.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_484" class="block_" lang="en">Trang 242# 2
Chương 484: Hồng nhi (hạ)
Lúc trước Mạt Lỵ mới nói, đại thế giới bao gồm vạn vạn tỷ tinh cầu, cùng với ngàn vạn tỷ tinh giới cấp độ cao hơn tinh cầu, Lam Cực tinh chẳng qua chỉ là một tinh cực kỳ phổ thông trong vạn vạn tỷ tinh cầu mà thôi, cho dù đột nhiên hủy diệt, ở trong đại thế giới này, chăng qua chỉ tương đương với biến mất một viên bụi bặm nhỏ bé, không dậy nổi chút gợn sóng nào. Mà Lam Cực tinh chín mươi bảy phần là nước, ba phần là lục địa, Thiên Huyền đại lục lãnh thổ cực kỳ khổng lồ trong nhận biết của con dân Thiên Huyền, cũng chỉ chiếm gần một phần trăm diện tích của Lam Cực tinh mà thôi. Ở trong đại thế giới, ngay cả một viên bụi bặm cũng không được tính.
Thế giới khổng lồ như thế, tồn tại sinh linh quái dị cỡ nào cũng có thể.
Tồn tại sinh linh ăn thứ gì cũng có thể!
Ví dụ như, nữ hài tóc đỏ trước mắt này, nàng không ăn mì phở, không ăn thịt… Lại ăn… Long Khuyết!!
Mà một điểm này, khẽ cắn răng giống như cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng mà… Long Khuyết! Trước khi nó bị gãy, ngược lại là một thanh Vương kiếm! Còn là Vương Huyền trọng kiếm! Vân Triệt một đường chém giết trưởng thành, nó từng uống vô số máu tươi, phá hủy nham thạch không đếm được, từng san bằng núi cao, càng làm vỡ nát vô số vũ khí và áo giáp, cho dù hiện giờ nó mất đi linh tính và lực lượng hơi thở rồi, nhưng trình độ bền bỉ của nó tuyệt đối sẽ không giảm xuống bao nhiêu, cho dù là Vân Triệt có thực lực tăng vọt, trừ phi vận dụng băng viêm, bằng không cũng khó mà lấy lực lượng của bản thân đi tổn hại nó.
Về phần dùng răng cắn xé… Cho dù hắn dùng hết toàn bộ sức mạnh, cũng đừng mong lưu lại một chút dấu vết nào ở trên mặt.
Nhưng tiểu nha đầu mới nhìn qua không hề có một chút khí tức sức mạnh, ngay cả cắn bánh nướng áp chảo cũng ngại cứng rắn này, lại một miếng liền cắn một miếng lớn Long Khuyết vào, sau đó nhai hai ba cái liền nuốt vào… Nuốt… Nuốt vào…
- Ăn ngon… Ăn thật ngon!!
Thiếu nữ bụng đói kêu vang cuối cùng ăn vào đồ ăn ngon miệng, vui vẻ đến hai gò má hiện hồng, ngay cả một đôi tròng mắt đều mơ hồ hiện ra màu son sáng rọi gợn sóng, nàng khẩn cấp lại há một miệng lớn cắn vào, “Rắc” một tiếng, lưỡi kiếm của Long Khuyết liền bị nàng cắn vào một miếng lớn hơn nữa, lại nhai hai ba cái liền nuốt xuống, sau đó trực tiếp để Long Khuyết đến bên miệng, há mồm cắn vào, giống như gặm bắp cắn nhiều ăn nhiều theo chiều ngang, thời gian đảo mắt, bộ phận lưỡi kiếm đã bị cắn thành nham nhở.
Vân Triệt có như vậy mới từ trong trạng thái hóa đá như ở trong mộng mới tỉnh, gầm trách một tiếng, bay nhào lên, một tay đoạt lấy đoạn Long Khuyết kiếm bị tiểu cô nương kia đang cắn ở bốn phía về. Nhìn lưỡi kiếm vốn nặng nề uy phong không có mũi nhọn hoàn toàn bị cắn thành hình răng cưa, hơn nữa từ trên xuống dưới cứ thế tìm không thấy một chỗ nào còn hoàn toàn tốt, phía trên còn dính đầy nước miếng sáng lóng lánh trong lòng Vân Triệt thiếu chút nữa nhỏ ra máu
- A!! Đó là đồ ăn của ta… Trả lại cho ta!!
Đồ ăn thình lình bị Vân Triệt cướp đi, tiểu cô nương đang ăn đến vui mừng nhất thời nóng nảy, múa tay giơ chân đi đến cướp đoạn kiếm trong tay Vân Triệt. Da đầu Vân Triệt run lên, ánh mắt trừng lớn, hét lớn lên:
- Ai bảo ngươi ăn nó! Nó là Long Khuyết… Là Long Khuyết! Không phải là đồ ăn!
- Nhưng nó rõ ràng là đồ ăn ngon… Mau trả lại cho ta! Trả lại cho ta!
Tiểu cô nương nhảy bật lên túm lấy, khóe miệng còn treo nước miếng thật dài, nhưng thân thể của nàng dù sao cũng rất bé bỏng, dù nhảy bật lên như thế nào cũng không tới độ cao cánh tay của Vân Triệt, mà lúc này, nàng chợt nhớ tới, trên mặt đất, còn có một miếng ngon khác, miệng nàng mím vào, trực tiếp buông tha thứ trong tay Vân Triệt, xoay người đánh về phía một đoạn kiếm khác, mà Vân Triệt cũng phản ứng kịp trong cùng một lúc, trái tim run lên, cũng nhanh chóng lắc mình vọt tới.
Nhưng tốc độ của hắn, lại chậm hơn nữ hài một chút, nữ hài đã trực tiếp ôm lấy nửa phần thân trên của Long Khuyết kiếm, vẫn như cũ không hề tốn sức, sau đó… Co cẳng chạy!
Còn muốn chạy!
Trong mắt Vân Triệt lộ ra vẻ hung tợn… Tuy rằng Long Khuyết đã gãy, nhưng còn có khả năng chữa trị, nhưng một nửa phía dưới đã bị cắn thành nham nhở, cho dù chữa trị được, cầm Long Khuyết trải rộng một hàng dấu răng, còn nói khí phách cọng lông! Hắn nói cái gì, cũng không thể để cho nàng gặm nốt cả nửa thân trên của kiếm!
Vân Triệt dưới tức giận, tốc độ trực tiếp khai hỏa toàn bộ, nhưng hắn dưới toàn tốc độ, lại phát hiện mình thủy chung không thể tiếp cận được nàng… Tiểu cô nương tung tăng chạy như điên, mái tóc đỏ thắm ở sau lưng nàng bay lên một mảnh màu đỏ thật dài, tốc độ quả thật nhanh tới cực điểm. Hơn nữa trong lòng nàng, còn ôm Long Khuyết nặng chừng vạn cân.
Đây… Đây là tình huống gì!!
Vân Triệt đầu tiên trừng mắt, sau đó càng hổn hển, trực tiếp mở “Luyện ngục” ra, tốc độ nhất thời bạo tăng, trong nháy mắt đuổi tới phía sau lưng tiểu cô nương. Tiểu cô nương vừa quay đầu, nhìn thấy bàn tay Vân Triệt đã sắp túm được tóc nàng, nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi:
- A a a a! Không thể cướp đồ ăn ngon của ta! Không thể!!
Vừa kêu sợ hãi, tốc độ của tiểu cô nương cũng trong một cái nháy mắt đột nhiên nhanh hơn, cả người cũng giống như hóa thành một đường ánh sáng đỏ, càng ngày càng xa khỏi tầm mắt của Vân Triệt… Cứ thể bỏ rơi Vân Triệt tốc độ đã tăng lên tới cực hạn rất xa.
Vân Triệt hoàn toàn há hốc mồm, nữ hài chẳng những tốc độ nhanh tới kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, nàng vừa chạy như điên, vừa còn trực tiếp nâng Long Khuyết đến bên môi, lấy tốc độ kinh người cắn cắn, Vân Triệt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng rắc rắc như sét đánh, phát hiện chỉ trong thời gian chớp mắt, nửa thân trên của Long Khuyết kiếm lại biến mất gần một nửa.
Khoảnh khắc này, tròng mắt của Vân Triệt thiếu chút nữa rớt ra Mà nửa phần kiếm còn thừa lại cũng không thể tránh khỏi vận mệnh bị ăn sạch, chỉ nghe âm thanh “Rắc rắc rắc rắc”, lại hơn một nữa tiến vào trong miệng của nữ hài, tốc độ cắn kia, còn nhanh hơn chứ không kém tốc độ chạy hấp tấp của nàng, tiếp theo là tiếng cắn “Rắc rắc rắc rắc”, chuôi kiếm còn thừa lại cuối cùng của Long Khuyết, cũng bị nàng ăn sạch sẽ…
Tiểu nữ hài ăn xong Long Khuyết cuối cùng không còn chạy như điên nữa, bỗng chốc ngừng lại, xoay người, phồng má lên cao cao, vừa say mê nhai, vừa mơ hồ không rõ nói:
- Ưm… Ăn xong rồi, ăn thật ngon… Lại đuổi người ta cũng vô dụng rồi nha…
Vân Triệt cũng luống cuống tay chân dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ của thiếu nữ kia… Ánh mắt kia, giống như đang nhìn một con tiểu quái vật! A không, đại quái vật!
Khí lực tùy tay có thể túm lấy Long Khuyết vạn cân lên kia, tốc độ làm cho mình chết sống đuổi không kịp kia… Mấu chốt là hàm răng có thể coi Long Khuyết là kẹo đậu mà cắn… Tiểu cô nương không có khí tức sinh mệnh, không có khí tức lực lượng, nhìn như thế nào đều mềm mại yếu ớt kia… Rốt cuộc là quái vật gì!
Hơn nữa không nói tới sức nặng của nửa thanh Long Khuyết, chỉ riêng thể tích của nó, ít nhất không hề kém thân thể của tiểu nữ hài này. Nhưng nàng ăn hết toàn bộ xong, bụng của nàng không hề lộ ra một chút nào… Đều không biết ăn đi đâu rồi!
Chỉ có điều đối với Vân Triệt hiện giờ mà nói, mức độ phẫn nộ trong lòng vượt quá khiếp sợ. Nửa thân trên của Long Khuyết bị tiểu cô nương ăn hết hoàn toàn, nửa thân dưới cũng bị cắn nham nhở, Long Khuyết quả quyết không có khả năng khôi phục. Nhưng đầu sỏ gây nên tất cả dù sao chỉ là thiếu nữ tuổi nhỏ, một đôi tròng mắt còn hồn nhiên linh động đến làm cho người ta không thể nào không yêu thích, Vân Triệt hoàn toàn không trừng phạt được, chỉ có thể phát điên dữ dội quát:
- Ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi tiểu… Tiểu nha đầu này! Ta không phải nói không để cho ngươi ăn nó sao!! Nó không phải là đồ ăn, là Long Khuyết kiếm của ta! Là thứ rất quan trọng đối với ta! Sao ngươi có thể ăn nó!
- Nhưng mà, nó chính là đồ ăn ngon nhất.
Dáng vẻ lớn tiếng quát dữ dội, đỏ bừng cả khuôn mặt của Vân Triệt, thoạt nhìn giận thật. Cổ trắng như tuyết của tiểu cô nương rụt rụt lại, yếu ớt nói:
- Hu… Đại ca ca, ngươi đừng hung người ta có được không, chỉ là một thanh kiếm ăn ngon mà thôi, cùng lắm thì, người ta bồi thường cho ngươi là được.
- Kiếm ăn ngon cái gì, đó là Long Khuyết!
Vân Triệt bi phẫn quát:
- Nó không chỉ là một thanh kiếm, nó còn là đồng bọn và bằng hữu theo ta rất nhiều năm! Là thứ quan trọng nhất bên người ta! Toàn thế giới chỉ có một thanh! Ngươi ăn nó rồi, liền không còn nữa, ngươi bồi thường làm sao!
Hắn hiện giờ càng cảm thấy, bản thân xen vào chuyện của người khác cứu tiểu nha đầu này thật sự là quyết định sai lầm nhất đời này. Cứu nàng ra thời gian ngắn như vậy, không hề có một chút hồi báo còn chưa tính, phiền toái cỡ nào cũng xem như… Lại… Ăn… Long Khuyết của hắn!!
Cổ tiểu cô nương rụt lại một chút, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại biểu lộ ra vẻ không phục, gắng hếch mũi nói:
- Người ta bồi thường kiếm còn lợi hại hơn thứ vừa ăn! Hừ!
Nói xong, trên thân thể nàng, bỗng nhiên lóng lánh lên một vầng sáng màu đỏ thắm, bên trong sáng rọi, nàng chậm rãi lơ lửng lên, cả bóng dáng của hoàn toàn bị ánh sáng đỏ bao phủ… Sau đó, ánh sáng đỏ nổ tung trong không trung, sau đó hoàn toàn biến mất.
Hai mắt của Vân Triệt, cũng lại một lần nữa chợt trừng lớn… Số lần khiếp sợ trong một ngày hôm nay của hắn, đoán chừng còn nhiều hơn đã nhiều năm bình thường của hắn cộng lại.
Theo ánh sáng đỏ tản đi, bóng dáng thiếu nữ biến mất không thấy, lơ lửng trong không trung, hiện ra ở trước mắt của Vân Triệt, rõ ràng một cây… Cự kiếm màu đỏ hình thù hiếm thấy!!
Cả thân kiếm hiện lên màu đỏ thắm, từng đường vân màu đỏ đậm che kín thân kiếm, cũng bao phủ một tầng ánh sáng đỏ mông lung như có như không. Độ dài thân kiếm chừng chín thước, còn lớn hơn Long Khuyết ba phần, mà độ dài như vậy, thậm chí vượt qua tuyệt đại đa số vũ khí thuộc nhóm thương! Chuôi kiếm thẳng tắp thô to, trên chuôi kiếm, đầu thân kiếm rộng chừng hai thước kinh người, độ rộng theo thân kiếm, lấy đường cong bất quy tắc đều đều xuống dưới thu nhỏ lại, đến mũi kiếm, đã ngưng tụ thành một mũi kiếm bén nhọn vô cùng, lóe ra ánh sáng lạnh màu son!
Nó còn khổng lồ hơn Bá Vương cự kiếm và Long Khuyết, nhưng khác với Bá Vương và Long Khuyết ở chỗ mũi kiếm dày nặng, mũi kiếm của nó lại vô cùng bén nhọn, đủ để làm ra đòn đâm có lực xuyên thấu vĩ đại. Nhưng mà, trừ bỏ hình dạng bề ngoài, chuôi kiếm này lại không hề có khí thế… Tử tức trầm lặng không hề có một chút khí tức, giống như chẳng qua chỉ là một cục sắt thường bình thường nhất đúc thành.
Ánh mắt Vân Triệt trừng lớn, trợn mắt há hốc mồm… Khiếp sợ của hắn dĩ nhiên không phải vì bản thân chuôi kiếm này, mà là hắn trơ mắt nhìn tiểu cô nương biến thành!
Cự kiếm màu son xoay múa trong không trung, sau đó mũi kiếm hướng xuống dưới, ở trong ánh mắt dại ra của Vân Triệt rơi xuống, một tiếng vang nhỏ, mũi kiếm đâm thật sâu xuống dưới mảnh đất vốn cứng rắn tới cực điểm. Tuy rằng bộ phận mũi kiếm đâm xuống dưới đất, nhưng cự kiếm màu son đứng thẳng vẫn như cũ cao hơn Vân Triệt, đỉnh đầu của Vân Triệt, chỉ có thể đến dưới chuôi kiếm của nó mà thôi.
Theo nó hạ xuống, Vân Triệt mới phát hiện dưới chuôi kiếm màu son, trung tâm bộ phận rộng nhất của thân kiếm, còn được khảm một viên châu dài bảy tám tấc, viên châu ánh lên màu đỏ thắm nhàn nhạt, óng ánh trong suốt, ánh mắt của Vân Triệt dừng lại ở trên viên châu này… Ở bên trong viên châu, hắn rõ ràng thấy được tiểu cô nương đã biến mất!
Thân thể của nàng biến thành chỉ dài chừng bảy tấc, tuy rằng trở nên đặc biệt thu nhỏ, nhưng quần áo, màu tóc, dung nhan, thậm chí ánh mắt đều đủ nhìn thấy rõ, nàng ở trong viên châu hai tay chống eo nhỏ, đắc ý dương dương cười to:
- Hi hi hi hi! Thành công thành công! Ta quả nhiên thật lợi hại! Đại ca ca thấy không, có phải lợi hại hơn cái mà ngươi gọi là… Ừm… Nông khuyết kia không!
- Là Long Khuyết!
Giọng Vân Triệt hơi run run.