Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 506 - Chương 507: Chí Thân

. ._254__1" class="block_" lang="en">Trang 254# 1

 

 

 

Chương 507: Chí thân



Có thể nói không khoa trương chút nào, dưới Thần Huyền, năng lực khôi phục của Vân Triệt đã không người nào có thể bằng. Khi Vân Triệt tỉnh ngủ, sắc trời đã tối, thần lực và huyền lực gần như cạn kiệt của hắn cũng khôi phục bảy tám thành, sau khi đứng dậy, hắn phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ mềm mại, chung quanh rất yên tĩnh, bài trí trong phòng đơn giản mà tao nhã lịch sự, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vân Triệt liếc mắt một cái liền nhận ra, nơi này vẫn là tiểu viện của Vân Khinh Hồng, chắc là phòng khách chính bên cạnh phòng ngủ kia.

Vân Triệt ngưng lỗ tai, mơ hồ nghe được tiếng Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu đang nói chuyện với nhau truyền từ cách vách tới, giọng hai người đều rất thấp. Vân Triệt từ trên giường nhảy xuống, cấp tốc điều chỉnh là chút suy nghĩ, sau đó cầm lấy ngọc truyền âm, tìm được ấn ký truyền âm lúc trước Thiên Hạ Đệ Nhất đã lưu lại.

- Thiên Hạ huynh, có một việc, muốn xin huynh hỗ trợ.

Vân Triệt truyền âm nói.

Rất nhanh, ngọc truyền âm lóe lên huyền quang, trong huyền trận chuyển động truyền đến giọng nói sang sảng của Thiên Hạ Đệ Nhất:

- Vân huynh đệ cứ mở miệng là được.

Vân Triệt gọn gàng dứt khoát nói:

- Hai tháng sau, Vân gia vì ứng đối đai điển của tiểu Yêu Hậu, sẽ cử hành một phen so tài toàn tộc, hy vọng đến lúc đó, Thiên Hạ đại ca có thể có mặt… Về phần nguyên nhân, xin thứ cho ta hiện giờ không tiện nói ra, Thiên Hạ đại ca đến lúc đó liền biết.

Không để cho Vân Triệt chờ đợi quá lâu, giọng Thiên Hạ Đệ Nhất nhanh chóng liền truyền tới:

- Nguyên nhân ngược lại không quan trọng, so với việc Vân huynh đệ cứu tính mạng tiểu muội ta, chút chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến, đến lúc đó, ta chắc chắn có mặt, tuyệt đối không nuốt lời.

Thiên Hạ Đệ Nhất là một người cực kỳ sảng khoái, cả quá trình còn thuận lợi hơn dự đoán của Vân Triệt. Dù sao, hắn cứu tính mạng của Thiên Hạ Đệ Thất trước, Thiên Hạ Đệ Nhất lại là người trời sinh cao ngạo, tuyệt đối sẽ không nguyện ý nợ nhân tình của người, lúc trước đã nói rồi, cho dù Vân Triệt không nói rõ nguyên nhân, hắn cũng quả quyết sẽ không cự tuyệt.

Cửa bị đẩy ra, nghe được tiếng nói chuyện Vân Tiêu hơi vội vàng tiến vào, nhìn thấy Vân Triệt, hắn kinh hỉ nói:

- Vân đại ca, huynh đã tỉnh!

- Ừm!

Vân Triệt gật đầu:

- Vân Tiêu, đệ tới vừa vặn, chúng ta có thể bắt đầu nghi thức.

- Hả? Nghi thức

Vân Triệt đưa tay kéo Vân Tiêu, lôi hắn cùng quỳ xuống, sau đó ngón tay chỉ trời, từng chữ vang vang nói:

- Ta Vân Triệt, hôm nay cùng Vân Tiêu kết làm huynh đệ, là là huynh, Vân Tiêu là đệ, sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, người thân của Vân Tiêu, liền là người thân của ta, người thân của ta, đó là người thân của Vân Tiêu, lời ấy trời cao làm chứng, nếu có chút vi phạm, trời tru đất diệt!

Vân Tiêu ngẩn người, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Vân Triệt phát thề xong, lại chạm vào bả vai hắn:

- Được rồi, đến lượt đệ.

Vân Tiêu quay đầu, trên mặt lại hoàn toàn thất thố, hắn mấp máy môi, bỗng nhiên nói:

- Vân đại ca, đệ… Đệ…

- Sao vậy? Đệ không muốn kết bái với ta?

Vân Triệt mỉm cười hỏi.

- Không phải, đương nhiên không phải.

Vân Tiêu lắc đầu, nhìn thẳng vào Vân Triệt, chân thành nói:

- Vân đại ca có thiên tư cực cao, y thuật càng mạnh dọa người, lại có ân tình cực lớn với đệ, còn có cha nương đệ, mà đệ… Tuy rằng đệ trên danh nghĩa là thiếu gia chủ Vân gia, nhưng địa vị chân chính của đệ như thế nào, hôm nay huynh cũng đã nhìn thấy. Tuy rằng chỉ chung sống một ngày với Vân đại ca, nhưng quang mang của huynh, đã chói mắt đến để cho đệ không dám nhìn thẳng, ở trước mặt Vân đại ca, đệ quả thật giống như đom đóm trước trăng sáng, đệ không biết… Vì sao Vân đại ca lại sẽ chủ động kết bái với đệ? Hơn nữa, còn chủ động…

Tính tình của Vân Tiêu ôn hòa, làm việc cũng luôn ẩn nhẫn cẩn thận, nhưng hắn tuyệt đối không ngốc. Hắn sẽ có nghi vấn như vậy, Vân Triệt cũng đương nhiên không thấy kỳ quái. Vân Triệt nhìn Vân Tiêu, dùng giọng nói càng chân thành nói:

- Vân Tiêu, đệ có nghi vấn như vậy, thật bình thường, phụ thân đệ nghi ngờ ta, càng lớn hơn đệ nhiều. Đúng vậy, trên thế giới này, không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, ta cũng vậy. Nhưng mà, Vân Tiêu, xin đệ tin tưởng ta, ta đối với đệ, đối với người nhà đệ, tuyệt đối không có bất kỳ mưu độ và dị tâm gì, hiện giờ không có, tương lai, cũng tuyệt đối sẽ không có. Ta thật tâm muốn trở thành huynh đệ giống như người thân với đệ, càng là thật tâm, muốn coi người thân của đệ, giống như người thân của ta… Nguyên nhân trong đó, ta tạm thời không thể nói, nhưng nhiều nhất… Tối thiểu trong vòng nửa năm, ta sẽ nói rõ ràng cho đệ biết nguyên nhân. Lời ta đã nói ra, nếu như có một chữ giả dối, để cho Vân Triệt ta chết không tử tế!

- A!

Bốn chữ cuối cùng nguyền rủa bản thân của Vân Triệt, khiến Vân Tiêu giật nảy mình, nếu như lúc trước hắn còn có một chút lòng nghi ngờ mà nói, như vậy lời nói như chém đinh chặt sắt phen này của Vân Triệt, cùng với ánh mắt kiên định chân thành, khiến Vân Tiêu lại không cách nào sinh ra một chút khúc mắc và cảnh giác, hắn gật đầu, sau đó quay về phía trước, giơ tay chỉ trời, phát lại lời thề giống với Vân Triệt lúc trước:

- Ta Vân Tiêu, hôm nay kết làm huynh đệ với Vân Triệt đại ca, Vân đại ca là huynh, ta là đệ, sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, người thân của Vân đại ca, liền là người thân của ta, người thân của ta, đó là người thân của Vân đại ca, lời này trời cao làm chứng, nếu có chút vi phạm, trời chu đất diệt!

Tâm tình của Vân Tiêu, còn kích động hơn Vân Triệt. Vân Triệt nói cho hắn biết trong này thật sự có nguyên do, nhưng hắn cảm thấy rõ ràng hơn, là Vân Triệt thật tâm chân thành, hơn nữa lúc trước Vân Triệt khơi thông kinh mạch vì Mộ Vũ Nhu, vẻ vội vàng và quan tâm mà không lời nào diễn tả được này, cuối cùng thậm chí vì tinh thần lực tiêu hao quá độ mà hôn mê…

Tuy rằng hắn không rõ ràng nguyên nhân trong đó, nhưng giờ phút này hắn vạn phần tin tưởng, Vân Triệt tuyệt đối sẽ không hại hắn và người nhà hắn… Có lẽ, Vân Triệt thật sự là thần từ trên trời phái xuống cứu vớt một nhà bọn họ.

- Tiểu đệ Vân Tiêu, bái kiến đại ca.

Vân Tiêu quỳ một chân trên đất, kích động mà chân thành cúi đầu về phía Vân Triệt.

Vân Triệt nhận cúi đầu của hắn, sau đó nâng hắn lên, sau khi Vân Tiêu đứng dậy, hai người mỉm cười gật đầu với nhau, Vân Triệt nói:

- Chúng ta về sau, liền là huynh đệ giống như huynh đệ ruột. Về sau có chuyện gì, chúng ta đều phải cho nhau chỗ dựa vào, ai cũng không được khách khí với ai.

- Được! Ha ha… Đệ thật sự có một đại ca, còn là đại ca lợi hại như vậy, quả thật giống như nằm mộng.

Sắc mặt Vân Tiêu đỏ bừng, vẫn như cũ đắm chìm trong kích động:

- Chính là, đệ đây làm đệ đệ thật sự có phần không có tiền đồ, về sau, còn không biết phải thiếu nợ đại ca bao nhiêu.

- Ha ha, chúng ta đều là huynh đệ, còn nói lời khách khí như vậy.

Vân Triệt cười lớn một tiếng, nhìn dáng vẻ kích động của Vân Tiêu, trong lòng hắn im lặng thở dài: Vân Tiêu, đệ cho rằng mình đang thua thiệt ta, nhưng mà, người ta cứu, là cha nương thân sinh của chính ta, còn cha nương của đệ, còn có nãi nãi của đệ, đều vì ta mà chết, gia gia của đệ, thừa nhận nỗi khổ cốt nhục chia lìa ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ta, tiểu cô của đệ, là trụ cột tinh thần ấm áp nhất lúc niên thiếu của ta, ngay cả đệ, cũng bởi vì ta, lưng đeo mắt lạnh và khuất nhục vẻn vẹn hai mươi hai năm…

Muốn nói thua thiệt, là ta nợ đệ, nợ một nhà của đệ… Vĩnh viễn trả không xong… Ta có khả năng làm, chẳng qua là khiến cho đệ không bị khi dễ nữa, cho đệ và gia gia, tiểu cô đoàn tụ, còn có tìm ra hung thủ chân chính sát hại nghĩa phụ… Cũng đã không hơn…

- Đi thôi, kinh mạch cha nương của đệ đã bước đầu thông, có thể bắt đầu loại trừ hàn độc.

Vân Triệt vừa nói, liền đi tới cửa.

- Hả? Hiện giờ?

Vân Tiêu lo lắng nói:

- Nhưng mà, lúc trước đại ca đã mệt mỏi đến hôn mê đi, hiện giờ vừa mới tỉnh, lỡ như lại mệt đến tổn thương thì làm như thế nào? Vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, ngày mai bắt đầu cũng không vội.

- Đệ thấy ta giống dáng vẻ mệt mỏi sao?

Vân Triệt bẻ bẻ cổ, sau đó nghiêm mặt:

- Đều nói, cha nương của đệ, chính là cha nương của ta, đặc biệt là trạng thái của nương đệ rất nguy hiểm, đệ nguyện ý chờ đến ngày mai, ta còn không muốn, đi thôi.

- A… Được.

Hai người sóng vai đẩy cửa phòng khách chính ra, nhìn thấy Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu ngồi ở kia, mỉm cười nhìn bọn họ. Vân Tiêu có vẻ hơi quẫn, sau đó cười ha ha nói:

- Cha, nương, lời mới vừa rồi con và đại ca nói, hai người nhất định cũng nghe thấy đi?

Hai căn phòng chỉ cách nhau một vách tường không tính là dày, hơn nữa bọn họ cũng không đè thấp giọng, cho dù là một người bình thường, cũng có thể nghe như rành mạch.

- Ha ha, chúng ta chính là một chữ cũng không bỏ sót.

Vân Khinh Hồng ôn hòa cười nói:

- Tiêu nhi, chúc mừng con có một đại ca thật tốt. Vi phụ cũng cảm thấy, đối với một nhà chúng ta, Vân Triệt tuyệt đối không hề có một chút lòng làm hại, về phần cái gọi là “Nguyên do”, thật ra đã không quan trọng.

Trong mắt Mộ Vũ Nhu như nước, vui vẻ nói:

- Phu quân, nếu hai đứa đã kết nghĩa kim lan, chúng ta liền thu hài tử này, làm nghĩa tử có được không?

Vân Khinh Hồng ha ha cười nói:

- Nếu như có thể nhiều thêm một nhi tử ưu tú như thế, đương nhiên là một chuyện rất tốt, nhưng mà, đương nhiên phải nhìn ý tứ của Vân Triệt trước.

Ngực Vân Triệt phập phồng kịch liệt, sau đó tiến lên phía trước một bước, quỳ lạy trên đất:

- Nhi tử Vân Triệt, bái kiến nghĩa phụ, nghĩa mẫu!

Mộ Vũ Nhu và Vân Khinh Hồng liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra ý cười vui sướng, hai tay Vân Khinh Hồng khẽ siết, giọng nói kích động rõ ràng:

- Tốt… Tốt… Vân Khinh Hồng ta, oán ông trời vài thập niên, hôm nay, cuối cùng có bồi thường cho một nhà chúng ta, để cho ta lại có thêm một nhi tử.

- Hài tử, đứng lên đi, trên đất lạnh.

Mộ Vũ Nhu đứng dậy, nhẹ nhàng nâng Vân Triệt lên. Nhìn lo lắng đủ để hòa tan tất cả ở trong mắt nàng, Vân Triệt gần như không thể khống chế nói:

- Con có thể… Không gọi hai người là nghĩa phụ nghĩa mẫu, mà giống như Vân Tiêu, gọi hai người là cha, nương không?

Lời vừa ra khỏi miệng, Vân Triệt liền hối hận… Chỉ thời gian một ngày, hắn liền kết bái với Vân Tiêu, lại nhận bọn họ làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, đã là quá mức vội vàng, nói lời này, càng quá gấp gáp. Hắn liền giải thích nói:

- Từ nhỏ, phụ mẫu thân sinh của con đã rời con, mà nghĩa phụ nghĩa mẫu thu dưỡng con, đã sau khi con vừa sinh ra không bao lâu liền lần lượt qua đời, con cũng chưa thể kịp thấy rõ bọn họ, vẫn là gia gia nuôi nấng con khôn lớn. Cho nên, con vẫn không biết cảm giác gọi cha nương, cho nên…

Lời Vân Triệt, trong lúc vô tình đâm đến thần kinh của Mộ Vũ Nhu, đôi mắt nàng bỗng chốc mông lung lên:

- Thật sự là hài tử đáng thương… Triệt nhi, chỉ cần con không ghét bỏ, về sau, chúng ta sẽ là cha nương của con, sẽ coi con giống như nhi tử của mình mà yêu thương, con muốn gọi chúng ta như thế nào đều được.

Vân Khinh Hồng cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Trái tim Vân Triệt nhảy dựng kịch liệt lên, sau đó lại quỳ xuống, nhìn bọn họ, nhẹ nhàng gọi:

- Cha… Nương…

Tuy rằng hắn cố hết sức khống chế, nhưng hai tiếng la lên này, vẫn như cũ mang theo âm rung nặng nề.

Đây là hai đời cho đến nay, lần đầu tiên hắn gọi lên hai chữ quá quen thuộc đối với người bình thường… Hơn nữa đối mặt, lại là phụ mẫu thân sinh của mình…

Ta cuối cùng, cũng là người có cha nương… Vân Triệt nhắm hai mắt lại, cảm nhận lấy cảm giác vái lạy dưới gối phụ mẫu. Một khắc này, hắn cảm giác tính mạng của mình, cuộc đời của chính mình, bỗng chốc hoàn chỉnh lên rất nhiều rất nhiều, cảm giác trống rỗng, thiếu hụt nào đó vẫn luôn lặng yên tồn tại trong nội tâm, cũng lặng yên biến mất. Cũng vào khắc một này, hắn triệt để hiểu được cảm giác thiếu hụt cho tới nay rốt cuộc là cái gì…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment