.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_488" class="block_" lang="en">Trang 244# 2
Chương 488: Tăng thêm vận khí?
- Đây là nơi nào?
Hồng nhi vừa gặm đồ ăn trong tay, vừa tò mò đánh giá thế giới trắng xóa bốn phía.
- Nơi này là thế giới của Thiên độc châu.
Mạt Lỵ hiện ra bóng dáng ở trước mặt nàng, tròng mắt lạnh nhạt nhìn Hồng nhi đột nhiên xuất hiện ở thế giới này.
- Thiên độc châu?
Hồng nhi lại cắn một miệng lớn Long Khuyết, vừa nhai vừa hàm hàm hồ hồ nói:
- Thiên độc châu? Tên thật kỳ cục, vì sao ta lại xuất hiện ở nơi này vậy?
- Bởi vì Thiên độc châu, và huyền ấn không gian đều là thế giới ở trong cơ thể hắn, khi huyền ấn không gian của ngươi tạo ra, hai bên liền thông với nhau.
Mạt Lỵ nhàn nhạt giải thích.
- Ừm… Tuy rằng nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng cảm giác có vẻ thật lợi hại!
Miệng Hồng nhi mở lớn, nhét một miếng Long Khuyết cuối cùng vào trong miệng, sau đó liền nuốt xuống… Quả thật giống như nuốt một miếng bánh bao mềm mại ngon lành:
- A ưm! Ăn xong rồi! Ăn thật no!
Sau khi ăn xong Long Khuyết, trong đôi mắt màu đỏ thắm của Hồng nhi bỗng nhiên nổi lên ánh sáng màu đỏ khác thường, nhưng nhanh chóng biến mất. Nàng đánh giá Mạt Lỵ, cườ hì hì nói:
- Đúng rồi, tiểu tỷ tỷ, tỷ tỷ tên là gì vậy?
- Mạt Lỵ.
- Mạt… Lỵ… Ta nhớ rồi! Tiểu tỷ tỷ, về sau tỷ tỷ phải thường xuyên chơi với ta, ta thích chơi nhất!
Hồng nhi ngọt ngào kêu, tự quen thuộc với Mạt Lỵ nữ hài toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh lùng này. Nàng duỗi lưng mỏi, mí mắt bỗng nhiên chậm rãi rũ xuống:
- Sau khi ăn no, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá… Rất muốn ngủ.
Hồng nhi nhẹ nhàng rụi rụi mắt, sau đó hắt xì một cái:
- A hu… Thật sự buồn ngủ quá, tiểu tỷ tỷ, ta ngủ trước nha, ngủ ngon.
Nói xong, Hồng nhi liền giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn ngã trên mặt đất, nhắm mắt lại, trong nháy mắt bằng tốc độ kinh người đã ngủ thiếp đi.
Tầm mắt của Mạt Lỵ vẫn không rời khỏi Hồng nhi, sau khi Hồng nhi hoàn toàn ngủ say, mắt nàng chợt lóe, lạnh lùng cất tiếng:
- Xuất hiện đi!
Nàng vừa dứt lời, trên người của Hồng nhi, một luồng ánh sáng vô sắc bay lên, sau đó chậm rãi hiện ra một bóng dáng như đám sương ở trên không.
Một hư ảnh, rõ ràng chính là tàn hồn đã tiêu tán mà Vân Triệt gặp được ở trong Thái cổ huyền chu!
Chính là tàn hồn này rõ ràng bạc nhược, trống rỗng phù phiếm hơn mới đầu gặp Vân Triệt nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn tiêu tán, bà lấy giọng nói già nua trầm trọng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao thế mà lại biết được “Hồn mệnh tinh di” của Tinh thần hoàng tộc!
- Ngươi thế mà lại biết được “Hồn mệnh tinh di”.
Tròng mắt Mạt Lỵ hơi nhíu lại.
- … Kia quả nhiên là “Hồn mệnh tinh di”!
Lời Mạt Lỵ nói, hiển nhiên là thừa nhận. Tàn hồn xuất hiện rung động kịch liệt:
- Ngươi là người của Tinh thần hoàng tộc… Không đúng! Mười hai Tinh thần đã sớm bị giết chết, ngươi là người thừa kế lực lượng của một người trong Tinh thần!?
- Không sai.
Mạt Lỵ không e dè trực tiếp thừa nhận:
- Ngươi sớm giải thoát không phải rất tốt sao, vì sao còn muốn lưu lại một chút tàn hồn trên thân thể nàng ta?
- Không nhìn thấy tiểu chủ được cứu ra, khôi phục trở lại, ta sao có thể bình yên rời đi… Không nghĩ tới, mặc dù tiểu chủ nhân được xua tan ma độc, bình yên tỉnh lại, nhưng lại bị ngươi thi triển “Hồn mệnh tinh di”, khiến tiểu chủ nhân trở thành chỗ dựa của một người bình thường!
Trong giọng nói của tàn hồn tràn đầy phẫn nộ thật sâu:
- Không nghĩ tới, các ngươi lại là ngươi đê tiện ác độc như vậy!
- Cho nên, ngươi tình nguyện để cho nàng ta tiếp tục ngủ lại trong vĩnh hằng chi khu, vĩnh viễn làm hoạt tử nhân ngủ say?
Mạt Lỵ cười lạnh:
- Trong thiên hạ, chỉ có Thiên độc châu có thể cứu nàng ta, mà ngươi cũng thấy đấy, Thiên độc châu đã dung hợp với thân thể hắn, trong thiên hạ, cũng chỉ có hắn có thể cứu tiểu chủ nhân của ngươi! Tiểu chủ nhân của ngươi sống lại một lần nữa, ngươi lại ngay cả một chút trả giá nho nhỏ như vậy cũng không thể nhận, buồn cười!
Tàn hồn thật lâu không nói gì, giống như khó có thể phản bác.
- Ta dù sao cũng không phải Tinh thần viễn cổ chân chính, không cách nào vận dụng ra “Hồn mệnh tinh di” hoàn chỉnh, hiện giờ ta không cách nào tùy ý vận dụng toàn lực, lực lượng của “Hồn mệnh tinh di” càng giảm bớt, chỉ cần tiểu chủ nhân của ngươi sau cùng hơi có chút bài xích, liền gần như không có khả năng có thể thành công. Nhưng ngươi cũng thấy đấy, trong tiềm thức của nàng ta, không hề có một chút mâu thuẫn và đề phòng hắn, chủ động tiếp nhận kết quả này, mà không phải cưỡng chế và bức bách!
- Trí nhớ của tiểu chủ nhân hoàn toàn biến mất, tâm hồn hoàn toàn trống không, đối với bất cứ người nào đều không có lòng đề phòng, mới bị ngươi thừa dịp mà vào, bằng không sao có thể gặp ám toán như này! Tiểu chủ nhân là kỳ tích và hy vọng còn sót lại sau khi tông ta bị giết, hiện giờ thế mà lại trở thành phụ thuộc một kẻ chỉ là nhân loại… Ta cho dù mất hồn mất vía, cũng có lỗi với vương ta…
Tàn hồn phẫn nộ nói.
- Chỉ là một nhân loại?
Mạt Lỵ nhàn nhạt cười lạnh:
- Tuy rằng ta không cách nào xác định các ngươi rốt cuộc đến từ chủng tộc thượng cổ nào, nhưng mà… Ngươi thật sự nghĩ rằng tiểu chủ nhân của ngươi phụ thuộc vào hắn, là thiệt thòi sao! Trong mắt của ta, đây chính là ban ơn lớn nhất cho tiểu chủ nhân của ngươi, còn có bộ tộc các ngươi nữa.
- Vớ vẩn!
Tàn hồn phẫn nộ vặn vẹo một trận:
- Thân phận của tiểu chủ nhân tôn quý siết bao, trước mắt nàng con chưa trưởng thành, nhưng tiềm lực vô cùng vô tận, đợi nàng hoàn toàn trưởng thành, đủ để vượt trên vương ta, thiên hạ vi tôn! Chính là nhân loại, thành tựu cực hạn nhất chẳng qua cũng chỉ là Thần Huyền cảnh, so sánh với tiểu chủ nhân của ta, cũng chỉ là con kiến hèn mọn!
Đối mặt với tàn hồn càng ngày càng kích động, Mạt Lỵ vẫn như cũ tỏ vẻ bình tĩnh, nàng lạnh nhạt nói:
- Chính là nhân loại? Ngươi đã biết “Hồn mệnh tinh di”, vậy cũng phải biết, cho dù là Tinh thần chân chính năm đó, cả đời cũng chỉ có thể sử dụng “Hồn mệnh tinh di” một lần mà thôi, mà ta lại dùng “Hồn mệnh tinh di” suốt đời chỉ có một lần này ở trên người hắn. Nếu hắn chỉ là “Chính là nhân loại” như trong miệng của ngươi nói, sẽ có tư cách để cho ta không tiếc lực lượng căn nguyên vì hắn sử dụng cả đời duy nhất chỉ có một lần này sao!
Tàn hồn: “…”
- Vài năm trước, ta cũng cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một nhân loại bình thường mà thôi… Không, khi đó, hắn ngay cả phổ thông đều không được tính, khi đó huyền mạch của hắn bị tàn phế, cho dù ở trong nhân loại, chẳng qua cũng chỉ là phế vật. Ta lúc đó thuận theo hắn, cũng chỉ vì muốn lợi dụng Thiên độc châu trên người hắn, giải trừ ma độc trên người ta mà thôi.
- Nhưng mà, rất nhanh ta đã phát hiện, ta hoàn toàn nhìn sai người này.
- Nếu ngươi đến từ chủng tộc thượng cổ, cũng tự nhiên biết được chúng thần giới. Sau khi chư thần bị giết, không ngừng có nhân loại bước lên chúng thần giới, điên cuồng tìm kiếm huyết mạch, lực lượng cùng với truyền thừa mà chư thần đã diệt vong lưu lại, vô số năm sau, không đếm được bao nhiêu tinh giới đã được thành lập ra ở chúng thần giới, khiến đã từng là lĩnh vực của thần, trở thành lĩnh vực “Thứ thần” đạt được huyết mạch hoặc lực lượng của thần. Chúng thần giới vô cùng khổng lồ, mãi cho tới hôm nay, còn có vô số người tìm kiếm thứ chân thần viễn cổ còn để lại.
Tròng mắt Mạt Lỵ vừa chuyển, nói:
- Ta nói chuyện này, là muốn nói cho ngươi biết, thần giới hiện giờ, rất nhiều người tìm mấy ngàn năm, vạn năm, mười mấy vạn năm, thậm chí mấy trăm vạn năm, cũng tìm không thấy huyết mạch chân thần và lực lượng truyền thừa mới, trên chín phần chín, trên người chỉ có một loại thần lực, hơn nữa còn là lực lượng truyền thừa đến từ Tinh thần giới, toàn bộ thần giới, đồng thời thừa nhận được nhiều nhất, cũng chỉ có ba loại thần lực. Bởi vì chân thần còn để lại mới càng ngày càng khó tìm thấy, hơn nữa… Lực lượng của thần cao ngạo, khi có một loại thần lực ở trong người, một thần lực loại khác tiến vào, sẽ cực kỳ dễ dàng nhận lấy bài xích, có thể có ba loại thần lực cùng tồn tại, ở thần giới trước mắt, đã đủ để oanh động toàn giới, tồn tại cực hạn nhất!
- Nhưng ngươi biết trên người hắn có bao nhiêu loại không!
- Máu Tà thần bất diệt, thần quyết của Hoang thần, thần quyết của Thiên Lang, thần huyết, thần hồn và thần quyết của Phượng hoàng, long huyết, long hồn và long tủy của Thái cổ Thương Long… Năm loại thần lực, cùng tồn tại trong thân này! Ngươi bây giờ đang ở trong không gian thân thể hắn, nếu ngươi ngưng hồn cảm ứng mà nói, đủ để cảm giác được năm loại thần lực này đang cùng tồn tại.
Thần sắc Mạt Lỵ ngưng trọng nói:
- Thần giới có phần đông chân thần còn sót lại, vô số người cực khổ tìm kiếm mười mấy vạn năm khó mà tìm được một thần lực mới, mà hắn, một phàm nhân, ngược lại còn ở hạ giới đẳng cấp thấp nhất này, được đến vẻn vẹn năm loại thần lực… Hơn nữa gần như chỉ dùng thời gian ba năm!
“…” Tàn hồn kịch liệt lay động.
Mạt Lỵ tiếp tục nói:
- Năm loại thần lực này, ba loại tới từ ta, nhưng ba loại này, chính là bản thân ta cũng không thể có được. Năm đó ta hao hết gian khổ, đoạt được máu Tà thần bất diệt, thậm chí bởi vì vậy trúng ma độc, suýt nữa mất mạng, nhưng cuối cùng phát hiện, một khi máu Tà thần vào người, sẽ dựng lại huyền mạch, mất đi tất cả lực lượng vốn có. Mà hắn khi đó thế mà lại vừa khéo huyền mạch đã phế, ta muốn hoàn toàn khôi phục, lại phải để cho hắn có đầy đủ lực lượng cường đại, vì thế, ta dùng máu Tà thần bất diệt đã mất nửa cái mạng để đổi lấy, cuối cùng bị hắn đoạt được, để cho hắn có được huyền mạch Tà thần duy nhất thiên hạ!
- Ca ca ta một thần thiên vận chiếu cố, tìm được thần quyết Hoang thần thượng cổ lưu lại, nhưng chưa tu luyện đến đại thành, liền thân hồn đều rơi xuống, lực lượng của ta bài xích với lực lượng của Hoang thần, không cách nào tu luyện, nhưng vì không để cho lực lượng mà ca ca vất vả lắm mới tìm được biến mất từ đây, ta khắc huyền ấn Hoang thần ở trong tâm hồn mình… Một lần vì bóng dáng của hắn và ca ca rất giống nhau, ta dưới kích động, dạy thần quyết Hoang thần cho hắn, không nghĩ tới hắn thế mà lại trong khoảng thời gian ngắn trực tiếp nhập cảnh, từ đó về sau càng lấy tốc độ kinh người liên tục đột phá.
- Ca ca thừa nhận sức mạnh Thiên Lang tinh, dưới cơ duyên chiếm được thần quyết Thiên Lang chuyên dành cho trọng kiếm, ta nhìn ca ca luyện kiếm, trong lúc vô tình nhớ kỹ một bộ phận nhỏ, nhưng ta giống vậy không cách nào tu luyện. Nhưng mà… Vũ khí của hắn, cũng lại trùng hợp là trọng kiếm, ta truyền thần quyết Thiên Lang trụ cột cho hắn, gắn dùng hết không đến ba tháng, liền đã thông hiểu đạo lý.
- Về phần Phượng hoàng và Long thần, là chính bản thân hắn tìm được, cũng đều chiếm được tán thành cấp độ lớn nhất của đối phương. Năm loại huyết mạch và thần lực của thần, ở trong cơ thể hắn cùng chung tồn tại, chưa bao giờ có bài xích một chút nào! Ta dựa vào tính mạng của hắn tồn tại nhiều năm, lại thủy chung không cách nào tìm được nguyên nhân trong đó.
Tròng mắt Mạt Lỵ nhìn thẳng vào tàn hồn vẫn rõ ràng ở trong trạng thái khiếp sợ:
- Trừ thứ đó ra, Thiên độc châu ngươi khổ sở tìm vô số năm chẳng những ở trên thân hắn, hơn nữa hoàn toàn dung hợp ở trên thân hắn. Ta còn có thể nói cho ngươi biết, trừ bỏ Thiên độc châu, trên người hắn còn có một món Huyền thiên chí bảo khác! Ngươi, bây giờ còn cảm thấy, hắn chỉ là “Chính là nhân loại” sao?
Tàn hồn trầm mặc thật lâu không nói, sau đó thong thả nói:
- Mệnh… Trời?
- Không sai, hắn dường như có số mệnh cường đại đến cực điểm. Kể cả như năm đó hắn tàn phế, cũng là vận khí, bằng không, ta tuyệt đối không có khả năng giao máu Tà thần bất diệt cho hắn.
Mạt Lỵ thản nhiên nói:
- Mặt khác, ngộ tính của hắn, tốc độ phát triển cũng cực kỳ kinh người. Nếu loại số mệnh này có thể liên tục đi xuống, như vậy, thành tựu tương lai của hắn, không cách nào đánh giá được. Tiểu chủ nhân của ngươi đi theo hắn, cũng được thừa nhận lấy số mệnh của hắn! Nói không chừng, sẽ có một tương lai còn tốt hơn kỳ vọng của ngươi rất xa.
Tàn hồn nhẹ nhàng chậm chạp nói:
- Số mệnh thứ này, vốn tồn tại hư vô mờ mịt, mỗi người, đều có lúc may mắn, cũng luôn có lúc gặp phải vận rủi. Trạng thái trước mắt của hắn, ngươi có thể nói là vận khí tăng thêm, nhưng ta nhìn thấy, lại là thứ gì đó khác… Trong huyền chu hai năm, ta luôn luôn quan sát hắn, không gian gió lốc mười tám tháng, đây là vận rủi khó mà gặp được trong cuộc đời thường nhân, hắn thế mà lại chống đỡ được, mà nếu không chống đỡ được, hắn phải chết không thể nghi ngờ. Tất cả cái gọi là số mệnh, cũng đều thuộc về hư vô. Ta càng muốn tin tưởng, tất cả hắn có được hiện giờ, là do hắn đủ liều mạng, cũng có đủ ý chí. Số mệnh, có lẽ tồn tại, cũng có lẽ chỉ là cái tên giả tưởng nghĩ ra được… Ai có thể đủ phỏng đoán được số mệnh? Cũng như có ai có thể đủ để phỏng đoán thiên đạo?
Mạt Lỵ: “…”
- Haizzz.
Tàn hồn thở dài một tiếng:
- Thôi, Hồn mệnh tinh di đã thành, việc đã đến nước này, đã không cách nào sửa đổi lại, ta cũng không có lực lượng đi thay đổi cái gì. Ta gọi hắn là “Chính là nhân loại”, chẳng qua cũng chỉ vì ta nhất thời tức giận, ta quan sát hắn hai năm, so với cái gọi là “Số mệnh”, ý chí mạnh mẽ của hắn, khiến cho ta không cách nào không thán phục. Tiểu chủ nhân đã tỉnh lại, tuy rằng nàng bị động phụ thuộc, nhưng ít ra chính nàng không bài xích và bi thương, vẫn còn giống như rất thích hắn, luôn vui vẻ cười vui giống như năm đọ. Ta nhìn ra được, hắn cũng sẽ không có khả năng khi dễ tiểu chủ nhân… Có lẽ, ta cũng đúng là không nên có gì có thể phẫn nộ và lo lắng.