.
._252__2" class="block_" lang="en">Trang 252# 2
Chương 504: Dòng nước ngầm ở Huyễn Yêu
- A? Vân đại ca còn biết y thuật?
Vân Tiêu kinh ngạc nói.
Vân Khinh Hồng lại nghiêm cẩn liếc mắt đánh giá Vân Triệt một lần, lấy lịch duyệt hơn một trăm năm của hắn, vốn nên thật dễ dàng thấy rõ được hư thật của một người tuổi còn trẻ, nhưng hắn từ trên vẻ mặt của Vân Triệt nhìn thấy, lại là nghiêm cẩn, thành khẩn, thậm chí còn có một phần cấp bách, điều này khiến cho hắn khó hiểu. Mà đối với tình hình cực kỳ không tầm thường này, phản ứng hắn vốn nên có là âm thầm cảnh giác, nhưng lại không biết như thế nào, đối mặt với thanh niên rõ ràng lần đầu tiên gặp nhau, lại khắp nơi lộ ra quái dị này, hắn thế nhưng lại không thể sinh ra cảnh giác và phản cảm, ngược lại có một cảm giác tín nhiệm và thân thiết không nói lên được.
Đời này của hắn, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện cảm giác kỳ dị này. Hắn nhìn Vân Triệt một hồi lâu, trong lòng có một rung động không hiểu sao, lại hoàn toàn không nắm lấy được chỗ phát ra của rung động này, hắn cười nhẹ, nói:
- Vân tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ, còn có thành tựu như thế, nói vậy y thuật cũng hoàn toàn bất phàm. Chính là, haizzz, trên người Vân mỗ, cũng không phải là thương tổn bình thường, mà là bệnh cũ lâu năm. Năm đó, Vân mỗ đã tìm danh y khắp thiên hạ, đều bó tay hết cách, hiện giờ hai mươi mấy năm đã trôi qua, đã sớm xâm nhập vào huyết tủy, sợ rằng đại la kim tiên hàng thế, cũng không còn kế sách. Ngươi có lòng này, Vân mỗ đã hết sức cảm kích, vẫn không nên lãng phí không sức lực đi.
Vân Triệt lại không hề động, thong thả mà bình tĩnh nói:
- Vãn bối lại không đồng ý với cách nói của Vân tiền bối, ban đầu khi vãn bối học y, sư phụ đã từng dạy: Thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc, sự trong vạn sự nhân quả tuần hoàn, người có thể từ tốt đẹp đến bệnh tật, liền tuyệt đối có thể từ bệnh tật đến tốt đẹp, trên đời này, tuyệt đối không tồn tại cái gì là bệnh nan y chân chính và thương tổn không thể cứu được, cho dù không trị được, cũng chỉ tạm thời không tìm được phương pháp trị liệu mà thôi. Sư phụ của vãn bối là y thánh vĩ đại nhất trong thiên hạ, một thân y thuật của vãn bối đều đến từ sư phụ, dưới sự chỉ bảo của sư phụ, vãn bối từ nhỏ đã không tin thế giới này tồn tại thương tổn nào không thể cứu được. Cho nên, kính xin Vân tiền bối để cho vãn bối thử một lần.
Vân Khinh Hồng từng tiếp xúc với vô số danh y, nhưng cũng chưa từng nghe thấy lời y giả nào tự tin, ngạo nghễ đến không cho phép cãi lại như thế, mà vài lời này, lại cứ nói ra từ trong miệng thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi tuổi đầu. Vân Tiêu há hốc mồm, bỗng nhiên nghĩ đến bản thân lúc trước bị trọng thương đã thừa nhận huyền khí kỳ dị từ chỗ Vân Triệt kia, nhất thời kích động nói:
- Cha! Cha để Vân đại ca thử xem. Trước khi con bị ba hắc y nhân đả thương… A, thương tổn tuy rằng không phải rất nặng, nhưng hơi nặng một chút như vậy, mà Vân đại ca lại dùng thời gian rất ngắn, khiến cho thương thế của con hoàn toàn ổn định lại, thậm chí ngay cả đau đớn đều gần như không cảm thấy. Nói không chừng, thân thể của cha, Vân đại ca thật sự có biện pháp giảm bớt.
Hai người đều nói như vậy, Vân Khinh Hồng tự nhiên cũng không tiện lại cự tuyệt, hắn cười nhạt nói:
- Được rồi, chỉ có điều đừng miễn cưỡng, cơ thể của ta như thế nào, bản thân ta rất rõ ràng.
Vân Triệt không nói gì thêm, hắn tiến lên trước hai bước, đứng ở trước mặt Vân Khinh Hồng, sau đó chìa tay trái ra:
- Vân tiền bối, trước để cho vãn bối dùng huyền khí thăm dò trạng thái thân thể của tiền bối một chút, kính xin đừng kháng cự.
Vân Khinh Hồng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thoáng bày ra tư thế ngồi. Ánh mắt hắn thật bình thản, mà bình thản, cũng đại biểu hắn không hề ôm bất kỳ hy vọng gì, dù sao như lời hắn nói, tình huống thân thể của hắn như thế nào, bản thân hắn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Hơn hai mươi năm trước, danh y thiên hạ đều không có một người có thể trị, hiện giờ vừa mới lắng đọng được hai mươi mấy năm, càng không thể nào tồn tại khả năng có thể trị liệu.
Vân Triệt xòe bàn tay ra, cẩn thận đặt ở trên ngực Vân Khinh Hồng, sau đó nhắm mắt lại, huyền khí thong thả tiến vào trong cơ thể hắn. Bên người, Vân Tiêu lui ra sau vài bước, hai tay khẩn trương nắm chặt để trước ngực… Hắn không chắc chắn như Vân Khinh Hồng, mà vô cùng khát vọng kỳ tích xuất hiện.
Chỉ một hơi, chân mày của Vân Triệt chợt thắt chặt, phản ứng này, cũng khiến cho lòng Vân Tiêu “Lộp bộp” một chút.
Theo sắc mặt và hơi thở phù phiếm của Vân Khinh Hòng, hắn liền biết rõ tình huống thân thể của Vân Khinh Hồng khẳng định cực kém, mà dưới thăm dò, hắn mới giật mình, tình huống của Vân Khinh Hồng, còn kém hơn dự tính của hắn nhiều lắm. Toàn bộ nội tạng của Vân Khinh Hồng suy kiệt trên phạm vi lớn, gần như tìm không thấy một cơ quan nội phủ nào hoàn chỉnh, trái tim, gan phổi, huyền mạch… Toàn bộ khắc từng vết thương giống như bị kiếm bén xẹt qua. Mà một cường giả bị thương nội tạng, chỉ cần cho đủ thời gian, có thể lấy huyền lực tự mình chữa trị, nhưng những vết kiếm này qua hai mươi mấy năm, lại vẫn tồn tại như cũ… Hiển nhiên, nơi phát ra những nội thương này tuyệt đối không tầm thường, hẳn là bị kiếm khí vô cùng lợi hại gây thương tích!
Kiếm khí… Thiên uy kiếm vực!?
Đáng sợ nhất, không phải là nội thương của hắn, mà là gân mạch đã suy kiệt ngoài chín thành!
Là suy kiệt, mà không phải gãy!
Cho dù gân mạch toàn thân một người đứt đoạn, Vân Triệt cũng có biện pháp chữa trị nối liền toàn bộ, nhưng loại suy kiệt này, còn đáng sợ hơn gãy. Nếu như so sánh với gân mạch của người bình thường là rễ cây sức sống bừng bừng, như vậy gân mạch của Vân Khinh Hồng, cơ bản đã ngoài chín thành đều hóa thành cây khô, gần như không cảm giác được tồn tại của một tia sinh cơ.
Suy kiệt giống vậy, còn có huyền mạch của hắn. Huyền mạch của hắn bị thương vốn cũng không nặng, nhưng như một vũng bùn khô héo, tử khí trầm lặng.
Có thể khiến cho huyền mạch và kinh mạch suy kiệt đến trình độ như vậy, có thể nghĩ lúc trước hắn cạn kiệt huyền lực và thể lực bản thân ở trình độ nào.
Nghe miêu tả đơn giản lúc trước của Tiêu Liệt, hai mươi năm trước, khi bọn họ chạy trốn tới Lưu Vân thành, đã mình đầy thương tích, gần như dầu hết đèn tắt… Mà sau đó, bọn họ lại không biết đã trải qua bao lâu, nhiều mạo hiểm chạy trốn, có lẽ từ lúc đó trở đi, mỗi một giây tiêu hao, bọn họ đều là cạn kiệt rõ đầu rõ đuôi. Dưới tình huống cạn kiệt như vậy, bọn họ nào còn có tâm lực đi để tâm đến thương thế… Xét thấy trong tất cả lực lượng và ý chí trốn chạy, thương thế của bọn họ, không hề nghi ngờ là từng bước một chuyển biến xấu…
Mà có thể khiến cho bọn họ kiên trì như thế, có lẽ, là hài tử trong bụng của bọn họ lúc đó đi…
Nếu đơn giản là huyền mạch, kinh mạch suy kiệt, nội thương chuyển biến xấu, trải qua hai mươi mấy năm an dưỡng, cho dù Vân Khinh Hồng không cách nào khôi phục được huyền lực, cũng không đến mức ngay cả lửa sinh mệnh cũng đều gần như tắt… Vân Triệt nhanh chóng tìm được đáp án, ở trong cơ thể của Vân Khinh Hồng, hắn phát hiện được một thứ đã xâm nhập tất cả mỗi một góc thân thể hắn… Hàn độc!!
Khiến cho hắn nhíu chặt, cũng chính là loại hàn độc này
Bởi vì hàn độc, cùng với hàn độc mà Như Tiểu Nhã thê tử của Hoa Minh Hải trúng… Giống nhau như đúc!!
Lúc trước, Hoa Minh Hải mang theo Như Tiểu Nhã một thân trúng hàn độc, trộm lượng lớn Tử mạch thiên tinh đến kéo dài tính mạng cho nàng, lại không ngừng tìm các loại kỳ dược, cũng chỉ duy trì sinh mệnh vài năm ngắn ngủi cho nàng, nếu không phải gặp được Vân Triệt, Như Tiểu Nhã đã sớm vào một năm trước hương tan ngọc nát. Mà hàn độc trên người Vân Khinh Hồng, đã tồn tại hai mươi mấy năm, hàn độc này đã sớm xâm nhập hoàn toàn vào trong huyết mạch của hắn, cốt tủy, thậm chí mạch máu, còn hiểm ác hơn tình huống của Như Tiểu nhã không biết bao nhiêu lần.
Hoa Minh Hải từng nói, hàn độc của Như Tiểu Nhã là vì trúng độc thủ của Nhật Nguyệt thần cung.
Chẳng lẽ, lúc trước vài ác nhân kia, không chỉ có Thiên uy kiếm vực… Còn có cả một Nhật Nguyệt thần cung!?
Hòi lâu, Vân Triệt chậm rãi rời tay khỏi ngực Vân Khinh Hồng, hai hàng chân mày thủy chung khóa chặt lại, không giãn ra, sắc mặt cũng hoàn toàn ngưng trọng. Vân Tiêu tỏ vẻ khẩn trương chờ mong nhìn hắn, nhưng đợi một hồi lâu, lại thủy chung không đợi được Vân Triệt mở miệng nói chuyện, hắn cuối cùng không nhẫn nại được, lên tiếng nói
- Vân đại ca, thân thể của cha đệ… Như thế nào?
Vân Triệt không trực tiếp trả lời, mà khẽ thở nhẹ một hơi, nói:
- Tu vi huyền lực năm đó của Vân tiền bối nhất định cao đến tột đỉnh, nếu như đổi lại là người thường, đừng nói sống đến bây giờ, sợ rằng ngay cả ba năm, đều sống không qua được.
- Đệ từng nghe nương nói, năm đó thành tựu của cha có thể nói chấn kinh toàn bộ Huyễn Yêu giới, năm ấy khi ba mươi sáu tuổi, liền đột phá trở thành Đế Quân, là Đế Quân trẻ tuổi nhất từ trước đến nay ở Huyễn Yêu giới, hơn nữa Huyền cương lực, trước khi cha gặp chuyện không may, trong nhóm bạn cùng lứa tuổi ở Huyễn Yêu giới, không có một ai là đối thủ của cha. Sau đó, tuy rằng trong tộc không có gia gia và mười hai thái trưởng lão, nhưng lại gánh vác tội lỗ, nhưng có cha ở đó, ai cũng không dám xem thường Vân gia.
Vân Tiêu chậm rãi nói, nhắc đến vinh quang của Vân Khinh Hồng năm đó, hắn không có kiêu ngạo, chỉ có chua xót:
- Sau này, cha thành công đột phá tới Quân Huyền cảnh trung kỳ, liền không cách nào khống chế vướng bận gia gia, liền cùng nương vừa mới đột phá tới Quân Huyền cảnh cùng nhau sử dụng bí khí của gia tộc tiến vào Thiên Huyền đại lục, kết quả lại là… Lại là…
Ba mươi sáu tuổi… Đế Quân…
Cảnh giới Quân Huyền cảnh này, đối với Vân Triệt là quá mức xa xôi, là nguyên nhân như vậy, khái niệm “Ba mươi sáu tuổi đi vào cảnh giới Quân Huyền”, tạo thành đối với hắn cũng vĩ đại không khác gì đánh sâu vào tâm linh. Vân Khinh Hồng là Đế Quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử cả Yêu Hoàng thành… Có lẽ chính là đến Thiên Huyền đại lục, cũng không có ai có thể đánh vỡ được thành tựu này.
Nếu hắn không gặp phải kiếp nạn như vậy, độ cao tương lai của hắn, không người nào có thể đoán trước được!
Nhưng mà, trời cao cứ đố kỵ anh tài như thế, giáng xuống tai họa như vậy.
Hắn đã từng là Đế Quân… Còn là một Đế Quân trung kỳ. Thê tử của hắn, cũng giống như vậy là một Đế Quân –– cảnh giới tối cao nhất này, cho tới bây giờ Vân Triệt cũng chỉ có thể liều mạng ngẩng đầu ngưỡng vọng.
Hai người bọn họ… Hóa ra đều đã lợi hại như vậy, đứng ở một độ cao khiến người đời chỉ có thể ngưỡng vọng.
- Ha ha, chuyện năm đó, không đề cập cũng vậy. Mạng do trời định, nhưng cường đại của người, cũng nhất định thắng không nổi trời. Nếu số mệnh như thế, cũng chỉ có thể thản nhiên nhận mệnh… Hơn hai mươi năm, cũng đã sớm thành thói quen.
Giọng Vân Khinh Hồng nhẹ nhàng, mỗi một lời nhẹ nhàng bâng quơ, vẻ mặt càng hoàn toàn lạnh nhạt, giống như đã nhìn thấy ra tất cả, mặc cho số phận… Nhưng mà, Vân Triệt từ trong một cái liếc mắt nhìn của Vân Khinh Hồng, đã nhìn ra được trong đôi mắt ôn hòa của hắn, thấy được tích tụ che giấu rất sâu. Hắn nói giống như nhận mệnh và thản nhiên, nhưng Vân Triệt nghe được càng nhiều chính là giận dữ cùng với không cam lòng.
Đúng vậy, cho dù là người rộng rãi nữa, cũng không có khả năng có thể nhận được vận mệnh an bài tàn khốc như vậy.
- Vân đại ca, thân thể của cha đệ, huynh… Cũng không có cách nào sao?
Vân Tiêu hơi ảm đạm hỏi, từ trong biểu cảm ngưng trọng tới cực điểm của Vân Triệt, hắn thật ra đã nhận được đến đáp án.
Vân Khinh Hồng ha ha cười, nói:
- Vân tiểu huynh đệ, đừng để ơ trong lòng, vừa rồi ngươi chắc cũng thấy được tình huống thân thể ta, cũng không phải là y thuật của ngươi khiếm khuyết, mà là cơ thể của ta, đúng là không thể trị được. Thật ra, như vậy cũng tốt, ít nhất trong sinh hoạt, cân bằng hơn trước kia rất nhiều…
Hắn quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, đột nhiên khẽ thở dài một tiếng:
- Lại còn có hai tháng, thân phận gia chủ của ta, cũng nên đổi sang người khác, khi đó, chính là một thân thoải mái, không còn vướng bận.
Trong miệng hắn nói “Không còn vướng bận”, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt của hắn, lại lóe ra đau đớn… Và mong mỏi thật sâu.
- Hả Gia chủ đổi người khác?
Vân Tiêu cả kinh:
- Sao lại thế này? Chuyện này là khi nào? Con… Tại sao con không nghe nói đến? Là… Là đại trưởng lão bọn họ quyết định à?
Vân Khinh Hồng lắc đầu, nở nụ cười nhẹ:
- Tiêu nhi, đừng để ý, vị trí gia chủ này, cha đã ngồi không trăm năm, cũng sớm nên để cho người khác. Tuy rằng không có ai yêu cầu ta nhường vị trí gia chủ lại, nhưng mà… Ba tháng sau, chính là đại điển tại vị trăm năm của tiểu Yêu Hậu, trên đại điển, mười hai gia tộc thủ hộ tất nhiên sẽ lại là một trận long tranh hổ đấu, thậm chí sẽ phát sinh chuyện lớn gì đó.
- Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?
Vân Tiêu kinh ngạc nói.
- Đến lúc đó con sẽ biết.
Trong giọng nói bình thản của Vân Khinh Hồng, lộ ra bất đắc dĩ thật sâu, trong mắt của hắn hơi có vẻ đục ngầu, nhưng vẫn như cũ phóng ra cơ trí giống như nhìn thấu tất cả, nhưng thân thể gầy yếu, khiến cho hắn cho dù nhìn thấu tất cả, cũng không có sức lực đối diện, hắn tiếp tục nói:
- Đại điển trăm năm, Vân gia chúng ta cũng tất nhiên dốc hết khả năng đối mặt, bằng không, sẽ có khả năng gặp phải bị đuổi ra khỏi mười hai gia tộc thủ hộ, thậm chí nguy cơ của Yêu Hoàng thành.
- Cái… Cái gì!?
Vân Tiêu chấn động.
- Vào thời điểm này, phụ tử chúng ta, cũng nên bị vứt bỏ.
Vân Khinh Hồng nhắm mắt lại, không chút biểu tình:
- Vì ứng đối với đại điển tại vị trăm năm của tiểu Yêu Hậu, hai tháng sau Vân gia chúng ta sẽ tiến thành so tài toàn tộc, khi đó, là lúc cha thoái vị… Chỉ có điều Tiêu nhi, con cũng đừng lo lắng, dù sao con còn ngoại công ở đây, Vân gia không dám bạc đãi chúng ta, cho dù thật sự phải rời khỏi, chúng ta sẽ không đến mức không có nơi về. Rời khỏi nơi hỗn loạn mơ hồ Vân gia này, đối với một nhà chúng ta mà nói, cũng không phải là chuyện xấu gì.
Vân Khinh Hồng nói rất nhiều điều khiến Vân Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối, nói lời không hề chuẩn bị, hơn nữa không hề kiêng dè Vân Triệt.
Mà trước đây, hắn không hề nói cho Vân Tiêu một vài chuyện nhỏ nhặt này.
Hiển nhiên, chuyện Vân Tiêu và Thiên Hạ Đệ Thất gặp phải tập kích, để cho hắn rõ ràng ngửi ra được hương vị nào đó.
Hai tháng sau, trong gia tộc Vân gia so tài…
Ba tháng sau, đại điển tại vị trăm năm của tiểu Yêu Hậu…
Ngực Vân Triệt phập phồng rất nhỏ, sau đó cắn răng một cái, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng khác thường, hắn nhìn Vân Khinh Hồng, từng chữ kiên định nói:
- Vân tiền bối, nếu tiền bối có thể khỏi hẳn thân thể trong hai tháng, hơn nữa khôi phục được huyền lực đã từng có, tiền bối còn có thể sẽ cân nhắc chuyện có thoái nhượng vị trí gia chủ không?
Lời nói bất ngờ của Vân Triệt, khiến Vân Khinh Hồng và Vân Tiêu đồng thời sửng sốt, Vân Khinh Hồng giật giật mi, sau đó cười khổ một tiếng:
- Không có nếu như này, cơ thể của ta, vốn không có khả năng tồn tại khỏi hẳn. Khôi phục lại huyền lực lúc trước, càng là chuyện không thể có khả năng.
- Tiền bối trước đừng lo nghĩ tới có khả năng hay không.
Giọng điệu của Vân Triệt không thay đổi, ánh mắt đối diện thẳng tắp với Vân Khinh Hồng:
- Vân tiền bối chỉ cần trả lời vãn bối, nếu hai tháng sau, thân thể và thực lực của tiền bối, đều là của Vân Khinh Hồng hai mươi lăm năm trước, như vậy, tiền bố sẽ cam nguyện thoái nhượng vị trí gia chủ không… Cho dù người trong tộc tiền bối dùng thủ đoạn ác liệt bức bách!
Vân Khinh Hồng nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, từ trong ánh mắt của Vân Triệt, hắn nhìn thấy được thứ khiến cho trái tim của hắn chợt run lên, hắn trầm mặc ngắn ngủi, sau đó thong thả, mà vô cùng kiên định lắc đầu:
- Sẽ không! Vị trí gia chủ này, là từ Thái tổ… Tổ phụ… Phụ thân của ta… Nhiều đời độc truyền xuống, đây là thân phận và chức trách cha ta giao cho! Nếu như ta để cho người khác, ngày sau chôn dưới đất vàng, cũng không có mặt mũi đi gặp phụ thân! Hơn nữa, Vân gia nguy nan, cũng giống như vạn quân treo cùng một chỗ, một vài hạng người đạo chích, càng âm thầm lòng mang mưu đồ, nếu ta có lực lượng đủ mức, ta tuyệt đối sẽ không giống như hiện tại chỉ có thể nhắm mắt không nhìn… Cũng chỉ có ta, mới có thể trọng chấn Vân gia!
Câu nói sau cùng của Vân Khinh Hồng, lại không hề bình thản giống như trong ngày thường, hiện ra, chính là một vẻ quyết ý với ngạo nghễ khắc ở trong lòng.