Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 482 - Chương 483: Hồng Nhi (Trung)

. ._242__1" class="block_" lang="en">Trang 242# 1

 

 

 

Chương 483: Hồng nhi (trung)



Tiểu nha đầu này không chỉ có đặc thù về mặt sinh lý sinh mệnh, lại sung sướng nhảy nhót, rõ ràng đói cũng không ăn lương khô không ăn thịt… Vân Triệt hiện giờ cực kỳ hoài nghi tiểu nha đầu này vốn không phải là nhân loại.

Nhưng vẻ ngoài của nàng chính là một nhân loại, hơn nữa cho dù là yêu thú biến thành người, cũng không thể có khả năng ngay cả lương thực và thịt đều không ăn!

Để cho Vân Triệt hỏng mất chính là, tiểu nha đầu đã đói bụng đều kêu ục ục, thậm chí ngay cả mình thích ăn gì đều không biết!

Ầm ầm ầm…

Tiếng động nặng nề bỗng nhiên vang lên, không gian bắt đầu rung động rất nhỏ lên.

- Ôi chao? Âm thanh thật kỳ quái… Mặt đất chấn động! Là sẽ phát sinh chuyện gì sao?

Không gian chấn động dị thường khiến thiếu nữ bỗng chốc hưng phấn lên, nàng chớp đôi mắt màu đỏ thắm nhìn bốn phía, hưng phấn đến đói khát cũng tạm thời quên mất.

- Không gian chấn động… Là điềm báo khí tức Thái cổ huyền chu lại tới! Lập tức rời khỏi nơi này!

Mạt Lỵ nhanh chóng nói.

Khi không gian bắt đầu lay động, tinh thần Vân Triệt liền ngưng đọng lại… Trong lúc nhô lên cao bắt đầu rung rung, còn có ước chừng nửa canh giờ, Thái cỏ huyền chu sẽ xuất hiện khí tức bài xích, khí tức này cũng là phương thức duy nhất để cho hắn rời khỏi Thái cổ huyền chu!

Mà lúc này, có thể nói tới vừa vặn tốt! Nếu hắn chậm thoát khỏi thạch thất kia một ngày, liền không cách nào bị khí tức này tống ra, hậu quả, chính là lại rơi vào trong không gian loạn lưu dài đến mười tám tháng!

Vân Triệt nhanh chóng bay lên, đảo mắt liền vọt tới lỗ hổng mà hắn đã dùng băng viêm phá hư ra, hắn vừa định ra ngoài, phía dưới liền truyền đến tiếng gọi ầm ĩ sốt ruột của nữ hài:

- A! Đại ca ca, ngươi muốn đi đâu? Mang ta đi cùng… Mang ta đi cùng!

Vân Triệt quay đầu nhìn về phía nữ hài, nghi ngờ nói:

- Ngươi không biết bay?

- Bay?

Thiếu nữ nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, giống như mới hiểu được “Bay” là có ý gì, dậm dậm chân nhỏ nói:

- Ngươi ta chính là thiếu nữ xinh đẹp nhỏ như vậy, làm sao có thể bay chứ!

“…” Mặc dù thể chất và trên tính cách của tiểu nha đầu này cực kỳ quái dị, nhưng nhìn ngoài mặt, cũng đúng là chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương bình bình thường thường, còn có dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo và dính người, cũng không thể thật sự để nàng ở đây mặc kệ. Vân Triệt đành phải phi thân xuống, dẫn nàng lên.

- Đợi chút! Mang vĩnh hằng chi khu kia theo! Kia chính là bảo vật không giống tầm thường.

Mạt Lỵ nhắc nhở.

Vân Triệt lại bay xuống, nhét vĩnh hằng chi khu vào trong Thiên độc châu, sau đó theo lỗ hổng xông lên, trở lại tầng thứ nhất của pháo đài cổ thần bí.

- Wow! Đây là nơi nào, thật lớn!

Tiểu cô nương vặn vẹo thân thể ở trong cánh tay Vân Triệt, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như một chút cũng không lo lắng mình sẽ ngã xuống.

- Ngươi không hề có một chút ấn tượng với nơi này?

Vân Triệt hỏi.

- Ấn tượng? Hoàn toàn không có, người ta cái gì đều không nhớ rõ!

Tiểu cô nương thanh giọng kêu lên, đặc biệt là câu “Người ta cái gì đều không nhớ rõ” kia, lại nói được đặc biệt… Tự hào!

Tính cách của tiểu nha đầu này suy cho cùng là tình huống gì? Rốt cuộc là dạng cha nương như thế nào mới bồi dưỡng ra được!

Mặc kệ!

Tóm lại rời khỏi nơi này rồi nói sau!!

Vân Triệt gia tăng tốc độ, một đường chạy như bay về phía cửa chính của pháo đài cổ. Pháo đài cổ nảy thật sự quá lớn, trước mắt tốc độ cực hạn của hắn mặc dù đã vượt quá xa trước kia, nhưng muốn từ nơi tận cùng của pháo đài cổ ra tới cửa ra, ít nhất cũng cần thời gian hơn một khắc.

Cách khí tức bài xích xuất hiện đại khái còn thời gian bốn khắc, hoàn toàn cũng đủ, nhưng hắn vẫn như cũ dùng hết tốc độ tiến về phía trước, để tránh phát sinh csai gì ngoài ý muốn.

Rất nhanh, vừa khéo thời gian một phút đồng hồ, Vân Triệt nhanh chóng liền thấy được cửa ra của pháo đài cổ… Mà trên một đường này, bên tai Vân Triệt đều là âm thanh hô to gọi nhỏ của tiểu cô nương, gần như không hề dừng lại một chút nào, nếu hắn không phải có đủ lòng quan tâm, tiểu cô nương này vừa có dung nhan đủ nghịch thiên mà nói, hắn nói không chừng đã ném nàng ra ngoài.

Bóng dáng của Vân Triệt giống như mũi tên, xuyên qua cửa lớn của pháo đài cổ, bỗng chốc đến thế giới bên ngoài.

Ánh sáng trở nên sáng lên, tốc độ Vân Triệt thả chậm lại, khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước, hắn nhất thời hơi sửng sốt.

Lúc trước, hắn từ một cánh đồng hoang vu rất trống trải bằng phẳng tiến vào pháo đài cổ… Cánh đồng hoang vu kia chính là cánh đồng hoang vu thuần túy, hoang vu và trống trải là đặc thù duy nhất, muốn quên cũng khó khăn.

Nhưng hiện giờ, hiện ra ở trước mắt hắn, lại là một mảnh mặt cỏ màu xanh, tầm mắt xa xa, còn có một loạt gốc cây cổ thụ che trời cao to, chính là thân cây với cành lá của cây cổ thụ này hiện lên màu xanh đen, không hề có sức sống.

- Sao lại thế này? Đây tuyệt đối không phải là nơi lúc trước ta tiến vào pháo đài cổ.

Vân Triệt nhìn thoáng qua pháo đài cổ che trời cao không thấy đỉnh, tỏ vẻ kinh sợ.

- Ta đoán quả nhiên không sai.

Mạt Lỵ ngược lại đặc biệt bình tĩnh:

- Còn nhớ rõ ban đầu ta nói với ngươi không? Pháo đài cổ này vô cùng có khả năng biết di động… Quả thế! Bằng không, nó tất nhiên đã sớm bị những người của Thiên Huyền đại lục kia phát hiện ra.

Trong lòng Vân Triệt kinh ngạc hơn… Nếu đây là thật sự, pháo đài cổ khổng lồ như thế, rốt cuộc di động như thế nào? Chẳng lẽ bản thân nó liền có sinh mạng sao?

Vân Triệt càng cảm thấy, đại thế giới, thật sự không thiếu chuyện lạ gì. Trước mười sáu tuổi, hắn chỉ là kẻ yếu thuần túy, thế giới quen biết được khi đó, chỉ có một Lưu Vân thành. Hiện giờ, theo thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, trình độ đã đạt tới càng ngày càng cao, thế giới thấy được càng lúc càng lớn… Nhưng cũng ngược lại cảm thấy mình càng ngày càng bé nhỏ. Trên thế giới này, không biết vẫn tồn tại bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng nổi đảo điên nhận thức của hắn.

Ví dụ như tiểu cô nương bên người hắn này!

- Đây là nơi nào? Là nơi chơi vui sao… Thật nhiều thật nhiều cỏ nhỏ, còn có đại thụ! Nhưng mà, vì sao cỏ lại một chút cũng không xanh, nhìn qua giống như sắp chết.

Tiểu cô nương dùng ánh mắt tò mò đánh giá thế giới mới chung quanh, không ngừng nhõng nhẽo kêu và lầm bầm lầu bầu, tầm mắt của nàng theo thân thể dạo quanh một vòng, lại phát hiện Vân Triệt bỗng nhiên đã đi rất xa, vội vội vàng vàng lon ton chạy đuổi tới:

- A… Đợi ta với! Đợi ta với!

Phù phù!

- A… Đau đau đau đau đau đau…

Thiếu nữ ngủ rất lâu, lại bị đói bụng, thân thể vẫn rất hư nhược yếu đuối, hơn nữa chạy quá nhanh, bỗng chốc bổ nhào té ngã trên mặt đất, nàng rõ ràng gục trên mặt đất không đứng dậy được, vừa thổi đau, trong ánh mắt đã treo lên hai giọt nước mắt.

Vân Triệt tỏ vẻ bất đắc dĩ quay lại, xách nàng từ trên mặt đất lên. Hiện giờ trong lòng hắn vốn rối rắm đến rối tinh rối mù… Vốn, hắn men theo âm thanh thần bí, đến một chỗ thần bí, nhìn thấy một vầng sáng thủ hộ thần bí, nhận một “Nhiệm vụ” thần bí… Trong lòng hắn rất chờ mong, nghĩ một “Tiểu chủ nhân” trong miệng một người có thể khống chế huyền chu khổng lồ như thế, tất nhiền là một đại nhân vật kinh thiên động địa, sau khi cứu ra, nói không chừng sẽ mang ơn mình, dù thế nào cũng thiếu bản thân mình một nhân tình cứu mạng, đối với mình mà nói, là một chỗ tốt không cách nào đánh giá… Là sẽ đưa cho mình bảo vật nghịch thiên gì đó đi? Hay là dùng lực lượng cường đại hoàn thành tâm nguyện nào đó của mình đi? Nói không chừng còn có thể trực tiếp đưa mình trở lại Thiên Huyền đại lục đi.

Nhưng kết quả, hắn cứu không phải là một thứ có khả năng gì, càng không có được chỗ tốt gì, mà là một tiểu nha đầu như vậy! Tiểu nha đầu còn chưa tính… Nơi này trừ mình ra, lại cũng không có người nào khác, mà tiểu nha đầu này trên ngươi không hề có một chút khí tức lực lượng nào, nếu như để một mình nàng ở trong này, nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Mà nếu như mang nàng theo mình cùng rời khỏi Thái cổ huyền chu…

Má nó! Chẳng phải cứ như vậy cho mình một của nợ cực lớn sao!!

Một mình mình có thể tùy tâm sở dục, lòng không có việc gì khác làm một chuyện, ở nơi nguy hiểm cũng có thể xông vào. Nhưng nếu mang theo một của nợ cực lớn như vậy…

Vân Triệt chỉ ngẫm nghĩ thôi, hô hấp đã đều không thoải mái

Nhưng nếu như quả thật bỏ nàng lại… Haizzz, dù sao cũng là do bản thân mình cứu ra, cũng thật sự không đành lòng.

Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng nhìn Vân Triệt, lại phát hiện Vân Triệt không nói một lời mà ngẩn người ở đó, hoàn toàn không nhìn thấy thành phần đáng thương tội nghiệp trong mắt nàng, môi cánh hoa của nàng nhất thời vểnh lên, uất ức sợ hãi nói:

- Đại ca ca, người ta bị ngã đau, ngươi đều không quan tâm…

- Ục ục ục…

Cái bụng của tiểu cô nương vô cùng hợp thời vang lên, tiểu cô nương ôm bụng nhỏ, biểu cảm và ánh mắt càng trở nên tội nghiệp:

- Hu… Người ta thật đói, đều sắp đói chết. Đại ca ca, cho người ta ăn ngon có được không?

- Vậy ngươi ít nhất phải nói cho ta ngươi muốn ăn cái gì chứ.

Biểu cảm Vân Triệt tỏ ra thống khổ nói.

- Hu… Không biết…

- Nào có người nào ngay cả chính mình đói bụng muốn ăn cái gì cũng không biết!!

- Nhưng người ta thật sự không biết mà!!

Vân Triệt phát điên.

- Được rồi, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.

Vân Triệt chỉ có thể thuận miệng nói ra một câu ổn định nàng, sau đó đi tới phía trước, quan sát địa hình chung quanh, tìm kiếm xem có gì lạ tồn tại không.

- Đại ca ca, ngươi muốn đi đâu?

Vừa nhìn thấy Vân Triệt tránh ra, tiểu cô nương vội vội vàng vàng đi theo, sau đó nhắm mắt theo đuôi sau lưng Vân Triệt, hắn đi tới chỗ nào, nàng cũng đi tới chỗ đó, hắn dừng lại, nàng cũng dừng lại theo, đôi mắt màu đỏ thắm vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn, giống như sợ hắn bỗng nhiên chạy mất.

- Ngươi sẽ không chuẩn bị về sau cứ luôn đi theo ta như vậy chứ?

Vân Triệt xoay người, tỏ vẻ thống khổ nói.

- Đương nhiên! Người ta là thiếu nữ xinh đẹp nho nhỏ xinh xắn đáng yêu như vậy đi theo ngươi, ngươi nhất định rất vui vẻ đúng không?

Hai tay tiểu cô nương nâng gò má, làm ra dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp.

Vân Triệt cúi người, trên mặt lộ ra biểu cảm âm hiểu tà ác, giọng thật thấp nói:

- Tiểu muội muội, quên nói cho ngươi biết, ta chính là… Đại sắc ma siêu cấp chuyên môn lừa gạt tiểu cô nương đó!

- Ta đây có thể làm chứng!

Mạt Lỵ ở bên cạnh không mặn không nhạt nói.

- Siêu cấp… Đại sắc ma?

Nữ hài cắn ngón tay, thật nghi hoặc chớp chớp mắt:

- Kia là thứ gì? Có thể ăn sao?

- … Chính là đại hoại nhân siêu cấp chuyên môn khi dễ thiếu nữ xinh đẹp, cò có thể ăn luôn nàng!

Vân Triệt nghiến răng nghiến lợi, tỏ vẻ hung dữ nói:

- Ngươi có sợ không!

- Ưm…

Thiếu nữ mơ mơ hồ hồ chớp chớp mắt nói:

- Tuy rằng vẫn không biết rõ, nhưng cảm giác có dáng vẻ thật lợi hại. Tóm lại vẫn đưa người ta đi tìm đồ ăn ngon trước đi!

“~!@#$%…”

Toàn thân Vân Triệt nổi lên cảm giác vô lực thật sâu. Hắn dự cảm trừ phi mình ngoan tuyệt quyết tâm vứt bỏ tiểu nha đầu này, để cho nàng tự sinh tự diệt, bằng không đừng mong thoát khỏi cục nợ này.

Không gian chấn động dần dần trở nên càng ngày càng kịch liệt, Vân Triệt đi đến trước một cây cổ thụ, nhìn phương xa một lúc, phát hiện nơi xa nhất trong tầm mắt của mình vẫn là một mảnh cỏ hoang, trong thời gian còn lại hắn vốn không đi đến được tận cùng. Hắn liền yên ổn ngồi trên mặt đất, vừa nghĩ chuyện của tiểu cô nương, vừa yên lặng chờ đợi khí tức tống xuất đến.

- Cuối cùng phải rời khỏi nơi này…

Hồi tưởng đến hai năm ở trong Thái cổ huyền chu, trong lòng Vân Triệt thổn thức một trận. Hai năm này gian khổ mà hắn thừa nhận, người thường quả quyết không cách nào tưởng tượng, đồng thời trên tu vi cũng có tăng lên vô cùng vĩ đại. Nhưng mà, tăng lên cao hơn nữa, hắn cũng đã không tìm được đường về.

- Tàn hồn kia từng nói lão ấy khống chế huyền chu tìm kiếm Thiên độc châu ở các thế giới, như vậy mỗi lần nơi huyền chu lưu lại, chắc là đều giống như Thiên Huyền đại lục là thế giới có rất nhiều sinh linh, mà không phải là thế giới hoang vu… Hy vọng như thế đi.

Vân Triệt không cách nào biết được thế giới sắp bị đưa đến, chỉ có thể tạm thời an ủi bản thân trước. Nhưng cho dù đến thế giới nào, quyết định vận mệnh và cấp độ, vĩnh viễn đều là thực lực.

Nghĩ đến đây, Vân Triệt lấy hai đoạn Long Khuyết gãy ra, đặt ở phía trước. Long Khuyết gãy, là tiếc nuối khổng lồ và tổn thất lớn nhất đối với hắn mà nói, mà không có Long Khuyết, lực chiến đấu của hắn tự nhiên cũng giảm xuống trên phạm vi lớn. Đến một thế giới hoàn toàn mới, hắn hoàn toàn không có lòng tin trong khoảng thời gian ngắn có thể tìm được một thanh vũ khí có thể thay thế cho Long Khuyết. Nhìn Long Khuyết không còn sinh khí, hắn lẩm bẩm:

- Đến thế giới mới, chuyện ta muốn làm, chính là nghĩ cách chữa trị cho ngươi…

- Hít… Hít hít!

Bên người Vân Triệt, bỗng nhiên truyền đến từng trận hít mũi nặng nề, tiểu cô nương vốn đói đến thê thảm chợt “Vụt” thẳng người lên, liều mạng hít cái mũi nhỏ:

- Thơm quá… Thơm quá! Ta ngửi thấy đồ ăn ngon! Ở đâu ở đâu ở đâu…

Nữ hài vừa ngửi, nước miếng bên khóe miệng liền tí tách chảy xuống, nàng dùng sức hút một ngụm lớn, nhưng lập tức lại ào ào chảy đầy đất, dừng như thế nào cũng dừng không được. Tiểu cô nương tìm một hồi lâu, khi ánh mắt của nàng dừng lại ở trên thân Long Khuyết, trong hai tròng mắt nhất thời lóng lánh lên anh sáng cực kỳ rực rỡ.

- Ăn ngon… Đồ ăn ngon!!

Tiểu cô nương hét lên một tiếng, gần như bay nhào tới, ôm lấy Long Khuyết. Hành động cực kỳ quái dị của nàng khiến cho vẻ mặt Vân Triệt run rẩy, vô lực nói:

- Đừng quấy rối, nó ngược lại rất nặng… Ta… Má nó!!

Tiểu cô nương túm lấy Long Khuyết xong, sau đó chính là trực tiếp nghiêng người, ôm Long Khuyết lên…

Ôm lên!!

Tuy rằng Long Khuyết đã gãy, mất đi tất cả khí tức lực lượng, nhưng trọng lượng của nó không hề thay đổi chút nào! Mỗi một đoạn, đều có được sức nặng vạn cân! Nhưng tiểu cô nương đi còn ngại mệt, còn thường thường sẽ ngã sấp mặt này, lại tùy tay liền ôm được một đoạn Long Khuyết lên, hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, còn không tốn chút sức nào!

Rào rào…

Nước miếng không dừng được từ trong miệng thiếu nữ chảy xuống, đảo mắt làm ướt một mảng lớn thân kiếm màu xám đen, thiếu nữ lại dùng lực hút một miệng lớn nước miếng, sau đó lóe ra ánh mắt hưng phấn, miệng mở ra, một phát cắn lên trên lưỡi kiếm Long Khuyết.

Rắc rắc!

Lưỡi kiếm Long Khuyết nhất thời men theo chỗ răng thiếu nữ hạ xuống bị cắn một miếng lớn, thiếu nữ phồng má, “Xạo xạo” nhai, giống như nhai nuốt lấy kẹo đậu thơm ngọt, sau đó “Ừng ực” một tiếng, nuốt vào.

Vân Triệt nhìn chằm chằm lỗ hổng hiện lên hình dấu răng trên lưỡi kiếm Long Khuyết kia, ánh mắt trừng lớn, cả người hoàn toàn hóa đá, miệng há lớn đến đủ để nhét vào một con bò Tây Tạng trưởng thành.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment