.
._244__1" class="block_" lang="en">Trang 244# 1
Chương 487: Rời khỏi Thái cổ huyền chu
- Ủa?
Hồng nhi cảm thấy được khác thường mở mắt ra, trừng lớn đôi mắt mê man:
- Dường như phát sinh ra chuyện gì kỳ quái!
Vân Triệt nhìn Hồng nhi, ngưng tụ tinh thần, thử thăm dò ý niệm thu hồi. Nhất thời, huyền ấn hình dáng thanh kiếm trên mu bàn tay của hắn lóe lên, Hồng nhi “A” một tiếng, cả người nháy mắt hóa thành một đường ánh sáng đỏ, bay đến bên trong huyền ấn.
Vân Triệt giơ cánh tay lên, nhìn huyền ấn hình dáng thanh kiếm trên mu bàn tay mình, ngẩn người một lúc: Lại… Thật sự… Có thể!
- Hồng nhi!
Hắn khẽ gọi một tiếng, nhất thời, huyền ấn lại lóe lên, một đường ánh sáng đỏ phóng thích mà ra, hóa thành bóng dáng của Hồng nhi, miệng nàng mở lớn, dùng sức chớp mắt một cái, rõ ràng đang ở trạng thái lờ mờ.
- Hóa kiếm!
Ý niệm của hắn vừa dứt, sáng rọi tái hiện lại trên người Hồng nhi, thân hình xinh xắn lanh lợi nhất thời hóa thành thanh cự kiếm màu son vĩ đại kia, bàn tay hắn chìa ra, ý niệm khẽ động, cự kiếm màu son này liền tự động bay đến trong lòng bàn tay hắn, hai tay hắn nắm chặt lấy chuôi cự kiếm màu son này, cảm nhận được cảm giác nặng nề kinh người, trong lòng lại thốt ra tiếng rên rỉ giống nhau như đúc: Lại… Thật sự… Có thể!
Chỉ có điều lúc này, cự kiếm màu son trong tay hắn đột nhiên tự mình giằng co, sau đó thân kiếm của nó lắc ra, đã mạnh mẽ thoát khỏi trong tay hắn nắm chặt, sau đó giữa ánh sáng đỏ lóe lên, biến ảo trở về hình thái thiếu nữ của Hồng nhi.
Vân Triệt sửng sốt… Sao lại thế này? Nàng lại có thể tránh thoát khỏi mình? Chẳng lẽ nàng không giống với huyền thú khế ước, hoàn toàn chịu sự khống chế của mình? Mà có thể chống cự lại?
Ánh sáng đỏ vừa xuất hiện, liền bắt đầu luống cuống tay chân kiểm tra thân thể của chính mình, sau khi không phát hiện ra khác thường, nàng nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc:
- Rất kỳ quái, thân thể giống như có phần không nghe lời… Đại ca ca, là ngươi làm gì với ta sao?
Vân Triệt đang định giải thích như thế nào cho nàng, lại đột nhiên thấy mắt nàng khẽ cong, cười hì hì nói:
- Chỉ có điều chơi thật vui! Đại ca ca lại chơi một lần nữa được không!
Không đợi Vân Triệt trả lời, nàng lại lập tức tự nhiên nói:
- A! Không đúng không đúng! Ăn ngon… Còn có đồ ăn ngon! Mau đưa nông khuyết cho ta ăn! Không được nói không giữ lời!
Gieo xuống huyền ấn khế ước đối với nàng, sau đó thành công thu vào huyền ấn, triệu hồi, hóa kiếm… Nếu tất cả phát sinh ở trên người một người bình thường, đã đủ để chấn kinh đến rụng mất nửa cái hồn nửa cái mạng, nhưng phản ứng của Hồng nhi lại chính là mê man một lúc ngắn ngủi, sau đó lại là “Chơi vui”, tiếp nữa trực tiếp ném tất cả ra sau đầu… Thần kinh của nàng rốt cuộc làm từ cái gì!
Vân Triệt lấy Long Khuyết ra, thần sắc quái dị nói:
- Ngươi cầm ăn đi.
- Wow wow!
Hồng nhi nhận lấy Long Khuyết, hưng phấn đến khoa chân múa tay vui sướng. Lúc trước ăn luôn nửa thanh, nàng vẫn nuốt trọn vẹn trong quá trình bị Vân Triệt đuổi theo, lần này có thể ăn không hề có áp lực, tự nhiên cũng chậm đi rất nhiều. Cánh môi khéo léo đẹp đẽ, hiện lên màu hồng nhạt non mềm, hàm răng khéo léo trắng sáng giống như trân châu, càng dễ dàng cắn từng miếng Long Khuyết còn kiên cường dẻo dai hơn huyền thiết, lực đánh vào tâm linh Vân Triệt của hình ảnh này có thể nghĩ.
Ầm ầm ầm…
Mức độ không gian chấn động lại một lần nữa tăng cường, trên không, đã bắt đầu xuất hiện từng vết rách không gian nhỏ bé… Khí tức bài xích của Thái cổ huyền chu, sắp tới.
- Mau thu nàng ta vào trong huyền ấn! Bởi vì do thể chất, nàng ta vô cùng có khả năng không chịu ảnh hưởng khí tức bài xích của Thái cổ huyền chu!
Mạt Lỵ bỗng nhiên nói.
Vân Triệt chau mày, nhanh chóng phát ra ý niệm huyền ấn thu hồi Hồng nhi… Theo huyền ấn sáng rọi chợt lóe, Hồng nhi đang ăn đến vui mừng chính là khẽ kêu lên một tiếng bất mãn, sau đó kể cả nửa thanh Long Khuyết đang được ôm vào trong ngực hóa thành một đường sáng đỏ, về trong huyền ấn.
Gần như là cùng một thời gian, một luồng lực lượng mạnh mẽ đến không cách nào kháng cự mang Vân Triệt lên, hất vào bên trong không gian lốc xoáy ở trên không không biết xuất hiện khi nào…
Thừa nhận mười tám tháng không gian loạn lưu, không gian lốc xoáy này vốn không đáng giá nhắc tới đối với Vân Triệt. Hắn nhắm mắt lại, tùy ý để bản thân di chuyển theo không gian lốc xoáy, trong lòng cũng tràn đầy không yên…
Bản thân rốt cuộc sẽ bị đưa đến thế giới như thế nào…
Thiên Huyền đại lục, Thương Phong quốc.
Thần Hoàng đế quốc không hề có điềm báo trước xâm nhập quy mô lớn, khiến Thương Phong quốc nổi lên khói thuốc súng bốn phía. Tân Nguyệt thành là đầu mối then chốt của khu vực trung tâm Thương Phong quốc, khi tin tức nó rơi vào tay giặc truyền đến, người dân Thương Phong quốc nhất thời rơi vào bên trong khủng hoảng lớn hơn nữa.
Toàn bộ năm nước Thương Lan, Quỳ Thủy, Thiên Hương, Già La, Hắc Sát giữ vững trầm mặc đối với việc Thương Phong lần lượt cầu viện, không biết nên quên mất “Môi hở răng lạnh” như thế nào, hay là quá mức e ngại Thần Hoàng đế quốc, không có lá gan kéo tức giận lên thân. Các đại tông môn tu huyền trong Thương Phong có chín thành đã lựa chọn quy thuận… Bởi vì phản kháng, chỉ có kết cục bị giết vong, quy thuận tuy rằng sỉ nhục, nhưng ít ra có thể lưu lại được cơ nghiệp mấy trăm năm. Hăng hái phản kháng, hoặc là gia nhập thủ vệ quân, còn lại chính là tông môn hoặc thế lực tương đối nhỏ yếu, gần như không hề có nội tình gì.
Thiên Kiếm sơn trang cường đại nhất, cũng duy nhất đủ để có thể khiến cho Thần Hoàng đế quốc có chỗ kiêng kỵ, đã dưới Thương Phong tràn đầy nguy cơ, lựa chọn bế trang trầm mặc.
Một trận chiến tranh, vạch trần trắng trợn vẻ mặt ích kỷ của một người.
Đối mặt với Thần Hoàng đế quốc có thực lực quá mức cường đại, không có ngoại viện, cũng cơ bản không có huyền giới trợ giúp, Thương Phong quốc vốn không hề có một chút khả năng chống cự. Dưới tuyệt đối không lùi bước và ngăn cản thỏa hiệp của Thương Nguyệt nữ hoàng, Thương Phong quốc có thể chống đỡ đến trình độ như vậy, đã đủ là kỳ tích để cho bảy nước khiếp sợ thật sâu. Tuy rằng mỗi một người dân của Thương Phong quốc đều rõ ràng ngửi được hơi thở diệt quốc của Thương Phong, nhưng Thương Nguyệt nữ hoàng lại trở thành vầng trăng sáng ngời nhất trên bầu trời u tối của Thương Phong quốc, khiến cho bọn họ đều kính trọng vạn phần. Cho dù không lâu sau, nàng trở thành vua mất nước, cũng chắc chắn vĩnh viễn lưu danh sử sách Thiên Huyền.
Biên giới phía tây của Thương Phong, một nơi đã hóa thành khói thuốc súng, một người thanh niên với tóc đen đã quá vai, đang mặc quần áo màu tối đen từ bên trong khói thuốc súng đi tới.
Bước chân của hắn thong thả, dáng đi nặng nề mà cứng ngắc, gương mặt càng vô cùng lạnh cứng, nhất là ánh mắt hắn, giống như lưỡi dao lạnh nơi âm phủ, làm cho người ta chỉ cần nhìn một cái, sẽ gặp cảm giác cả người phát lạnh… Mà nếu nhìn kỹ vào trong ánh mắt hắn, sẽ phát hiện trong đôi con ngươi của hắn, lại lóe lên ánh đen lạ thường.
Nơi này là nơi từng bị ngọn lửa chiến tranh rửa tội, hoàn toàn hoang vắng, mấy gian phòng ốc ngẫu nhiên còn đứng đó cũng rách nát không chịu nổi, thỉnh thoảng có mấy người đi đường, trên mặt cũng treo vẻ đau thương thậm chí tuyệt vọng. Chiến tranh không nên gây họa đến bình dân, nhưng Thần Hoàng đế quốc dường như quá mức nóng lòng đánh hạ Thương Phong, đại quân quét ngang, vốn không cố kỵ bình dân.
Cho dù là khoảng cách mỗi một bước đi, hay là tần suất di chuyển của thanh niên áo đen, vẫn đều đều vô cùng, mà trên đường hắn đi tới, đi rõ ràng hoàn toàn là thẳng tắp của thẳng tắp. Mọi người nhìn thấy hắn, theo bản năng sẽ co rúm bước chân lại, cố hết sức rời xa hắn.
Đi thật lâu, hắn cuối cùng thấy được một khách sạn vốn không tính là rất hỗn độn. Bước chân của hắn khựng lại ngắn ngủi, sau đó bước vào trong khách sạn.
Nơi này đã thiên tai nổi lên bốn phía, dân chạy nạn lưu lạc, khách sạn vốn không tiếp đón được khách nhân nào, mắt thấy sắp mở không nổi nữa. Chưởng quầy khách sạn đang ngồi sau quầy, phờ phạc ỉu xìu, trong miệng không ngừng thở dài. Lúc này, trên người hắn bỗng nhiên không còn tồn tại lạnh lùng, trái tim cũng chợt thắt chặt, hắn ngẩng đầu, liếc nhìn thanh niên áo đen đi tới.
Người mở khách sạn đương nhiên có kiến thức rộng rãi, cảm giác đáng sợ trước nay chưa từng có này khiến chưởng quầy lập tức ý thức được người thanh niên áo đen này tuyệt đối là một nhân vật khủng bố. Hắn cuống quýt từ trong quầy đi ra, chủ động nghênh đón, dùng giọng nói cố hết sức bình tĩnh nói:
- Vị quý khách này, chính là định ở trọ?
- Vân Triệt hiện giờ ở đâu!
Thanh niên áo đen không nhìn thẳng vào hắn, trong miệng khẽ mấp máy, phun ra mấy chữ lạnh lẽo tĩnh mịch giống như nước lặng.
- Vân… Vân Triệt?
Chưởng quầy khách sạn cố nén sợ hãi, cẩn thận nói:
- Vân Triệt nào?
- Đương nhiên là Vân Triệt đã hủy đi Phần Thiên môn!
Giọng thanh niên áo đen lại trở nên lạnh hơn.
- A? Cái này…
Chưởng quầy khách sạn ngạc nhiên liếc nhìn hắn, sau đó lại cuống quýt cúi đầu xuống:
- Ta không hiểu ý tứ của khách quý, Vân Triệt Vân phò mã… Không phải đã chết rồi sao?
Vân Triệt cái tên này, trong Thương Phong tự nhiên không ai không biết. Hai năm trước ở bài vị chiến bảy nước, càng khiến cho tên của hắn trực tiếp chấn động bảy nước Thiên Huyền. Nhưng kèm theo thanh danh hiển hách của hắn, cũng là tin tức hắn táng thân trong Thái cổ huyền chu.
- Ngươi nói… Cái gì!?
Câu nói này của chưởng quầy khách sạn, khiến thanh niên áo đen vốn hơi thở vô cùng yên lặng biến thành tiếng sấm bị kích nổ trong nháy mắt, hắn một tay túm lấy cổ áo của chưởng quầy khách sạn, thân thể hơn hai trăm cân của chưởng quầy khách sạn bị hắn xách như xách gà con lên, trong đồng tử u ám phóng xuất ra ánh sáng hung thần:
- Ngươi nói hắn đã chết? Ngươi nói Vân Triệt đã chết!?
Chưởng quầy khách sạn giống như rơi vào trong hầm băng, gần như bị dọa không thể khống chế ngay tại chỗ:
- Quý… Quý khách bớt giận, Vân phò mã hắn thật sự đã chết, hai năm trước đã chết… Chuyện này, khắp thiên hạ đều biết đến… Quý khách tha mạng… Quý khách tha mạng…
Tay của thanh niên áo đen đang run, gương mặt vặn vẹo vô cùng khủng bố, hắn khàn giọng nói:
- Đã chết… Hắn sao có thể chết! Nói! Hắn chết như thế nào… Chết như thế nào!!
- Hắn… Hắn… Hắn chết ở Thần Hoàng đế quốc… Bài… Bài vị chiến bảy nước… Thái… Thái cổ huyền chu… Nghe… Nghe nói là vì cứu Tuyết công chúa của Thần Hoàng đế quốc… Táng thân ở trong Thái cổ huyền chu…
Chưởng quầy khách sạn đã bị kinh hãi đến thất sắc, toàn thân co rút, nói năng cũng lộn xộn.
- A!!
Thanh niên áo đen gầm một tiếng dữ dội, vung cánh tay, vung bay chưởng quầy khách sạn ra ngoài rất xa. Thân thể chưởng quầy khách sạn hung hăng nện xuyên vách tường, sau đó liền không có động tĩnh, sống chết không biết.
- Đã chết… Đã chết… Chết… Thế mà lại đã chết… Ha… Ha ha… Ha ha ha ha… Đã chết!!
Toàn thân thanh niên áo đen run run, trong miệng lặp đi lặp lại, thần thái hỗn loạn, sau đó chợt bật cười to, sau cười to, thần sắc lại hoàn toàn thống khổ… Giống như bỗng nhiên điên khùng.
“Vì sao… Vì sao thế mà lại đã chết!” Thanh niên áo đen ngẩng đầu, thống khổ gầm hét lên: “Ba năm khổ sở tê thân liệt hồn, vô số lần luyện ngục quỷ môn, ta cuối cùng chờ đến một ngày này… Vì sao thế mà lại đã chết… Đã chết… Ta tìm ai báo thù! A!!”
Thanh niên áo đen gầm to một tiếng, trên người, bỗng nhiên có làn khói sương tối đen như mực bay lên, chỗ sương khói bao phủ, bàn gỗ bên chân hắn không tiếng động mục nát, chén sứ màu trắng trên bàn gỗ cũng trong nháy mắt trở nên hoàn toàn tối đen, sau đó lại hóa thành một đống bột phấn màu đen, theo gió mà tán.
Lúc tiếng hô vừa dứt, ánh mắt của hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại, một cái tên, hiện lên trong đầu hắn.
Lưu Vân thành!!
“Lưu Vân thành…” Thanh niên áo đen trầm giọng nói: “Vân Triệt… Ngươi diệt toàn tộc ta… Thù này muôn đời không hết! Nếu… Ta đã không giết được ngươi… Ta đây liền giết sạch toàn bộ tộc nhân của ngươi!”
Thanh niên áo đen phi thân lên, phá tan nóc nhà khách sạn, như một đường sáng màu đen bay vụt về phía đông… Bay thẳng về phía Lưu Vân thành mà đi.