.
._251__1" class="block_" lang="en">Trang 251# 1
Chương 501: Lá rụng về cội
- Kim Ô Lôi Viêm cốc kia, bình thường có thể tiến vào sao?
Vân Triệt hỏi.
- Đương nhiên không thể.
Vân Tiêu quả quyết lắc đầu:
- Mỗi một lần tiến vào xong, Kim Ô Lôi Viêm cốc sẽ bị vương tộc Huyễn Yêu đóng cửa, sau đó dùng thời gian năm năm tiến hành tái sinh tài nguyên. Tuy rằng năm năm rất ngắn, nhưng vốn dĩ Kim Ô Lôi Viêm cốc dày đặc đến khủng bố hỏa diễm và lôi vân lực, các loại linh thể, bảo vật dựng dục phi thường nhanh. Thời điểm bình thường, Kim Ô Lôi Viêm cốc tuyệt đối không cho phép tiến vào, bản thân vương tộc Huyễn Yêu cũng không được.
- Hỏa diễm… Lôi vân… Nơi đó có truyền thừa của Kim ô, có hỏa diễm rất bình thường, nhưng vì sao lại sẽ có sự tồn tại của lôi điện?
Vân Triệt nghi ngờ nói.
- Chuyện này, đệ cũng không biết. Giống như điều này vẫn là một câu đố không giải thích được của Kim Ô Lôi Viêm cốc, nghe phụ thân nói, có thể là một chỗ nào đó của Kim Ô Lôi Viêm cốc, tồn tại một huyền thú hệ lôi cường đại nào đó, hoặc là chí bảo hệ lôi, nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi.
Vân Triệt gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bắc của Yêu Hoàng thành. Tuy rằng hắn không biết chỗ của Kim Ô Lôi Viêm cốc, nhưng hắn người mang Phượng hoàng lực, có mẫn cảm vượt xa người thường đối với huyền lực hệ hỏa, một chỗ nào đó ở phía bắc Yêu Hoàng thành, hắn loáng thoáng cảm thấy sự tồn tại của một luồng khí tức hỏa diễm, có lẽ, đó chính là phương hướng của Kim Ô Lôi Viêm cốc.
Thiên Huyền đại lục tổng cộng bảy nước, tứ đại thánh địa siêu việt bảy nước, tự xưng là người thủ hộ, nhưng lại tồn tại siêu nhiên giống như một người chế tài. Còn lãnh thổ của Huyễn Yêu giới vượt qua Thiên Huyền đại lục, nhưng không phân chia bờ cõi, mà lấy vương tộc Huyễn Yêu làm trung tâm. Về cấp bậc thực lực mà nói, Yêu Hoàng thành mà Vân Triệt đang ở hiện giờ, đó là có thể so với tứ đại thánh địa của Thiên Huyền đại lục.
Không hề nghi ngờ, vừa vào trong phạm vi Yêu Hoàng thành, khí tức huyền lực liền trở nên vô cùng nồng đậm. Ở bảy nước Thiên Huyền cực kỳ khó gặp được Vương tọa, ở trong này khắp nơi đều có, ngay cả Bá Hoàng rất thưa thớt vô cùng, cũng tồn tại số lượng lớn. Vân Triệt một đường bay về chỗ Vân gia, trên đường cảm nhận được ít nhất không thấp hơn hai mươi khí tức của Bá Hoàng.
Thế lực khổng lồ của Yêu Hoàng thành, hiển nhiên tiêu biểu.
Nhưng mà, vương tộc Huyễn Yêu giao phong với Thiên Huyền đại lục, cuối cùng lấy vương tộc Huyễn Yêu bị thiệt thòi lớn mà chấm dứt, hơn nữa thủy chung không có hành động báo thù… Giống như, trên thực lực tổng hợp lại, vương tộc Huyễn Yêu suy cho cùng ít nhiều gì vẫn kém hơn tứ đại thánh địa.
- Sắp đến, đại môn phía trước lóe ra ánh sáng tím là đến.
Vân Tiêu chỉ hướng phía trước ở dưới.
Vân gia lớn không tưởng tượng được, độ lớn nhỏ của nơi ở gia tộc kia đừng nói so ra kém Phượng Hoàng thần tông, thậm chí ngay cả Phần Thiên môn bị hắn hủy diệt cũng không bằng, đây cũng ngoài dự đoán trước của Vân Triệt. Nhưng nghĩ đến gia gia thân sinh và phụ thân thân sinh của mình hình như cũng chỉ có một nhi tử, hắn lại theo bản năng nghĩ đến… Chẳng lẽ vì sự tồn tại của Huyền cương mà gặp phải trời ghét, bị hạn chế năng lực sinh sản?
Đến trên không chủ môn Vân gia, Vân Triệt mang theo Vân Tiêu chậm rãi hạ xuống, nhìn gia môn gần trong gang tấc, quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn, nhưng từ trong mắt Vân Tiêu Vân Triệt vẫn cảm thấy được sắc thái do dự chợt lóe lên.
- Vân đại ca, cái kia…
Vân Tiêu do do dự dự nói:
- Tuy rằng trên danh nghĩa đệ là thiếu gia chủ của Vân gia, nhưng mà… Nhưng mà đại đa số người dường như đều không hề yêu thích đệ, cho nên nếu như có người không lễ phép mà nói, Vân đại ca cũng đừng chấp nhặt.
Trong lòng Vân Triệt khẽ động, gật gật đầu:
- Ừm, ta đã biết. Yên tâm đi, mục đích chủ yếu ta tới nơi này chính là bái kiến Vân gia chủ, chuyện khác, đều không quan trọng.
Vân Triệt đi theo Vân Tiêu tiến vào trong đại môn Vân gia. Khoảnh khắc khi bước vào chủ môn, cảm xúc của Vân Triệt như trước không bị khống chế kịch liệt phập phồng một chút. Mảnh đất ở dưới chân, không khí nơi chóp mũi, tất cả ở trước mắt, đều xa lạ như vậy, chỗ này, đời này là lần đầu tiên hắn đặt chân, nhưng nơi này, lại là nơi gia tộc chân chính của hắn, huyết mạch chảy xuôi trên người hắn, chính là đến từ nơi này. Phụ thân thân sinh, mẫu thân thân sinh của hắn… Cũng đều ở trong này…
Ta… Thật sự… Về tới chỗ này…
Thương tổn trên người Vân Tiêu rất nặng, nhưng hắn hiển nhiên không muốn để cho người trong gia tộc phát hiện ra được hắn bị thương, khi tiến vào đại môn nỗ lực bình ổn sắc mặt, sống lưng thẳng tắp. Nhưng vừa mới tiến vào đại môn, một nam tử thanh niên chừng hai ba mươi tuổi ngay mặt đi tới, hắn vừa nhìn thấy Vân Tiêu, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười khiến cho người ta ghét:
- Ôi! Đây chẳng phải là đại thiếu gia chủ Vân Tiêu sao, ngày hôm nay sao lại trở về sớm như vậy? Là ở bên ngoài không tìm được thú vui gì hay là sao… Hả?
Người nam tử thanh niên này lập tức phát hiện ra thương thế của Vân Tiêu, ánh mắt liền khựng lại, sau đó cười ha hả vui sướng khi người gặp họa:
- Ha ha ha ha! Ta nói mà, hóa ra là bị thương! Ngươi đây là luận bàn với công tử nhà nào rồi? Chậc chậc, ngươi dù sao cũng là thiếu gia chủ trên danh nghĩa của Vân gia ta, luận bàn với người khác bị thua, còn bị thương thành dáng vẻ đáng thương như vậy, rất ném mặt mũi của Vân gia ta đó.
Người này nói lời đặc biệt ác độc chói tai với Vân Tiêu, trong miệng kêu “Thiếu gia chủ”, nhưng lại không hề có một chút tư thái đặt hắn vào trong mắt, ngay cả ánh mắt đều đầy rẫy đùa cợt và châm chọc. Hai tay Vân Tiêu nắm thật chặt, cũng cố nén không để ý đến người này, trực tiếp nói với Vân Triệt:
- Vân đại ca, đừng để ý đến hắn, đệ dẫn huynh đi gặp phụ thân đệ.
Nói xong, Vân Tiêu kéo Vân Triệt, trực tiếp đi vòng qua bên người nam tử thanh niên. Gặp phải giống như vây, hắn thừa nhận nhiều lắm, gần như đã thành dáng vẻ chết lặng và quen thuộc, những năm này, hắn rèn luyện nhiều nhất, chính là nhẫn… Cho dù không vì mình, cũng phải vì phụ thân mẫu thân.
Vân Tiêu rời đi, người nam tử thanh niên này lại nhất quyết không tha, nghiêng người đi đến, cười lạnh vô cùng khinh miệt:
- Hả? Đại thiếu gia chủ, đây là nhân tình ngươi tìm được từ nơi nào vậy? Da mịn thịt mềm, ngay cả chính ta cũng muốn sờ một phen. Xem ra đại thiếu gia chủ cuối cùng biết không thể ăn một miếng thịt thiên nga của tộc tinh linh, đổi sang chơi tiểu bạch kiểm rồi… Nói đi nói lại, so với mộng tưởng hão huyền ăn thịt thiên nga, nuôi tiểu bạch kiểm còn chân thật hơn, ha ha ha ha!
Bước chân của Vân Triệt chợt dừng lại… Đây cũng không phải là trào phúng, mà là nhục nhã vô cùng ác độc. Nghe lời Vân Tiêu nói, còn có thái độ của người gia tộc Thiên Hạ đối với hắn, Vân Triệt chỉ biết mặc dù Vân Tiêu treo danh hào thiếu gia chủ bên cạnh, nhưng cuộc sống trong gia tộc cũng không phải tốt như vậy, ngược lại không nghĩ rằng lại ác liệt đến mức độ này.
Vân Tiêu có thể nhịn, nhưng không có nghĩa là hắn có thể nhịn! Nếu hắn cứ nhịn như vậy, hắn cũng không phải là Vân Triệt!
Ngay khi Vân Triệt sắp quay người, một giọng quát to trong trẻo từ phía sau truyền đến:
- Vân Hạo! Sao ngươi có thể vô lễ với thiếu gia chủ như thế! Còn không mau nhận lỗi với thiếu gia chủ!
Lực chú ý của Vân Triệt bị dời đi, nhìn về phía phát ra âm thanh. Một nam tử thanh niên bạch y giống như mây đi tới bên này, hắn nhìn qua chừng hai mươi lăm tuổi, giữa trán anh khí bừng bừng, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng khí tức huyền lực trên người lại vô cùng nồng đậm, ít nhất còn thắng được nửa bước Bá Hoàng của Vân Tiêu mười lần.
- A… Tâm Nguyệt ca!
Nhìn thấy người này, Vân Hạo mới vừa bày sắc mặt đáng ghê tởm với Vân Tiêu khi trước, giống như chó xù nghênh đón:
- Tâm Nguyệt ca muốn ra cửa sao? Tiểu đệ rất ít khi nhìn thấy Tâm Nguyệt ca ra cửa giờ này.
- Hừ!
Nam tử thanh niên lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm vào hắn, quát lớn:
- Không nghe thấy lời ta mới vừa nói sao! Còn không nhanh chạy tới nhận lỗi với thiếu gia chủ!
Vân Hạo rụt rụt cổ, nhưng cũng không dám cãi lại, mặt nhìn về phía Vân Tiêu, cắn chặt răng, liền định cúi đầu. Vân Tiêu vội vàng khoát tay:
- Tâm Nguyệt ca, không cần, Vân Hạo chính là chỉ đùa một chút, không có việc gì.
- Đúng đúng đúng, ta chỉ đùa một chút.
Vân Hạo vội vàng cười hì hì gật đầu, sau đó còn âm thầm đưa mắt liếc Vân Tiêu, vẻ mặt coi như ngươi thức thời.
Vân Triệt: “…”
- Hừ!
Nam tử thanh niên lại hừ lạnh:
- Thiếu gia chủ ôn hòa rộng lượng, các ngươi thứ đồ không có mắt này lại mỗi ngày ỷ thế khi dễ… Lại tiếp tục như thế cho ta xem, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!
- Tâm Nguyệt ca giáo huấn rất đúng, lần sau tuyệt đối không dám.
Vân Hạo cợt nhả đáp ứng, sau đó lui về phía sau nam tử, lại cho Vân Tiêu một ánh mắt nhe răng cười lạnh.
Vẻ mặt nam tử thanh niên hòa dịu, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nói với Vân Tiêu:
- Vân Tiêu đệ, lần sau lại có người khi dễ đệ, đừng nén giận… Hả? Nhìn dáng vẻ của đệ… Đệ bị thương? Sao lại thế này?
Vân Tiêu vội vàng lắc đầu, nói:
- Không có việc gì, không phải là thương tổn gì quá nghiêm trọng, mười ngày nửa tháng sẽ tốt rồi, Tâm Nguyệt ca đừng để trong lòng.
Nam tử thanh niên cũng không tiếp tục hỏi tới cùng, thân thiết nói:
- Dáng vẻ của đệ, thấy thế nào đều không giống như là vết thương nhỏ, nhanh chóng đi điều trị một chút đi… Đúng rồi.
Ánh mắt hắn chuyển về phía Vân Triệt:
- Vị này là?
- Đây là bằng hữu đệ mới quen, Vân Triệt.
Vân Tiêu giới thiệu nói, khi đối mặt với người trước mắt này, ánh mắt của hắn rõ ràng rất thoải mái:
- Vân đại ca, vị này là tộc huynh của đệ, Vân Tâm Nguyệt.
Vân Triệt gật gật đầu, chào hỏi qua.
- Hả? Vị huynh đệ này cũng họ Vân? Vậy thật sự là rất trùng hợp.
Vân Tâm Nguyệt ôm quyền về phía Vân Triệt:
- Khó có được thấy Vân Tiêu đệ dẫn bằng hữu về, nói vậy Vân Triệt huynh đệ nhất định là nhân trung chi long. Ngày khác có nhàn rỗi, chờ mong có thể kết giao một phen.
- Đúng thế, Vân đại ca ngược lại rất lợi hại!
Trên mặt Vân Tiêu lộ vẻ kiêu ngạo nói, hắn nhìn thấy từ xa xa có mấy người đang đi tới bên này, vội vàng nói:
- Tâm Nguyệt ca, đệ có việc muốn đi gặp phụ thân đệ, trước hết xin lỗi không tiếp được nữa, cám ơn Tâm Nguyệt ca lại một lần nữa giải vây giúp đệ.
- Đi đi.
Vân Tâm Nguyệt nhàn nhạt mà cười.
Ánh mắt Vân Triệt quét nhẹ liếc về phía Vân Tâm Nguyệt, xoay người sang chỗ khác, đi theo Vân Tiêu đến chỗ phụ thân Vân Tiêu ở. Mà khi hắn đi ra vài bước, phía sau, đột nhiên đảo qua một ánh mắt lạnh lẽo giống như băng trong chớp mắt.
Chân mày Vân Triệt khẽ động, nhưng bước chân lại không dừng lại.
Sát khí!!
Đây là thứ mà Vân Triệt tuyệt đối sẽ không nhận sai!
Hơn nữa tia sát khí này không phải nhằm vào Vân Tiêu… Mà nhằm vào chính mình!
Bản thân rõ ràng lần đầu tiên tiến vào Vân gia, trước đó trừ bỏ Vân Tiêu, chưa từng gặp người Vân gia nào, thậm chí cho tới bây giờ chưa từng đi tới Yêu Hoàng thành, người quen biết cộng lại không cao hơn hai bàn tay, tại sao lại có người sinh ra sát khí như vậy với mình?
Bản thân hôm nay mới gần tới Yêu Hoàng thành, làm ra chuyện… Hình như cũng chỉ có một chuyện như vậy…
Như vậy, chỉ có một khả năng!
- Vân Tiêu, Vân Tâm Nguyệt kia là loại người như thế nào? Uy tín của hắn hình như còn cao hơn đệ thiếu gia chủ này nhiều.
Vân Triệt bỗng nhiên mở miệng nói.
Vân Tiêu gãi gãi đầu, hơi bất đắc dĩ và cười xấu hổ:
- Uy tín của Tâm Nguyệt ca đương nhiên còn cao hơn đệ. Phụ thân của huynh ấy, là thất trưởng lão Vân Ngoại Thiên mạnh nhất trong ba mươi sáu trưởng lão của Vân gia, mà chính huynh ấy, cũng là người mạnh nhất trong một thế hệ này của Vân gia, năm nay mới hai mươi bảy tuổi, cũng đã là Bá Huyền cảnh cấp bốn, hơn nữa thức tỉnh Huyền cương màu xanh duy nhất trong một thế hệ này, hơn nữa Huyền cương, trong ngang cấp chưa từng có đối thủ, thậm chí có năng lực chiến đấu một trận với Bá Huyền cảnh cấp năm. Huynh ấy được gọi là hy vọng quật khởi của Vân gia, hơn nữa trong gia tộc đều lan truyền huynh ấy là người có tư cách nhất trở thành đời tiếp theo…
Nói tới đây, giọng Vân Tiêu im bặt, chỉ có điều Vân triệt đủ để đoán được lời hắn không nói ra miệng là cái gì.
- Nhìn qua đệ có ấn tượng rất tốt đối với y?
Vân Triệt hỏi một vấn đề giống như râu ria.
- Ừm.
Vân Tiêu gật đầu:
- Tâm Nguyệt ca chẳng những thiên tư cực cao, hơn nữa tính tình rất ôn hòa, đệ bởi vì một vài chuyện về huyết mạch, mà thường xuyên nhận lấy đủ loại chê trách, cười nhạo, khi dễ, nhưng Tâm Nguyệt ca chưa bao giờ sẽ cười nhạo đệ, ngược lại thường xuyên giải vây vì đệ, thậm chí ra tay giáo huấn người khi dễ đệ, đệ luôn luôn thật cảm kích huynh ấy.
- Bởi vì một vài chuyện về huyết mạch? Là có ý tứ gì?
Vân Triệt liếc mắt hỏi.
Trên mặt Vân Tiêu trong lúc vô tình nói lỡ miệng lộ ra một chút hoảng loạn:
- Không… Không có gì, chỉ là một vài chuyện.
Vân Triệt không hỏi tới, mà hỏi ngược lại:
- Có phải đệ cũng cảm thấy, y thật thích hợp trở thành gia chủ Vân gia đời tiếp theo không?
Vân Tiêu hoàn toàn không ngờ Vân Triệt thế mà lại thẳng thắn hỏi ra một vấn đề như vậy, hắn hơi sững sờ, cười khổ một tiếng:
- Tuy rằng, đệ treo danh hào thiếu gia chủ bên người, nhưng huynh cũng thấy đấy, danh hào này ở trên người đệ, chỉ là chê cười, bàn về thực lực, bàn về lực tin phục, còn có quan trọng nhất… Tóm lại, đệ biết tương lai của mình không có khả năng trở thành gia chủ. Nếu như là Tâm Nguyệt ca mà nói, đệ nghĩ đệ cũng sẽ thật ủng hộ. Nói không chừng Tâm Nguyệt ca thật sự là hy vọng quật khởi một lần nữa của Vân gia chúng ta.
Vân Triệt liếc mắt nhìn hắn thật sâu, cười như không cười nói:
- Vân Tâm Nguyệt này, thật đúng là không đơn giản.
- Đương nhiên không đơn giản! Nhưng huynh ấy là người đệ nhất hoàn toàn xứng đáng trong một thế hệ này của Vân gia chúng ta, ngay cả người của vương tộc Huyễn Yêu, đều đặc biệt xem trọng huynh ấy.
Vân Tiêu hơi tự hào nói.
Lại không biết, “Không đơn giản” trong lời nói của Vân Triệt, và “Không đơn giản” trong miệng của hắn, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.