.
._253__1" class="block_" lang="en">Trang 253# 1
Chương 505: Trị khỏi
- Được…
Vân Triệt chậm rãi gật đầu:
- Vân tiền bối, nếu như tiền bối nguyện ý tin tưởng và phối hợp với vãn bối mà nói, vãn bối có biện pháp, trong vòng hai tháng, khiến thân thể của tiền bối, còn có huyền lực, đều khôi phục đến trạng thái hoàn chỉnh giống như lúc trước!
- A… A!?
Lời Vân Triệt nói, không khác nào từng trận sấm sét vang lên bên tai Vân Khinh Hồng và Vân Tiêu, nhất là Vân Tiêu, trực tiếp thất thanh ngay tại chỗ. Hắn bước một bước dài xông tới, không khống chế được túm lấy Vân Triệt, kích động vô cùng nói:
- Vân đại ca… Huynh huynh huynh… Huynh nói là thật sao? Huynh thật sự có biện pháp… Để cho cha đệ cho dù là thân thể hay là huyền lực… Đều… Đều… Đều khôi phục lại!?
Vân Tiêu kích động có phần nói năng lộn xộn, nhưng hiển lộ rõ ràng hắn dường như tin lời Vân Triệt nói, chí ít tràn đầy hy vọng rất lớn… Mà Vân Khinh Hồng liệt hai mươi mấy năm, lời Vân Triệt nói ra, cho dù là ai nghe thấy đều chỉ cảm thấy là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng Vân Tiêu đối với Vân Triệt, lại không hiểu sao có một cảm giác tín nhiệm không cách nào nói rõ, lời Vân Triệt nói, cho dù không thể tưởng tượng nổi như vậy, hắn cũng không tự chủ được muốn tin tưởng.
Vẻ mặt Vân Khinh Hồng kinh ngạc, nhưng hắn tự nhiên sẽ không kích động giống như Vân Tiêu, mà từ trên vẻ mặt, ánh mắt của Vân Triệt, lấy lịch duyệt cả đời hắn, đều không nhìn thấy một chút giả dối và dối trá, chỉ có kiên quyết sau khi hạ quyết tâm. Đối mặt với vẻ mặt, ánh mắt và giọng điệu như vậy, Vân Khinh Hồng cảm giác được bản thân hoài nghi lại xuất hiện dao động, hắn nhìn Vân Triệt, hơi thất thần nói:
- Vân tiểu huynh đệ, ngươi thật sự… Có biện pháp?
Vân Triệt không nói tiếng nào, mà ngưng tâm tĩnh khí, chìa tay ra, một lần nữa đặt ở trên ngực Vân Khinh Hồng, Vân Khinh Hồng thân phế hai mươi mấy năm, sớm triệt để nhận mệnh, ngay cả chính hắn, đều không thể tin trên đời có thể có phương pháp khiến cho hắn khôi phục thân thể… Khôi phục huyền lực, càng là chuyện nằm mộng cũng không dám mong. Cho nên, bản thân nói nhiều lời cam đoan hơn nữa, cũng không thể khiến cho hắn thật sự tin tưởng, duy nhất chỉ có thể khiến cho hắn tin tưởng, đó là dùng thân thể của chính hắn đi cảm giác đến sự thật.
Vân Triệt nhắm mắt lại, Đại đạo phù đồ quyết vận chuyển, sau đó lấy khí tức thiên địa hấp thu, dùng huyền khí kéo, thong thả mà cẩn thận rót vào trong thân thể Vân Khinh Hồng, không hề phân tâm một chút nào dẫn đường đến từng góc trong toàn thân hắn… Trạng thái của Vân Khinh Hồng vô cùng ác liệt, nếu chỉ lấy y thuật, thuốc điều trị, như vậy, cho dù cho thể chữa khỏi, ít nhất cũng cần thời gian mấy năm. Hơn nữa trong quá trình này còn có rất nhiều linh dực đều cực kỳ trân quý rất thưa thớt, có vài loại, càng là vạn kim khó tìm.
Phương pháp điều trị chữa khỏi bằng y dược, Vân Triệt tự nhiên sẽ không lựa chọn. Muốn ở trong vòng hai tháng ngắn ngủi khiến Vân Khinh Hồng đã tàn phế hai mươi mấy năm khôi phục lại, hắn lựa chọn biện pháp duy nhất, chính là khí tức thiên địa do Đại đạo phù đồ quyết mang đến!
Bản thân hắn cho dù bị thương nặng cỡ nào, nhiều lần thậm chí toàn thân hủy hết, ngũ tạng đều nứt, nhưng chỉ cần còn giữ lấy một hơi và một tia ý niệm, hắn liền có thể dùng Đại đạo phù đồ quyết cấp tốc khôi phục, hiện giờ Đại đạo phù đồ ở cảnh giới tầng thứ tư, hơn nữa thân thể Long thần, cho dù lại bị thương nặng nữa, nhiều nhất không cao hơn hai mươi bốn canh giờ, hắn có thể hoàn toàn khép lại, ngay cả một chút dấu vết đều sẽ không lưu lại. Đồng thời, ở dưới lực lượng thiên địa, tốc độ khôi phục huyền lực của hắn còn nhanh hơn người thường mười lần.
Khí tức thiên địa mà Đại đạo phù đồ quyết mang đến có thể chữa trị bản thân, tự nhiên cũng có thể chữa trị cho người khác, tuy rằng tốc độ chậm hơn chữa trị cho bản thân, nhưng một tháng, hẳn cũng đủ! Sau khi thân thể và huyền mạch khôi phục, còn có một tháng, liền có thể dùng để khôi phục huyền lực!
Chỉ có điều, lấy khí tức thiên địa đến tiến hành chữa thương cho người khác, nghe ra đặc biệt đơn giản, nhưng sự thật tuyệt đối không phải như vậy. Bởi vì thân thể của Vân Triệt thân thiết với khí tức thiên địa, nhưng Vân Khinh Hồng lại không phải người có được Đại đạo phù đồ quyết, nếu lực lượng thiên địa tiến vào trong cơ thể hắn mất đi khống chế của Vân Triệt, liền sẽ biến thành lực lượng tai họa rõ đầu rõ đuôi. Đồng thời, Vân Triệt hiểu được y lý, trong quá trình này, nổi lên tác dụng rất quan trọng, hắn biết rõ mỗi một đường kinh mạch trên thân thể, từng huyệt vị, thậm chí tác dụng và vị trí của mỗi một cơ bắp, cho nên hắn khống chế hướng đi của khí tức thiên địa, ở trong đầu hắn rõ ràng có một quỹ tích, nếu đổi thành người khác, cho dù có Đại đạo phù đồ quyết giống như Vân Triệt, cũng vốn không có khả năng chữa khỏi cho Vân Khinh Hồng.
Mới đầu Vân Khinh Hồng cảm giác được một dòng nước ấm dâng lên từ bộ phận do bàn tay Vân Triệt chạm vào, sau đó nhẹ nhàng chậm chạp khuếch tán về phía toàn thân, luồng khí tức này cực kỳ ôn hòa, hơn nữ khác với tất cả các loại huyền khí mà đời này hắn nhận biết được, khiến cho hắn âm thầm ngạc nhiên, theo luồng khí tức ôn hòa không đứt đoạn tiến vào, dòng nước ấm trong cơ thể càng lúc càng nồng đậm, chảy trôi đi, cũng càng ngày càng thong thả. Vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được kinh mạch tứ chi của bản thân vốn lạnh như băng hai mươi mấy năm bỗng nhiên ấm áp lên, cùng lúc đó, mười đường bên sườn đã sớm tĩnh lặng, tĩnh lặng đến hắn gần như sắp lãng quên sự tồn tại, trong cùng một lúc, xuất hiện đau đớn giống như kim đâm đau trong chớp mắt.
Trong nháy mắt kia, toàn thân Vân Khinh Hồng cương cứng, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin, sau đó ánh mắt kịch liệt run rẩy, hai tay, càng là run rẩy vô cùng kịch liệt lên.
Từ khi Vân Tiêu hiểu chuyện, trong nhận thức phụ thân vẫn từ trước đến nay luôn đạm bạc như nước, không tranh sự đời, hắn chưa bao giờ thấy phụ thân từng tức giận, cũng rất ít khi nhìn thấy phụ thân cười to, giống như tất cả sự việc trên thế gian, đều không dậy nổi gợn sóng trong lòng phụ thân. Sống gần hai mươi năm, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc của phụ thân đột nhiên không khống chế được như thế, hắn cuống quýt hỏi:
- Cha, cha… Cha làm sao vậy?
- Tri giác…
Ánh mắt Vân Khinh Hồng giật giật, toàn thân vẫn như cũ không cách nào khống chế được kích động:
- Một phần kinh mạch của cha… Khôi phục tri giác!
- A!
Lời Vân Khinh Hồng nói, đối với Vân Tiêu mà nói, giống như là âm thanh ngoài trời đến từ bên bờ trời xanh, nhìn dáng vẻ Vân Khinh Hồng kích động đến toàn thân run run, hắn kinh hỉ đến gần như rơi lệ ngay tại chỗ:
- Thật sự… Có thật không… Cha… Cha thật sự… Thật sự…
- Trước đừng nói chuyện!
Vân Khinh Hồng mạnh mẽ nhịn kích động xuống. Lúc trước, ánh mắt Vân Triệt vẫn luôn giật giật, chân mày nhíu chặt, trên trán trải rộng mồ hôi, tình trạng của hắn, bây giờ đang toàn lực ngưng tụ tinh thần.
Vân Tiêu liền vội vàng che miệng mình, nhìn Vân Triệt, lại nhìn Vân Khinh Hồng, không phát ra một chút âm thanh nữa, nhưng đôi mắt của hắn run run, đã hiển lộ rõ ràng nội tâm của hắn đang dời sông lấp bể.
Nhưng hắn kích động trong lòng, tự nhiên còn kém Vân Khinh Hồng xa xa.
Dòng nước ấm vẫn chạy như cũ ở trong cơ thể hắn, bên cạnh sườn ngực sau, kinh mạch yên lặng này, từng đường này đến đường khác truyền đến tri giác, cũng giống như tỉnh lại từ trong ngủ say đáng kể. Mà một vài kinh mạch hoàn toàn khô kiệt, thậm chí có thể không khoa trương chút nào phán định đã tử vong, hắn vốn tưởng rằng vĩnh viễn đều không có khả năng khôi phục lại, thần y danh chấn Huyễn Yêu giới này, cũng đã nhắc tới với hắn kinh mạch của hắn tuyệt đối không có khả năng khôi phục lại. Nhưng hiện giờ, thế nhưng hắn vô cùng rành mạch, vô cùng rõ ràng, lại cảm thấy sự tồn tại của những kinh mạch này.
Những kinh mạch khô kiệt này, cho dù có thể khôi phục một đường, hắn cũng có thể cho rằng là kỳ tích không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, hắn cảm thấy, lại là từng đường lại từng đường, liên tiếp khôi phục. Cảm giác đau đớn lúc nhẹ lúc nặng, càng ngày càng nhiều kia, không khiến cho hắn bài xích chút nào, ngược lại khiến cho hắn kích động đến giống như đi vào cảnh trong mơ trên thiên đường…
Hắn vốn là một người tàn phế hai mươi mấy năm, đã sớm tuyệt vọng, thậm chí bình yên chờ chết. Vì không để cho thê tử và nhi tử lo lắng, hắn biểu hiện ra bên ngoài, cho tới bây giờ đều là bình thản như gió, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, làm như lạnh nhạt tất cả, nhưng không có người nào có thể lý giải đó là bất đắc dĩ, thống khổ và tuyệt vọng cỡ nào. Cũng không có người nào có thể lý giải được, hắn lúc này, thừa nhận lấy là kích động và mừng rỡ như điên hạng nào.
Vân Triệt vẫn duy trì cùng một tư thế không nhúc nhích, chỉ có mồ hôi trên đầu thành dòng chảy xuống, áo của hắn, cũng nhanh chóng hoàn toàn ướt đẫm. Vân Khinh Hồng nhìn nam tử thanh niên đứng trước người mình, ban cho bản thân niềm vui lớn ngập trời, cùng với hy vọng vô tận, nội tâm, phập phồng một cảm xúc giống như dời núi lấp bể.
Người thanh niên này… Rốt cuộc là thần thánh phương nào…
Kinh mạch khôi phục tri giác, đương nhiên không đại biểu cho khôi phục hoàn toàn, muốn hòa toàn khôi phục, cho dù là Đại đạo phù đồ quyết huyền diệu, cũng cần phải tốn thời gian dài. Vân Triệt hiện giờ làm, chính là một lần nữa rót vào căn nguyên sinh mệnh cho huyền mạch vốn hoàn toàn khô kiệt, đây cũng là bước phải đi đầu tiên của hắn để chữa khỏi cho Vân Khinh Hồng.
Một vài kinh mạch khôi phục tri giác, đã đủ để khiến cho Vân Khinh Hồng kinh hỉ đến như cảnh trong mơ, lúc này hắn phát hiện, khi thức tỉnh cấp tốc lan tràn này, nhưng lại có xu thế khiến cho tất cả huyền mạch khô kiệt của mình thức tỉnh, cho dù lấy tâm tình của hắn, đều cảm thấy một cảm giác hư ảo quá nặng cực kỳ nặng. Mà kỳ tích này, đã ở một lúc lâu sau, chân thật hiện ra ở trong cơ thể hắn… Một canh giờ qua đi, theo dòng nước ấm tron người biến mất, tất cả kinh mạch khô kiệt của hắn đều đã thức tỉnh lại. Tuy rằng, những kinh mạch vừa mới thức tỉnh lại này còn không cách nào rót vào lực lượng, ngay cả thể lực đều không thể chống đỡ, nhưng đây đã là kỳ tích trong kỳ tích, hơn nữa đốt lên hy vọng vô cùng chói mắt.
Vân Triệt thở ra một hơi thật dài, cuối cùng mở mắt, hắn thu cánh tay lại, lùi ngược lại một bước, sau đó đưa tay gạt đi mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt mỏi mệt lộ ra nụ cười nhạt:
- Vân tiền bối, hiện giờ… Có thể tin tưởng lời vãn bối nói sao?
- Tiểu huynh đệ… Ngươi…
Nhìn Vân Triệt, cảm thấy cảm giác xa lạ kia trên dưới toàn thân, Vân Khinh Hồng lần đầu tiên trong cuộc đời kích động đến nói không ra lời.
- Vân đại ca, huynh thật sự… Thật lợi hại!
Hai mắt Vân Tiêu tỏa ánh sáng, hai tay nắm chặt thành quyền, kích động đến tay chân đều có phần không nghe theo sai sử:
- Vân đại ca, trước huynh nói… Có thể trong vòng hai tháng khiến cho cha đệ hoàn toàn khôi phục… Là là là… Có thật không…
Vân Triệt gật đầu:
- Đương nhiên là sự thật.
- Vậy… Là mấy phần nắm chắc?
Vân Khinh Hồng ngay sau đó tiếp tục mở miệng nói, lúc này, trên mặt của hắn còn nào có một chút vân đạm phong khinh lúc trước.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Đương nhiên là nắm chắc mười phần! Vân tiền bối yên tâm, vãn bối đã dám nói ra khỏi miệng, liền nhất định sẽ làm được!"
“…” Lúc trước, những lời nói này của Vân Triệt, Vân Khinh Hồng hoàn toàn không tin tưởng, nhưng giờ phút này, tự mình cảm nhận được kinh mạch toàn thân thức tỉnh toàn bộ… Hơn nữa chỉ dùng một canh giờ ngắn đến không thể tưởng tượng nổi, tin tưởng của hắn, đè ép hoài nghi rất xa.
Vân Triệt cầm giấy Tuyên Thành trên bàn, sau đó nhanh chóng viết hai hàng chữ, giao cho Vân Tiêu:
- Vân gia các ngươi chắc là là tự nhiên có dược phòng của mình, đệ ấn theo số lượng trên này, lấy mười bốn vị dược liệu này, còn có ít nhất một trăm lẻ chín cây ngân châm dài ba tấc.
- A… Được!
Vân Tiêu bây giờ đương nhiên tôn sùng lời nói Vân Triệt thành thánh chỉ, hắn cấp tốc nhìn thoáng qua, phát hiện phía trên đều là một vài dược liệu thật phổ thông thông thường, nhịn không được hỏi:
- Chỉ dùng như vậy là có thể an dưỡng thân thể của cha đệ?
- Những thuốc này không phải cho Vân tiền bối dùng mà là cho đệ dùng!
Vân Triệt liếc mắt nói:
- Thương thế của đệ không phải không nhẹ, vừa rồi lại quá mức kích động, khí huyết rối loạn, lại không khống chế một chút, sợ rằng hai tháng đều không tốt lên được. Chỉ có ngân châm, là cho Vân tiền bối dùng… Hàn độc trên người Vân tiền bối đã xâm nhập toàn thân, ngay cả mạch máu đều đã hoàn toàn xâm nhập, phương pháp trừ độc tầm thường đều sẽ có nguy hiểm rất lớn, chỉ có thể dùng ngân châm thong thả giải độc ở các vị trí toàn thân, mau đi đi.
Vân Triệt nói hai chữ “Hàn độc” ra, hơn nữa nhìn ra được có phương pháp và tự tin giải được hàn độc, trong mắt Vân Khinh Hồng lại đột nhiên rung chuyển.
- Được, vậy đệ đi ngay!
Vân Tiêu chạy vội đi, vừa tới cửa, lại bỗng nhiên dừng bước, quay lại nói:
- Đúng rồi! Nương… Nương đi đâu rồi? Nếu Vân đại ca có thể trị khỏi cho cha mà nói, cũng nhất định có thể trị khỏi cho nương!
Vân Khinh Hồng nói:
- Buổi sáng cữu cữu của con đã tới, nương của con liền theo hắn trở về Mộ gia, chắc là thật nhanh sẽ trở về đến. Ha ha…
Một chút cười khẽ cuối cùng kia của Vân Khinh Hồng, cười thật nhẹ nhàng và thư thái. Tuy rằng trạng thái của thê tử nghiêm trọng giống vậy, nhưng ít nhiều gì còn nhẹ hơn hắn một ít, thanh niên trước mắt đã dám nói có mười phần nắm chắc để cho hắn hoàn toàn khôi phục, cũng tự nhiên có thể khiến cho thê tử của hắn khỏi hẳn…
Vân Khinh Hồng vừa dứt lời, ngoài viện bỗng nhiên truyền đến một giọng nam tục tằng:
- Muội phu, chúng ta đã trở lại… Hả? Có khách?