.
._240__1" class="block_" lang="en">Trang 240# 1
Chương 479: Gần trong gang tấc
Thái cổ huyền chu.
Vân Triệt ngồi ngay ngắn ở trước cửa đá, nhìn chằm chằm vào lỗ hổng lớn ở trên cửa, thông qua lỗ hổng lớn này, đã có thể thấy rõ ràng cảnh tượng ở bên ngoài.
Dây là thành quả từ hơn nửa năm nay hắn dung hợp băng viêm. Dưới hơn sáu trăm lần băng viêm hủy diệt của hắn, lỗ hổng trên cửa đá đã khuếch đại đến còn lớn hơn đầu của người trưởng thành, chỉ có điều hắn đã thử nhiều lần, vẫn như cũ không có cách nào để cho mình rời ra ngoài… Vẫn thiếu một chút như vậy.
Băng di với phượng viêm trong tay Vân Triệt lại một lần nữa thành công dung hợp vào một chỗ, so sánh với vài lần lúc ban đầu, thời gian dung hợp lần này của hắn rất ngắn, thậm chí cả quá trình đều có phần tùy ý. Thời gian nửa năm, hơn sáu trăm ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ lặp lại, khi hắn dung hợp băng viêm đã không còn gian nan như lúc trước, theo một phương diện khác mà nói, lý giải của hắn đối với trái nghịch pháp tắc này, đã ở trong quá trình lặng yên này trở nên càng ngày càng thấu triệt.
- Lần này, nhất định có thể thành công!
Vân Triệt thầm nói một tiếng, đánh băng viêm trong tay về phía bên cạnh lỗ hổng đã hủy diệt ra ở trên cửa đá.
Hủy diệt của băng viêm im hơi lặng tiếng, theo hỏa diễm yêu dị màu băng lam biến mất, độ rộng của lỗ hổng, xuất hiện kéo ra biên độ nhỏ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, Vân Triệt chợt hít mạnh một hơi, vừa định đứng dậy, bỗng nhiên huyền khí bên trong huyền mạch náo động một trận.
Đây là… Lại muốn đột phá!?
Vân Triệt nhanh chóng ngồi yên thân hình, ngưng thần quy nguyên, thong thả dẫn đường cho huyền khí trong cơ thể. Mỗi một lần dung hợp băng viêm, sẽ tiêu hao huyền lực vĩ đại, cho nên mỗi lần thành công dung hợp, đều là rèn luyện trên phạm vi lớn đối với huyền lực của hắn, khi dung hợp lần thứ một trăm bốn mươi, huyền lực của hắn đột phá tới Thiên Huyền cảnh cấp chín. Hiện giờ mới bốn tháng trôi qua, huyền lực của hắn lại một lần nữa gặp được đột phá.
Lần đột phá này, vô cùng thuận lợi giống như lần trước, nước chảy thành sông. Không đến thời gian nửa khắc đồng hồ, huyền khí trong huyền mạch đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, khí tức phát tán trên người Vân Triệt cũng đã xảy ra biến hóa rõ ràng.
Huyền khí của Địa Huyền cảnh giống như sương trắng, huyền khí của Thiên Huyền cảnh nồng đậm như bạch tương, hiện giờ vượt qua đến Thiên Huyền cảnh đỉnh phong, huyền khí trong huyền mạch nồng đậm giống như muốn đọng lại. Quang mang màu đỏ với màu lam cũng hòa lẫn, khiến cho cả không gian huyền mạch giống như hóa thành thế giới mộng huyễn.
Vân Triệt mở to mắt, nhìn hai bàn tay của mình, thấp giọng lẩm bẩm:
- Xem ra cách Vương Huyền cảnh, cũng không phải rất xa… Cho ta thêm thời gian một năm, nhất định có thể đạt đến Vương tọa!
Vân Triệt đứng dậy, hai mắt nhìn chòng chọc vào lỗ hổng lớn trên cửa đá, sau đó đầu liền chui vào.
Giống như phía trước, đầu của hắn không hề có áp lực chui qua, nhưng bởi vì bả vai vẫn bị mắc kẹt ở bên trong, không cách nào chui qua. Vân Triệt rướn cổ lên, thân thể kéo thẳng, cố hết sức thu gọn cánh tay, sau đó chân khẽ đạp, chợt dùng sức… Nhất thời, “Rắc” một tiếng, bả vai của hắn vẫn luôn bị chặn vào bên trong bỗng nhiên giữ lại trong lỗ hổng.
Thành… Thành công!!
Tuy rằng bị mắc lại vô cùng đau đớn, nhưng Vân Triệt vẫn mặt lộ vẻ vui sướng, hắn dùng lực hoạt động thân thể, kéo thẳng hai tay, khiến nửa trên người của mình ở trong lỗ hổng hoạt động tiến về phía trước một chút, giãy giụa đến nhe răng trợn mắt, mặt đỏ cổ phình. Nếu không phải Thái cổ huyền chu không có người, cho dù Vân Triệt phải chờ thêm nửa tháng nữa, cũng tuyệt đối không tình nguyện làm ra hành động để cho người khác mắng chửi hình tượng của hắn như vậy.
Ta cũng không tin ta không ra được…
Vân Triệt giãy giụa đã hơn nửa ngày, bải vai cuối cùng giãy giụa đi ra được một nửa. Hắn trừng mắt, hít sâu một hơi, toàn thân chợt dùng lực.
“Xoẹt” một tiếng, quần áo trên người Vân Triệt bị xé rách triệt để, mà cả người hắn giống như một quả đạn pháo bắn ra, từ trong lỗ hổng đột nhiên bắn ra, sau đó đầu liền đụng phải vách tường cách đó không xa.
Vân Triệt ôm đầu đứng lên, vừa quay đầu lại, liền thấy được cửa đá được khảm cái lỗ lớn kia… Mà cửa đá, đã cách hắn chừng mười trượng!
- Đi ra… Ta cuối cùng đi ra!!
Tuy rằng đầu bị đụng vô cùng đau nhức, nhưng Vân Triệt vẫn vô cùng kích động tự mình hoan hô lên. Từ lúc trước cho rằng ở cảnh giới phải chết, đến gian khổ vô cùng sống sót, hiện giờ, lại từ nơi bản thân mệt nhọc ròng rã hai năm rời đi… Hắn không kích động cũng khó khăn.
- Trước đừng cao hứng quá sớm!
Giọng Mạt Lỵ thình lình vang lên:
- Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ rời khỏi một phòng đá nho nhỏ mà thôi! Ngươi bây giờ còn đang trong Thái cổ huyền chu… Ngươi biết rời khỏi Thái cổ huyền chu này như thế nào sao!
Lời Mạt Lỵ nói khiến cảm xúc của Vân Triệt nhanh chóng bình ổn lại, hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Huyền chu này cho dù lớn hơn nữa, cũng luôn nên có cạnh bên. Chỉ cần tìm được cạnh bên, sau đó dùng băng viêm phá vỡ giống như phá vỡ cửa đá, luôn có thể đi ra ngoài.
- Hừ, thật sự là hồn nhiên.
Mạt Lỵ hừ lạnh một tiếng:
- Một cửa đá nho nhỏ, ngươi dùng suốt cả nửa năm mới đánh mở. Độ dày vách tường của Thái cổ huyền chu chí ít gấp vạn lần cửa đá, hơn nữa mức độ bền bỉ còn muốn vượt xa cửa đá không hề quan trọng bên trong bình thường đến không thể bình thường hơn, ngươi lấy cái gì đi đánh mở?
- Cái này… Ta cũng biết rất không thực tế. Chỉ có điều muốn rời khỏi trong này mà nói, cũng không phải chỉ có một phương pháp này.
Vân Triệt nói tiếp:
- Thái cổ huyền chu mỗi ba trăm năm xuất hiện ở Thiên Huyền đại lục một lần, người đi vào mỗi lần đi ra, đều là bị khí tức của Thái cổ huyền chu đẩy ra.
Vân Triệt vừa suy tư, vừa thần sắc ngưng trọng nói:
- Dựa theo ghi chép trước kia, Thái cổ huyền chu bình thường đều dừng lại thời gian nửa năm, sau đó trong ngày cuối cùng của nửa năm này mở ra cửa thuyền, lại vào một khắc sau cùng tống xuất mọi người đi vào huyền chu ra. Mà cách Thái cổ huyền chu bỗng nhiên dừng lại, đến bây giờ cũng không sai biệt lắm là thời gian nửa năm, nói không chừng, khí tức kia sẽ lập tức đến, chỉ cần ta rời khỏi pháo đài cổ này, đợi đến khi khí tức kia đến, là có thể rời đi.
- Ngươi nói đúng là có khả năng thực hiện.
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Vậy ngươi có biết, Thái cổ huyền chu hiện giờ đang lưu lại ở nơi nào không? Ngươi đã biết Thái cổ huyền chu ba trăm năm mới xuất hiện một lần ở Thiên Huyền đại lục, như vậy, hiện giờ chỗ nó lưu lại, cũng tự nhiên tuyệt đối không khả năng là ở Thiên Huyền đại lục! Nếu ngươi theo khí tức rời đi, như vậy, không biết ngươi sẽ bị đưa đi đến nơi nào! Ở Thiên Huyền đại lục, dường như không có ghi chép lại những không gian khác gần đó cũng từng xuất hiện Thái cổ huyền chu, nói cách khác, nơi ngươi bị đưa tới, vô cùng có khả năng là một nơi không hề có liên quan gì đến Thiên Huyền đại lục, cách nhau cực kỳ xa, khiến ngươi vĩnh viễn không thể trở lại Thiên Huyền đại lục.
“!!” Thân thể Vân Triệt chợt cứng đờ.
- Thật hiển nhiên, Thái cổ huyền chu này không hề chỉ dừng lại một chỗ ở Thiên Huyền đại lục, nó dường như tuần hoàn theo quy luật nào đó tiến hành “Xuyên qua không gian”, cách mỗi một thời gian ngắn cố định sẽ lưu lại ở một nơi cố định, thời gian dừng lại cố định, cũng lấy ba trăm năm làm chu kỳ.
Mạt Lỵ chậm rãi nói:
- Đại thế giới, không gian hỗn độn, có trăm triệu tỷ tinh hệ, trăm triệu tỷ tinh giới, không gian không cách nào đếm hết, Lam Cực tinh chỗ ngươi ở lúc trước, chẳng qua chỉ là một tinh bình thường trong số đó mà thôi, không hề có chút thu hút nào. Thái cổ huyền chu trải qua vẻn vẹn mười tám tháng “Xuyên qua không gian”, lúc này, đủ để cho nó đạt tới nơi mà ngươi không cách nào tưởng tượng và lý giải. Xa xôi đến cho dù ngươi đạt đến Thần Huyền cảnh, cũng có thể cả đời, không thể nào trở về đến Thiên Huyền đại lục!
- … Chẳng lẽ, ta phải ở chỗ này chờ đến ba trăm năm, chờ khi nó trở lại Thiên Huyền đại lục, lại theo khí tức đi ra ngoài?
Vân Triệt trầm mặc hồi lâu, sau đó kinh ngạc nói. Thật ra, lời Mạt Lỵ nói, trong vòng mấy tháng gần nhất hắn cũng đều đã nghĩ đến, chính là, hắn khó có thể chấp nhận sự thật như vậy.
Nếu hiện giờ rời khỏi Thái cổ huyền chu, hắn sẽ xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn khác, có lẽ sẽ không bao giờ có khả năng trở về Thiên Huyền đại lục nữa, nhưng nếu như ở chỗ này chờ đủ ba trăm năm…
Ba trăm năm, lấy thân thể Long thần của hắn, Đại đạo phù đồ quyết thủ hộ, cho dù không có huyền lực, sống thêm ba trăm năm cũng không có vấn đề gì cả, thậm chí có thể ngay cả một chút cảm giác già nua đều sẽ không có.
Nhưng hai đời hắn cộng lại, cũng mới sống không đến năm mươi năm, để cho hắn đi đối mặt với thời gian quá dài đến ba trăm năm này như thế nào? Thiên Huyền đại lục ba trăm năm sau sẽ là như thế nào? Ba trăm năm sau, những người mà hắn nhớ thương… Gia gia, tiểu cô, Thương Nguyệt, Nguyên Bá, Khuynh Nguyệt… Bọn họ có còn tồn tại? Nếu còn tồn tại,, vậy có còn nhớ được mình không? Nếu nhớ được, lại nên đi đối mặt như thế nào…
Mạt Lỵ cảm giác được tâm cảnh và khí tức của Vân Triệt trở nên hơi hỗn loạn, nàng nhàn nhạt lên tiếng nói:
- Thôi, ngươi cũng không cần bi quan như vậy. Tự cho ta thời gian mấy năm, để cho ta triệt tiêu kịch độc trên người, sau đó ngươi sẽ giúp ta đạt thành chính là bốn điều kiện ta cần kia, để cho ta trùng tố lại thân thể, cho dù ngươi ở nơi nào, ta đều có thể mang ngươi trực tiếp quay về Thiên Huyền đại lục.
Mạt Lỵ muốn Vân Triệt đạt được bốn điều kiện: Trong vòng ba mươi năm đạt đến Quân Huỳen, ba viên huyền đan của Bá Huyền thú, bảy mươi cân Tử mạch thần tinh, một gốc cây U minh bà la hoa.
- Mấy thứ này, cũng không phải chỉ có thể thu thập ở Thiên Huyền đại lục. Hơn nữa trên thực tế, dường như thiên Huyền đại lục cũng không có khả năng tìm được. Nhất là bảy mươi cân Tử mạch thần tinh, hừ, chỉ sợ toàn bộ Tử mạch thần tinh của cả Thiên Huyền đại lục cộng lại, cũng không đủ bảy mươi cân. Ngươi có thể cứ theo khí tức của huyền chu này đi đến thế giới nó hiện giờ đang lưu lại, nói không chừng ở thế giới này, dễ dàng tìm được mấy món ta cần hơn.
Lời Mạt Lỵ nói nhất thời đẩy mây mù trong lòng Vân Triệt ra, gặp lại ánh rạng đông. Sau khi Mạt Lỵ trùng tố lại thân thể có thể dẫn hắn trở lại Thiên Huyền đại lục.
Chuyện này, Vân Triệt không chút nghi ngờ, bởi vì Mạt Lỵ vốn đến từ thế giới bên ngoài Thiên Huyền đại lục… Hơn nữa còn là một thế giới không chỉ có khoảng cách cực kỳ xa xôi, ngay cả cấp độ cũng đều cực kỳ xa xôi.
- Được!
Vân Triệt chậm rãi gật đầu, tạmt hời yên tâm tất cả cố kỵ ở trong lòng:
- Nếu nó thật sự lưu lại ở mỗi nơi thời gian nửa năm mà nói, như vậy về thời gian, chắc cũng không xê xích gì nhiều! Ta hiện giờ lập tức rời khỏi pháo đài cổ, chờ đợi khí tức đẩy ta ra đi… Hy vọng nó sẽ không đưa ta đến một thế giới tử vong.
Nói xong, Vân Triệt không do dự nữa, thân thể bay lên, rất nhanh liền tìm được thang đá đi xuống, hắn trực tiếp nhảy từ trên đỉnh thang đá xuống, rơi xuống chính là trên một tầng thạch đài hình tròn trong pháo đài cổ thần bí, hắn vừa định cất bước bay lên, bỗng nhiên, bên tai truyền đến âm thanh…
- Xin ngươi… Tìm được nàng…
Bước chân của Vân Triệt khựng lại, âm thanh này, ngày đầu tiên khi hắn tiến vào trong Thái cổ huyền chu, cũng vào nửa năm sau khi hắn phá vỡ cửa đá, đã nghe được rất nhiều rất nhiều lần, trên cơ bản cách mỗi hai ba canh giờ, sẽ vang lên một lần.
Nhưng một lần này, lại không giống với một lần trong quá khứ.
Lúc trước, âm thanh mà hắn nghe được đều trống rỗng mơ hồ mịt mù, nếu không tập trung tinh thần, đều gần như khó có thể lắng nghe thấy, giống như đến từ một nơi cực kỳ xa xôi.
Nhưng lần này, lại gần ở bên tai!