Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 502 - Chương 503: Vân Khinh Hồng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_503" class="block_" lang="en">Trang 252# 1

 

 

 

Chương 503: Vân Khinh Hồng



Vân gia cũng không lớn, đi không bao lâu, Vân Tiêu liền dừng bước ở trước một đình viện lịch sự tao nhã.

Vân Tiêu nghiêng người nói:

- Nơi này là chỗ ở của cha đệ, bởi vì thân thể, ông rất ít ra ngoài, lúc này, ông chắc đang ở bên trong.

Viện này không lớn, làm nơi ở của gia chủ, nhìn qua cũng không có chỗ nào khác nhau dễ thấy với đình viện chung quanh, ánh mắt Vân Triệt nhìn lướt qua chung quanh, dấu chân người ở nơi này rất thưa thớt, hiển nhiên bình thường đều có rất ít người đến. Mà chỗ ở của một gia chủ gia tộc hiển hách, vốn phải là nơi thường xuyên được đặt chân đến cửa.

- Chúng ta vào đi thôi.

Vân Tiêu chậm rãi điều chỉnh khí tức, khiến sắc mặt của mình trở nên dễ nhìn một chút, lại đưa tay sờ sau lưng, sau khi xác nhận trên quần áo mới đổi không dính vết máu mới xem như yên lòng, hắn đi về phía trước hai bước, khi vừa định bước vào viện, lại phát hiện Vân Triệt không cùng đi tới, hắn chỉ chớp mắt, liền nhìn thấy ánh mắt Vân Triệt đang nhìn chằm chằm vào phía trước, giống như có lẽ đã thất thần.

- Vân đại ca, sao vậy?

Vân Tiêu nghi vấn nói.

Vân Triệt hồi hồn lại, sau đó nhàn nhạt lắc đầu:

- Không có gì, chúng ta vào đi thôi… Hi vọng sẽ không quấy rầy đến phụ thân đệ nghỉ ngơi.

- Sẽ không đâu, cha đệ bình thường sẽ không nghỉ ngơi vào lúc này.

Vân Tiêu mỉm cười nói, sau đó lại nhỏ giọng nhắc nhở một câu:"Ngàn vạn lần đừng nói với cha đệ là thương thế của đệ rất nặng, bằng không cha nương đã biết, nhất định sẽ mấy ngày ngủ không yên ổn.

- Ừm.

Vân Triệt đáp ứng một tiếng, nâng bước đi phía trước, ngay cả Vân Tiêu, đều nhìn ra hắn có phần mất hồn mất vía.

Đình viện không lớn, một cái đình thấp, một bộ bàn đá, bốn ghế đá, một dàn nho xanh biếc, bên cạnh dàn nho là một ghế dây mây nhìn qua hơi cũ kỹ, ở bên cạnh, là một giá vũ khí càng thêm cũ kỹ, chính là ở trên cũng không treo vũ khí gì, thậm chí không có dấu vết từng treo vũ khí.

Đây là tất cả những thứ trong đình viện mà Vân Triệt đã thấy.

Vân Tiêu đứng ở trước chính phòng, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nói:

- Cha, cha có ở bên trong không? Con dẫn theo một vị bằng hữu tới, huynh ấy muốn gặp cha.

Trong phòng, truyền đến động tĩnh rất nhỏ, sau đó, giọng nói của một nam tử trung niên truyền đến:

- Hả? Bằng hữu? Ha ha, Tiêu nhi hình như vẫn là lần đầu tiên dẫn bằng hữu đến, vào đi.

Giọng nói này rất ôn hòa, nhưng không hề có trung khí, lộ ra rõ ràng vô lực hư nhuyễn. Thân làm một y giả, Vân Triệt liền có thể xác định trạng thái thân thể của chủ giọng nói này là không chịu nổi bậc nào. Trong lòng hắn không bị khống chế đột nhiên nhéo lên… Mãi cho đến nhéo sâu vào trong nội tâm của hắn đến đau đớn giống như bị kim đâm đau. Không tự chủ được, hắn chìa tay ra, đặt lên trên chỗ ngực mình…

Hắn vẫn cho rằng, có thể khiến cho hắn có cảm giác này, chỉ có gia gia, tiểu cô, còn có Thương Nguyệt lập gia đình với hắn, hắn không cách nào lý giải, vì sao đối mặt với một người chưa từng gặp mặt, lại đã từng khiến cho mình thầm hận, suy yếu lộ ra trong giọng nói của người đó, nhưng lại khiến cho mình sinh ra cảm nhận khoan tim rất nhỏ, nhưng lại vô cùng sâu sắc này…

Đây chẳng lẽ… Chính là… Huyết mạch tương liên trong truyền thuyết kia sao…

Hiện giờ chỉ cách mình một bức tường, chỉ cần đi tới vài bước đơn giản liền sẽ nhìn thấy người… Thật đúng là… Chính là…

- Vậy chúng con đi vào, Vân đại ca… Này? Vân đại ca, Vân đại ca?

Vân Triệt ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt giật giật, tứ chi thắt chặt, giống như hồn phách bỗng nhiên rời thể, Vân Tiêu liên tục gọi hắn ba lần, hắn mới xem như phục hồi tinh thần lại… Hắn gan lớn đến vô pháp vô thiên, dám một mình hủy đi Phần Thiên môn, dám một mình xông vào Phượng Hoàng thần tông, vào lúc này đối mặt với cửa phòng khép hờ chỉ cách xa ba bước ở phía trước này, trái tim chính là vô cùng cuồng loạn nhảy lên, đó là một cảm giác rung động và bất an vô cùng xa lạ, chưa bao giờ có, cảm giác này, hắn không cách nào nói rõ, cũng không cách nào hình dung…

Hắn có hai đời, một đời, là sư phụ nuôi nấng hắn lớn lên, một đời, là Tiêu gia gia nuôi hắn lớn lên… Hai đời, hắn đều không có phụ mẫu, cho dù là dưỡng phụ mẫu một đời này, cũng đồng thời qua đời trước khi hắn hiểu chuyện.

“Phụ thân” khái niệm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đối với người bình thường mà nói này, đối với hắn, lại là xa lạ và xa xôi chưa từng có. Từ chỗ gia gia Vân Thương Hải, hắn biết được thân phận và tên tuổi của phụ mẫu thân sinh, đã biết nguyên nhân năm đó bọn họ rời khỏi mình, lúc này hận ý của hắn đối với bọn họ đã biến mất toàn bộ, trong tiềm thức lại khát vọng có thể nhìn thấy bọn họ.

Nhưng hiện giờ, sắp đối mặt… Hắn tự nhận tâm tình kiên cường dẻo dai như thép, lại tâm thần đại loạn, không biết làm như thế nào.

- Ta không sao.

Vân Triệt cười cực kỳ miễn cưỡng, hắn nắm chặt hai tay, mới phát hiện lòng bàn tay mình đã toàn là mồ hôi:

- Ta đã ngưỡng vọng Vân tiền bối đã lâu, bỗng nhiên được gặp đến, có phần… Quá kích động… Để cho ta thoáng bình tĩnh một chút.

- A… Thật sự sẽ khẩn trương đến như vậy sao?

Vân Triệt gãi trán, tỏ vẻ quá không hiểu được.

Vân Triệt đặt tay lên ngực, sau liên tục mấy giây, thở ra một hơi thật dài, thần sắc cuối cùng bình tĩnh được vài phần như vậy, hắn nhìn cửa phòng trước mắt một lát, cuối cùng nói:

- Vân Tiêu, chúng ta đi vào thôi.

Cửa phòng đi đây ra, Vân Tiêu ở phía trước, Vân Triệt ở phía sau, chậm rãi tiến vào, sau đó, cửa phòng được đóng lại, chếch bên cửa phòng chính là trước bàn đọc sách bằng gỗ cứng, một bóng dáng một thân áo xanh từ trên bàn chậm rãi xoay người lại.

Đây là một nam tử trung niên nhìn qua chừng năm mươi tuổi, mặt trắng không râu, nhưng trắng này, là người thường đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra là tái nhợt của bệnh trạng. Làm một huyền giả cường địa, thân thể hắn, vốn bảo trì được tuổi trẻ cực độ, nhưng từ trên thân hắn, lại thấy được vẻ già nua trầm trọng, ngay cả tóc của hắn, đều ít nhất trộn vào ba thành tóc bạc.

Những thứ này, đều hoàn toàn không cách nào che giấu được khí chất siêu phàm siêu thoát hơn người thường kia, trên trán, càng hiển lộ ra vẻ ôn nhã bình thản rất nhạt rất nhẹ. Tuy rằng trên mặt hắn có khắc ra dấu vết già nua, nhưng ngũ quan như trước vẫn hiển lộ rõ ràng vẻ tuấn dật khó có thể che lấp, cho dù là ai đều sẽ không hoài nghi, hắn lúc còn trẻ, nhất định là một mỹ nam tử khó gặp.

- Tiêu nhi thỉnh an cha… Cha đang vẽ tranh sao?

Vân Tiêu nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn đọc sách nói.

Sau khi Vân Triệt tiến vào, ánh mắt liền không hề chớp nhìn vào nam tử áo xanh, nam tử áo xanh cũng đánh giá hắn, nam tử này không trực tiếp đáp lại lời Vân Tiêu nói, mà mỉm cười gật đầu:

- Tiêu nhi, vị này chính là bằng hữu kia mà con nói? Diện mạo bất phàm, khí chất, khí độ càng không giống tầm thường… Không biết xưng hô như thế nào?

Sau khi Vân Triệt đi vào, cũng không lập tức làm lễ ra mắt, đối mặt với câu hỏi của hắn, lại thất thần tiếp tục sợ run vài giây, cuối cùng Vân Triệt cố gắng bình tĩnh lên, khẽ khom người, lễ phép nói:

- Vãn bối họ Vân, tên một chữ Triệt, vãn bối luôn có lòng ngưỡng vọng với Vân gia Yêu Hoàng thành, cho nên lần đầu tiên gặp Vân tiền bối, có chút thất thố, mong rằng tiền bối thứ lỗi.

- Hả? Ngươi cũng họ Vân?

Chân mày Vân Khinh Hồng thả lỏng, khẽ cười:

- Vân… Triệt, ha ha, tên rất hay, thật sự là tên rất hay, cha nương của ngươi đặt tên này cho ngươi, nhất định là hy vọng ngươi cả đời không bệnh không tật, vô ưu vô lo đi, ha ha… Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…

Vân Khinh Hồng đang nhàn nhạt mà cười, lại ngay sau đó kịch liệt ho khan. Vân Tiêu vội vàng tiến lên trước, lo lắng nói:

- Cha, cha không sao chứ… Thuốc ngày hôm nay đã uống chưa?

Vân Khinh Hồng rất nhanh bình ổn lại, nhẹ nhàng xua tay, cười nói:

- Cha không có chuyện gì, thuốc nên uống đương nhiên cũng đã uống hết, nếu không, nương con cũng không tha thứ cho cha… Hả?

Thần sắc của Vân Khinh Hồng đột nhiên hơi đổi, một phát túm được tay của Vân Tiêu:

- Con bị thương, sao lại thế này?

- A cũng không phải vết thương lớn gì…

Vân Tiêu mở đầu ấp a ấp úng, nhưng hắn biết chuyện này chung quy giấu giếm không xong, vẫn tránh nặng tìm nhẹ nói đơn giản một lần chuyện hắn và Thiên Hạ Đệ Thất gặp gỡ ngoài thành, lại gặp được ám sát:

- … Người bọn họ muốn giết là Thất muội, còn đặc biệt nói rõ sẽ không tổn thương con, chỉ có điều tình huống khi đó thật sự nguy hiểm, may mà…

Vân Tiêu chỉ tay về phía Vân Triệt:

- May mà Vân Triệt đại ca ra tay cứu giúp, nếu không, lại thật sự không thể tưởng tượng nổi. Mục tiêu của bọn họ là Thất muội, con chỉ bị một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, cha xem, con hiện giờ hoạt bát linh động.

Thương tổn của Vân Tiêu đương nhiên không nhẹ, nếu cởi quần áo hắn ra, sau lưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy được một lỗ máu đỏ dầm dề. Nhưng từ bên ngoài nhìn lên nhìn xuống, cũng dù sao chính là ngoại thương, hơn nữa đã ổn định, trong một tháng cũng đủ để khỏi hắn. Khiến Vân Triệt lo lắng hơn cả, chính là Vân Khinh Hồng… Hắn lại cho đến khi Vân Tiêu tới gần, mới phát giác ra Vân Tiêu bị thương, có thể nghĩ tới linh giác của hắn đã biến thành chậm chạp bao nhiêu… Vân Tiêu nhìn không ra tình huống trước mắt của Vân Khinh Hồng hiểm ác cỡ nào, Vân Khinh Hồng cũng tự nhiên sẽ không để cho Vân Tiêu biết nhưng không thể gạt được ánh mắt của hắn…

Hắn thật xác định, Vân Khinh Hồng tiếp tục như thế, đã vốn sống không quá ba năm.

Bản thân Vân Khinh Hồng, chắc cũng lòng dạ biết rõ.

Nghe xong lời Vân Tiêu nói, chân mày của Vân Khinh Hồng nhíu lại thật chặt, sau một lúc lâu không nói gì, giống như đang suy tư điều gì. Sau đó, hắn mỉm cười với Vân Triệt, tiếp theo chìa tay về phía Vân Triệt:

- Tiểu huynh đệ, cảm tạ đại ân cứu mạng của ngươi đối với khuyển tử, Vân mỗ thân thể không tiện, cho nên…

Khoảnh khắc khi Vân Khinh Hồng nâng tay lên, Vân Triệt liền kinh hãi tránh sang một bên, lễ của Thiên vương lão tử hắn tuyệt đối dám nhận, nhưng chỉ duy người trước mắt này, hắn tuyệt đối không nhận nổi. Không đợi Vân Khinh Hồng nói xong, Vân Triệt liền cuống không kịp nói:

- Tiền… Tiền bối, không được, vãn bối cứu Vân Tiêu chính là tiện tay mà thôi, hoàn toàn không nhận nổi lễ lớn như thế của tiền bối, tiền bối hoàn toàn không cần để trong lòng.

Vân Khinh Hồng hơi sững sờ, hắn chỉ làm một lễ chắp tay rất đơn giản, và hai chữ “Đại lễ” tám trăm cọc đều đánh không tới, hơn nữa đối phương còn cứu nhi tử của hắn một mạng, một trăm chắp tay cảm tạ đều không quá phận, phản ứng của Vân Triệt, thật sự khiến cho hắn kinh ngạc và mê hoặc.

Vân Tiêu cũng không hiểu được phản ứng khoa trương của Vân Triệt, nhưng hắn nghĩ lại, bỗng nhiên có điều kỳ ngộ, vội vàng giải thích với Vân Khinh Hồng:

- Cha, thật ra là như vậy, trên đường đến đây, con và Vân đại ca đã kết bái làm huynh đệ, nói như vậy, cha nương của con, cũng chính là cha nương của Vân đại ca… Cho nên, Vân đại ca khẳng định không dám nhận lễ của cha.

- Hả? Huynh đệ kết nghĩa?

Vân Khinh Hồng nhìn về phía Vân Triệt, sau đó cười gật đầu:

- Thì ra là thế, tốt… Thật tốt… Tiêu nhi tính tình ngang ngược, bình thường đều một thân một mình, nếu như thật sự có thể có một bằng hữu có thể cho nhau dựa vào, kia thật sự không thể tốt hơn, thân làm cha nương, cũng sẽ cảm thấy vui mừng và an tâm bội phần.

Tuy rằng Vân Khinh Hồng biểu hiện ra khen ngợi và vui sướng, nhưng Vân Triệt từ trong ánh mắt của hắn, vẫn nhìn thấy rõ ràng nghi hoặc. Quả thật, một người đột nhiên tòi ra, không biết thân phận và lai lịch, chỉ nhận biết một ngày… Nghi ngờ và cảnh giác, mới là phản ứng bình thường nhất.

- Cha, con nói cho cha biết, Vân đại ca huynh ấy thật sự rất lợi hại! Ba người vây công con và Thất muội đều là Bá Hoàng cấp một, mà Vân đại ca chỉ dùng một chiêu, liền dễ dàng đánh chết một người, khiến hai người khác bị hù tè ra quần, cắp đuôi bỏ chạy. Hơn nữa năm nay Vân đại ca mới hai mươi hai tuổi, chỉ lớn hơn con mấy tháng, lại nghĩ, cho dù là Tô Chỉ Chiến của Tô gia, vào lúc hai mươi hai tuổi đều không nhất định lợi hại như Vân đại ca đi… Hả, cha? Cha đang nghĩ cái gì?

Vân Tiêu đang nói hưng phấn, lại phát hiện Vân Khinh Hồng đang mắt thẳng nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, vẻ mặt hơi dại ra. Dưới tiếng la của hắn, Vân Khinh Hồng thu hồi ánh mắt, cười nói:

- Không có gì, chính là đột nhiên cảm thấy Vân tiểu huynh đệ hơi quen mắt.

Vân Triệt: “…”

- Nhìn quen mắt? A, không có khả năng đi… Vân đại ca vẫn là lần đầu tiên rời sư môn ra ngoài lịch lãm, Yêu Hoàng thành càng là lần đầu tiên đến. Cha nhất định nhớ lầm người.

Vân Tiêu nói.

- Ha ha, cha nói nhìn quen mắt, là cảm thấy Vân tiểu huynh đệ… Rất giống cha lúc còn trẻ, nói như vậy, thật đúng là càng nhìn càng giống đó.

Vân Triệt: “…”

- Có sao?

Vân Tiêu nhìn thoáng qua Vân Khinh Hồng, rồi lại liếc nhìn Vân Triệt, sau đó bỗng nhiên nhếch miệng cười nói:

- Ha! Cha, trước cha còn nói diện mạo Vân đại ca bất phàm, hiện giờ lại bỗng nhiên nói Vân đại ca có dáng dấp giống cha lúc còn trẻ… Cha đây rõ ràng là biến thành khen bản thân, nương nói lúc cha còn trẻ thật đỏm dáng, quả nhiên một chút cũng không oan uổng cha.

- Ha ha ha ha…

Vân Khinh Hồng bị Vân Tiêu nói cười ha hả, nhưng hắn vừa cười to hai tiếng, bỗng nhiên thở hổn hển một cái, sau đó kịch liệt ho khan:

- Khụ… Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ…

- A! Cha!

Vân Tiêu cả kinh, sau đó đặt bàn tay ở trên lưng hắn, nhưng hắn vừa động huyền khí, phía sau lưng và nội tạng liền đau nhức một trận, hắn nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân thể loạng choạng một cái, miệng vết thương ở sau lưng thiếu chút nữa toác ra chảy máu.

Cũng may Vân Khinh Hồng không cảm giác được Vân Tiêu khác thường, hắn xua tay chặn lại, nói:

- Không có việc gì, cha đây đều là bệnh cũ, con cũng không phải không biết… Vân tiểu huynh đệ, thân thể Vân mỗ nhiều năm không tốt, thật sự chiêu đãi không chu toàn, khiến ngươi chê cười.

Vân Triệt lắc đầu:

- Tiền bối nói chi vậy…

Nhìn dáng vẻ Vân Khinh Hồng, hai tay của hắn run rẩy một trận, cuối cùng lại không thể chịu đựng được, tiến lên phía trước một bước, nói:

- Vân tiền bối, có thể để cho vãn bối kiểm tra thương thế của tiền bối một chút không, vãn bối từng học y thuật với sư phụ, cũng coi như có chút sở thành nhỏ, nói không chừng có thể giảm bớt một chút thương tổn cho tiền bối.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment