Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 484 - Chương 485: Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_485" class="block_" lang="en">Trang 243# 1

 

 

 

Chương 485: Kiếp Thiên Tru Ma kiếm



Sau lực lượng kinh người, tốc độ khiến Vân Triệt không cách nào đuổi kịp, cùng với ăn luôn Long Khuyết, tiểu cô nương lại phơi bày ra kỹ năng thứ tư của bản thân…

Nàng lại có thể biến thành một thanh kiếm!!

Còn là một thanh kiếm còn lớn hơn Bá Vương, Long Khuyết! Mà kiếm to lớn như thế, cũng chỉ có thể là trọng kiếm.

Sau khi biến thành kiếm, còn có thể thu nhỏ lại bản thân xuất hiện ở trong kiếm.

Hiện giờ Vân Triệt choáng váng đầu óc chóng mặt, thậm chí cực kỳ hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không. Tuy rằng thế giới rộng lớn không gì không có, nhưng điều này cũng thái quá đi!

Ánh mắt Vân Triệt nhìn chằm chằm vào cự kiếm màu son, bên tai toàn là tiếng hô to gọi nhỏ đắc ý khoe khoang của thiếu nữ, trong khiếp sợ cực độ, hắn đều không nghe rõ nữ hài đang kêu cái gì. Ánh mắt của hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đều không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào. Lấy lịch duyệt hai đời, tâm cảnh kinh lịch qua lễ rửa tội của không gian gió lốc của hắn, trong khoảng thời gian ngắn đều không thể tiếp nhận được việc quỷ dị triệt để đảo điên nhân sinh quan và thế giới quan này.

Khi ánh mắt của hắn nhìn thẳng, hắn chợt thấy, ở hai bên viên châu trung tâm, chia ra khắc một chữ… Hai chữ này đều hiện lên sắc đỏ thẫm, hoàn toàn thống nhất với đường vân màu đỏ thẫm ở trên thân kiếm, nếu không nhìn kỹ, sẽ rất dễ dàng bỏ qua.

Hai chữ này, bên trái là “Ma”, bên phải là “Tru”.

- Ma Tru… Không đúng, hẳn là Tru Ma?

Vân Triệt thấp giọng lẩm bẩm.

- Cái gì? Tru Ma!?

Vân Triệt thấp giọng lẩm bẩm, khiến Mạt Lỵ đang trong trầm ngâm sinh ra phản ứng vĩ đại, nàng nháy mắt đi đến bên người Vân Triệt, trầm giọng nói:

- Ngươi nhìn thấy hai chữ này ở đâu?

Vân Triệt đưa tay, chỉ vào trái phải viên châu ở trung tâm.

Ánh mắt của Mạt Lỵ xẹt qua trên hai chữ “Tru Ma”, trên mặt thoáng qua khiếp sợ thật sâu.

- Ngươi biết chuôi kiếm này?

Vân Triệt lập tức hỏi.

Mạt Lỵ lại không trả lời hắn, ánh mắt vẫn như cũ nhìn thẳng tắp chăm chú vào trên cự kiếm màu son, giống như đang cố hết sức suy nghĩ điều gì, thật lâu sau, nàng mới cúi đầu lẩm bẩm lầu bầu:

- Chẳng lẽ là…

Nói nhỏ được một nửa, Mạt Lỵ bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:

- Nhìn một mặt khác của chuôi kiếm này, nhìn xem có phải cũng là hai chữ “Tru Ma” hay không!

Vân Triệt gật đầu, nhanh chóng đi đến một bên khác của cự kiếm màu son, ở vị trí giống vậy, hắn đúng thật là lại thấy được hai chữ cùng màu sắc cùng kích cỡ… Nhưng hai chữ này, lại không còn là “Tru” và “Ma”.

Bên trái là “Thiên”, bên phải là “Kiếp”.

- Thiên kiếp?

Vân Triệt nói nhỏ, sau đó chân mày vừa động:

- Không đúng, lấy vị trí của hai chữ “Tru Ma”, hai chữ này chắc là… “Kiếp Thiên”!

Kiếp Thiên Tru Ma?

- Kiếp Thiên? Sao lại là hai chữ này?

Nhìn thấy hai chữ “Kiếp Thiên”, vẻ mặt của Mạt Lỵ xuất hiện biến hóa rõ ràng, kinh ngạc và nghi hoặc đồng thời hiện lên trên mặt:

- Chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi… Không đúng! Cảm giác này, rõ ràng chính là…

- Mạt Lỵ, ngươi rốt cuộc phát hiện ra cái gì? Ngươi có phải biết chuôi kiếm này không… Còn có lai lịch của tiểu nha đầu này?

Vân Triệt nhíu mày hỏi.

- Ta không xác định.

Mạt Lỵ chậm rãi lắc đầu:

- Trước dự đoán của ta vốn là ý nghĩ có phần quá mức kỳ lạ, mà hai chữ “Kiếp Thiên”, lại đẩy ngã dự đoán này quá chín thành. Ngươi cũng đừng hỏi tới cùng, thứ ta dự đoán được, cho dù nói ra, ngươi cũng không rõ ràng, chỉ biết tăng thêm mê hoặc! Chỉ có điều, ta ngược lại có phần hiểu được vì sao trên thân thể nàng lại không hề có bất kỳ khí tức sinh mệnh gì.

- Vì sao?

- Bởi vì nàng vô cùng có khả năng không phải là một nhân loại! Thậm chí không phải là một sinh linh phổ thông!

Mạt Lỵ chậm rãi nói:

- Mà là “Thiên linh” có cảnh giới vượt ra ngoài sinh linh phổ thông!

- Thiên linh?

Vân Triệt vẫn là lần đầu tiên nghe được khái niệm như thế.

- Lực lượng của sinh linh cần dựa vào tu luyện từng bước một, mà thiên linh vừa sinh ra, liền chứa lấy lực lượng thiên địa vô cùng cường đại. Nhưng tồn tại của “Thiên linh” này, từ thời đại xa xưa đã diệt sạch, vốn không nên vẫn còn tồn tại ở hậu thế, ta cũng chỉ từ chỗ ca ca ngẫu nhiên nghe nói đến, nhưng tiểu nữ hài này tồn tại từ thời đại viễn cổ đến nay, rất nhiều dị trạng của nàng ta, cho dù lấy nhận thức của ta, đều không thể giải thích. Cho nên, nàng ta vô cùng có khả năng vốn nên là chủng tộc viễn cổ vốn không còn hậu thế, mà đặc thù, rất giống với “Thiên linh” mà ca ca ta từng miêu tả. Chí ít có năm thành có thể đến từ bộ tộc thiên linh viễn cổ!

Giọng Mạt Lỵ thật bình tĩnh, nhưng Vân Triệt vẫn như cũ nghe ra do dự, dù sao cho dù là Mạt Lỵ, cũng chưa từng chân chính tiếp xúc với bộ tộc Thiên Linh, theo lời đều là dự đoán mà thôi. Mà cho dù lấy cảnh giới và nhận thức của Mạt Lỵ, đều biểu hiện ra khiếp sợ đối với đủ loại quái dị của tiểu nữ hài này… Như vậy cho dù là dự đoán thái quá cỡ nào, đều tuyệt đối không quá phận.

- Ngươi tới thử chuôi kiếm này.

Mạt Lỵ bỗng nhiên nói.

Cự kiếm màu son không hề có khí tức khí tràng, cho dù khổng lồ, lại không hề có uy áp vô hình nên thuộc về trọng kiếm. Vân Triệt chìa một bàn tay, chộp vào trên chuôi kiếm hơi cao, sau đó tùy tay túm một cái.

Cự kiếm màu son không hề động đậy.

Mặc dù chỉ là tùy tay túm lấy, vốn với lực cánh tay, ít nhất có lực lượng mấy vạn cân, lại cứ thế không hề lay động được cự kiếm màu son không hề có khí thế này một chút nào.

Vân Triệt ngẩn ngơ, trong chớp mắt trong mắt thoáng qua vẻ khiếp sợ, sau đó từ khiếp sợ hóa thành ngưng trọng, thân hình hắn phồng lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm,, cảnh quan “Luyện ngục” trực tiếp mở ra, huyền lực khai hỏa toàn bộ, lực cánh tay khai hỏa toàn bộ, tất cả lực lượng đều trút xuống trên hai tay.

- A!!

Vân Triệt gầm nhẹ một tiếng, hai tay vung lên, dưới toàn lực của hắn, cự kiếm màu son cắm thẳng trên đất đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên, theo hai tay của Vân Triệt vung lên xẹt qua một đường có quỹ tích màu đỏ thắm ở trong không trung. Vân Triệt nắm lấy cự kiếm màu son khựng lại trong không trung, cơ bắp hai tay căng chặt, nổi gân xanh, hắn cảm giác mình không phải cầm một thanh kiếm, mà là một ngọn núi cao!

Cảm giác nặng nề trong tay, ít nhất phải hơn Long Khuyết gấp bội!!

Ít nhất có sức nặng hai mươi vạn cân!!

Nếu không phải cảnh giới tầng thứ tư của Đại đạo phù đồ ban cho lực cánh tay mười vạn cân, chỉ dựa vào lực lượng và huyền lực của bản thân hắn, đoán chừng đều không nhất định có thể rút được chuôi kiếm này ra.

Tiểu nha đầu kia nhiều lắm chỉ nặng bốn năm mươi cân, bản thân tùy tiện chỉ nửa đầu ngón tay đều có thể nhấc lên… Vì sao nàng biến thành chuôi kiếm này sẽ trở nên nặng như vậy!

Tuy rằng chuôi cự kiếm màu son này còn lớn hơn Long Khuyết, nhưng nhiều lắm lớn hơn ba thành, sức nặng cũng nhiều gấp mười lần! Mật độ năng lượng của nó phải đáng sợ cỡ nào, vì sao lại không hề có khí thế!

Cảm giác nặng nề như thế ở trên hai tay, khiến cho hắn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên cầm lấy Bá Vương cự kiếm. Hắn cắn răng một cái, lực tập trung vào hai tay, bắt đầu toàn lực vung cự kiếm màu son lên, khoảnh khắc khi thân kiếm vung lên, mang lên sóng khí giống như biển giận sóng trào, âm thanh không khí bùng nổ càng điếc tai giống như sét đánh… Một kiếm như vậy nện xuống, có thể nghĩ sẽ là lực phá hoại đáng sợ cỡ nào.

- Wow wow wow… Chơi thật vui! Chơi thật vui chơi thật vui… A hu, chính là hơi choáng váng đầu…

Cảm giác trầm trọng không khiến Vân Triệt lui bước, ngược lại khiến cho hắn càng thêm hưng phấn, ngay cả chấn động không gian càng ngày càng kịch liệt cũng đều bị ném ra sau đầu. Khi âm thanh hưng phấn của thiếu nữ vang lên, động tác của hắn bị kiềm chế, lúc này mới nhớ tới, chuôi kiếm này… Là tiểu nha đầu kia biến thành!

- Nhanh nhỏ máu của ngươi lên trên thân chuôi kiếm này… Một giọt là được!

Vào lúc này giọng Mạt Lỵ đột nhiên truyền đến, dùng vẫn là linh hồn truyền âm người khác không nghe được.

Tuy rằng không biết vì sao, nhưng Mạt Lỵ kêu lên đặc biệt thận trọng, Vân Triệt cũng không hỏi nhiều gì, ngón tay ngưng tụ ra một giọt máu, nhỏ lên trên cự kiếm màu son.

Trong nháy mắt khi giọt máu chạm vào trên cự kiếm màu son, Mạt Lỵ ở phía sau Vân Triệt nhanh chóng chồng hai tay lên nhau, thi triển ra một dấu tay kỳ dị, trong lòng bàn tay chập vào nhau, một đường ánh sáng đỏ thâm thúy như máu đột nhiên lóe lên mà qua.

Gần như là cùng một thời gian, giọt máu vốn chảy dọc theo thân kiếm bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại cấp tốc nhập vào trong thân kiếm, cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Động tác của Mạt Lỵ hoàn toàn tránh được tầm mắt và linh giác của Vân Triệt, khiến cho hắn không hề phát hiện ra… Chỉ cảm thấy trong nháy mắt có một năng lượng dao động hơi khác thường.

- Ủa? Sao lại bỗng nhiên có một cảm giác thật kỳ quái.

Nữ hài phát ra âm thanh hơi mê hoặc. Vào lúc này cự kiếm màu son trong tay Vân Triệt chợt lóe lên ánh sáng đỏ, sau đó trực tiếp biến mất, hiện ra thiếu nữ tóc đỏ váy đỏ, nàng rơi xuống trên đất, nhưng không lập tức để ý tới Vân Triệt, mà nâng gò má lên, vô ý thức cắn ngón tay, giống như đang rất nỗ lực suy nghĩ điều gì.

Cự kiếm màu son biến mất, trên cánh tay của Vân Triệt vẫn như cũ lưu lại cảm giác trầm trọng này. Trong lòng hắn cũng nổi lên gợn sóng hưng phấn thật lâu không cách nào bình ổn… Tuy rằng hiện giờ khống chế chuôi cự kiếm màu son này còn hơi miễn cưỡng một chút, nhưng khi hắn hoàn toàn có thể khống chế, cầm kiếm này trong tay, uy lực có khả năng bùng nổ, còn vượt qua rất xa Long Khuyết!

Nếu đây chỉ là một chuôi trọng kiếm, Vân Triệt nói cái gì cũng phải thu nó đến tay. Nhưng chuôi kiếm này… Nó lại cứ không phải là một thanh kiếm!

- Tiểu muội muội, ngươi quả nhiên… Rất lợi hại!

Vân Triệt thay đổi khuôn mặt hung thần và tức giận lúc trước khi đối diện với nàng, biến thành rất ôn hòa nói. Hắn hiện giờ đột nhiên cảm giác được, bản thân giống như rất cần thiết phải làm tốt quan hệ với tiểu nha đầu này.

Thiếu nữ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt hoàn toàn lờ mờ, sau đó đầu vừa nghiêng sang, nhỏ giọng nói:

- Sao lại bỗng nhiên cảm thấy là lạ? Tại sao lại vậy chứ…

- Nơi nào thấy là lạ?

Vân Triệt hỏi.

- Không biết, tóm lại chính là rất là lạ.

Nàng nhìn Vân Triệt, bỗng nhiên rất chân thành nói:

- Ừm, người ta dường như càng thêm thích ngươi nha! Được thiếu nữ xinh đẹp xiêu cấp như người ta thích, có phải rất vui vẻ không?

- … Tiểu muội muội.

Vân Triệt sờ sờ mặt mình, dùng giọng nói càng thêm nghiêm túc hơn nàng nói:

- Từ kiếp trước ta đã rất rõ ràng mị lực của mình, dưới đến tiểu la lỵ không biết, trên đến lão xử nữ vô địch, sẽ thích ta đều là vô cùng vô cùng bình thường, cho nên ngươi đừng cảm thấy là lạ.

- Tiểu la lỵ? Lão xử nữ… Đây là cái gì?

Tiểu cô nương mê hoặc, sau đó bỗng nhiên dùng sức lắc đầu:

- A! Không lại được gọi người ta là tiểu muội muội, một chút cũng không xuôi tai!

- Ta đây nên gọi ngươi là gì?

- Gọi… Gọi… Gọi thiếu nữ xinh đẹp!

- … Ngươi thật sự không nhớ rõ tên mình?

- Đương nhiên không nhớ rõ, mọi người đã từng nói gì đều không nhớ rõ!

- Vậy… Ta đặt tên cho ngươi có được không?

- Đặt tên?

Mắt thiếu nữ sáng lên, sau đó bỗng nhiên hưng phấn lên:

- Được được! Chỉ có điều nhất định phải là một cái tên dễ nghe, đáng yêu, còn phải là cái tên người ta thích nha!

Vân Triệt nhìn váy màu đỏ, tóc màu đỏ, ánh mắt màu đỏ của thiếu nữ… Mà chính nàng cũng đã nói bản thân thích màu đỏ nhất, hắn ngẫm nghĩ, nói:

- Vậy gọi là… Hồng nhi đi. (Hồng = đỏ)

- Hồng nhi… Hồng nhi… Hồng nhi… Hồng nhi…

Thiếu nữ liên tục thì thầm nhiều lầm, sau đó ánh mắt trở nên lóng lánh, thần thái sáng láng:

- Ta đây về sau tên là Hồng nhi… Hì hì! Ta có tên nha! Hồng nhi Hồng nhi… Về sau không thể gọi ta là tiểu muội muội, tiểu nha đầu, ngay cả tiểu mỹ nữ đều không được gọi, chỉ có thể gọi là Hồng nhi!

Nhìn dáng vẻ bỗng nhiên trở nên hưng phấn lạ thường của nàng, hiển nhiên rất vừa lòng với cái tên đơn giản đến không thể đơn giản hơn này.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment