Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 481 - Chương 482: Hồng Nhi (Thượng)

. ._241__2" class="block_" lang="en">Trang 241# 2

 

 

 

Chương 482: Hồng nhi (thượng)



Tiểu cô nương này không chết?

Vân Triệt luôn đặc biệt tự tin với y thuật của mình, tự nhân như thế nào cũng không thể ngay cả sinh tử của một người đều không thể phán đoán ra. Nhưng thiếu nữ trước mắt này rõ ràng không hề có bất kỳ đặc thù sinh mệnh nào, thế mà lại… Rõ ràng đã tỉnh lại!

- Ngươi… Không chết?

Vân Triệt trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, theo bản năng mở miệng, hỏi ra một vấn đề nghe ra đặc biệt đần độn.

- Hả?

Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt do ngủ say lâu dài mà hơi mông lung, nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ người ta… Đã chết rồi sao?

- Ta không có ý tứ này… À, ngươi tên là gì?

Vân Triệt hỏi. Hơi thở của nữ hài này thật mỏng manh… Không hề khác nữ hài hoàn toàn bình thường.

- Tên? Ưm…

Nữ hài rất nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó cười hì hì trả lời:

- Không biết! Đại ca ca ngươi biết không?

Dưới tình huống bình thường, khi một người phát hiện ngay cả tên của mình đều không nhớ nổi, sẽ theo bản năng thất thố hoặc là mê man, nhưng thiếu nữ tóc đỏ này lại cười nhẹ nhàng, hơn nữa cười ngây thơ thuần khiết, lấy năng lực nhận biết của Vân Triệt, đều nhìn không ra một chút làm ra vẻ và giả dối. Giống như đối với nàng mà nói, không nhớ nổi tên chỉ là một việc nhỏ thật nhỏ rất nhỏ, không cần thiết đi để ý.

- Ngươi không nhớ rõ tên mình? Vậy… Ngươi biết nhà mình ở đâu không? Phụ thân và mẫu thân của ngươi là ai?

Vân Triệt thật nghiêm túc hỏi.

- Ừm a a…

Thiếu nữ dùng sức duỗi cái lưng mỏi, gọn gàng dứt khoát lắc đầu:

- Đương nhiên không biết! Hoàn toàn không nhớ nổi.

- Vậy ngươi… Nhớ được tuổi của mình không? Năm nay ngươi mấy tuổi?

- Này…

Thiếu nữ suy nghĩ, sau đó nâng tay bụm má, lắc lắc đầu:

- Không biết… Chỉ có điều đại ca ca thật đáng ghét, người ta còn chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp nho nhỏ, làm sao có thể tùy tiện hỏi tuổi của nữ hài tử người ta chứ.

Vân Triệt: “~!@#$%…”

- Nhìn dáng vẻ nàng ta, có thể bị ma độc ảnh hưởng tới linh hồn, hoặc là do ngủ say lâu dài ở trong vĩnh hằng chi khu, nàng ta chắc đã mất đi trí nhớ trước kia rồi.

Mạt Lỵ bình thản nói. Nàng mới vừa dứt lời, đôi mắt sáng trong của thiếu nữ nhìn về phía nàng, sau đó, ánh mắt của thiếu nữ chợt lóe lên, sáng rực lên giống như hai vì sao:

- Wow a a! Tiểu tỷ tỷ, quần áo của tỷ tỷ thật đẹp! Là màu đỏ! Màu đỏ… Người ta thích nhất màu đỏ!!

Tuy rằng Vân Triệt mua rất nhiều xiêm y cho Mạt Lỵ, nhưng nàng thường xuyên mặc nhất, vẫn là bộ xiêm y đầu tiên Vân Triệt mua cho nàng, chiếc váy hồng huân lưu tiên điểm đầy bảo thạch màu đỏ. Thiếu nữ thần bí này có mái tóc màu đỏ, ánh mắt màu đỏ, cũng mặc một bộ quần áo màu đỏ, hiển nhiên thích màu đỏ giống như Mạt Lỵ, cho nên vừa nhìn thấy chiếc váy hồng huân lưu tiên đặc biệt hoa mỹ trên người Mạt Lỵ, tình cảm yêu thích của thiếu nữ nhất thời tràn ra… Nhưng đây không phải là trọng điểm! Phản ứng của thiếu nữ khiến chân mày Mạt Lỵ chợt động, kinh ngạc nói:

- Ngươi có thể nhìn thấy ta?

Mạt Lỵ không có thân thể, chỉ có linh hồn. Trừ phi nàng chủ động hiện ra hồn ảnh, hoặc là có thực lực cường đại đến cấp bậc đã đủ, bằng không cũng chỉ có Vân Triệt mới có thể nhìn thấy được nàng, nhưng Mạt Lỵ lúc này, rõ ràng vẫn ở trạng thái vô ảnh vô hình… Tiểu cô nương này thế mà lại có thể nhìn ra được sự tồn tại của nàng!

- Đương nhiên nhìn thấy, ánh mắt của người ta vừa rồi không hỏng mất.

Phản ứng của Mạt Lỵ khiến thiếu nữ nghiêng đầu sang, nàng phát hiện chỗ mình ở lại là vĩnh hằng chi khu, lại thở nhẹ một tiếng:

- Wow a! Giường thủy tinh thật đẹp! Đây là chỗ ngủ của người ta sao? Thật đẹp mắt… Chỉ có điều thô ráp quá, cũng dường như không thoải mái. Đại ca ca, ngươi ôm ta ra ngoài có được không, giường thủy tinh này thật cao, nếu leo đi ra ngoài, sẽ rất ảnh hưởng đến hình tượng thiếu nữ xinh đẹp của người ta.

- Xinh đẹp… Thiếu nữ xinh đẹp…

Hình tượng!?

Cơ bắp gần khóe miệng và khóe mắt Vân Triệt đều rõ ràng hơi run rẩy, hắn đưa tay về phía thiếu nữ, nhìn dáng vẻ không hề đề phòng chút nào của nàng, hắn rất nghiêm túc hỏi một câu:

- Tiểu muội muội, ngươi sẽ không sợ… Ta là người xấu?

- Người xấu?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ ngước lên, thật nỗ lực suy nghĩ một chút, bỗng nhiên “A nha” một tiếng, thân thể co rụt lại về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn màu trắng sữa hiện ra dáng vẻ hơi sợ hãi:

- Chẳng lẽ đại ca ca, chính là đại hoại nhân (người xấu) trong truyền thuyết sao? Wow a a… Người xấu đừng ăn ta! Người ta chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp nho nhỏ, một chút cũng ăn không ngon. Chờ người ta trưởng thành lại ăn có được không?

- ~!@#$%… Ta đương nhiên không phải là người xấu!

Phản ứng của tiểu cô nương này khiến cho trái tim của Vân Triệt đều có phần không thể khống chế được khẽ run rẩy.

- Ừm…

Thiếu nữ dùng sức gật đầu, chớp động lên đôi mắt đẹp, đáng thương đau khổ nói:

- Chỉ biết đại ca không phải là người xấu. Vậy đại ca ôm người ta ra có được không, có được không? Có được không?

Vân Triệt chìa hai tay, một tay nâng eo nhỏ non mịn của nàng, một tay nâng mông nhỏ của nàng, không hề tốn sức chút nào ôm nàng ra khỏi quan tài thủy tinh, khi đặt nàng xuống, trên mặt Vân Triệt lộ ra một chút thần sác kinh dị.

Trước khi thiếu nữ thức tỉnh, hắn hoàn toàn không hề cảm giác được một chút dấu vết sinh mệnh ở trên người nàng, còn có thể là phán đoán lầm.

Nhưng mà, vừa rồi khi hắn đụng chạm vào thân thể của nàng, thật cố ý thăm dò tình huống thân thể của nàng một chút… Lại vẫn không cảm giác được một chút sự tồn tại của dấu hiệu sinh mệnh nào! Đừng nói rung động về khí tức sinh mệnh, ngay cả động tĩnh máu lưu động đều không có!

Đây là có chuyện gì?

- Ưm… Thật thoải mái!

Nữ hài rời khỏi quan tài thủy tinh lại thật dùng sức duỗi lưng mỏi một phen, sau đó ngửa mặt lên, chớp ánh mắt như hồng bảo thạch nhìn Vân Triệt:

- Đại ca ca, chúng ta đi đâu chơi đây? Nơi này nhìn có vẻ chơi rất vui đấy.

- … Ngươi không muốn biết ta là ai? Không muốn hỏi xem nơi này là nơi nào? Vì sao mình sẽ ở đây sao?

Vân Triệt thật rối rắm hỏi.

- Điều này này… Điều này rất quan trọng sao?

Thiếu nữ tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó tay nhỏ bé vung lên, hưng phấn hô:

- Vẫn chơi tương đối quan trọng! Đại ca ca, tiểu tỷ tỷ, mau dẫn người ta đi chỗ chơi vui đi! Người ta muốn nhìn bầu trời bao la xanh xanh, cỏ nhỏ xanh xanh, còn có hoa thật nhiều màu sắc!

“…” Tiểu cô nương này có lối phương thức suy nghĩ trái ngược với nhân loại khiến đầu óc của Vân Triệt xuất hiện đoản mạch. Nàng ngủ say không biết bao nhiêu năm sau đó tỉnh lại, còn giống như mất đi toàn bộ trí nhớ, lại không hề quan tâm tới tất cả… Cả bản thân mình là ai đều không quan tâm! Hai đời Vân Triệt đã từng gặp không ít người tâm tư suy nghĩ đơn thuần, nhưng đơn thuần đến kinh thiên động địa, khiếp sợ quỷ thần như vậy, Vân Triệt tin tưởng cho dù mình sống thêm mười đời nữa, cũng không thể gặp được đến người thứ hai!

Hắn dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Mạt Lỵ, lại phát hiện Mạt Lỵ đang nhìn chằm chằm về phía tiểu cô nương, trong ánh mắt hoàn toàn ngưng trọng.

“Ục…”

Một trận tiếng động quái dị từ trên người tiểu cô nương vang lên, nàng nâng tay nhỏ bé lên sờ bụng nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hưng phấn bỗng nhiên xụ xuống:

- Hu… Đột nhiên cảm thấy thật đói…

Nói xong, nàng đảo mắt, trơ mắt nhìn Vân Triệt:

- Đại ca ca, người ta bỗng nhiên trở nên thật đói, có món gì ăn ngon không?

Ngủ nhiều năm như vậy tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy đói chẳng qua rất bình thường. Vân Triệt lục lọi Thiên độc châu một phen, sau đó lấy ra một miếng bánh nướng áp chảo khô cằn:

- Cho ngươi.

Có kinh nghiệm thiếu chút nữa chết đói ở dưới Ngự kiếm đài, trên người Vân Triệt dự phòng lượng lớn thức ăn nước uống, mà đồ ăn tự nhiên lấy lương khô tiện nhất làm chủ. Tiểu cô nương cầm bánh nướng áp chảo lên, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi, chớp chớp đôi mắt hơi nước mênh mông, thì thầm nho nhỏ nói:

- Hương vị kỳ quái, nhìn một chút cũng không dễ ăn… Cái này thật sự có thể ăn sao?

- Đương nhiên có thể ăn. Tuy rằng thoạt nhìn ăn không ngon lắm, nhưng cắn vẫn rất thơm.

Vân Triệt thuận miệng nói, đồng thời trong lòng thầm lẩm bẩm… Khi đói bụng có ăn đã không tệ rồi. Năm đó ta ở dưới Ngự kiếm đài thiếu chút nữa bị chết đói, cuối cùng không thể không mạo hiểm tính mạng đi ăn máu rồng và thịt rồng, ngươi có thể hạnh phúc hơn ta, ít nhất còn có bánh nướng mà ăn!

Nữ hài lại ngửi ngửi hương vị của bánh nướng áp chảo, do dự một hồi lâu sau, mới cuối cùng hé mở hàm răng, cắn lên bánh nướng áp chảo, sau đó rõ ràng dùng hết khí lực rất lớn mới cắn được một miếng nhỏ.

- Cứng quá, răng của người ta thiếu chút nữa hư hết.

Nữ hài nhỏ giọng oán thầm một tiếng, sau đó dè dặt cẩn trọng nhấm nuốt xuống, mới nhai một miếng nhỏ, gương mặt của nữ hài liền hoàn toàn xụ xuống…

- Phụt phụt phụt… Phi phi…

Nữ hài bỗng chốc phun toàn bộ bánh nướng áp chảo đã cắn nát ở trong miệng ra, ngay cả một chút mảnh vụn còn dư lại trong miệng đều dùng sức phun ra, nhìn dáng vẻ của nàng, giống như hận không thể trục xuất toàn bộ hương vị của bánh nướng áp chảo ra khỏi khoang miệng:

- Thật khó ăn, quá khó ăn… Mới không muốn ăn cái này… Thật khó ăn! Thật khó ăn! Thật khó ăn mà!!

Theo lý thuyết, cho dù trong ngày thường đều là cẩm y ngọc thực, nhưng đói bụng thật lâu mà nói, đều ăn gì đều thơm, nhưng nhìn dáng vẻ tiểu cô nương này, quả thật giống như ăn phải độc dược, biểu cảm trên mặt còn tràn đầy uất ức, ánh mắt đều trở nên ngập nước, giống như nước mắt sắp rơi ra.

Vân Triệt bất đắc dĩ méo miệng, lại một lần nữa lật đi lật lại trong Thiên độc châu, sau đó tìm được một miếng bánh hoa hồng cung đình Thương Nguyệt tự tay làm… Nhìn miếng bánh hoa hồng cung đình Thương Nguyệt tự mình làm này, Vân Triệt xuất hiện thất thần ngắn ngủi, thiếu chút nữa thu về, nhưng nhìn dáng vẻ uất ức của tiểu nữ hài kia, vẫn đặt nó lên trên tay nữ hài:

- Được rồi, bánh nướng áp chảo vừa rồi có thể không phù hợp với khẩu vị của ngươi, thứ này, tên là bánh hoa hồng, rất ngọt rất thơm, ngươi nhất định sẽ thích.

- Ngọt? Thơm? Thật vậy không? Nhưng ngửi nó hình như một chút cũng không thơm.

Nữ hài cầm lấy bánh hoa hồng lớn chừng bàn tay mình, khuôn mặt hoài nghi, có “Vết xe đổ” của bánh nướng vừa rồi, tuy rằng nàng rất đói bụng, nhưng ăn rất cẩn thận, vẫn như cũ chỉ cắn một miếng thật nhỏ.

- Phụt… A! Thật khó ăn!!

Nữ hài lại một lần nữa phun ra, ngay cả bánh hoa hồng cũng rơi xuống đất, Vân Triệt liền vội vàng tiến tới nhặt lên, tỏ vẻ đau lòng thổi tro bụi không hề tồn tại ở trên mặt, sau đó vội vàng thu vào. Chỉ có điều nhìn dáng vẻ tiểu cô nương, rõ ràng thật sự cảm thấy khó ăn, rõ ràng là bánh hoa hồng đặc biệt thơm ngon, càng khiến cho cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng trở nên hơi thống khổ. Hắn bất đắc dĩ nói:

- Ngươi không phải… Chỉ thích ăn thịt đi?

Không ăn bánh… Vậy chỉ có khả năng chỉ thích ăn thịt.

- Thịt… Kia là thứ gì, có thể ăn sao? Ăn ngon không?

Vân Triệt từ trong Thiên độc châu lấy ra một miếng thịt sấy khô, đưa cho nữ hài:

- Vậy ăn cái này thử xem…

Nữ hài tràn đầy chờ mong tiếp nhận thịt sấy khô, dùng mũi nhỏ nhẹ nhàng ngửi một cái… Lần này, nàng ngay cả cắn cũng không cắn, trực tiếp “Vèo” một cái ném thịt sấy khô ra thật xa:

- Hu hu! Thật khó ngửi! Khó ngửi chết được! Người ta mới không muốn ăn thứ này!

- … Vậy ngươi… Muốn ăn cái gì?

- Muốn ăn đồ ăn ngon!!

- Đồ ăn ngon… Là cái gì?

- Đồ ăn ngon… Tóm lại chính là đồ ăn ngon đó!

“…”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment