càng nhanh, từ ban đầu một ngày nhiều nhất dung hợp hai lần, rồi một ngày ba lần, rồi đến một ngày bốn lần… Năm tháng sau, dưới trạng thái cực hạn, đã có thể một ngày miễn cưỡng dung hợp vẻn vẹn năm lần có thừa!

So với lúc ban đầu, cho dù là cần có thời gian để dung hợp, hay là tiêu hao huyền lực với tinh thần lực, đều giảm xuống mấy lần.

Hơn nữa quá trình này, huyền lực và tinh thần lực của hắn cũng được rèn luyện trên phạm vi thật lớn…

Thiên Huyền đại lục, Thương Phong quốc.

Lúc này, cách tin tức Vân Triệt táng thân trong Thái cổ huyền chu truyền đến, đã qua ròng rã hai năm. Vân Triệt giãy dụa ở trong Thái cổ huyền chu, đồng thời Thương Phong quốc từ lâu trở nên đại loạn không chịu nổi, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.

Thương Phong quốc quốc đô, Thương Phong hoàng thành.

- Nữ hoàng bệ hạ, việc lớn không tốt, Tân Nguyệt thành đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, Mộ Dung thành chủ và Trấn Hoài đại tướng quân lần lượt chết trận, một phần đệ tử của Tân Nguyệt huyền phủ tự phát tổ chức chống cự… Cũng toàn bộ chết trận… Hiện giờ, Tân Nguyệt thành, Thương Hỏa vực, Hậu Thổ cảnh… Đã toàn bộ thất thủ…

Tin dữ truyền đến, khiến cho tất cả mọi người ngay tại chỗ đột nhiên biến sắc. Thương Phong phủ chủ Đông Phương Hưu kinh giọng nói:

- Sao lại nhanh như vậy! Tân Nguyệt thành bên kia, không phải có vẻn vẹn bốn mươi vạn quân coi giữ sao!

- Bẩm Đông Phương phủ chủ, hôm qua trong đội ngũ công thành của Thần Hoàng đế quốc bỗng nhiên nhiều thêm bốn cường giả của Phượng Hoàng thần tông, nghe nói bọn họ đều là cường giả Bá Huyền cảnh… Bốn mươi vạn quân coi giữ, hơn phân nửa, chết dưới phượng hoàng viêm của bọn họ… Nửa Tân Nguyệt thành, cũng đã bị đốt thành phế tích rồi!

Binh lính cả người là vết thương kia vừa nói, đã là gào khóc.

Bốn Bá Hoàng…

Ở đây không khỏi là nhân vật có quyền lợi cực cao ở Thương Phong quốc, nhưng dưới tin tức như thế, vẫn kinh hãi mặt không còn chút máu, toàn thân đổ mồ hôi, trong lòng thậm chí sinh ra cảm giác tuyệt vọng. Ánh mắt của bọn họ, toàn bộ tập trung ở trên người Thương Nguyệt.

Thương Nguyệt một thân kim y, đầu đội mũ tử kim, đứng ở trên cổng thành, ngắm nhìn phía nam, giống như thấy được khói thuốc súng vô tình đến từ phương xa. Sắc mặt nàng uy nghiêm như trước, trong mắt đẹp hoàn toàn bình tĩnh, tin tức Tân Nguyệt thành bị chiếm đóng giống như không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với nàng.

Nàng đã không còn là Thương Nguyệt công chúa dịu dàng nhu nhược, trong sinh mệnh chỉ có Vân Triệt kia, mà là Thương Nguyệt nữ hoàng nắm trong tay quyền lực cao nhất của Thương Phong, ở trong chiến loạn dẫn dắt toàn bộ con dân của Thương Phong.

Nàng xoay người lại, mắt phượng đảo qua mọi người, giọng nói bình thản như nước:

- Các vị, chuyện Tân Nguyệt bị chiếm đóng, các vị có lời gì muốn nói?

Chúng tướng hai mặt nhìn nhau, lại không có một người nào đứng ra mở miệng. Thần Hoàng đế quốc thật sự quá cường đại, Thương Phong quốc so sánh cùng với, thực lực của một nước cách xa đến cơ bản có thể gọi là cách biệt một trời, giao chiến với Thần Hoàng đế quốc vốn không thể gọi là chiến tranh, mà là giết hại với nghiền áp nghiêng về một bên. Từ khi Thần Hoàng đế quốc đột nhiên xâm nhập đến bây giờ mới không đến thời gian hai năm, trên một nửa ranh giới của Thương Phong quốc bị chiếm đóng, năm chủ thành quan trọng nhất cũng đã bị chiếm đóng toàn bộ, mất không được bao lâu, bọn họ sẽ đánh tới dưới Thương Phong hoàng thành… Đừng nói Thương Phong quốc bây giờ, cho dù là Thương Phong quốc cường đại trở lại gấp bội, cũng cơ bản không thể nào có khả năng ngăn cản được.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mưu lược và chiến ý gì, đều là vô căn cứ vô dụng.

Trong yên lặng giống như chết, cuối cùng có một người nhịn không được, đứng dậy kêu lên:

- Hoàng muội! Trận chiến này, chúng ta vốn không có khả năng đánh thắng, tất cả chống cự, trừ bỏ tăng thêm thương vong, vốn không có chút ý nghĩa nào! Đại quân của Thần Hoàng đế quốc đã áp sát, mất không bao lâu nữa sẽ binh đến Thương Phong hoàng thành, chúng ta bây giờ đầu hàng cho sớm, bình ổn trận chiến tranh này, mới là lựa chọn chính xác nhất!

Người nói chuyện, chính là nhị hoàng tử Thương Dạ… Không, theo Thương Nguyệt đăng cơ làm đế, thân phận của hắn bây giờ cũng đã là Thân Vương. Hắn vừa nói xong, trên mặt một vài tướng lĩnh ở đây nhất thời lộ ra phẫn nộ… Mà một vài này, chỉ là một phần nhỏ, phần lớn ánh mắt mọi người ngược là lóe lên. Bởi vì Thương Dạ nói ra lời bọn họ giấu ở trong lòng đã lâu, lại không dám nói ra.

- Làm càn!

Thương Nguyệt giận dữ mắng mỏ một tiếng:

- Quốc nạn trước mặt, Tân Nguyệt thành bị vây hãm, ngươi chẳng những không quan tâm tới vận nước lâm nguy, giận hận Thần Hoàng, ngược lại ở trước mặt mọi người kêu lên lời nói đầu hàng sỉ nhục bực này! Ngươi thật sự rất khiến bổn hoàng thất vọng rồi!

Thương Dạ nhìn thoáng qua phản ứng của mọi người chung quanh, cắn chặt răng, lạnh lùng nói:

- Hoàng muội! Thần Hoàng đế quốc mạnh bao nhiêu, Thương Phong quốc vào vài năm sau có còn tồn tại hay không, chúng ta đều lòng dạ biết rõ! Cái gọi là chống cự, căn bản không có chút ý nghĩa nào! Nếu chúng ta đầu hàng, chủ động nghênh đón Thần Hoàng quân, chiến tranh có thể lập tức chấm dứt, sau khi Thần Hoàng đế quốc thu nạp Thương Phong quốc chúng ta, chẳng những có thể cứu mạng chúng ta, còn sẽ dành cho chúng ta thân phận không thấp…

- Im miệng!

Mày liễu của Thương Nguyệt nữ hoàng nhếch lên, giận tím mặt:

- Thương Dạ! Ngươi thân là Thân Vương hoàng thất, nhưng lại nói ra lời nói đại nghịch bất đạo, không biết liêm sỉ như thế! Ngươi chẳng lẽ đã quên Thần Hoàng quốc quân tàn sát bừa bãi trên lãnh thổ Thương Phong ta như thế nào? Ngươi chẳng lẽ đã quên bao nhiêu con dân của Thương Phong vì bảo vệ lãnh thổ mà mất đi sinh mệnh? Ngươi chẳng lẽ đã quên phụ hoàng chết như thế nào… Quốc thù gia hận như thế, trước mặt vô số thi cốt anh dũng hy sinh, ngươi thật không ngờ tham sống sợ chết, cam chịu làm nô lệ mất nước…

Ngực Thương Phong phập phồng kịch liệt, hiển nhiên cực kỳ thất vọng tức giận:

- Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, bổn hoàng tạm thời quên lời ngươi mới vừa nói, nếu ngươi còn dám nói ra một chút lời nói làm mất đi tôn nghiêm hoàng thất ta, bổn hoàng tuyệt đối không tha cho ngươi!

Bị Thương Nguyệt chỉ tên tức giận mắng như thế ở trước mặt tất cả trọng thần, sắc mặt Thương Dạ âm u một trận, hắn cắn răng, không cam lòng gào lên:

- Hoàng muội! Bổn vương cũng không phải rất sợ chết, mà là vì Thương Phong hoàng thất ta, vì an nguy của người nhà mọi người ở đây, vì toàn bộ Thương Phong quốc! Thần Hoàng quốc đến chỗ nào, các đại tông môn ào ào đầu thành, ngay cả Tiêu tông tông môn bực này đều chủ động nghênh đón, cố hết sức biểu hiện trung thành… Có mạng mới có tất cả, có thể nhịn chuyện nhục nhã nhất thời mới là đại trượng phu… Hơn nữa hoàng muội ngươi bây giờ là Thương Phong đế, chỉ cần ngươi chủ động đầu hàng, nói không chừng hoàng thất Thần Hoàng còn có thể như trước phong ngươi làm người đứng đầu Thương Phong, bằng không, ngươi chỉ có một con đường chết. Vận mệnh khác nhau một trời một vực… Hoàng muội, ngươi thật sự đừng cứ khăng khăng một mực!

- Vô liêm sỉ!

Thương Nguyệt nữ hoàng triệt để giận dữ, ánh mắt uy nghiêm trở nên băng hàn thấu xương:

- Người đâu, áp tải Thương Dạ xuống dưới cổng thành cho ta, vấn trảm trước mặt mọi người!

Thương Nguyệt vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây chấn động, nhất thời mười mấy cựu thần cuống quít đứng ra, nhưng bọn hắn còn chưa kịp mở miệng, Thương Nguyệt đã lạnh lùng nói:

- Ai dám cầu tình, đều liên luỵ!

Hai thị vệ mặc kim y nhất thời phi thân lên, chặt chẽ đè Thương Dạ xuống, kéo đi về phía sau. Thương Dạ tuyệt đối không nghĩ tới Thương Nguyệt thế mà lại thật sự muốn chém hắn… Hắn dù sao cũng là ca ca thân sinh của Thương Nguyệt, Thân Vương của Thương Phong hoàng thất. Hắn vừa giãy dụa, vừa khàn giọng quát:

- Ngươi… Ngươi dám giết ta? Ta là Thân Vương Thương Phong, là hoàng huynh của ngươi… Ta nói tất cả cũng vì suy nghĩ cho huyết mạch hoàng thất, ngươi dựa vào cái gì giết ta… Nếu ngươi giết ta, sao lại không làm thất vọng phụ hoàng đã chết đi!

- Nếu như bổn hoàng không giết ngươi, mới thật có lỗi với phụ hoàng, có lỗi với liệt tổ liệt tông hoàng thất Thương Phong! Hoàng thất Thương Phong ta ra hạng bại hoại sợ chết, cam chịu làm nô lệ cho người như ngươi, quả thật là sỉ nhục… Không cần mang xuống, ngay lập tức chém đầu tại chỗ!!

- Hoàng muội… Ngươi… Đợi chút, hoàng muội… A!!

Xoẹt…

Theo thị vệ kim y vô cùng lưu loát giơ tay chém xuống, đầu của Thương Dạ ở trong ánh mắt mọi người đã từ trên cổ bay lên, máu bắn ra, sau đó phịch rơi xuống đất, kéo theo vết máu đỏ tươi phụt phụt bắn ra rất xa.

Yết hầu của mỗi người đều nặng nề “Ừng ực” một tiếng, mấy người định đi ra cầu tình vì Thương Dạ cuống không kịp lui về phía sau, hai chân run rẩy một trận. Sau khi Thương Nguyệt lên ngôi, Thương Phong huyền phủ dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Hưu hoàn toàn tận trung với nàng, nắm lực lượng của Thương Phong huyền phủ trong tay, lại là thân phận đế vương, cũng sẽ cùng nắm giữ lấy quyền sinh sát lớn nhất, cho dù Thương Dạ là Thân Vương, nàng muốn giết, cũng không cách nào ngăn cản và bất mãn.

- Thương Phong có thể oanh oanh liệt liệt bị hủy diệt, nhưng tuyệt đối sẽ không khuất phục sống tạm bợ! Thương Phong diệt, bổn hoàng chết, chỉ cần bổn hoàng còn một hơi thở, liền thề tử chiến đến cùng với Thần Hoàng đế quốc… Các ngươi, còn có người nào muốn đầu hàng?

Ánh mắt của Thương Nguyệt nữ hoàng đảo qua mỗi một người, trong giọng nói mang theo uy lăng trầm trọng và sát khí nhàn nhạt, theo giọng nói của nàng vừa dứt, trăm trọng thần ở đây toàn bộ cuống quýt quỳ xuống, câm như hến, lại không có người nào dám nói ra hai chữ “Đầu hàng”.

Đông Phương Hưu đứng trên đầu, yên lặng nhìn Thương Nguyệt nữ hoàng, trong lòng thở dài một tiếng: Hắn làm bạn dài hạn bên người Thương Vạn Hác, Thương Nguyệt có thể coi là hắn nhìn lớn lên, ở nơi hoàng thất chung quanh lộ ra khói thuốc súng này, tâm tình nàng lại giống như một vũng nước tĩnh lặng trong suốt, một đóa hoa yêu kiều mềm mại. Nàng chán ghét phân tranh, cũng không lấy thân phận công chúa khi dễ hạ nhân, dịu dàng thiện lương, đừng nói giết người, từ nhỏ đến lớn, ngay cả con vật nhỏ, nàng đều chưa từng nỡ tổn thương.

Sau khi nàng và Vân Triệt lập gia đình, càng không hỏi tới chuyện của hoàng thất, thậm chí hoàn toàn quên mất thân phận công chúa của mình, cả trái tim hoàn toàn treo ở trên người Vân Triệt, sau khi Vân Triệt đi Băng Vân tiên cung, nàng ngày ngày dựa cửa sổ hy vọng, không tiếc thỉnh giáo tất cả cung nữ bên người, lặng lẽ đi học hỏi những việc mà người làm thê tử nên làm, chỉ nghĩ đến làm sao có thể trở thành thê tử hoàn mỹ và ưu tú nhất của của Vân Triệt.

Hiện giờ, lại hoàn toàn biến thành một người khác, sát phạt quyết đoán, uy lăng thiên hạ, có khi thậm chí tâm ngoan thủ lạt, mặt lạnh vô tình. Dịu dàng uyển chuyển trong quá khứ, đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Hai năm trước, tin tức Vân Triệt táng thân trong Thái cổ huyền chu truyền đến, Thương Nguyệt hôn mê ngay tại chỗ, vừa bệnh liền không dậy nổi, ba tháng sau, ba trăm vạn hùng quân của Thần Hoàng đế quốc mạnh mẽ xông tới biên cảnh, xâm chiếm quy mô lớn, Thương Phong từ đó đại loạn, tràn đầy nguy cơ… Lại ba tháng sau, Thương Vạn Hác gặp phải ám sát, lúc lâm chung, cũng tìm không được người thừa kế ngôi vị hoàng đế… Những hoàng tử kia trong ngày thường lục đục với nhau, nghĩ cách biểu hiện lấy lòng ở trước mặt Thương Vạn Hác, nằm mộng cũng muốn có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng khi đại quân của Thần Phong đế quốc xâm lấn, Thương Phong đã tất ở cảnh giới diệt vong, ai lại nguyện ý làm vua mất nước này? Trốn còn không kịp.

Mà vào lúc này, Thương Nguyệt còn đang đắm chìm trong đau xót vì Vân Triệt táng thân lại xuất hiện ở trước giường Thương Vạn Hác, lấy bả vai mềm mại của mình, chủ động gánh lấy trọng trách đất nước bên bờ diệt vong này. Trong lịch sử Thương Phong hoàng thất, chưa từng có sự tồn tại của nữ đế, nhưng Thương Nguyệt kế vị, tất cả hoàng tử đều không một người phản đối, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Đông Phương Hưu còn nhớ rõ, khi đó Thương Vạn Hác cầm lấy tay của Thương Nguyệt, hai mắt rưng rưng, nhẹ nhàng nói một câu:

- Nguyệt nhi, khổ cho con…

Sau đó ánh mắt liền mất tiêu cự, nước mắt già nua chảy xuống, chết không nhắm mắt.

Đúng vậy, thật là khổ cho nàng. Nàng đồng thời thừa nhận đau xót vì phu quân qua đời, khó khăn mất nước… Đổi lại là nữ tử bình thường, vốn không có khả năng gánh được. Nhưng nàng lại gánh lấy, sau khi kế vị, nàng không lưu lại một giọt nước mắt, tính tình cũng hoàn toàn thay đổi… Hoặc là nói, quốc nạn trước mặt, nàng không thể không thay đổi.

Nàng hiện giờ đã tại vị một năm rưỡi, từng trải qua, thừa nhận lấy, còn nhiều hơn vài thập niên Thương Vạn Hác tại vị. Mà uy lăng và tư thế đế vương hiện giờ của nàng, cũng vốn không hề thua Thương Vạn Hác lúc trước. Mỗi một tiếng nói một cử động, đều bao hàm uy thế của bậc đế vương.

Đông Phương Hưu không biết nên vui mừng, hay là nên đau lòng.

- Phong tướng quân, ngươi lập tức dẫn dắt tất cả thiết kỵ dưới trướng tiến quân về phía nam, đồng thời truyền âm cho Đại Mạc lĩnh chủ Cảnh Vạn Lý, để cho hắn bỏ qua Tây Bắc, lập tức lên đường về phía nam… Ngày đêm thần tốc, trong mười lăm ngày phải tụ họp ở sơn mạch Vạn Thú phía bắc Tân Nguyệt thành! Sau đó chia ra ẩn ở hai bên sơn mạch Vạn Thú, đợi Thần Hoàng quân đến, trái phải phục kích!

- Nhớ lấy! Càng đi vào bên trong sơn mạch Vạn Thú, huyền thú càng hung mãnh, cho nên có thể ẩn ở bên ngoài, tuyệt đối không thể vào sâu!

Khi nhắc tới sơn mạch Vạn Thú, trong lòng Thương Nguyệt lại run run… Bởi vì năm đó tâm ý bọn họ hòa lẫn cùng nhau, đó là trong chung hoạn nạn ở sơn mạch Vạn Thú.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Một đại tướng quân mặc giáp bạc, toàn thân uy khí uy vũ bước ra khỏi hàng hành lễ, sau đó ngẩng đầu hỏi:

- Hoàng thượng, nếu Cảnh Vạn Lý muốn xuôi nam, sẽ phải đi qua sơn mạch Thiên Kiếm, có cần hắn lại một lần nữa xin giúp đỡ về phía Thiên Kiếm sơn trang không?

Đôi mày thanh tú của Thương Nguyệt nữ hoàng chợt nhíu chặt lại, ánh mắt nàng chuyển về hướng Thiên Kiếm sơn trang, giọng nói lạnh như băng nói:

- Ngàn năm trước, tổ tiên Thương Phong ta, với tổ tiên của Thiên Kiếm là sinh tử chi giao, hai người nâng đỡ nhau, một chưởng nắm quyền thiên hạ, một chưởng giữ thế thiên hạ, cũng huyết thệ với nhau, cùng sống cùng chết, nếu như một phía rơi vào nguy cơ diệt vong, phía kia nhất định là dùng toàn lực hỗ trợ… Năm đó, Thương Phong hoàng thất ta rung chuyển, phụ hoàng gặp phải kẻ gian hạ cổ độc, bọn họ chẳng quan tâm, đã là bất nhân bất nghĩa, nhưng khi đó hoàng thất không gặp phải nguy cơ diệt vong, bọn họ còn có thể tha thứ.

- Mà hiện giờ, Thương Phong ở ranh giới mất nước, trong vòng hai năm, đã cầu viện chín lần về phía Thiên Kiếm sơn trang, thậm chí không tiếc khúm núm, bọn họ lại phong bế sơn trang, cũng không để ý tới. Bọn họ đã tuyệt nghĩa, chúng ta không cần tự rước lấy nhục!

Phong tướng quân chậm rãi gật đầu:

- Mạt tướng đã biết, mạt tướng cáo lui.

- Đợi chút!

Thương Nguyệt nữ hoàng xoay người:

- Mặc dù đã ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng Thiên Kiếm sơn trang, cũng đúng là nên đi một chuyến.

Giọng Thương Nguyệt nữ hoàng vừa dứt, trong tay đã trải rộng một mảnh tơ lụa màu vàng nhạt, tay nàng ngưng tụ huyền lực, cấp tốc viết trên tơ lụa…

“Mối hận vô nghĩa, mối thù coi khinh, bổn hoàng ghi khắc! Nếu như phen này Thương Phong không lật, Thương Phong với Thiên Kiếm không còn ân tình, vĩnh viễn là kẻ địch!

Khi Thương Nguyệt nữ hoàng viết cũng không hề che giấu, người hơi gần một chút đều nhìn thấy được rõ ràng nàng viết gì trên tơ lụa. Viết xong, nàng xếp tơ lụa lại, giao đến trên tay Phong tướng quân:

- Phái người đi Thiên Kiếm sơn trang trước, không cần gặp bất cứ kẻ nào, trực tiếp ném nó đến dưới chân Thiên Kiếm sơn mạch! Cho dù lần này Thương Phong là tồn tại hay diệt vong, lời ấy của bổn hoàng, tuyệt đối không thu hồi!

Nhìn chữ viết trong thanh tú lộ ra đế uy trên tơ lụa, Phong tướng quân nặng nề gật đầu, cất kỹ tơ lụa, bước nhanh lui ra.

Thương Nguyệt nữ hoàng nhìn theo hắn rời đi, sau đó xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía xa xôi, không có ai biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

“… Ta là nữ nhi Thương Phong, thê tử Vân Triệt, cho dù thân chết, cũng sẽ không làm bẩn uy danh của gia tộc và phu quân!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment