Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 480 - Chương 481: Thiếu Nữ Trong Quan Tài Thủy Tinh

. ._241__1" class="block_" lang="en">Trang 241# 1

 

 

 

Chương 481: Thiếu nữ trong quan tài thủy tinh



- Cảm tạ ngươi… Ánh mắt của ngươi chân thành mà kiên định, trên người ngươi, cất giấu một linh hồn cường đại, mà càng cường đại hơn, là tiềm lực không cách nào đánh giá của ngươi… Như thế, ta cuối cùng có thể yên tâm giải thoát… Ta sẽ ở thế giới kia, cầu nguyện vì tiểu chủ nhân, còn có ngươi nữa…

- Cảm tạ ngươi…

Giọng lão nhân càng ngày càng chậm rãi mỏng manh, khi giọng nàng hoàn toàn chấm dứt, Vân Triệt còn chưa kịp hỏi, bóng dáng của nàng giống như làn khói nhẹ bị gió thổi tan, hoàn toàn tiêu tán ở đó.

- Tàn hồn cuối cùng của bà ta cũng hoàn toàn tiêu tán, thời gian không sai biệt lắm so với dự đoán trước của ta. Chỉ tiếc, bà ta nhất định không cách nào chuyển thế luân hồi, cũng sẽ không có khả năng đi đến cái gọi là “Thế giới kia”.

Mạt Lỵ thản nhiên nói.

Vân Triệt nhìn vầng sáng màu đỏ phía trước, vừa định hỏi, bỗng nhiên, ánh sáng trên vầng sáng ngừng chớp động, hoàn toàn giống như ngừng lại ở đó, sau đó bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Choang” nhỏ.

Âm thanh giống như thủy tinh vỡ nát.

Nhất thời, một đường vết rách dọc theo xuất hiện trên vầng sáng đã dừng lại, sau đó vầng sáng giống như một bọt xà phòng bị đâm rách nát, ở trong một nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, hóa thành vô số mảnh nhỏ màu đỏ bắn ra bốn phía, lại đang trong phân tán hóa thành điểm sáng nhỏ hơn tràn ngập không trung, cho đến khi chậm rãi biến mất.

Vầng sáng thủ hộ màu đỏ biến mất, nhưng ánh sáng đỏ lại không hoàn toàn biến mất. Theo vầng sáng thủ hộ biến mất, một quan tài thủy tinh phóng thích ra ánh sáng màu đỏ mong manh xuất hiện ở trong tầm mắt của Vân Triệt.

Có một người nằm trong quan tài thủy tinh… Một tiểu cô nương còn… Bé bỏng hơn nhiều so với dự đoán trước của Vân Triệt!

Thân hình thiếu nữ xinh xắn lanh lợi, hai tay chắp trước ngực, lẳng lặng nằm trong quan tài thủy tinh, khóe môi treo một độ cong hơi điềm tĩnh. Nàng có một mái tóc thật dài, tự nhiên phiêu tán ở sau người, vẫn luôn dài tới sau lưng, tóc của nàng hiện ra màu đỏ diễm lệ… Kia cũng không phải là sắc đỏ lửa giống như hỏa diễm, mà đỏ óng ánh trong suốt giống như thủy tinh.

Nữ hài có một gương mặt như ngọc thạch điêu khắc, trong hoàn mỹ lộ ra non nớt chỉ thiếu nữ mới có. Trên gương mặt màu trắng sữa, mũi ngọc tinh xảo đáng yêu vểnh cao, môi đầy đặn khẽ mím lại, dưới lông mi màu đỏ giống vậy, cho dù là ai đều sẽ tin tưởng mở ra sẽ là một cặp mắt giống như vì sao.

Nàng mặc một bộ váy màu đỏ tươi, xiêm y giống như rất mỏng, phác thảo ra hình dáng hoàn mỹ của thân thể xinh xắn tinh xảo của nàng Một đôi cánh tay tuyết trắng mảnh khảnh và một đôi cẳng chân trắng nõn lặng yên lộ ra, trên chân, là một đôi giày công chúa óng ánh trong suốt giống như thủy tinh màu đỏ. Thu hút nhất, là trên hai cổ tay và hai mắt cá chân của nàng, chia ra có một vòng thủy tinh màu đỏ, vòng thủy tinh cực kỳ nhỏ nhắn, vẫn dán chặt chẽ vào da thịt non mịn trên cổ tay và mắt cá chân của nàng.

… Tiểu cô nương thật đáng yêu…

Đợi chút… Sao lại là tiểu nữ hài?

- Đây chính là… “Tiểu chủ nhân” mà người kia nói?

Vân Triệt trừng lớn mắt nói. Tiểu cô nương này nhìn qua còn nhỏ hơn Mạt Lỵ năm đó lần đầu tiên gặp, dáng dấp nhiều lắm chừng mười tuổi có lẻ. Nhưng tuy tuổi nàng nhỏ, lại có dung nhan lộ ra vẻ hại nước hại dân từ sớm, có lẽ cho dù là ai lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đều sẽ cho rằng mình thấy được một con búp bê đáng yêu đang ngủ say.

- Cứ như vậy, ngươi không phải sẽ càng muốn cứu nàng ta sao… Đại –– sắc –– ma!

Mạt Lỵ nửa châm chọc nửa oán hận nói.

- … Nàng ấy có nguy hiểm gì đối với ta không?

Vân Triệt tự động bỏ qua ba chữ cuối cùng trong lời nói của Mạt Lỵ.

- Hả? Ngươi đại sắc ma này am hiểu nhất là lừa gạt các loại nữ hài tử, lại sẽ sợ hãi một tiểu nữ hài nhỏ như vậy?

- Ngươi cũng biết, nàng ấy rất có thể là nhân vật thời đại thượng cổ, lỡ như cũng lợi hại giống như ngươi thì làm như thế nào bây giờ?

Trên mặt Vân Triệt đúng là treo vẻ cẩn thận. Trước khi gặp được Mạt Lỵ, Vân Triệt tuyệt đối sẽ không tin tưởng một tiểu cô nương xinh đẹp nhìn giống như búp bê sẽ dính dáng đến hai chữ “Đáng sợ”. Nhưng có Mạt Lỵ tiền lệ này, Vân Triệt không cách nào không sinh lòng cảnh giác đối với người thiếu nữ ở trong quan tài thủy tinh.

Mạt Lỵ trầm mặc một lúc, sau đó nói:

- Quan tài thủy tinh này, chắc là “Vĩnh hằng chi khu” trong miệng người kia, ý thức của ta hoàn toàn không cách nào tiến vào bên trong đó, khí tức của nàng ta cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh bị phong tỏa, không hề lộ ra chút nào, cho nên ta không cách nào biết được trên người nàng ta có lực lượng đủ để uy hiếp ngươi hay không. Nếu như ngươi sợ, đại khái có thể chẳng thèm quan tâm.

Vân Triệt không do dự, tiến về phía trước một bước, đứng ở trước quan tài thủy tinh:

- Nếu như ta đã áp ứng người kia rồi, luôn nên nói được làm được đi. Lại nói… Ừm, tiểu cô nương đáng yêu như thế, dù thế nào cũng không giống là ác nhân gì… Huống chi sau khi ta cứu nàng ấy thức dậy, coi như ta cũng là ân nhân của nàng ấy.

Vừa nói, Vân Triệt để tay ở trên đầu quan tài thủy tinh, nhẹ nhàng dùng sức… Ngoài dự đoán của hắn, nắp đậy quan tài thủy tinh lại dưới khẽ đẩy của hắn, theo tiếng động mà mở ra.

Trước khi tàn hồn kia tiêu tán, hiển nhiên đồng thời giải trừ vầng sáng thủ hộ và vĩnh hằng chi khu.

- Quả nhiên là khí tức ma độc… Lập tức giải độc cho nàng ta!

Mạt Lỵ đột nhiên gấp giọng nói:

- Vĩnh hằng chi khu vừa mở, ma độc bị áp chế đã nháy mắt thức tỉnh! Nhanh dùng Thiên độc châu tinh lọc! Nếu không nghe lời, hiện giờ nàng ta đang trong cơn hôn mê, không có năng lực chống cự, sinh mệnh, ý thức và linh hồn đều sẽ bị ma độc cấp tốc xâm chiếm từng bước!

Lúc giọng Mạt Lỵ vang lên, trên người nữ hài tóc đỏ, một đoàn sương đen lượn lờ lên, hơn nữa bằng tốc độ kinh người trở nên nồng đậm.

Vân Triệt nhướng mày, khẽ gật đầu, tay trái cấp tốc chìa ra, đặt ở trên ngực nữ hài, quang mang màu xanh biếc nhất thời thoáng hiện, lan tràn.

Trước kia Vân Triệt cũng chưa từng nghe nói tới cái tên “Ma độc” này, nhưng từ trên người thiếu nữ, hắn rõ ràng cảm thấy được một khí tức độc cực kỳ đáng sợ. Mà khí tức loại độc này kết hợp với trí nhớ hai đời của hắn, đều là những điều chưa hề nghe… Chỉ có điều, ngược lại có phần giống với kịch độc khủng bố mà Mạt Lỵ trúng phải, chỉ có điều không có bá đạo như Mạt Lỵ trúng mà thôi.

Trong thiên hạ không có loại độc nào mà Thiên độc châu không có khả năng tinh lọc, dưới lực tinh lọc của Thiên độc châu, ma độc mới vừa thức tỉnh trên người nữ hài tóc đỏ bị áp chế từng bước, sau đó thong thả cắn nuốt, tinh lọc, màn sương đen dâng lên không được bao lâu cấp tốc tiêu tán, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Sau thời gian hai khắc, ma độc trên người nữ hài cuối cùng hoàn toàn bị tinh lọc… Có thể khiến cho Thiên độc châu tinh lọc thời gian lâu như thế, cũng đủ hiển lộ rõ sự cường đại của loại ma độc này. Lấy cường độ của ma độc này, nếu đã hoàn toàn xâm nhập vào hồn phách của thiếu nữ, giống với tình huống của Mạt Lỵ mà nói, đoán chừng tinh lọc mười mấy ngày đều là ngắn.

Sáng rọi tinh lọc của Thiên độc châu biến mất, Vân Triệt thu tay về, nâng tay lau mồ hôi đổ ra trên trán.

Nữ hài vẫn như cũ điềm tĩnh ngủ say, khiến cho người ta không đành lòng phát ra bất kỳ âm thanh nào, để tránh đánh thức nàng. Đúng lúc này Vân Triệt bỗng nhiên phản ứng kịp cái gì đó, lại một lần nữa chìa tay ra, đặt ở trên lồng ngực của nàng ấy… Một lát sau, hắn thu tay lại, sắc mặt rối rắm một trận.

- Không có khí tức sinh mệnh rồi?

Mạt Lỵ hỏi.

- Hoàn toàn không có dấu hiệu của sinh mạng…

- Nói như vậy, nàng ta thật ra đã chết?

Ánh sáng đỏ thoáng hiện bên người Vân Triệt, lộ ra bóng dáng Mạt Lỵ, nàng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ở trong quan tài thủy tinh, linh giác đảo qua thân thể nàng ta, nhưng không thăm dò được một chút khí tức sinh mệnh nào, nàng thấp giọng nói:

- Quả thế… Xem ra ngươi uổng công phí sức lực.

Vân Triệt im lặng, trong lòng tiếc hận một trận. Hắn vừa rồi toàn lực tinh lọc ma độc trên người nữ hài, không dám phân tâm, sau khi tinh lọc xong, mới bỗng nhiên phản ứng kịp trong quá trình bàn tay mình đụng chạm đến thân thể nữ hài, vốn không cảm giác được sự tồn tại nào của dấu hiệu sinh mạng. Hiện giờ ma độc loại trừ toàn bộ, nữ hài giống vậy không hề có sức sống… Hiển nhiên, ở trong vĩnh hằng chi khu, đã không biết vào thời gian nào nàng ấy đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh, nhưng người thủ hộ của nàng ấy lại không biết, vẫn như cũ si ngốc đau khổ bảo vệ nàng ấy, chấp nhất không để cho tàn hồn của mình tán đi, chỉ vì chờ đến một đường hy vọng mong manh.

Thiên độc châu mà lão nhân đó khát vọng đã đến, lão nhân đó cũng bình yên rời đi, nhưng đáng tiếc…

Cũng may mà tàn hồn của lão nhân đó đã tiêu tán vào thời gian trước hầu như không còn, nếu không nghe thấy lời này, nhìn thấy kết quả như vậy, lão nhân nhất định chết không nhắm mắt.

Vân Triệt chưa từ bỏ ý định đưa tay điểm vào trên các bộ phận cổ, trán, cổ tay, ngực… Của nữ hài, có lẽ bởi vì luôn luôn ở trong vĩnh hằng chi khu, nhiệt độ cơ thể của nàng cũng không lạnh như băng, da thịt mềm mại êm ái, lại trơn như ngọc, nhưng cho dù hắn thử như thế nào, đều không cảm giác thấy một chút tồn tại của dấu hiệu sinh mệnh, thậm chí ngay cả máu lưu thông đều không cảm thấy.

Vân Triệt cuối cùng hết hy vọng, âm thầm thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, nói với trên không:

- Lão tiền bối, vãn bối đã hoàn thành chuyện đáp ứng với ngươi, hoàn toàn tinh lọc ma độc trên người “Tiểu chủ nhân” của ngươi, nhưng sự tình không như ý nguyện của người… Ta hiện tại có thể làm duy nhất, chính là để cho nàng ấy tiếp tục yên giấc ở trong này.

Vừa nói, bàn tay Vân Triệt đặt trên nắp đậy của vĩnh hằng chi hu… Ngay khi Vân Triệt chuẩn bị một lần nữa khép nắp đậy lại, không quấy rầy thiếu nữ này yên giấc nữa, lông mi màu đỏ của thiếu nữ đột nhiên nhẹ nhàng giật giật, sau đó, đôi mắt của thiếu nữ khép chặt không biết bao nhiêu lâu thế mà lại chậm rãi mở ra.

Đó là một đôi mắt tuyệt mỹ giống như thủy tinh màu đỏ, trong nháy mắt khi cặp mắt này mở ra, giống như hai vì sao lộng lẫy đột nhiên lóe sáng lên trong đêm tối. Đôi mắt của Mạt Lỵ thỉnh thoảng cũng sẽ biến thành màu đỏ… Nhưng đó là màu đỏ của máu tanh, mà màu đỏ thắm hiện ra trong đôi mắt này, lại giống như sắc thái hoàn mỹ nhất mà tinh hoa trời đất ngưng kết thành, xinh đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.

Cả người Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, thần thái khựng lại, ánh mắt kinh ngạc đối diện với đôi mắt mở ra của thiếu nữ, giống như hóa đá… Hắn lặp lại xác nhận rồi, trên thân thể nàng không hề có một chút khí tức sinh mệnh, ngay cả Mạt Lỵ cũng đưa ra kết luận giống vậy, nhưng nàng thế mà lại mở mắt… Hơn nữa còn là một đôi mắt xinh đẹp như thế.

Khi Vân Triệt đang sững sờ nhìn chăm chú vào nàng, đôi mắt đẹp màu đỏ thắm này cũng nhìn chăm chú vào Vân Triệt. Lát sau, đôi mắt của nữ hài nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó rất nhẹ nhàng ngồi dậy ở trong quan tài thủy tinh, phát hiện Vân Triệt vẫn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt của nàng lại chớp chớp, bỗng nhiên khóe mắt khẽ cong, tròng mắt cong lên một cặp vầng trăng non tinh tế đáng yêu, trên mặt cũng treo lên nụ cười đáng yêu vô hại:

- Đại ca ca, xin chào nha!

“…”

Cũng không biết ngủ say bao nhiêu lâu bỗng nhiên tỉnh lại, ở một nơi trống trải u ám, thấy được một người hoàn toàn xa lạ… Người thiếu nữ này thế mà lại không hề có một chút khẩn trương và sợ hãi nên có, thậm chí ngay cả mê man và lờ mờ đều không có, ngược lại khuôn mặt non mềm đầy ý cười, cười nói tự nhiên… Chào hỏi với hắn!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment