Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 501 - Chương 502: Hiểu Nhau Không Cần Nói

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_502" class="block_" lang="en">Trang 251# 2

 

 

 

Chương 502: Hiểu nhau không cần nói



- Vân Tiêu, hỏi đệ một vấn đề có khả năng thất lễ.

Vân Triệt nhìn Vân Tiêu, nghiêm mặt nói:

- Bình thường đệ và Thất muội gặp nhau, đều dùng phương thức giống như vậy để lén lút gặp nhau sao?

- A…

Vân Tiêu bị hỏi trở tay không kịp, trên mặt lộ ra xấu hổ, sau đó lại hoàn toàn ảm đạm, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Huynh cũng thấy đấy, gia tộc Thiên Hạ vốn khinh thường đệ, mà Thất muội lại là công chúa duy nhất của bộ tộc Thiên Hạ, là minh châu tôn quý nhất của cả bộ tộc tinh linh, bọn họ cảm thấy đệ vốn không xứng với Thất muội, nếu Thất muội thật sự cùng với đệ, thậm chí sẽ làm hư thanh danh của toàn gia tộc bọn họ. Lúc ban đầu bọn họ kịch liệt phản đối, nhưng tính tình của Thất muội tương đối kiên cường, sau này bọn họ liền nghiêm lệnh cấm đệ và Thất muội có tiếp xúc. Đệ mà Thất muội muốn gặp mặt liền trở nên càng ngày càng khó. Trong suốt thời gian cả một năm gần đây, chúng đệ mới vụng trộm gặp nhau ba lần, mỗi lần đều phải rời xa ít nhất hơn năm mươi dặm, để tránh bị người phát hiện… Còn có không đến ba tháng, chính là đại điển trăm năm tại vị của tiểu Yêu Hậu, mười hai gia tộc thủ hộ đều đang bận rộn vì chuyện này, đệ và Thất muội mới thật không dễ dàng tìm được một cơ hội có thể gặp nhau, lại không nghĩ rằng…

Vân Triệt nâng tay lên sờ cằm, vừa suy tư vừa nói:

- Chuyện đệ đi gặp Thất muội, trừ hai người ra, còn có những người khác biết… Hoặc là nhìn thấy không.

- Không có, khẳng định không có.

Vân Tiêu thật khẳng định lắc đầu:

- Đệ tuyệt đối không dám để cho bất cứ kẻ nào biết được, bởi vì chẳng những gia tộc Thiên Hạ bên kia, ngay cả chính gia tộc của đệ, đều vốn không nhìn được đệ và Thất muội, thậm chí nhạo báng sau lưng, đệ cho dù không để ý đến bản thân, cũng phải lo nghĩ cho Thất muội, chắc chắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào biết. Thất muội cũng nhất định không nói cho bất kỳ ai khác.

- Đệ và Thất muội bị tập kích, hơn nữa đối phương không ngừng làm che giấu hoàn chỉnh, mục tiêu cũng đặc biệt rõ ràng, hiển nhiên là có chuẩn bị thật sự đầy đủ.

Vân Triệt thong thả nói:

- Nếu không phải biết trước chuyện hai người sẽ hẹn gặp nhau ở đó, vốn không đến mức chuẩn bị đầy đủ như vậy… Nếu như đệ đã xác định chuyện này chỉ có hai người biết được như vậy, thế thì khả năng lớn nhất chính là… Khi đệ truyền âm cho Thất muội, bị người gần đó nghe được. Cũng giống như Thất muội, khi đệ truyền âm cho nàng, đã bị lục ca của nàng nghe được.

- Hả?

Vân Tiêu ngẩn ra, sau đó lại càng thêm dùng sức lắc đầu:

- Chuyện này càng không có khả năng. Khi đệ truyền âm vẫn đang ở trong viện của mình, có bị người khác nghe được hay không. Cho dù thật sự có người âm thầm nghe được, vậy cũng chỉ có khả năng là người của Vân gia chúng ta… Vân gia chúng ta và gia tộc Thiên Hạ chưa từng có oán hận lớn gì, hơn nữa dưới trạng thái sa sút ngay trước mắt, tuyệt dối không muốn đắc tội bất kỳ một gia tộc nào, làm sao có thể sẽ làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa tuy rằng ba hắc y nhân kia đều che giấu huyền công, nhưng nếu như bọn họ tu luyện là huyền công của Vân gia chúng ta, đệ vẫn như cũ có thể thật dễ dàng nhận ra.

“…” Vân Triệt gật gật đầu, hơi trầm mặc, giống như đăm chiêu, sau đó thần thái thoải mái nói:

- Có lẽ vậy… Thôi, trước đừng nghĩ tới chuyện này, bên chỗ gia tộc Thiên Hạ kia khẳng định còn để tâm chuyện này hơn chúng ta. Để cho bọn họ đi thăm dò là được.

- Chỉ có điều, ta còn có nghi vấn lớn hơn nữa… Vân Tiêu, tuy rằng trước mắt Vân gia suy sụp nghiêm trọng, nhưng ít nhất đã từng cực thịnh một thời, mà đệ, cũng ít nhất là thiếu gia chủ trên danh nghĩa của Vân gia, với gia thế, thân phận như vậy mà nói, đệ và Thất muội rõ ràng là môn đăng hộ đối, a không đúng! Hẳn là đệ nên cao hơn Thất muội một phần. Lui một bước mà nói, cho dù phụ thân của đệ không phải là gia chủ, mà là một trưởng lão bình thường, bọn họ cũng không đến mức phản đối kịch liệt như thế… Thậm chí còn lên đến vấn đề vinh dự của gia tộc.

Sắc mặt của Vân Tiêu nhất thời cứng đờ.

Vân Triệt liếc nhìn thần sắc của Vân Tiêu, tiếp tục nói:

- Mặt khác, ngay cả thái độ của người Vân gia đệ đối với đệ cũng có phần quá mức không tầm thường, giống như Vân Hạo trước đó, y đối với đệ đâu chỉ không tôn trọng, quả thật chính là khắp nơi ngôn ngữ châm chọc và nhục nhã, nhưng nhìn dáng vẻ của đệ, lại giống như đối đãi như vậy đã thành thói quen… Bỏ qua thân phận thiếu gia chủ của đệ không nói, ít nhất ngoại công của đệ, còn là đương gia Mộ gia, dù như thế nào đệ cũng không nên ở Vân gia lưu lại đến tình cảnh này… Trong này, có phải có ẩn tình gì không?

Bước chân của Vân Tiêu hơi khựng lại, cúi đầu, trên mặt lộ ra chua xót thật sâu.

Vân Triệt ngượng ngùng cười:

- Ta hình như hỏi vấn đề không nên hỏi… Xin lỗi, đệ đừng để ở trong lòng.

- Không.

Vân Tiêu lại chậm rãi lắc đầu, lúc hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt đã đủ bình tĩnh:

- Đổi lại là ai, nhìn thấy tình cảnh bình thường của đệ, đều sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Thật ra, đủ loại tin đồn về đệ, ở trong Yêu Hoàng thành gần như người người đều biết đến, Vân đại ca, huynh đã cứu đệ một mạng, còn coi đệ như bằng hữu, đệ cũng không cần thiết phải giấu giếm điều gì với huynh, đệ sở dĩ người người không muốn gặp, là vì… Bởi vì đệ từ nhỏ đến lớn, ở trong miệng người khác, đều là một “Dã chủng nhặt được”.

Vân Triệt liếc mắt:

- Có ý tứ gì?

Vân Tiêu cười thảm một tiếng:

- Vân gia vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng chính là năng lực Huyền cương có một không hai trước kia là năng lực hạch tâm duy nhất trong mười hai gia tộc thủ hộ. Nhưng trên cánh tay của đệ, lại thủy chung không cách nào sáng lên ấn ký Huyền cương. Sau khi huyền lực của đệ đạt tới Thiên Huyền cảnh, cũng vẫn như cũ không cách nào thức tỉnh Huyền cương.

- Ở Vân gia, chỉ cần lấy năng lực huyền mạch dẫn đường, vào năm tuổi là có thể sáng lên ấn ký Huyền cương trên cánh tay, sau đó căn cứ vào màu sắc của ấn ký Huyền cương, đến chia ra thiên phú này có cần bồi dưỡng trọng điểm hay không. Sau khi huyền lực tới Thiên Huyền cảnh, Huyền cương sẽ thức tỉnh, từ đó liền có thể được triệu hoán ra. Đây là năng lực huyết mạch của Vân gia, chỉ cần có huyết mạch Vân gia, liền nhất định sẽ có Huyền cương lực… Chưa từng có ngoại lệ.

- Nhưng đệ, lại thủy chung không có. Mà, cũng rõ ràng chứng minh đệ không có huyết mạch Vân gia… Ở Vân gia, thậm chí toàn bộ Yêu Hoàng thành, thậm chí trong nhận thức của Huyễn Yêu giới, đây đều là một chứng minh giống như sắt thép.

Vân Triệt: “…”

- Tin tức đệ không có ấn ký Huyền cương, vào lúc đệ năm tuổi ấy, không biết bị ai truyền ra ngoài, truyền ra khắp toàn thành đều biết, sau này khi đệ đến cảnh giới Thiên Huyền không cách nào triệu hồi ra Huyền cương, tức thì lại bị bốn phía tuyên dương, khoảng thời gian kia, toàn bộ Yêu Hoàng thành đô vẫn truyền khắp đệ không phải là nhi tử của cha nương… Mà nghiêm trọng nhất chính là, khi đệ còn nhỏ, là được cha nương mang từ Thiên Huyền đại lục về… Yêu Hoàng và tiểu Yêu Hoàng đều chết ở trong tay người của Thiên Huyền đại lục, Yêu Hoàng tỷ và Luân hồi kính cũng bởi vì Thiên Huyền đại lục xâm nhập mà đánh mất, Yêu Hoàng thành vẫn luôn hận Thiên Huyền đại lục thấu xương, đệ “Dã chủng đến từ Thiên Huyền đại lục” này, đi tới chỗ nào, đều sẽ nhận được mắt lạnh, miệt thị, thậm chí vũ nhục và thù hận…

Vân Tiêu không nói thêm gì nữa, Vân Triệt yên lặng nghe, hắn có thể cảm nhận được năm đó Vân Tiêu đi đến như thế nào… Trước mười sáu tuổi, hắn bởi vì huyền mạch tàn phế, vẫn luôn trôi qua trong cười nhạo và miệt thị của người ta. Mà Vân Tiêu còn không chịu nổi hơn hắn, thứ phải thừa nhận, còn trầm trọng hơn hắn rất nhiều…

Cũng bởi vì, hắn rất hiểu những năm này Vân Tiêu nên có tâm tình như thế nào… Hai người bọn họ, đều là người bị vận mệnh trêu cợt.

Huyễn Yêu giới không có lý do gì không thù hận Thiên Huyền đại lục, Vân Tiêu này vô cùng có khả năng là người thuộc về Thiên Huyền đại lục, sao lại được người ở đây ưa thích… Cho dù hắn treo danh hào thiếu gia chủ Vân gia bên người. Mà đường đường gia tộc Thiên Hạ, sao lại cam nguyện gả công chúa duy nhất cho một người như vậy, kia đúng là không phải chỉ vì vấn đề tôn ti thân phận, mà thật sự dính dáng đến thanh danh và tôn nghiêm…

Có lẽ, nếu không phải Vân gia, chuyện huyết mạch của Vân Tiêu, còn có thể giấu giếm được, nhưng kỳ lạ là Vân gia… Huyền cương, là bằng chứng không cho cãi lại.

- Cha nương đệ… Bọn họ đối xử với đệ tốt chứ?

Vân Triệt thả lỏng giọng hỏi.

- Cha nương đối xử rất tốt với đệ.

Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt thoáng qua ấm áp:

- Bởi vì Huyền cương, ngay cả bản thân đệ đều chất vấn thật sâu huyết mạch của mình, nhưng cha nương nói, đệ chính là nhi tử thân sinh của bọn họ. Đối mặt với chất vấn giống như dời núi lấp bể, bọn họ chưa bao giờ thừa nhận, hơn nữa từ nhỏ đến lớn muốn vàn trân trọng đệ, không nỡ để cho đệ nhận lấy một chút ủy khuất. Bằng không, lấy thù hận của Yêu Hoàng thành đối với Thiên Huyền đại lục, đệ có lẽ đã không có khả năng sống được tới ngày nay.

- Cho nên, vì cha nương của đệ, đệ liều mạng tu luyện, hơn nữa cam chịu thừa nhận tất cả chê trách và đối đãi không công bằng, không hề phản kháng?

Vân Triệt nói.

Thiên Hạ Đệ Thất từng nói, Vân Tiêu từ nhỏ đến lớn đều không được quá nhiều tài nguyên, mà hắn lấy tư chất bình thường, tài nguyên thiếu thốn, vẫn vào lúc hai mươi hai tuổi, tu luyện tới nửa bước Bá Huyền! Như vậy ở bảy nước Thiên Huyền, đã là thành tựu cấp bậc cao nhất, thậm chí còn muốn vượt qua Phượng Hi Lạc kia từng được gọi là người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi của bảy nước!

Có thể nghĩ, những năm này, về mặt tu luyện hắn nỗ lực cỡ nào… Hoặc có thể nói là liều mạng.

- Ừm.

Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, hơi cắn răng nói:

- Đệ là tôn tử của Yêu Vương, là nhi tử của Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu… Đệ tuyệt đối không để cho bọn họ mất mặt, càng sẽ không chọc ra phiền toái cho họ. Tương lai, nếu thật sự đều thời khắc tình cảnh gian nan, đệ cho dù phải liều mạng, cũng muốn dùng lực lượng đi thủ hộ tốt cho cha nương đệ!

Nói tới đây, hắn chú ý tới ánh mắt của Vân Triệt hơi khác thường, thần sắc hắn cứng đờ, bất an nói:

- Vân đại ca, có phải huynh cũng bởi vì vậy… Mà khinh thường đệ không?

- Đương nhiên sẽ không.

Vân Triệt không hề do dự chút nào lắc đầu:

- Ngược lại, ta càng thêm bội phục đệ, thậm chí… Ta thật sự phải nên cảm kích đệ.

- Hả? Cảm kích đệ?

Vân Tiêu sửng sốt.

- Ha ha.

Vân Triệt bật cười lớn, đặt tay lên trên vai Vân Tiêu:

- Vân Tiêu, chờ gặp Vân tiền bối xong, chúng ta liền kết bái huynh đệ có được không?

- A… A a a a?

Vân Tiêu há to mồm, vẻ mặt khó mà tin được:

- Kết… Kết bái huynh đệ? Đệ đệ đệ… Đệ và… Vân đại ca?

- Đúng vậy.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Được rồi, ta đột nhiên nói như vậy, đúng thật là hơi đường đột, nếu đệ không nguyện ý, trước cứ thôi.

- Không không không không… Không phải không phải!

Vân Tiêu vội vàng xua tay, kích động đến nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:

- Chuyện này này… Vân đại ca lợi hại như vậy, mà đệ… Huynh cũng nhìn thấy nghe thấy được, đệ vốn… Đệ người như vậy, sao lại xứng với Vân đại ca…

- Nói như vậy, đệ cũng tự nhận không xứng với Thất muội rồi?

Vân Triệt xen vào lời của hắn.

- Đệ…

- Đừng tự coi nhẹ mình.

Vân Triệt vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt kiên định mà thành khẩn:

- Đệ xứng đôi với Thất muội, xứng đôi với thân phận thiếu gia chủ Vân gia, càng xứng kết bái huynh đệ với ta. Những năm này, rất nhiều chuyện, đều là một mình đệ yên lặng gánh vác, sau khi kết bái, chúng ta tự nhiên muốn có nạn cùng chịu, có chuyện, ta sẽ cùng đệ gánh vác. Đệ muốn ở cùng một chỗ với Thất muội, ta sẽ giúp đỡ đệ cùng nhau nỗ lực, đệ muốn thủ hộ tốt cho cha nương đệ, ta sẽ cùng đệ cùng nhau thủ hộ, nếu như lại có người khi dễ đệ và cha nương của đệ… Ta sẽ thay mọi người, cùng nhau đòi lại cả nợ mới nợ cũ!

Ánh mắt Vân Tiêu rung chuyển, tình cảm ở trong rung động thật lâu không cách nào bình tĩnh lại. Hắn một đường trưởng thành, mỗi ngày đều sống trong ánh mắt khác thường của người khác, thân phận nghe giống như tôn quý, nhưng đừng nói công tử của gia tộc khác, ngay cả gia bộc của Vân gia, đều không nguyện tiếp cận với hắn. Giọng nói, và ánh mắt kiên định của Vân Triệt, đánh sâu vào tâm linh của hắn không thể nghi ngờ là quá mức vĩ đại. Hắn vừa mở miệng, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào:

- Vân đại ca, đệ…

Vân Triệt biết, mình và Vân Tiêu dù sao cũng là ngày đầu tiên gặp nhau, bỗng nhiên nói ra lời nói này, đổi lại là ai, đều trong khoảng thời gian ngắn khó mà tiêu hóa được, hắn cười cười nói:

- Trước dẫn ta đi gặp Vân tiền bối đi, chuyện khác, qua rồi lại nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment