.
._249__2" class="block_" lang="en">Trang 249# 2
Chương 498: Yêu Hoàng thành
- Nhưng lần này nữ nhi của ta gặp nạn, xét đến cùng vẫn bởi vì tiểu tử này!
Tuy rằng Thiên Hạ Hùng Đồ thu liễm tức giận, nhưng giọng điệu vẫn không hòa dịu:
- Nếu nữ nhi của ta thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta cho dù biết có người cố hết sức châm ngòi, ta cũng muốn khiến cho Vân gia gà chó không yên! Cũng may nữ nhi của ta không có việc gì, chuyện này, ta bỏ qua như vậy, không đi gây sự với Vân Khinh Hồng, nhưng mà…. Vân tiểu tử, lời ta nói với ngươi lúc trước sẽ không thu hồi, về sau không được gặp lại nữ nhi của ta, bằng không, ta nhất định tự tay đánh gãy chân của ngươi! Cút nhanh lên!
- Cha!
Thiên Hạ Đệ Thất nóng nảy:
- Cha cũng đã biết con và Vân ca ca gặp là ám toán, sao còn nói huynh ấy như vậy! Hơi quá đáng! Cha còn như vậy, con thật sự phải tức giận.
- Cha quá đáng? Thất bảo, bỏ qua chuyện ngày hôm nay không nói, con dù sao cũng là công chúa của bộ tộc tinh linh chúng ta, Yêu Hoàng thành nhiều trẻ tuổi tuấn kiệt như vậy, có thể mặc cho con lựa chọn, sao con cứ cố tình coi trọng một…
Thiên Hạ Hùng Đồ chỉ vào Vân Tiêu, khựng một chút, cuối cùng không nói lời khó nghe phía sau ra, mà vung tay một cái:
- Trước kia cha còn có thể mặc cho con tùy hứng, nhưng xảy ra chuyện như vậy, cha tuyệt đối sẽ không để cho con gặp mặt hắn nữa! Vân tiểu tử, ngươi triệt để hết hy vọng đi cho ta! Nữ nhi của ta không phải ngươi có thể hợp.
Thiên Hạ Đệ Nhất, Thiên Hạ Đệ Tam, Thiên Hạ Đệ Lục cũng đều tỏ vẻ chấp nhận thật sâu.
- Cha!!
Thiên Hạ Đệ Thất đẩy Thiên Hạ Hùng Đồ, lùi ra sau một bước, gương mặt tức giận đến đỏ bừng:
- Con lặp lại lần nữa, cả đời này của con đây chỉ thích một mình Vân ca ca, trừ bỏ Vân ca ca, cả đời con đây ai cũng không gả… Hơn nữa đây là chuyện của chính con, không cần mọi người tới quản!
- Thất muội…
Vân Tiêu nhìn nàng, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm, hai tay gắt gao siết chặt, sắc mặt cũng trắng bệch từng trận.
Thiên Hạ Hùng Đồ cũng không hề nhường cho chút nào:
- Thất bảo, bình thường con làm gì, cha đều thỏa mãn con. Nhưng chuyện này tuyệt đối không được. Đây không chỉ là vấn đề tình cảm của cá nhân con, nó còn liên quan đến tương lai và tiền đồ của con… Thậm chí ở trên trình độ nhất định còn liên quan đến danh vọng và tương lai của toàn bộ gia tộc Thiên Hạ chúng ta!
Thiên Hạ Hùng Đồ nặng nề thở dài một tiếng, thả lỏng tư thái:
- Thất bảo, bình thường cha chuyện gì đều theo con, con không thể theo cha một phen sao?
Thiên Hạ Đệ Thất cắn môi, nàng nhìn về phía Vân Tiêu, Vân Tiêu cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người đưa tình nhìn nhau… Khoảng cách giữa bọn họ, chỉ có vài bước xa, nhưng lại bất lực giống như khoảng cách giữa rãnh trời vạn trượng. Hồi lâu, nữ tử tinh linh quật cường này thong thả mà kiên quyết gật đầu:
- Cha, đại ca, tam ca, lục ca, con biết, mọi người khinh thường Vân ca ca, thậm chí còn luôn hèn mọn huynh ấy… Bởi vì xuất thân của huynh ấy! Nhưng mà, xuất thân là lỗi của Vân ca ca sao? Xuất thân và thân phận, chẳng lẽ quan trọng như vậy?
- Con thích Vân ca ca, hoàn toàn không liên quan gì đến xuất thân của huynh ấy. Ở trong mắt con, huynh ấy còn tốt hơn những nhi tử kiêu căng cuồng ngạo của gia tộc trực hệ ngàn vạn lần. Mọi người chắc đều biết đến, Vân gia bởi vì Yêu Vương sống chết không rõ, gia chủ bị phế, lại trước sau đánh mất Yêu Hoàng tỷ và Yêu Hoàng chỉ bảo, chẳng những danh vọng xuống dốc không phanh, hơn nữa người bị trọng tội, không chỉ ban thưởng tài nguyên hàng năm còn ít hơn trước kia mấy lần, hơn nữa ngay cả nơi kỳ ngộ và lịch lãm tốt nhất là “Kim Ô Lôi Viêm cốc” cũng đã không được phép tiến vào. Bên trong gia tộc cũng biến thành càng ngày càng náo động không chịu nổi, khiến cho trong vòng trăm năm thực lực của Vân gia giảm xuống ở trên diện rộng… Nhưng mà, hoàn cảnh như vậy, tài nguyên mỏng manh nhất, hiện giờ Vân ca ca cũng đã là nửa bước Bá Hoàng! Không hề kém hơn các đệ tử trực hệ của nhiều gia tộc, ở trong mắt mọi người thực lực này chỉ có thể coi là miễn cưỡng xứng đáng với “Nhi tử gia chủ”, mọi người biết Vân ca ca vì như vậy mà bỏ ra nỗ lực bao nhiêu sao!!
- Mười mấy năm này tài nguyên mà Vân ca ca thu được, ngay cả một phần mười của nhi tử gia chủ gia tộc khác cũng chưa tới, thậm chí còn ít hơn rất nhiều đệ tử của khác của chính gia tộc mình! Nhưng mà, Vân ca ca chưa bao giờ oán hận, mà trả giá nỗ lực hơn những người kia gấp bội. Đệ tử khác của Vân gia có thể sử dụng Huyền cương, Vân ca ca không thể… Huynh ấy sẽ trả giá nỗ lực vài lần để đền bù chênh lệch này… Tài nguyên ít đến thương cảm, thậm chí không có huyết mạch thiên phú của Vân gia, nhưng Vân ca ca bây giờ có thể không đến hai mươi hai tuổi liền nửa bước Bá Huyền, rất nhanh sẽ đi vào cảnh giới Bá Huyền… Nếu huynh ấy có thể có được tài nguyên giống vậy, con tin tưởng thành tự hiện giờ của huynh ấy, nhất định sẽ không kém lục ca!
Thiên Hạ Đệ Lục: “…”
- Lòng Vân ca ca quá mềm, hơn nữa vĩnh viễn ôn hòa như vậy, ít nhất trên danh nghĩa huynh ấy là thiếu gia chủ Vân gia, nhưng huynh ấy cũng không ỷ lại mà kiêu, càng sẽ không khi dễ người khác, hơn nữa gặp chuyện bất bình, luôn sẽ chủ động chìa tay giúp đỡ… con biết, tất cả chỗ tốt của huynh ấy, mọi người đều sẽ chẳng thèm ngó tới. Nhưng có một chuyện… Khi con gặp phải nguy hiểm, Vân ca ca nguyện ý dùng tính mạng của mình tới bảo vệ con. Tất cả thương tổn trên người Vân ca ca hiện giờ, cũng vì bảo hộ con mà lưu lại, huynh ấy rõ ràng có thể không bị thương tổn chạy trốn, lại tình nguyện mất mạng cũng muốn tạo ra cơ hội chạy trốn cho con… Cho dù như vậy, vẫn còn bị mọi người quở trách và nhục nhã!
Bộ ngực của Thiên Hạ Đệ Thất phập phồng kịch liệt:
- Cha, mấy thanh niên tuấn kiệt theo như lời cha nói kia, bọn họ ai có thể làm được? Một nữ nhân cả đời có thể gặp được một người như vậy, hơn nữa còn là quý mến lẫn nhau, là chuyện may mắn nhất cả đời, mọi người liền nhẫn tâm hủy diệt hạnh phúc lớn nhất đời này của con sao?
Đối mặt với Thiên Hạ Hùng Đồ cường ngạnh, Thiên Hạ Đệ Thất cuối cùng không cách nào tự động kiềm chế, không hề che giấu nói ra hết những lời trong lòng ra. Nhưng lời nói tâm huyết của nàng, lại vẫn không khiến Thiên Hạ Hùng Đồ động dung, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân Tiêu, vẫn chậm rãi lắc đầu:
- Thất bảo, con nói, cha đương nhiên biết, cha cũng từng tuổi trẻ, biết con đang suy nghĩ gì, chính là… Con dù sao cũng là công chúa duy nhất của bộ tộc Thiên Hạ, con có điều kiện tiên thiên mà người khác trăm kiếp đều không thể tu luyện, nhưng cũng bởi vậy, có một số việc nhất định không thể hoàn toàn do bản thân, trước trở về cùng cha đi.
- Con không quay về!
Thiên Hạ Đệ Thất lui bước chân ra phía sau:
- Nếu cha thật sự không cho phép con về sau lại gặp mặt Vân ca ca, con tình nguyện vĩnh viễn không trở về nhà.
- Con…
Cơn tức khó khăn lắm mới áp chế xuống được của Thiên Hạ Hùng Đồ lại “Vụt” phát chạy lên.
- Khụ… Cái kia, Thất muội, có thể nghe ta nói mấy câu không.
Vân Triệt vội vàng lên tiếng trước khi Thiên Hạ Hùng Đồ nổi bão, hắn kéo Thiên Hạ Đệ Thất, nhỏ giọng nói:
- Thất muội, trước theo phụ thân muội trở về đi, hơn nữa đừng tranh cãi ầm ĩ nữa, bên chỗ Vân Tiêu, ta cùng với hắn trở về chỗ Vân gia, trước khi thương thế của hắn tốt lên, ta sẽ không rời đi, cho nên muội không cần lo lắng gì cả.
- Nhưng mà..
Thiên Hạ Đệ Thất nhìn Vân Tiêu, uất ức mà căm giận nói:
- Bọn họ nói Vân ca ca như vậy, còn không cho muội về sau gặp mặt huynh ấy, muội…
- Vậy muội cứ ầm ĩ như thế thì có ích lợi gì?
Vân Triệt lắc đầu:
- Muội vừa mới gặp phải nguy hiểm, phụ thân và huynh trưởng của muội đều đang nổi nóng, tràn ngập oán khí với Vân Tiêu. Hơn nữa nhìn kỹ ra, bọn họ thật sự quan tâm muội đầy đủ, muội vì một Vân Tiêu mà ầm ĩ hung ác như vậy với bọn họ, thậm chí còn uy hiếp không trở về nhà… Đây không thể nghi ngờ khiến cho bọn họ vừa tức giận lại đau lòng, đồng thời sẽ càng thêm phản cảm Vân Tiêu, thuần túy chính là phản hiệu quả, sẽ chỉ khiến khả năng giữa muội và Vân Tiêu trở nên càng thêm xa vời.
- Hả?
Thiên Hạ Đệ Thất cả kinh trong lòng:
- Vậy, muội nên làm gì bây giờ đây?
- Trước trở về với bọn họ, chờ chuyện này qua đi, chậm rãi sẽ đến, tuy rằng phụ thân muội nói bây giờ không để cho muội và Vân Tiêu gặp mặt, nhưng hai người đều ở trong Yêu Hoàng thành, lại là hai người sống sờ sờ, nếu thật sự muốn gặp mặt, bọn họ còn thật sự có thể hoàn toàn ngăn cản sao? Muội và phụ thân của muội tranh cãi hoàn toàn vô dụng, mà nên ôn hòa khuyên bảo, hoặc nũng nịu nhiều chút, lại dùng đủ loại biện pháp nói cho cha muội biết Vân Tiêu tốt đủ loại đối với muội… Thời gian lâu dài, cha muội có lẽ sẽ bất tri bất giác chấp nhận.
Ánh mắt Thiên Hạ Đệ Thất chậm rãi sáng rực lên, sau đó dùng lực gật đầu:
- Ừm, Vân đại ca, muội nghe huynh. Vân ca ca… Huynh phải dưỡng thương cho tốt, muội nhất định sẽ thuyết phục cha.
- Thất muội…
- Vân Tiêu, chúng ta đi thôi.
Vân Triệt bái biệt với mấy người Thiên Hạ Hùng Đồ, sau đó không lưu lại, mang Vân Tiêu lên, lập tức bay về phía Yêu Hoàng thành.
- Đệ Tam, con mang Thất bảo trở về trước, dù sao cũng bị chút nội thương, tốt nhất vẫn an dưỡng vài ngày.
Đợi Thiên Hạ Đệ Tam và Thiên Hạ Đệ Thất rời đi, sắc mặt Thiên Hạ Hùng Đồ chậm rãi chìm xuống:
- Đệ Nhất, thân phận của ba hắc y nhân kia, có đầu mối gì không?
Thiên Hạ Đệ Nhất lắc đầu:
- Lúc con đi, ba hắc y nhân kia đã một chết hai chạy trốn, con ngay cả bóng dáng đều không gặp.
- Nếu đã chết một tên, vậy thi thể kia đâu?
Thiên Hạ Hùng Đồ nói.
- Thi thể bị hai người đào tẩu mang đi, chỉ có điều Vân Triệt dọa lùi bọn họ lại không ngăn cản, có lẽ lười ra tay đi.
Thiên Hạ Hùng Đồ trầm ngâm một phen, sau đó thong thả nói:
- Đệ Nhất, con bây giờ quay lại chỗ kia một chuyến, tìm xem có để lại dấu vết gì không, mặt khác, đã có người chết, cho dù thi thể bị mang đi, máu cũng không thể trừ bỏ sạch sẽ, đi mang một chút máu về, cha nói không chừng có biện pháp… Hừ! Cha ngược lại muốn nhìn xem, là ai có lá gan lớn như thế, dám can đảm ám toán bộ tộc Thiên Hạ ta!
- Được!
Thiên Hạ Đệ Nhất gật đầu, hắn phi thân mà ra, bỗng nhiên lại ngừng lại, nói với Thiên Hạ Đệ Lục:
- Lão lục, sau khi đệ trở về, trước tiên điều tra chi tiết về Vân Triệt một chút, càng chi tiết càng tốt. Lai lịch của người này, cũng tuyệt đối không phải bình thường! Chú ý, hắn không phải là kẻ địch, khi điều tra, đừng quấy nhiễu đến đối phương.
- Đệ đã biết.
Thiên Hạ Đệ Lục gật đầu.
Vân Triệt mang theo Vân Tiêu, tốc độ không nhanh không chậm bay về phía Yêu Hoàng thành, hai người nhìn cửa thành càng ngày càng gần, tâm tư đều đặc biệt phức tạp.
- Vân đại ca, huynh thật sự chỉ có hai mươi hai tuổi sao?
Vân Tiêu bỗng nhiên nhìn hắn nói.
- Tuyệt không gạt người.
Vân Triệt nói:
- Vì sao lại hỏi như vậy.
Vân Tiêu thở ra một hơi, hâm mộ nói:
- Đều là hai mươi hai tuổi, huynh lại lợi hại như vậy, hơn nữa nói lời bỗng chốc có thể bắt được đến trọng điểm, luôn có thể làm cho người ta không tự chủ được mà tin phục… Nếu đệ cũng giống như huynh, phụ thân và các ca ca của Thất muội đều sẽ không chán ghét đệ như vậy đi…
Vân Triệt lắc lắc đầu:
- Ta nào có sắc bén giống như đệ nói. Chẳng qua, gặp ám toán là hai người, bị can thiệp vào cũng là hai người, mà ta chỉ đơn thuần là người ngoài cuộc, cho nên có thể bất cứ lúc nào giữ vững được bình tĩnh… Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đại khái chính là ý tứ này.
- Ha ha!
Vân Tiêu nở nụ cười:
- Vân đại ca chẳng những các phương diện đều rất lợi hại, nhưng lại thật khiêm tốn, thật sự làm cho người ta muốn không bội phục cũng khó khăn… Hơn nữa, rất kỳ quái, đệ đối với người khác luôn sẽ có cảnh giác, nhưng không biết như thế nào, khi nhìn thấy Vân đại ca, đệ lại có một cảm giác thân thiết thật khó hiểu… Đệ nói là thật tâm! Ha ha, có thể là do mị lực nhân cách của Vân đại ca quá mạnh mẽ đi.
Vân Triệt nhìn hắn, mỉm cười, rất chân thành nói:
- Thật ra… Ta cũng vậy.
- Hả?
Vân Tiêu ngẩn ra, sau đó lại ngây ngô nói:
- Vậy chúng ta bây giờ… Có tính là bạn tốt không?
- Chắc là tính đi… Chỉ cần đệ không ghét bỏ mà nói.
- Không ghét bỏ, đương nhiên không ghét bỏ!
Vân Tiêu vội vàng xua tay:
- Vân đại ca nhân vật lợi hại như thế, muốn ghét bỏ, cũng là Vân đại ca ghét bỏ đệ.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã bay đến trên không Yêu Hoàng thành.
- Gia tộc của đệ, ở phía đông thành.
Vân Tiêu chỉ về hướng đông bắc:
- Chính là chỗ tử khí (mây tía) tận trời kia. Nghe nói trăm năm trước, tử khí của Vân gia chiếu rọi nửa bầu trời bao la của Yêu Hoàng thành, nhưng hiện giờ… Haizzz.