Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 488 - Chương 489: Thế Giới Không Biết

. ._245__1" class="block_" lang="en">Trang 245# 1

 

 

 

Chương 489: Thế giới không biết



- Trước khi ngươi rời đi, có thể nói cho ta biết tên chủng tộc của ngươi không?

Mạt Lỵ nhìn thẳng vào tàn hồn hỏi, chỉ có điều trong lòng nàng, đã có một đáp án đại khái.

Tàn hồn trầm mặc một lúc, sau đó ngầm thở dài:

- Nói cho ngươi biết cũng không sao, có lẽ ngươi đã từng nghe nói tới tên này, cũng hoặc là tên này đã sớm bị lãng quên. Chủng tộc ta thuộc về, tên là “Kiếm linh thần tộc”.

- Quả thế!

Chân mày Mạt Lỵ khẽ nhúc nhích.

- Nhưng mà, tiểu chủ nhân lại không phải người trong tộc ta.

Tàn hồn nói.

- Hả?

Trong mắt Mạt Lỵ thoáng qua vẻ kinh ngạc:

- Nó đã không phải thuộc về bộ tộc kiếm linh, vì sao ngươi lại gọi nàng ta là “Tiểu chủ nhân”? Hơn nữa nàng ta rõ ràng có thể hóa kiếm! Trong ghi lại, chủng tộc thượng cổ có thể hóa kiếm, cũng chỉ có “Kiếm linh thần tộc”.

- Năm đó, đây là một bí mật ở trong Kiếm linh thần tộc ta, người toàn tộc biết được bí mật này, bao gồm cả ta ở bên trong cũng chỉ có bốn người, tộc nhân khác, đều cho rằng nàng là nữ nhi của vương. Mà thật ra, tiểu chủ nhân là do vương ta ngẫu nhiên nhặt được, cũng tuyên bố với bên ngoài là nữ nhi của vương. Về phần vì sao vương ta lại làm như vậy, tiểu chủ nhân đến từ phương nào, theo vương ta ngã xuống, đã không người nào biết được. Chỉ có điều, năng lực có thể hóa kiếm của tiểu chủ nhân, cũng tương tự với tộc ta, chính là kiếm mà nàng biến thành, ở trên bản chất có bất đồng vĩ đại với kiếm của tộc ta. Hơn nữa, tộc của ta biến thành kiếm, từ trước đến nay đều là kiếm nhẹ nhàng, mà tiểu chủ nhân biến thành kiếm, lại là trọng kiếm cực kỳ khó có thể khống chế.

- Vương ta chưa bao giờ nói với bất kỳ người nào về lai lịch của tiểu chủ nhân, nhưng vương ta từ trước đến nay sủng ái có thừa, coi trọng tiểu chủ nhân tới cực điểm. Năm đó, Vương ta với tiểu chủ nhân đều trúng ma độc, vương ta tình nguyện để bản thân ngã xuống, cũng muốn đổi lấy vĩnh hằng chi khu bảo vệ tiểu chủ nhân. Vương ta coi trọng tiểu chủ nhân như thế, tự nhiên có lý do của vương. Những năm này, ta bảo vệ bên cạnh tiểu chủ nhân, tìm Thiên độc châu khắp nơi… Cuối cùng biết được kết quả ngày hôm nay, vận mệnh tương lai của tiểu chủ nhân như thế nào, ta đã không cách nào nhìn thấy và thủ hộ, cho dù như thế nào, xin các ngươi đối xử tử tế với nàng.

- Trừ bỏ Kiếm linh thần tộc, còn có bộ tộc kia có thể lấy thân hóa kiếm…

Mạt Lỵ im lặng trầm ngâm.

- Bộ tộc Kiếm linh chúng ta tuy thuộc thiên linh, vừa sinh ra đã có lực lượng thiên địa, nhưng chúng ta cũng giống vậy cần tu luyện, huyền lực của chúng ta càng mạnh, kiếm biến thành sẽ càng mạnh. Nhưng tiểu chủ nhân của chúng ta lại lại không cần tu luyện, mà lấy kiếm thành thức ăn. Mỗi lần nàng ăn một thanh kiếm, sẽ gặp hấp thu kiếm lực với kiếm linh này, lực lượng sẽ tăng trưởng một phần, kiếm nàng ăn càng mạnh, lực lượng tăng trưởng sẽ càng lớn. Năm đó, vương ta tìm danh kiếm khắp nơi trong thiên hạ, làm đồ ăn của tiểu chủ nhân, cũng khiến cho tiểu chủ nhân có trưởng thành rất lớn, nhưng dưới ma độc, kiếm lực của nàng gần như bị xâm chiếm từng bước gần hết, nếu như muốn để cho nàng tiếp tục lớn lên, thì tìm kiếm đủ loại kiếm cũng đủ cường đại cho nàng đi, kiếm càng mạnh, tiểu chủ nhân càng thích ăn.

- … Lại còn có người dựa vào ăn kiếm đến tăng cường lực lượng của bản thân!

Mạt Lỵ sâu sắc liếc nhìn Hồng nhi, lật chuyển tất cả trí nhớ mà nàng có được, cũng chưa bao giờ nghe nói ghi lại hoặc nghe đồn như vậy.

- Ta đã trả lời vấn đề của ngươi. Vậy ngươi có thể trả lời ta không, lực lượng của ngươi, là vốn tới từ Tinh thần nào?

Tàn hồn hỏi Mạt Lỵ.

- Thiên Sát tinh!

Mặt Mạt Lỵ không chút biểu cảm trả lời.

Trong mười hai Tinh thần, Thiên Khôi là vua, Thiên Lang mạnh nhất, Thiên Sát ác nhất, là sợ hãi của vạn linh, ngươi thừa nhận lực lượng của nàng, nhưng tâm tính, lại dường như cũng không bị ảnh hưởng quá mức, rất tốt.

Tàn hồn chậm rãi nói.

- Thật sao?

Mạt Lỵ nhàn nhạt cười lạnh:

- Hừ, tự cho là đúng. Tuy rằng ta kế thừa lực lượng của Thiên Sát tinh thần không đến mười năm, nhưng số người ta giết, còn gấp trên trăm lần số người cả đời ngươi đã giết chết!

- Giết người nhiều ít, không liên quan đến tội ác.

Tàn hồn ngầm nói:

- Ngươi là hồn thể, ta cũng là hồn thể, thiện hay ác, ta đều có phán đoán của mình… Ta còn có một nghi vấn, ngươi coi trọng nhân loại này như thế, thậm chí không tiếc vì hắn sử dụng Hồn mệnh tinh di cả đời chỉ có thể phát động một lần, vì sao sau khi hắn bị nhốt ở trong Thái cổ huyền chu này, cũng không nguyện trợ giúp hắn rời đi? Hắn hãm sâu trong không gian gió lốc mười tám tháng, gần như thập tử nhất sinh, cho dù cuối cùng sống sót, cũng nhận hết thống khổ mà người khác nhiều đời thêm vào cũng không bằng, vì sao ngươi vẫn như cũ ngoảnh mặt làm ngơ?

- Xem ra ngươi cũng không được thông minh.

Khóe môi Mạt Lỵ khẽ vểnh, lạnh nhạt cười:

- Hai năm trước khi ta và hắn gặp nhau, ta từng lấy lực lượng của ta, mấy lần cứu hắn thoát khỏi kết quả phải chết, khi đó ma độc trên người của ta vô cùng kịch liệt, lực lượng có thể sử dụng yếu kém hơn bây giờ xa xa, hơn nữa mỗi lần vọng động lực lượng, đều sẽ khiến ma độc không dễ dàng áp chế chút nào lại một lần nữa thức tỉnh.

- Ta không muốn để cho hắn ỷ lại vào lực lượng của ta, chính hắn cũng vậy không muốn. Nhưng chỉ cần ta và lực lượng của ta còn tồn tại, loại ỷ lại này cho dù chính bản thân hắn bài xích, cũng nhất định không cách nào biến mất. Khi đối mặt với tuyệt cảnh, trong tiềm thức của hắn vĩnh viễn đều sẽ tồn tại suy nghĩ “Có Mạt Lỵ ở đây, ta tuyệt đối không có khả năng chết”, do đó khiến cho hắn không cách nào ở dưới tuyệt cảnh có thể dồn hết toàn bộ ý chí. Cho nên, vào ba năm trước, ta đã làm ra giả tượng tự phong lực lượng, để cho hắn không cách nào ỷ lại vào lực lượng của ta. Cũng như ở bên trong Thái cổ huyền chu, nếu ta không làm như vậy, lúc trước hắn sẽ ỷ lại vào lực lượng của ta đánh chết Dạ Tinh Hàn đuổi theo hắn… Khi ở trong không gian gió lốc đánh úp, hắn sẽ muốn ỷ lại vào lực lượng của ta rời khỏi Thái cổ huyền chu, không gian gió lốc đánh úp lại, hắn trước hết mong muốn, cũng là lấy lực lượng của ta ngăn cản… Chính là muốn dùng lực lượng của mình, cũng sẽ không thể như trước tổng hợp lại hết tất cả lực lượng và ý chí đi chống đỡ, sau đó ở trong quá trình này lần lượt đột phá cực hạn của mình.

- Những năm này liên tục giả vờ phong bế lực lượng, không ỷ lại vào lực lượng của ta, trưởng thành của hắn trở nên cực kỳ nhanh, lấy ý chí và lực lượng của mình chống lại hết lần này đến lần khác hiểm cảnh tuyệt mệnh, hơn nữa trong những lần này, ta không có một lần âm thầm xuất thủ hỗ trợ. Ngược lại, ta còn cố ý tăng không gian gió lốc của Thái cổ huyền chu lên. Hiệu quả cuối cùng, cũng còn tốt hơn mong muốn của ta xa xa. Ma độc trên người ta, cũng trong vài năm này yên lặng bị loại trừ một nửa, một nửa còn thừa lại, cũng đã bị áp chế ổn định.

Mạt Lỵ nói cực kỳ bình tĩnh, mà những lời này nếu như để cho Vân Triệt nghe được, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Mà những năm này Mạt Lỵ làm ra giả tượng tự phong bế lực lượng, trưởng thành của Vân Triệt đúng là nếu như so với lúc trước đã nhanh hơn nhiều. Chính là không có mầm mống ỷ lại đối với lực lượng của Mạt Lỵ trong tiềm thức, hắn mới có thể đập nồi dìm thuyền ở dưới Ngự kiếm đài, mới có thể khi đối mặt với Phần Thiên môn, Phượng Hoàng thần tông sau đó lột xác từng tầng, cũng hết lần này đến lần khác đột phá sinh tử ở trong Thái cổ huyền chu…

Nói không hề khoa trương chút nào, nếu không phải Mạt Lỵ “Tự phong bế lực lượng”, Vân Triệt còn xa xa cũng không đạt được đến độ cao như hiện tại. Cũng như lời Mạt Lỵ nói, chỉ cần lực lượng của nàng còn tồn tại, cảm giác ỷ lại này sẽ tồn tại vĩnh hằng, thứ tồn tại trong tiềm thức, cũng không phải ý chí có khả năng vượt qua.

- Ta hy vọng hắn có thể sớm ngày trở nên mạnh mẽ, bởi vì chỉ có hắn đã đủ cường đại, ta mới có thể một lần nữa hồi sinh. Nhưng trên con đường cường giả, ta chỉ có thể làm người dẫn đường cho hắn, mỗi một bước trên đường, vẫn phải cần chính hắn đến tự đi! Chướng ngại vật trên đường, cần chính hắn đi dẫm bể, vách núi đen gặp được trên đường, cũng muốn chính hắn tự vượt qua. Bằng không, hắn vĩnh viễn không thành cường giả chân chính được.

Mạt Lỵ nhắm mắt lại, chậm rãi mà nói. Vẻ ngoài của nàng, vẫn như cũ chỉ là thiếu nữ mười ba tuổi, nhưng lời nói của nàng, còn có thần thái, lại nghiễm nhiên làm ra tư thái bậc thầy của người ta.

- Chỉ có điều khi hắn đối diện với kết cục tuyệt đối chết đi, trong nháy mắt sắp chân chính với tử vong, ta tự nhiên vẫn sẽ ra tay.

Mạt Lỵ lại nhàn nhạt bổ sung thêm một câu.

- Thì ra là thế.

Tàn hồn nhẹ nhàng gật đầu, trong giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mang theo cảm thán và tán thưởng nhè nhẹ:

- Có ngươi một người dẫn đường như vậy, tương lai của hắn nhất định sẽ không bình thường. Tiểu chủ nhân có ngươi ở bên cạnh, ta cũng yên tâm thật nhiều…

- Tuy rằng tiểu chủ nhân không phải là người của tộc ta, nhưng thừa nhận lấy kỳ tích, cùng với hy vọng cuối cùng của vương ta, còn có tộc ta, ta không dám yêu cầu xa vời gì khác, chỉ hy vọng các ngươi có thể đối xử tử tế với nàng, có lẽ, nàng không lớn lên, ở trong vị diện thấp hơn này cứ như vậy mỗi ngày vô tư vô lự, cũng là một kết cục thật tốt đẹp… Tuy rằng, kết quả có khác biệt quá lớn đối với kỳ vọng của ta, nhưng các ngươi dù sao đã cứu tiểu chủ nhân, ta một luồng tàn hồn, không cách nào làm gì cho các ngươi, chiếc huyền chu này… Coi như là báo đáp của ta đối với các ngươi đi… Chính là đáng tiếc… Lực lượng của nó, cũng vừa sắp hết…

Bóng dáng cùng với âm thanh của tàn hồn chậm rãi tiêu tán trong Thiên độc châu, không còn xuất hiện nữa.

Ở trong không gian lốc xoáy lay động lâu cuối cùng Vân Triệt đã thấy được cửa ra, sau đó ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt, hắn đã bị từ trong không gian lốc xoáy hung hăng hất ra… Để cho hắn không nghĩ tới chính là, cửa ra vào của không gian lốc xoáy lại cách mặt đất đặc biệt gần, hắn còn chưa hề phản ứng kịp, liền ngã nhào một cái nện lên trên mặt đất.

Một tiếng trầm đục, toàn bộ nửa người trên của Vân Triệt đều đâm vào trên mặt đất không quá cứng rắn.

Vân Triệt nhanh chóng lật người một cái, từ trên mặt đất nhảy lên, đồng thời cấp tốc nhổ bùn đất trong miệng ra, gạt vụn đất trên tóc và trên người, hắn cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác định chung quanh không có người nhìn thấy, mới cuối cùng yên lòng, chỉ có điều gương mặt vẫn hơi xám ngắt… Hắn đường đường bá chủ Thương Phong, phò mã hoàng thất, nhân vật oanh động Thiên Huyền, phương thức đi đến thế giới mới lại là đầu đâm vào trong bùn đất…

Đây là hạng xỏ xiên cỡ nào!

Vân Triệt bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát chung quanh. Nơi này là một khu nửa bình nguyên nửa cây cỏ, cỏ dại khắp nơi, cây thấp mọc thành bụi, liếc mắt một cái nhìn lại, trong phạm vi của tầm mắt và cảm giác đều không có sự tồn tại của sinh linh, khí hậu rất ôn hòa thoải mái, hương vị không khí cũng gần như hoàn toàn giống với Thiên Huyền đại lục.

- Mạt Lỵ, nguyên tố pháp tắc của nơi này có gì không giống với Thiên Huyền đại lục không.

Vân Triệt thận trọng hỏi.

Câu trả lời của Mạt Lỵ nhanh chóng truyền đến:

- Trừ phi là chênh lệch về cấp bậc, bằng không nguyên tố pháp tắc đều cơ bản giống nhau. Nơi này cũng không phải là Thiên Huyền đại lục, chỉ có điều nơi này, chắc cũng gần với Thiên Huyền đại lục. Chính ngươi chậm rãi thăm dò đi. Ngươi bây giờ phải làm, không phải muốn trở lại Thiên Huyền đại lục như thế nào, mà chính là đứng vững gót chân ở thế giới này như thế nào, cũng cấp tốc trưởng thành! Muốn trở lại Thiên Huyền đại lục, phương thức duy nhất chính là trở nên đủ cường đại!

Vân Triệt không hỏi nữa, ngưng mày quan sát bốn phía chung quanh một phen, bước chân thận trọng đi thẳng về phía trước. Hắn không biết vị trí hiện tại của mình là một thế giới như thế nào, thế giới này tồn tại sinh linh như thế nào… Trong những sinh linh này, có sự tồn tại của nhân loại hay không…

Sau khi đi ra mấy dặm, Vân Triệt bỗng nhiên đã nhận ra hơi thở của sinh linh. Chân mày hắn vừa động, bước chân chậm dần, sau khi tới gần, không tiếng động đẩy ra một bụi cỏ cao cao.

Ánh mắt xuyên qua bụi cỏ, ở trong một ao đầm ngăm đen cũng không quá lớn, hắn thấy được hai con hoa ban mãng xà lớn chừng chén ăn cơm, dài hơn hai trượng.

Hai con này cũng không phải mãng xà phổ thông, trên thân thể của bọn chúng, đều phóng thích ra khí tức lực lượng của cảnh giới Địa Huyền, hai con mãng xà hoa ban nổi ở trong ao đầm, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí mang chút mùi hôi lan tràn địch ý thật sâu.

Hai con Địa Huyền thú tự nhiên sẽ không khiến cho Vân Triệt sinh ra hứng thú quá lớn, hắn vừa định rời khỏi, bỗng nhiên… Lại thấy được hai con Địa Huyền mãng xà này mở miệng nói chuyện… Hơn nữa sử dụng còn là ngôn ngữ của nhân loại!

- Ngươi nhìn cái gì!

- Nhìn xem ngươi động!

- Lại nhìn nữa thử xem!

- Thử xem thì thử em!

Sau đó, hai con trăn đánh nhau…

Vân Triệt cũng trố mắt một trận… Huyền thú cao cấp có được linh tính đủ cao, đúng là có thể phát ra ngôn ngữ của nhân loại. Nhưng đây ít nhất cũng phải là Thiên Huyền hậu kỳ, hơn nữa phải là huyền thú cao cấp sống thật lâu. Lúc trước Vân Triệt có được Tuyết hoàng thú thân là Thiên Huyền thú, mà cũng tuyệt đối không có năng lực nói tiếng người.

Mà hai con mãng xà chỉ có lực lượng của Địa Huyền cảnh sơ kỳ, lại có thể phát ra ngôn ngữ của nhân loại, hơn nữa nói còn vô cùng có trật tự!! Nếu không phải Vân Triệt tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe được giọng nói mà nói, hoàn toàn sẽ cho rằng là hai người đang đối thoại với nhau.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment