Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 485 - Chương 486: Huyền Ấn Khế Ước

. ._243__2" class="block_" lang="en">Trang 243# 2

 

 

 

Chương 486: Huyền ấn khế ước



Hồng nhi, cái tên này vẫn rất đơn giản thuận miệng, hơn nữa cũng rất phù hợp với tiểu nha đầu này. Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của nàng, trong lòng Vân Triệt cũng tự nhiên thật thỏa mãn.

Ngay mới vừa rồi, hắn còn hối tiếc vì cứu của nợ mất Long Khuyết này của hắn ra ngoài, mà bây giờ, biết được thanh cự kiếm màu son kia, hắn bây giờ nhìn nàng, đều gần như có một kích động muốn chảy nước miếng. Nhưng khống chế một thanh kiếm chết dễ dàng, còn khống chế một thanh kiếm “Sống” như vậy… Càng chuẩn xác mà nói là một người sống như vậy, vốn không phải là cùng một khái niệm!

Ngay khi hắn bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào có thể khiến tiểu nha đầu này ngoan ngoãn nghe lời, Mạt Lỵ bỗng nhiên ngưng trọng nói:

- Lập tức gieo xống huyền ấn thu phục với nàng ta… Huyền ấn thu phục giống như khế ước thu phục huyền thú!

- Hả?

Vân Triệt sửng sốt:

- Có ý tứ gì?

- Rất đơn giản. Ngươi chỉ cần gieo xuống ấn ký khế ước lên trên người nàng ta, liền có thể giống như khế ước thu phục huyền thú, ký kết khế ước chủ tớ với nàng ta… Lấy ngươi làm chủ!

Mạt Lỵ thản nhiên nói.

- Cái này…

Vân Triệt kinh ngạc trong lòng:

- Nhưng mà đó là phương thức thu phục huyền thú, nàng ấy là người, cũng không phải huyền thú, làm sao có thể lấy phương thức này ký kết khế ước!

- Hừ, nàng ta cũng không phải là “Người”!

Mạt Lỵ lạnh giọng nói:

- Nếu ngươi trực tiếp sử dụng ấn ký khế ước với nàng ta mà nói, cho dù nàng ta không kháng cự, cũng không hề có tác dụng. Nhưng vừa rồi ngươi nhỏ máu vào kiếm, đã rõ ràng ấn vào bên trong chủ hồn của nàng ta! Hiện gờ, nếu như ngươi gieo xuống huyền ấn khế ước với nàng ta, huyền ấn khế ước sẽ cấp tốc phù hợp với máu ngươi đã lưu lại trong chủ hồn của nàng ta, vĩnh viễn khắc vào trong tâm hồn nàng ta! Trừ phi ngươi chủ động giải trừ, bằng không nàng ta vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi khế ước này!

“…” Lời Mạt Lỵ nói, Vân Triệt nghe đến đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. Bản thân dựa theo chỉ thị của Mạt Lỵ nhỏ một giọt máu lên trên cự kiếm màu son, làm sao có thể ấn đến bên trong chủ hồn của Hồng nhi? Lại còn có thể chủ động phù hợp với huyền ấn khế ước? Dùng phương thức khế ước với huyền thú tiến hành huyền ấn khế ước… Cũng có thể có tác dụng với người sống?

Đây đều là cái quỷ gì!!

- Lập tức đi làm dựa theo ta nói.

Mạt Lỵ không hề có một chút ý tứ đùa cợt:

- Hiện giờ trí nhớ của nàng ta hoàn toàn biến mất, không hề có khái niệm đối với huyền ấn khế ước, sau khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại là ngươi, cho nên trong tiềm thức cực kỳ thân cận với ngươi, không hề phòng bị chút nào, cho nên chỉ cần ngươi cho thêm chút dẫn đường, liền không có khả năng kháng cự ngươi. Đây là cơ hội trời ban ngàn vạn năm cũng khó gặp được cho ngươi! Nếu như trí nhớ của nàng ta bỗng nhiên khôi phục, ngươi lại muốn đạt thành khế ước chủ tới với nàng ta, chính là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

Đoạn thoại này của Mạt Lỵ, Vân Triệt xem như nghe rõ. Trong lòng Vân Triệt cực động, nhưng vẫn chần chừ nói:

- Như vậy… Không tốt lắm đi? Hiện giờ nàng ấy không có trí nhớ, nếu như ta nhân cơ hội làm như vậy, nếu như thành công, đối với nàng ấy mà nói, cũng giống như quá không công bằng.

- Hừ, lừa gạt nữ hài tử không phải là chuyện ngươi thường làm nhất sao! Hiện giờ ngược lại bắt đầu quân tử?

Mạt Lỵ cười lạnh nói.

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Mạt Lỵ, gọn gàng phá hủy đến bể nát phòng tuyến đạo đức khó khăn lắm mới nảy sinh lên của Vân Triệt. Mạt Lỵ thường thường sẽ nói ra một vài lời long trời lở đất, đảo điên nhận thức của hắn, nhưng chưa bao giờ lừa gạt hắn. Nếu quả thật có thể giống như lời nàng nói, thu phục Hồng nhi giống như thu phục huyền thú khế ước…

Ừm, Hồng nhi không phải là mấu chốt, mấu chốt là nàng có thể biến thành thanh kiếm kia!!

- Này? Ngươi làm sao vậy? Sao lại bỗng nhiên không nói chuyện?

Hồng nhi kiễng chân lên, giơ cánh tay nhỏ bé trắng nõn quơ quơ ở trước mặt hắn.

Vân Triệt nháy mắt hoàn hồn, cúi người xuống, cười híp mắt nói::

- Hồng nhi, thương lượng với ngươi một chuyện có được không?

- Thương lượng… Chuyện?

Đầu Hồng nhi nghiêng sang.

- Mới vừa rồi ngươi ăn hết Long Khuyết của ta, sau đó nói muốn bồi thường cho ta đúng không?

Vân Triệt vẫn như cũ mặt cười tủm tỉm.

Hồng nhi gật gật đầu, nhưng biểu cảm rõ ràng đã trở nên cảnh giác lên.

Hồng nhi đã gật đầu, vậy lời tiếp theo sẽ dễ nói, Vân Triệt chậm rãi nói:

- Long Khuyết là vũ khí của ta, sau khi Long Khuyết bị ngươi ăn, ta liền không có vũ khí để sử dụng. Nếu ngươi muốn bồi thường cho ta mà nói, như vậy về sau, khi ta cần sử dụng vũ khí, ngươi sẽ biến thành thanh kiếm như vừa rồi, có đồng ý không? Hồng nhi là thiếu nữ xinh đẹp, thiếu nữ xinh đẹp nhất định phải nói lời giữ lời!

Hồng nhi chớp chớp mắt, thật nỗ lực suy nghĩ một lát, sau đó… Lại gật gật đầu.

Chỉ… Chỉ đơn giản như vậy?

Lại nghe lời như vậy?

Hồng nhi đáp ứng quá nhanh quá dễ dàng, Vân Triệt ngược lại không nói được gì. Lúc này Hồng nhi lại rất lớn tiếng nói:

- Tuy rằng như vừa rồi chơi rất vui, nhưng mà, người ta mới không chịu không công nghe lời ngươi nói… Trừ phi, ngươi đáp ứng ta ba điều kiện!

Điều kiện!?

Tiểu nha đầu nhìn qua hồn nhiên muốn chết, hoàn toàn không có tâm cơ… Lại muốn bàn điều kiện với hắn?

- Điều kiện gì?

Lần này đến lượt Vân Triệt cảnh giác.

- Rất đơn giản nha!

Hồng nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chĩa một ngón tay trắng nõn nà:

- Thứ nhất, ngươi phải thường xuyên chơi với ta, không thể không để ý đến ta; thứ hai, mỗi ngày ngươi phải tìm đồ ăn ngon các loại cho ta, không được để cho ta đói bụng, lại càng không cho phép keo kiệt; thứ ba, không thể giống như trước bỏ ta lại chạy trốn, lại càng không cho phép hung dữ ta!

“…” Vân Triệt nhất thời không nói được gì. Ba điều kiện thứ tự rõ ràng này, mục đích chính xác, nội dung toàn diện… Giải quyết tất cả ăn chơi, tiểu nha đầu này hoàn toàn không có vẻ vừa ngây vừa ngốc giống như nhìn qua!

- Có… Thể!

Vân Triệt cẩn thận cân nhắc một chút, gật đầu đáp ứng.

- Hả? Thật sự… Ngươi thật sự đáp ứng toàn bộ, nói lời giữ lời?

Nhìn thấy Vân Triệt gật đầu, khóe mắt Hồng nhi lóe lên, môi mềm mở ra, liền la lên kinh hỉ.

- Đương nhiên nói lời giữ lời. Nhưng mà, ngươi cũng cần phải ngoan. Khi kêu ngươi biến thành kiếm, ngươi tuyệt đối không thể không nghe lời!

Vân Triệt rất chân thành nói.

- Nha!

Hồng nhi vui vẻ hoan hô, sau đó giống như gà con mổ thóc gật đầu:

- Ừ ừ ừ ừ, chỉ cần có thể chơi, có thể ăn được thứ ăn thật ngon, người ta tuyệt đối nghe lời nhất… Ừm, cái kia cái kia…

Hai tay Hồng nhi nâng gò má, hai tròng mắt sáng lấp lánh chớp động:

- Hiện giờ người ta lại đói bụng, cái vừa rồi tên nông khuyết, hình như còn có một nửa nha, có thể đưa cho người ta ăn bây giờ không?

- Là Long Khuyết!

Vân Triệt lấy nửa thanh Long Khuyết phía dưới ra, nhìn dấu răng trên mặt, hắn như trước đau đớn trong lòng… Nhớ năm đó, Long Khuyết ở trên tay mình là uy phong cỡ nào, bọn họ một người một kiếm, đoạt được vị trí đầu não của bài vị chiến Thương Phong, diệt sát Phần Mạc Ly, Phần Nghĩa Tuyệt, kinh sợ Băng Vân tiên cung, hủy diệt toàn bộ Phần Thiên môn, đánh bại Lăng Thiên Nghịch, ở bài vị chiến bảy nước càng quét ngang quần hùng, uy chấn thiên hạ… Quả thật uy phong khỏi phải nghĩ đến.

Hiện giờ bị gãy thì thôi, lại rơi vào làm đồ ăn của một tiểu nha đầu!!

Ông bạn già, uất ức ngươi, dù sao một nửa kia của ngươi cũng đã đi vào trong bụng của nàng, coi như đưa các ngươi đoàn viên ở trong bụng của nàng đi… Vân Triệt rên rỉ trong lòng, hắn không lập tức giao nó cho Hồng nhi, mà giấu nó ở sau lưng, nói:

- Một nửa này hiện giờ ta có thể cho ngươi ăn, nhưng mà, ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện nhỏ trước.

Nhìn thấy một nửa kia của Long Khuyết, ngửi khí tức của nó, nước miếng của Hồng nhi trong nháy mắt liền chảy xuống, nàng vừa dùng sức nuốt nước miếng, vừa vội vàng nói:

- Chuyện gì chuyện gì!

- Ngươi nhắm mắt lại, sau đó trong vòng hai mươi giây tiếp theo, cho dù ta làm gì đối với ngươi, ngươi đều không thể kháng cự. Rất đơn giản đi!

Vân Triệt khom người, lộ ra khuôn mặt tươi cười, vô cùng ôn hòa nói.

- Hai mươi giây, không thể chống cự? Hả hả!?

Thân thể bé bỏng của Hồng nhi co rụt lại, tay nhỏ nắm lấy cổ váy, tỏ vẻ cảnh giác:

- Ngươi chẳng lẽ muốn… Phi lễ người ta? Không muốn không muốn không muốn! Người ta là tiểu mỹ nữ thuần khiết nhất, mới không muốn bị phi lễ.

Phi lễ… Tiểu nha đầu này còn biết phi lễ!!

- Ai nói ta muốn phi lễ ngươi!

Gân xanh trên trán Vân Triệt nổi lên:

- Ta chỉ muốn đưa tay sờ lên mi tâm của ngươi một cái… Mà thôi!

- Hả?

Hồng nhi nghi hoặc, đưa tay sờ sờ mi tâm của mình:

- Tại sao lại muốn sờ ở đây?

- Bởi vì… Ta thích nhất sờ chỗ này của người khác, đặc biệt là của thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu!

Vân Triệt rất gian nan nói.

- Như vậy sao…

Hồng nhi ngẫm nghĩ, bị sờ sờ mi tâm, sau đó là có thể ăn Long Khuyết ngon lành vào, nghĩ như thế nào đều thật có lời:

- Được… Nhưng mà, sờ xong rồi, nông khuyết phải đưa cho người ta ăn, nhất định không thể chối quanh.

Là Long Khuyết! Vân Triệt rít gào ở trong lòng… Hồng nhi đã đáp ứng, như vậy liền dễ làm hơn, hắn gật gật đầu, thong thả nói:

- Được… Ngươi trước nhắm mắt lại… Đúng, không được mở. Lát nữa cho dù phát sinh cái gì, đều không cho kháng cự, ngươi yên tâm, trừ mi tâm của ngươi ra, chỗ nào khác ta cũng không chạm vào, càng sẽ không phi lễ ngươi!

Hồng nhi đứng ở trước mặt Vân Triệt, theo lời nhắm hai mắt lại, không biết là rất hồn nhiên hay là trong ý thức không hề đề phòng Vân Triệt chút nào, nàng chẳng những không hề thấp thỏm, trên mặt ngược lại treo vẻ tò mò và chờ mong. Vân Triệt khẽ hít một hơi, đầu ngón tay ngưng tụ lại một giọt máu, sau đó nhẹ nhàng điểm lên trên chỗ mi tâm của Hồng nhi, nháy mắt, một huyền ấn khế ước xuất hiện ở mi tâm của nàng.

Toàn bộ như nước chảy, giống hệt với quá trình thu một huyền thú triệt để phục tùng thành huyền thú khế ước.

Thật sự có thể thành công sao? Mặc dù vẫn luôn luôn tín nhiệm Mạt Lỵ nhất, trong tiềm thức của hắn vẫn như cũ còn có hoài nghi thật sâu… Dù sao, đây thật sự quá mức thái quá rồi.

Huyền ấn khế ước xuất hiện, mà Hồng nhi chỉ cần có một chút ý niệm kháng cự, huyền ấn khế ước sẽ bị nàng đẩy ra… Cho dù huyền ấn khế ước thật sự có thể có tác dụng đối với người, khi một người cảm giác được có một người khác thi triển huyền ấn khế ước này đối với mình, tuyệt đối sẽ vô cùng cường ngạnh bài xích, bởi vì không có ai nguyện ý để bản thân giống như một huyền thú, thành phụ thuộc vào người khác.

Nhưng mà, kết quả này lại không xuất hiện trên người Hồng nhi, huyền ấn khế ước đến từ Vân Triệt xoay tròn ba vòng ở chỗ mi tâm của Hồng nhi xong, liền dẫn giọt máu của hắn, vô cùng thuận lợi tiến vào trong mi tâm của Hồng nhi, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Một liên hệ giữa linh hồn với Hồng nhi, đã ở sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, rõ ràng vô cùng xuất hiện trong tâm hồn của hắn.

Liên hệ linh hồn này… Gần giống với liên hệ linh hồn với Tuyết hoàng thú khi trước…

Thành công!?

Thế mà lại thật sự thành công!

Trên mu bàn tay trái của Vân Triệt lóe lên ánh sáng đỏ, chậm rãi lộ ra một huyền ấn màu đỏ dài chừng một tấc, mà hình dạng của huyền ấn này, rõ ràng là bản cự kiếm màu son thu nhỏ kia!

Sau khi huyền ấn này hoàn toàn hiện ra, lại chậm rãi ẩn xuống, biến mất không thấy gì nữa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment