.
._253__2" class="block_" lang="en">Trang 253# 2
Chương 506: Mộ Vũ Bạch, Mộ Vũ Nhu
Vừa nghe thấy giọng nói này, thân thể Vân Tiêu vừa chuyển, khẽ hô một tiếng “Là nương đã trở lại”, sau đó cũng không quản có thương tích trong người, bước một bước dài, khẩn cấp xông ra ngoài.
Vân Triệt không đi theo ra, ánh mắt của hắn xuyên qua cửa phòng đẩy ra bị Vân Tiêu, nhìn về phía hai bóng dáng vừa đi vào đình viện, ánh mắt mông lung, trong cổ họng, giống như có thứ gì đó bỗng nhiên mắc kẹt ở đó, để cho hắn ngay cả hô hấp như thế nào đều gần như lãng quên, toàn thân cũng run rẩy rất nhỏ lên.
Bên ngoài, rất nhanh truyền đến giọng nói của Vân Tiêu.
- Cữu cữu… A, nương! Nương đã về!
Giọng Vân Tiêu vừa dứt, một giọng nữ tử ôn hòa mà sốt ruột truyền đến:
- Nghe nói con ở ngoài thành bị ám toán, còn bị thương… Mau để nương nhìn xem, thương thế của con như thế nào rồi? Thương tổn có nặng không?
- Ơ… Nương, làm sao nương biết được?
- Hừ!
Giọng nam tử hơi tục tằng truyền đến, hắn không mặn không nhạt nói:
- Lão gia tử đang điều trị thân thể cho nương cháu, bỗng nhiên truyền đến chuyện cháu và nha đầu của nhà Thiên Hạ kia bị người ám toán, thiếu chút nữa dọa hồn nương cháu đều rơi xuống một nửa, lòng như lửa đốt muốn gấp trở về, tiểu tử, để cữu cữu nhìn xem cháu thương tổn ở đâu…
- Đại ca, thương thế của Tiêu nhi như thế nào? Có nặng không? Nghe nói người ám toán bọn họ là ba Bá Hoàng, bọn họ ra tay, Tiêu nhi làm sao thừa nhận được.
Giọng nữ tử run run cực nặng, hiển nhiên lo lắng kích động tới cực điểm.
- … Thương thế cũng không phải nhẹ, chỉ có điều không cần lo lắng, chủ yếu đều là ngoại thương, an dưỡng một khoảng thời gian liền khỏi hẳn.
Giọng nam tử hơi tục tằng vang lên, cũng mang theo một chút nghi hoặc:
- Tiểu tử, là ai giúp cháu trị liệu thương tổn? Ngoại thương nặng như vậy, lại có thể ở trong khoảng thời gian ngắn áp chế đến trình độ này.
- Thương thế của cháu không quan trọng.
Vân Tiêu hiện giờ lòng tràn đầy vui sướng, kia còn bất chấp bản thân, hắn vội vàng nói:
- Nương! Mau tới! Có một tin tức tốt cực lớn, thương tổn của cha của nương, đều được cứu rồi! Con biết một đại ca rất lợi hại, huynh ấy có biện pháp khiến thân thể của cha và nương khỏi hẳn… Thật sự!
Giọng của ba người càng lúc càng gần, giọng nói vừa Vân Tiêu dứt khi, bọn họ cũng bước vào trong phòng. Ánh mắt của Vân Triệt, cũng vào lúc này cuối cùng khôi phục rõ ràng, tim đập cuồng loạn cũng cố hết sức thở bình thường lại, hắn nhìn hai người đi theo Vân Tiêu vào phòng… Nam tử nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, thân thể cao lớn, mặt toàn râu đen, nhìn qua rất lôi thôi lếch thếch, nhưng một đôi mắt lại như mắt mãnh hổ, uy lăng bức người. Khi ánh mắt của hắn quét tới, một luồng cảm giác áp bách không cách nào hình dung cũng trong nháy mắt đánh úp lại…
Uy áp cấp bậc Đế Quân!!
Cường giả chí tôn trước kia chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong một ngày này, Vân Triệt lại lần lượt nhìn thấy. Cũng không phải nói Huyễn Yêu giới có phần đông cường giả siêu cấp Quân Huyền cảnh, mà Yêu Hoàng thành này, vốn là nơi trọng yếu nhất của toàn bộ Huyễn Yêu giới, nơi cấp độ huyền lực cao nhất. Hơn nữa Vân Triệt mới tới nơi đây, tiếp xúc đến, cũng đều là nhân vật cấp bậc đứng đầu gia tộc tối cao nhất Yêu Hoàng thành… Thiên Hạ Hùng Đồ, là tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc tinh linh, nhân vật một tay che trời ở Huyễn Yêu giới. Nam tử cao lớn trước mắt này… Mộ Vũ Bạch của Mộ gia trong mười hai gia tộc thủ hộ, thiếu gia chủ Mộ gia không ai không biết, tương lai sẽ là gia chủ chính thức của Mộ gia, là nhân vật tuyệt đỉnh uy chấn Huyễn Yêu giới giống vậy.
Mà những điều này, rõ ràng có ý nghĩa, trong thời gian vài năm ngắn ngủn, Vân Triệt dưới dẫn đường của Mạt Lỵ, cùng với dưới sự nỗ lực liều mạng của mình, đã lặng yên tới gần trình độ tối cao nhất kia của Thiên Huyền đại lục với Huyễn Yêu giới.
Mộ Vũ Bạch xì mũi coi thường lời Vân Tiêu nói:
- Khiến cha cháu nương cháu khỏi hẳn? Nói chuyện hoang đường gì.
- Cữu cữu, nương, cháu nói là sự thật! Không tin… Hai người hỏi cha!
Vân Tiêu vội vàng nói, lúc trước xuất hiện kỳ tích ở trên người Vân Khinh Hồng, để cho hắn kinh hỉ đến gần như máu toàn thân chảy ngược, có thể nói đời này, hắn chưa từng kích động như vậy.
- Vị này… Là?
Nữ tử Vân Tiêu đỡ lấy kia lại dường như không nghe được lời hắn nói, sau khi nàng đi vào, ánh mắt liền lập tức rơi vào trên người Vân Triệt, sau đó liền lại cũng không cách nào dời đi, Vân Triệt cũng nhìn nàng, môi không ngừng mấp máy, lại một chữ đều nói không nên lời.
Năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết ở trên người nàng, nhưng lại dường như lưu lại rất nhiều vết thương, cho dù là ai nhìn nàng, đều sẽ không hoài nghi nàng lúc tuổi còn trẻ nhất định khuynh thành một phương, thần thái của nàng ôn hòa thanh nhã, khí chất ung dung cao quý, lại cũng không phải quý khí bức người như vậy, mà so sánh với những thứ này, trên người nàng càng nhiều hơn, lại là một loại u buồn… Một loại u buồn khắc thật sâu vào mi mày, trong tâm linh. Loại u buồn này rất sâu, giống nhau lắng đọng lại tròn ngàn năm đều không bị hóa giải, cho dù là một người thần kinh không mẫn cảm, khi nhìn nàng, cũng có thể cảm giác được một loại đau thương rõ ràng.
Sắc mặt của nàng lộ ra tái nhợt giống như Vân Khinh Hồng, tuy rằng có thể đi lại, nhưng mỗi một bước đều lộ ra suy yếu rõ ràng, ngay cả ánh mắt nàng, đều có một tầng mông lung nhàn nhạt.
Tình huống của nàng, giống như nếu so với Vân Khinh Hồng thì tốt hơn một ít… Nhưng mà không tốt hơn nhiều lắm.
Nàng… Chính là … Mẫu thân thân sinh của mình…
Mẫu thân…
- Chẳng lẽ, ngươi chính là thanh niên đã cứu tiểu tử này, cùng với nha đầu nhà Thiên Hạ kia?
Mộ Vũ Bạch đánh giá Vân Triệt một phen nói, khi cảm giác được cường độ huyền lực của hắn, chân mày rõ ràng giật giật.
- Ừm ừm!
Vân Tiêu gật đầu, thần sắc hưng phấn nói:
- Con giới thiệu một chút cho nương và cữu cữu, vị này là Vân Triệt vân đại ca, trước con và Thất muội lọt vào tập kích của hắc y nhân, chính là huynh ấy đã cứu chúng con… Hả, nương? Nương, nương làm sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào Vân đại ca?
Vân Tiêu đưa tay quơ quơ trước mắt Mộ Vũ Nhu, Mộ Vũ Nhu mới hồi phục tinh thần lại, sau đó thản nhiên cười nhạt:
- Không có việc gì, chính là cảm thấy hài tử này thật thân thiết và nhìn quen mắt, giống như là… Ở thật lâu trước kia từng gặp vậy. Vân Triệt… Hoá ra ngươi cũng họ Vân, ta là mẫu thân của Vân Tiêu, cảm tạ ngươi cứu Tiêu nhi nhà ta.
Nói xong, Mộ Vũ Nhu liền định nhẹ nhàng hạ thấp người, Vân Triệt vội vàng tiến về phía trước một bước nói:
- Vân… Vân bá mẫu ngàn vạn lần đừng hành lễ, vãn bối và Vân Tiêu vừa gặp lần đầu như đã quen thân, lại cùng họ, cứu hắn càng là tiện tay mà thôi, hơn nữa vãn bối và Vân Tiêu đang chuẩn bị kết bái làm huynh đệ, ngài ngàn vạn lần đừng hành lễ gì với vãn bối.
- Cái này…
Mộ Vũ Nhu hơi giật mình.
- Ha ha.
Vân Khinh Hồng cười nhẹ một tiếng, nhìn Vân Triệt nói:
- Vũ Nhu, ta cũng như nàng, luôn cảm thấy giống như đã gặp hắn ở nơi nào, mới vừa rồi ta còn nói dáng vẻ của hắn giống ta lúc còn trẻ, có lẽ, là hắn thật sự có duyên phận rất lớn với một nhà chúng ta… Vũ Bạch, mọi người làm sao biết chuyện Tiêu nhi bị tập kích.
Mộ Vũ Bạch nghiêm mặt nói:
- Nữ nhi bảo bối nhà Thiên Hạ thiếu chút nữa bị người giết, Thiên Hạ Hùng Đồ đương nhiên muốn nổi điên, lão gia tử cũng đã nhanh chóng biết được chuyện này, không khéo bị Vũ Nhu nghe được. Hừ…
Sắc mặt Mộ Vũ Bạch âm trầm:
- Xem ra có người ngại sống rất thoải mái, vội vã nhảy ra muốn chết! Chuyện này, lão gia tử đã để tâm, chỉ có điều lão đầu nhà Thiên Hạ kia khẳng định còn để tâm hơn, tin tưởng tốn không bao lâu, đám người sống không kiên nhẫn kia cũng sẽ bị bắt được.
- Chỉ sợ chuyện này, còn phức tạp hơn huynh nghĩ một chút.
Vân Khinh Hồng thở dài một tiếng nói.
Ánh mắt Mộ Vũ Bạch chợt lóe:
- Muội phu, có phải đệ nhận thấy được điều gì không?
- Trước không nói chuyện này.
Vân Khinh Hồng không định tiếp tục kéo dài đề tài này, ánh mắt của hắn chuyển về phía Vân Triệt, nói:
- Tiểu huynh đệ, có thể kiểm tra tình huống của nội nhân một chút không… Nếu ngươi có thể chữa khỏi cho nội nhân, Vân mỗ ta kiếp này, chắc chắn…
- Vân tiền bối nói quá lời!
Vân Triệt nhanh chóng lên tiếng, cắt ngang lời Vân Khinh Hồng nói:
Vãn bối và Vân Tiêu thân như huynh đệ, Vân tiền bối và Vân bá mẫu cũng chính là nửa người nhà của vãn bối, vãn bối tự nhiên dốc hết toàn lực, về phần lời khách sáo và cảm kích, thật sự không cần phải nói.
- Đúng đúng đúng đúng!
Vân Tiêu cấp tốc gật đầu:
- Nương! Nương mau ngồi xuống, để Vân đại ca giúp nương kiểm tra một chút, y thuật của Vân đại ca rất lợi hại, kinh mạch tử vong… Phi phi, là ngủ say hai mươi mấy năm của cha, được Vân đại ca dùng hết chưa tới một canh giờ đã tỉnh lại toàn bộ! Bây giờ các bộ phận trên thân thể của cha, đều cơ bản khôi phục tri giác.
- Cái gì!
Chân mày Mộ Vũ Bạch chợt động, hắn nhanh chóng tiến lên phía trước, đưa tay đặt lên trên bờ vai của Vân Khinh Hồng, rất nhanh, sắc mặt của hắn liền kịch liệt lay động.
- Đại ca, có thật không?
Mộ Vũ Nhu cũng kích động hỏi.
Mộ Vũ Bạch dời nắm tay, sau đó chậm rãi gật đầu:
- Thật sự… Tất cả kinh mạch lúc trước đã chết của hắn, đã toàn bộ khôi phục sức sống, tuy rằng còn có phần suy yếu, nhưng chỉ cần dốc lòng chữa trị, không quá vài năm, thậm chí có khả năng hoàn toàn khôi phục… Đây quả thực là kỳ tích!
- Đây là… Thật sự?
Thân thể Mộ Vũ Nhu kịch liệt lay động, kích động đến gần như choáng váng ngay tại chỗ.
- Ha ha, tuy rằng đây là thân thể của chính ta, nhưng ngay cả bản thân ta, đều thiếu chút nữa tưởng đang nằm mơ.
Vân Khinh Hồng chậm rãi nâng hai tay của mình lên, tuy rằng sắc mặt đã sớm từ trong sự kích động khôi phục lại bình tĩnh, nhưng màu đỏ nhạt trên má, vẫn như cũ hiển lộ rõ ràng nội tâm của hắn gợn sóng:
- Hiện giờ, mỗi một đường kinh mạch toàn thân, ta đều có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của bọn chúng.
- Chuyện đó, đều là công lao của Vân đại ca!
Vân Tiêu phấn chấn nói:
- Vân đại ca còn nói, huynh ấy có tin tưởng trong hai tháng, khiến thân thể cha, còn có huyền lực đều hoàn toàn khôi phục.
- Hoàn toàn khôi phục?
Ánh mắt Mộ Vũ Bạch chuyển về phía Vân Triệt, một lần nữa nhìn kỹ hắn một phen:
- Ngươi thật sự đã nói như vậy?
- Dạ.
Vân Triệt gật đầu.
Mộ Vũ Bạch nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng:
- Ngươi dùng một canh giờ ngắn ngủn, khôi phục toàn bộ kinh mạch của một người đã toàn thân bị phế hết, đúng thần kỳ, ta sống hai trăm năm, đã nghe những điều chưa hề nghe, nhưng mà, không phải ta chất vấn y thuật của ngươi, trên người của hắn, cũng không phải là thương tổn đơn giản, mà là cạn kiệt sau bị phế! Trừ bỏ kinh mạch bị phế hết, huyền mạch, nội tạng của hắn cũng đều cực kỳ suy kiệt, hơn nữa trên người, còn có hàn độc cực kỳ đáng sợ, căn bản không cách nào giải được, ngươi thật sự có biện pháp chữa khỏi hoàn toàn cho hắn… Lại còn muốn khôi phục lực lượng của hắn?
Vân Triệt nhìn thẳng hắn, thần sắc bình tĩnh nói:
- Y không nói bừa. Kinh mạch của Vân tiền bối, vãn bối có thể dùng một canh giờ khiến từ chết đến sinh, cũng có tự tin dùng bảy ngày, để chúng khôi phục hoàn chỉnh. Hàn độc trên người Vân tiền bối, ba ngày tiếp theo, vãn bối sẽ giải hết toàn bộ, một chút đều sẽ không lưu lại. Huyền mạch và ngũ tạng bị suy kiệt, tuy rằng phiền toái, nhưng vãn bối có tin tưởng ở trong vòng một tháng khiến Vân tiền bối khôi phục… Lại thêm một tháng, khiến Vân tiền bối khôi phục toàn bộ huyền lực.
Mộ Vũ Bạch: “…”
- Bây giờ vãn bối nói nhiều hơn nữa, tin tưởng Mộ tiền bối cũng khó mà tin được, hai tháng sau, mọi người tự nhiên có thể nhìn thấy kết quả.
Vân Triệt kiên định nói.
Ánh mắt của Mộ Vũ Bạch nhìn Vân Triệt càng ngày càng ngưng đọng, trong lòng càng không ngừng rung chuyển, thanh niên trước mắt, chỉ có huyền lực Thiên Huyền cảnh, lại ở dưới khí thế và ánh mắt khinh bỉ của mình, mắt không chút gợn sóng, mặt không đổi sắc, hơn nữa một đôi mắt của hắn giống như nước trong, hắn nhìn không tới một chút dối trá với miễn cưỡng, hơn nữa từng chữ hắn nói, người biết rõ bệnh tình của Vân Khinh Hồng nghe được đều cảm thấy không thể tưởng tượng, lại lộ ra một loại lực lượng làm cho người ta không tự chủ được muốn đi tin tưởng.
- Tốt!
Mộ Vũ Bạch gật đầu:
- Nếu ngươi thật sự có thể như lời ngươi nói, chữa khỏi cho muội muội và muội phu của ta, như vậy đến lúc đó, cho dù ngươi đưa ra yêu cầu gì, cho dù muốn Mộ Vũ Bạch ta bán mạng thay ngươi, ta tuyệt đối không nhíu một chút mày!
Đường đường thiếu gia chủ Mộ gia, nhưng lại nói ra hứa hẹn cam nguyện bán mạng vì đối phương, Vân Triệt tuyệt đối là người đầu tiên trong cuộc đời này cho tới nay của hắn, cũng sẽ là một người duy nhất, do đó, cũng không hoài nghi hiển lộ rõ ràng thân thiết của hắn với Mộ Vũ Nhu. Trong ánh mắt của Vân Triệt nhiều thêm vài phần tôn kính đối với hắn… Một loại tôn kính theo bản năng.
- Vãn bối có một thỉnh cầu nho nhỏ.
Vân Triệt nói:
- Chuyện chữa khỏi bệnh cho Vân tiền bối, và Vân bá phụ, trước khi vãn bối thành công, kính xin đừng nói cho bất kỳ người nào.
- A? Vì sao?
Vân Tiêu không hiểu nói, nhưng hắn lập tức nhìn thấy, cho dù Vân Khinh Hồng, hay là Mộ Vũ Bạch, đều không lộ ra nghi vấn hoặc kinh ngạc đối với câu nói này của Vân Triệt, ngược lại là dáng vẻ như có đăm chiêu.
Vân Triệt nói tiếp:
- Tuy rằng vãn bối mới tới Yêu Hoàng thành, nhưng nghe Vân Tiêu nói một vài chuyện về Vân gia, và mười hai gia tộc, cũng khiến vãn bối từ chuyện Vân Tiêu và Thiên Hạ Đệ Thất bị tập kích, mơ hồ đoán được chút gì. Hơn nữa ba tháng sau, chính là đại điển tại vị trăm năm của tiểu Yêu Hậu, hai tháng sau là toàn tộc Vân gia so tài, trong khoảng thời gian này, Vân gia sẽ không yên bình, một vài mạch nước ngầm đã không an phận bắt đầu khởi động, nếu chuyện vãn bối có năng lực chữa khỏi cho Vân tiền bối và Vân bá mẫu bị tiết lộ ra ngoài, thứ cho vãn bối nói thẳng, chỉ sợ đưa tới của, không nhất định là vui mừng của Vân gia… Hơn nữa, gia tộc so tài hai tháng sau, Vân tiền bối và Vân bá mẫu lấy thân tàn phế, có lẽ có thể nhìn thấy càng nhiều thứ chân thật hơn.
Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Bạch đều trầm mặc ngắn ngủi, Mộ Vũ Bạch sau đó chậm rãi gật đầu:
- Ngươi nói không sai, chuyện này, tuyệt đối không thể để cho bất cứ người nào biết! Phía bên ta mà nói, chỉ nói một chút cho lão gia tử, khiến lão gia tử cao hứng một phen, Tiêu nhi, nhớ lấy, việc này ngàn vạn lần đừng cho bất cứ người nào biết, ngay cả một chút dấu vết cũng không thể lộ ra! Cho dù là nha đầu nhà Thiên Hạ mê hoặc cháu đến thần hồn điên đảo kia cũng không được, hiểu chưa!
- Đã hiểu, cháu nhất định sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào.
Vân Tiêu dùng sức gật đầu, lời Vân Triệt nói, hắn mặc dù không hoàn toàn nghe hiểu, nhưng ai nặng ai nhẹ, nên làm không nên làm, hắn đương nhiên phân được rõ ràng.
- Tiểu tử ngươi… Thật sự là lần đầu tiên đến Yêu Hoàng thành?
Mộ Vũ Bạch nhìn chằm chằm Vân Triệt nói.
- Lần đầu tiên, hơn nữa hôm nay, là ngày đầu tiên tới Yêu Hoàng thành.
Vân Triệt vô cùng chắc chắn nói, câu này nói, không có một chữ giả dối.
- Ngươi tiểu tử này… Không đơn giản…
Mộ Vũ Bạch nghiêm mặt nói:
- Lời trước đó ta nói với ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời! Nếu ngươi thật sự có thể hoàn toàn chữa khỏi cho bọn họ, chẳng những là cả nhà bọn họ, cũng coi như Mộ Vũ Bạch ta nợ ngươi nửa cái mạng!
Vân Khinh Hồng nhẹ nhàng gật đầu, hắn biết rõ, ba chữ “Không đơn giản” từ trong miệng Mộ Vũ Bạch nói ra, là đánh giá kinh người cỡ nào.
Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Vũ Nhu:
- Vân Tiêu, đỡ Vân bá mẫu qua đây, ta trước giúp Vân bá mẫu thức tỉnh kinh mạch.
Hai mắt của Mộ Vũ Bạch nhất thời tỏa ánh sáng, Vân Khinh Hồng ôn hòa nói:
- Ngươi vừa rồi thức tỉnh kinh mạch cho ta, đã là mồ hôi đầm đìa, tiêu hao vĩ đại, vẫn nên nghỉ ngơi một chút cho thỏa đáng.
- Không cần.
Vân Triệt lắc đầu:
- Chỉ có khơi thông kinh mạch, mới có thể bắt đầu hóa giải hàn độc. Hàn độc dừng lại thêm mỗi một giây ở trong thân thể, sẽ nhiều thêm một giây tổn hại và nguy hiểm. Tuy rằng thân thể Vân tiền bối bị hao tổn nghiêm trọng hơn Vân bá mẫu, nhưng thể chất của Vân bá mẫu nếu so ra còn kém hơn Vân tiền bối một chút, tình huống của Vân bá phụ nếu mặc kệ, còn có thể chống đỡ chừng ba năm, còn Vân bá mẫu mặc dù có thể đi lại, nhưng hàn độc bất cứ lúc nào có khả năng hoàn toàn xâm nhập mạch máu… Nói cách khác, Vân bá mẫu bất cứ lúc nào đều có khả năng hàn độc triệt để bùng nổ, cho nên… Một giây cũng không thể chờ!
Vừa rồi trị liệu cho Vân Khinh Hồn, hắn đúng là đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng tình huống của Mộ Vũ Nhu, hắn miêu tả không hề khoa trương chút nào. Cho nên, cho dù mệt mỏi, hắn cũng tuyệt đối không thể cho phép lại chậm trễ một giây, bởi vì nàng… Có thể là mẫu thân thân sinh của hắn!
- A!
Lời Vân Triệt nói, khiến Vân Tiêu giật nảy mình, hắn thật sự không ngờ, tình huống của phụ mẫu, đã ác liệt đến trình độ này, hán gần như run giọng nói:
- Chuyện này… Này… Này có thật không?
Trạng thái thân thể của chính mình, bản thân rõ ràng nhất. Vân Khinh Hồng tăng thêm vài phần tin tưởng với Vân Triệt, hắn khẽ nói:
- Nếu như thế, liền vất vả ngươi.
Vân Tiêu đỡ Mộ Vũ Nhu ngồi xuống, Vân Triệt đứng ở trước mặt Mộ Vũ Nhu, đưa bàn tay, chậm rãi đặt lên vị trí ngực của nàng… Giữa hai người chỉ cách xa nửa bước, ánh mắt của Mộ Vũ Nhu gần trong gang tấc, chính là ánh mắt kia, hắn lại không dám đi nhìn chăm chú, bởi vì hắn sợ nhu hòa trong ánh mắt này, sẽ khiến cho hắn không khống chế được ngay tại chỗ.
Hắn đã từng thật khẳng định cho rằng mình sẽ lạnh nhạt với huyết mạch tình thân chưa bao giờ có, cho dù gặp được phụ mẫu thân sinh, trong lòng cũng sẽ không thể gợi lên một chút sóng… Nhưng gặp được Vân Khinh Hồng, gặp được Mộ Vũ Nhu, hắn biết mình sai lầm rồi, sai cực kỳ lớn. Có lẽ, huyết mạch tương liên chuyện này, vốn không phải ý chí có thể khống chế và sợ hãi.
- Hài tử, vất vả ngươi. Đừng có áp lực gì, cho dù chữa không khỏi, chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn cảm kích ngươi.
Mộ Vũ Nhu ôn hòa nói, nàng nhìn nam tử gần gũi ngay trước mắt này, phát hiện mình đúng là khó có thể dời ánh mắt khỏi trên người hắn, một cảm giác không hiểu sao, khiến tần suất trái tim của nàng đập lên không ngừng hỗn loạn, chính là, nàng không cách nào biết được cảm giác khác thường này rốt cuộc là cái gì.
Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó Đại đạo phù đồ quyết vận chuyển toàn bộ, cũng khống chế huyền khí đến trạng thái nhẹ nhàng nhất, lấy huyền lực chậm rãi dẫn khí tức thiên địa vào trong thân thể Mộ Vũ Nhu.
Mộ Vũ Bạch trừng lớn mắt, chớp cũng không chớp nhìn vẻ mặt và động tác của Vân Triệt. Khi kinh mạch của Mộ Vũ Nhu bắt đầu thức tỉnh, thân thể các nơi truyền đến cảm nhận sâu sắc, thiếu chủ Mộ gia uy chấn Huyễn Yêu giới này lại giống như một hài tử kích động nhảy dựng lên, sau đó kích động xoay quanh Mộ Vũ Nhu và Vân Triệt, hai bàn tay đều kích động đến sắp chà ra lửa…
Nhìn thấy kết quả, và tận mắt nhìn thấy quá trình tự nhiên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bây giờ ánh mắt Mộ Vũ Bạch nhìn về phía Vân Triệt, khi thì nóng cháy, khi thì như đang nhìn một quái vật. Cả quá trình Vân Khinh Hồng rất yên tĩnh, ánh mắt của hắn khi thì kinh hỉ, khi thì kinh thán, khi lại im lặng nhìn Vân Triệt, không ngừng trầm tư…
Lần này, Vân Triệt dùng hết hơn nửa canh giờ, thành công khơi thông toàn bộ kinh mạch trên người Mộ Vũ Nhu. Sau khi đại công cáo thành, hắn lui ra phía sau một bước, sau đó lắc lư một cái, đặt mông ngồi trên mặt đất, trên dưới toàn thân, không một chỗ nào không bị mồ hôi thấm ướt.
- Vân đại ca!
Vân Tiêu vội vàng đi lên nâng hắn dậy.
- Vân Tiêu, giúp ta an bài một căn phòng yên tĩnh… Vân tiền bối, Vân bá mẫu, Mộ tiền bối, vãn bối có phần cạn kiệt thể lực, trước xin lỗi không tiếp được…
Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn liền hoàn toàn mơ hồ, bên tai không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì… Sau đó, liền hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Tinh thần dưới tạm thời thả lỏng, hắn chỉ mong ngủ nhiều một chút. Nếu như là ở nơi khác, cho dù xung quanh không phải là kẻ địch, hắn cũng sẽ không thể cho phép bản thân cứ mê man như vậy, nhưng mà, chung quanh, tuy rằng đều là người mới gặp nhau quen biết không đến một ngày, lại là huyết mạch chí thân chân chính… Huyết mạch tương liên không cách nào nói rõ hình dung này, khiến cho lực ý chí cường đại của hắn, cũng không nguyện đi bố trí phòng vệ.