Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 479 - Chương 480: Linh Hồn Tàn Mạt

. ._240__2" class="block_" lang="en">Trang 240# 2

 

 

 

Chương 480: Linh hồn tàn mạt



- Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc ở đâu?

Vân Triệt dừng bước, xoay người hô lớn về bốn phía. Âm thanh mới vừa rồi, gần như ghé vào lỗ tai hắn phát ra.

Trước khi khí tức của Thái cổ huyền chu xuất hiện nửa canh giờ, không gian sẽ xuất hiện chấn động càng ngày càng mãnh liệt, trước mắt không gian Thái cổ huyền chu hoàn toàn yên tĩnh, Vân Triệt cũng tự nhiên không cần phải gấp gáp rời đi. Từ nửa năm nay, hắn vẫn luôn luôn muốn làm rõ ràng, âm thanh không ngừng vang lên, hơn nữa rõ ràng chỉ nhắm vào mình rốt cuộc đến từ nơi nào.

Giống như dĩ vãng, sau khi hắn kêu lên, hồi lâu đều không nhận được đáp lại.

Ánh mắt Vân Triệt bắt đầu quét nhìn bốn phía… Vừa rồi hắn nghe như rất rõ ràng, chỗ phát ra âm thanh cách mình rất gần. Âm thanh chân thật sẽ theo khoảng cách mà suy giảm, linh hồn truyền âm cũng giống như thế. Hắn gần như có thể xác định chỗ phát ra âm thanh cách mình chắc mười bước cũng chưa đến.

Vân Triệt chậm rãi đi đến chính giữa đài cao, ánh mắt cẩn thận quét mắt nhìn mỗi một góc, lúc này, một chút ánh đỏ rất nhỏ lóe qua mắt hắn, ánh mắt của hắn nhất thời khựng lại, dừng ở trên tận cùng vách tường mà đài cao dựa vào. Điểm sáng đỏ ấy, ngày đầu tiên sau khi Vân Triệt tiến vào pháo đài cổ đã phát hiện ra, hơn nữa còn tìm được chỗ nó phát ra, nhưng bởi vì lúc đó hắn vốn không có năng lực phá mở nền gạch, cho nên mặc dù hiếu kỳ và kinh dị về ánh sáng đỏ này, hơn nữa mơ hồ cảm giác phía dưới dường như còn giấu giếm một không gian nào đó, lại không cách nào đi thăm dò.

Vân Triệt đi tới, đứng ở vị trí lúc trước tìm được kia, thân thể cúi xuống, từ trong khe nhỏ bé ở dưới chân, hắn nhìn thấy được tia sáng màu đỏ từ dưới đất lóe ra bắn lên, lúc ẩn lúc hiện.

Vân Triệt trầm ngâm một phen, sau đó tay ngưng tụ huyền lực, một quyền đánh lên tảng đá ở dưới chân.

Rầm!!

Nắm tay của Vân Triệt bị bắn ra, cảm giác và âm thanh phản hồi lại đều chứng minh tảng đá này cũng không dày… Ít nhất còn mỏng hơn cửa đá mình phải dùng hết nửa năm mới đánh mở ra. Hắn lại không do dự, ngồi xuống, tập trung tinh thần tĩnh tâm, tay trái băng di, tay phải phượng viêm… Suốt cả nửa năm, tám phần thời gian trôi qua hắn đều lặp đi lặp lại quá trình dung hợp, cho nên trong cả quá trình lực lượng dẫn đường với khống chế đã thuận buồm xuôi gió.

Không quá bao lâu, băng di với phượng viêm đã ở trong tay Vân Triệt dung hợp thành một đóa hỏa diễm màu băng lam khẽ lay động, theo bàn tay Vân Triệt lật xuống, băng viêm nhẹ bổng rơi vào trên tảng đá dưới chân.

Khiến Vân Triệt ngoài ý muốn chính là, tảng đá dưới chân còn mỏng hơn rất xa dự đoán trước của hắn, gần như chỉ có độ dày chừng một tờ giấy, sau khi băng viêm hạ xuống, tảng đá này cũng giống như một khối băng nhanh chóng hòa tan, trong băng viêm cấp tốc biến mất, băng viêm lan tràn về phía chung quanh, lao thẳng đến tảng đá này hủy diệt ra một lỗ hổng rộng gần một thước rồi hoàn toàn dập tắt.

Ánh mắt xuyên thấu qua lỗ hổng mà băng viêm hủy diệt ra, Vân Triệt thấy được phía dưới quả nhiên che giấu một không gian, trong không gian lóe ra một tầng ánh sáng đỏ lay động.

Dưới này rốt cuộc là cái gì?

Âm thanh kia, chẳng lẽ chính là truyền từ không gian phía dưới này đến?

Lỗ hổng rộng một thước, miễn cưỡng đủ để cho Vân Triệt nhảy xuống đi.

Vân Triệt do dự một hồi lâu sau, cuố icungf vẫn di chuyển bước chân về phía trước, nhảy xuống lỗ hổng.

Không gian giấu dưới đài cao cũng không cao, Vân Triệt chỉ nhảy xuống độ cao không đến hai trượng, dưới chân đã liền dẫm lên mặt nền lạnh lẽo cứng rắn bằng phẳng. Chung quanh cũng không có khí tức nguy hiểm gì truyền đến, nhưng thần kinh Vân Triệt vẫn căng thẳng như cũ, hắn ngước mắt nhìn về phía trước.

Không gian này cũng không lớn, ngang dọc chẳng qua chỉ có độ dài chừng mười trượng, bên trong hoàn toàn trống trải, không nhiễm một hạt bụi, chỉ có trên nền chính giữa không gian này, đứng một vầng sáng màu đỏ.

Vầng sáng màu đỏ này đại khái có độ cao như thân thể Vân Triệt, hiện ra hình tròn tiêu chuẩn, ánh sáng đỏ phóng thích ra lúc mạnh lúc yếu, nhưng tổng thể tương đối nhu hòa, cũng không mang theo khí tức công kích gì.

Đây là…

Vân Triệt đi tới, đứng trước mặt vầng sáng. Mặc dù ánh sáng màu đỏ cũng không mãnh liệt, nhưng rất nồng đậm, khiến tầm mắt của Vân Triệt không cách nào tiến vào trong vầng sáng này chút nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, trong vầng sáng màu đỏ này, giống như bao vây lấy thứ gì đó.

Đây rốt cuộc là cái gì?

Thời gian Thái cổ huyền chu tồn tại đương nhiên cực kỳ lâu, dùng lời nói của Mạt Lỵ, đó là mức độ “Lâu đến ngươi không cách nào tưởng tượng được”. Đã trải qua thời gian lâu như vậy, vầng sáng này vẫn như cũ phóng thích ra được ánh sáng màu đỏ, có thể thấy được là không giống tầm thường cỡ nào.

Vân Triệt chìa cánh tay, định thăm dò đưa về phía vầng sáng này.

- Đừng đụng vào nó!

Giọng nói của Mạt Lỵ vang lên ở trong đầu, khiến động tác của Vân Triệt nhất thời bị kiềm chế, cánh tay chợt thu hồi lại, thân thể giống như bị điện giật nhanh chóng lui về phía sau.

- Hừ, không làm rõ ràng trạng thái liền đưa tay đi chạm vào nó, ngươi muốn chết phải không?

Mạt Lỵ lạnh lùng nói

- Vầng sáng này rốt cuộc là cái gì?

Vân Triệt hỏi. Vầng sáng vô số năm chưa diệt, ẩn chứa lực lượng tất nhiên là cường đại đến hắn không cách nào lý giải, hắn thử đưa tay chạm vào, cũng đúng là hơi mạo muội.

- Đây không phải là vầng sáng gì cả, mà là một vách chắn thủ hộ rất mạnh.

Mạt Lỵ thận trọng nói:

- Nó nhìn qua không hề có tính công kích, nhưng nếu như ngươi mạo muội đụng vào, nó sẽ lập tức phản kích… Cấp bậc phản kích thấp nhất của nó, chính là đủ để cho ngươi chết hơn mấy vạn lần!

Có thể bị Mạt Lỵ dùng hai chữ “Rất mạnh” để hình dung, có thể nghĩ vầng sáng màu đỏ này là thứ đáng sợ cỡ nào, câu nói kia của Mạt Lỵ “Cấp bậc phản kích thấp nhất của nó, chính là đủ để cho ngươi chết hơn mấy vạn lần”, cũng không phải nói chuyện giật gân. Trong lòng Vân Triệt nhất thời lộp bộp, bước chân lui lại phía sau một bước.

- Ngươi… Cuối cùng… Đến đây…

Âm thanh phiêu miểu như khói thong thả vang lên trong không gian dưới đất này, còn lần này, không phải là linh hồn truyền âm, mà là giọng nói của nữ tử rành mạch, vô cùng chân thật. Không chỉ Vân Triệt nghe được, ngay cả Mạt Lỵ, cũng nghe thấy rành mạch.

Âm thanh này còn gần hơn mới vừa rồi, giống như truyền đến từ trước người mìh.

Vân Triệt nhanh chóng quay đầu lại nhìn về bốn phía, cẩn thận nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Giọng Vân Triệt vừa dứt, bên cạnh ánh sáng màu đỏ, đột nhiên chậm rãi hiện ra một bóng trắng hơi ảm đạm… Đây là bóng dáng của một nữ tử, một thân bạch y, dáng người hơi thấp, tóc hơi bạc, còn thân thể hơi còng lưng, chứng minh nàng hẳn là một lão nhân đã sớm đi vào tuổi già.

- Ngươi… Ngươi là?

Vân Triệt ngẩn ra, theo bản năng phát ra âm thanh. Bóng dáng của lão nhân trước mắt rất mơ hồ, mơ hồ đến giống như một luồng khói trắng lơ lửng, giống như một cơn gió mát có thể thổi tan.

Ngày đầu tiên tiến vào Thái cổ huyền chu, Mạt Lỵ từng nói với hắn người triệu hồi hắn vô cùng có khả năng là một linh hồn thể… Giống như linh hồn thể của Mạt Lỵ. Nhưng mà, linh hồn thể của Mạt Lỵ đơn giản dùng ánh mắt nhìn, không hề khác một thiếu nữ chân chính, hơn nữa bởi vì phụ thuộc vào tính mạng của hắn, hắn còn có thể đụng chạm đến sự tồn tại của nàng, không khác gì đụng chạm đến một thân thể bình thường. Nhưng linh hồn thể trước mắt này, lại trống rỗng mơ hồ mịt mù, giống như cây đèn cầy trong gió sắp tắt.

- Ta là một người thủ hộ… Người thủ hộ cho tiểu chủ nhân của ta…

Lão nhân phát ra âm thanh già nua mơ hồ. Linh hồn truyền âm, lão phải rất lâu mới có thể phát ra một lần, mà truyền âm mặt đối mặt, lão giống như không hề có chướng ngại:

- Ta vẫn luôn luôn tìm kiếm ngươi… Đã tìm ngươi… Thật lâu… Thật lâu…

- Ngươi… Tìm kiếm… Ta?

Vân Triệt chỉ vào bản thân, sau đó nhìn thoáng qua tay trái của mình, nói:

- Ngươi đang tìm kiếm… Thiên độc châu?

- Không sai… Ta khống chế huyền chu… Vượt qua từng không gian một… Chỉ vì tìm kiếm được Thiên độc châu…

- Đợi chút!

Trên mặt Vân Triệt lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Ngươi nói huyền chu, chính là huyền chu vĩ đại mà hiện giờ ta đang đứng? Nó chịu sự khống chế của ngươi?

- Lúc ban đầu… Nó đúng là chịu ta khống chế… Nhưng mà… Khi đó ta đây giống vậy thân trúng ma độc… Mỗi một giây đều đang hủy diệt tính mạng và linh hồn của ta… Vì có thể tồn lưu ý thức bảo hộ tiểu chủ nhân… Ta bỏ qua thân thể và tám phần linh hồn… Chỉ chừa lại một luồng tàn hồn… Cũng vô lực khống chế huyền chu tiếp… Huyền chu liền y theo ấn ký trí nhớ ban đầu ta lưu lại… Không ngừng xuyên qua không gian cố định… Vòng đi vòng lại… Ba trăm năm quay một vòng… Lực lượng của huyền chu… Cũng luôn luôn không ngừng hao tổn… Cho đến ngày nay… Lực lượng của nó… Cũng đã gần kề khô kiệt…

- Cũng may ông trời có mắt… Khi tàn hồn ta kết thúc… Huyền chu đến lúc hủy diệt… Ta cuối cùng chờ được ngươi đến…

Vân Triệt khẽ nhếch miệng, cấp tốc tiêu hóa từng lời từng chữ nhẹ nhàng chậm chạp, lại từng lời từng chữ kinh tâm của lão nhân này. Huyền chu vô cùng khổng lồ này, jdix nhiên lại bị người khống chế…

Lão nhân trước mắt này, trước kia thậm chí có năng lực khống chế huyền chu kinh người như thế! Mà huyền chu xuất hiện cố định ba trăm năm ở Thiên Huyền đại lục, ba trăm năm cố định xuyên qua một không gian cố định… Cũng bởi vì lão nhân này?

- Lời “Tàn hồn cuối cùng” này nói không sai.

Trong giọng nói của Mạt Lỵ mang theo thương hại nhàn nhạt:

- Tàn hồn này sẽ lập tức tiêu tán… Sẽ không vượt qua thời gian trăm giây! Có thể trước trăm giây cuối cùng trôi đi tàn hồn tìm được người vẫn luôn tìm kiếm… Dường như cũng không cần đáng thương.

Trong vòng trăm giây? Trong lòng Vân Triệt chợt động, hắn nhìn bóng dáng lão nhân giống như đám sương, hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ngươi muốn tìm kiếm Thiên độc châu… Ta có thể làm gì cho ngươi?

Từ trên người Vân Triệt, lão nhân không hề nhận thấy ác cảm gì, đây là chỗ khiến cho nàng vui mừng. Nàng chậm rãi nói

- Ta chỉ là người thủ hộ… Tiểu chủ nhân của ta… Chủng tộc của ta… Từ lâu đã bị người đời quên lãng… Đừng nhắc tới… Tiểu chủ nhân của ta… Nàng thân trúng ma độc đáng sợ… Trong thời kỳ hỗn độn… Chỉ có Thiên độc châu có thể giải… Vì không khiến ma độc khuếch tán… Tiểu chủ nhân bị đặt vào “Vĩnh hằng chi khu”…

- Vĩnh hằng chi khu?

Âm thanh của lão nhân trở nên càng ngày càng mơ hồ:

- Hỗn độn náo động… Thần ma ác chiến… Thương khung đảo điên… Thần đau trời khóc… Ta mang tiểu chủ nhân khống chế huyền chu thoát đi… “Vĩnh hằng chi khu” phong tỏa thân hình và lực lượng của tiểu chủ nhân… Cũng khiến cho khí tức của nàng tan biến trong thời kỳ hỗn độn… Do đó để cho nàng tránh thoát khỏi tai họa lật trời kia… Chỉ cần lấy Thiên độc châu tinh lọc ma độc trên người nàng… Nàng liền có thể tỉnh lại một lần nữa… Ta đau khổ cả đời, cũng có thể cuối cùng được quả thiện…

Ma độc… Ma độc!? Hai chữ trong miệng lão nhân này, khiến Mạt Lỵ trong Thiên độc châu hơi thở khẽ loạn… Bởi vì nàng trúng, cũng là một loại ma độc. Hơn nữa, còn là loại ma độc đáng sợ nhất trong tất cả các loại ma độc kia ––Thí thần tuyệt thương độc! Cũng giống vậy chỉ có Thiên độc châu mới có thể tinh lọc trừ khử.

Giọng lão nhân càng ngày càng nhẹ, nội dung cũng bắt đầu có vẻ hỗn loạn, lão nhân không muốn nói ra thân phận và lai lịch của mình với “Tiểu chủ nhân”, lại là như không tự chủ được kể ra từng đoạn ngắn hình ảnh trong quá khứ. Mà bóng dáng vốn mỏng manh như sương mù của lão nhân, cũng vào lúc này càng thêm mờ nhạt.

Lão nhân là một người thủ hộ, vì để thủ hộ thời gian lâu dài hơn, lão nhân không tiếc buông bỏ cho thân thể và tám phần linh hồn của mình… Luôn luôn thủ hộ cho đến khoảnh khắc cuối cùng khi tàn hồn sắp hoàn toàn tan hết. Vân Triệt không cách nào không lộ vẻ cảm động, hắn nhìn thoáng qua vầng sáng màu đỏ kia, nói:

- “Tiểu chủ nhân” của ngươi, liền được thủ hộ ở trong vầng sáng này sao? Thiên độc châu đúng là ở trên người ta, nếu nó thật sự có thể cứu được “Tiểu chủ nhân” của ngươi, hơn nữa không tạo thành tổn thương đối với ta mà nói, ta sẽ thử dốc hết toàn lực.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment