Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 507 - Chương 508: 25 Năm Trước…

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_508" class="block_" lang="en">Trang 254# 2

 

 

 

Chương 508: 25 năm trước…



- Hài tử ngoan…

Mộ Vũ Nhu đỡ Vân Triệt, trong miệng thì thầm, ánh mắt mông lung, nước mắt bỗng chốc tràn mi mà ra.

- A!

Nhìn thấy mẫu thân bỗng nhiên rơi lệ, Vân Tiêu liền phát hoảng, vội vàng đi tới:

- Nương, nương làm sao vậy? Đây là chuyện cực vui, sao nương lại bỗng nhiên khóc?

Mộ Vũ Nhu lắc đầu, nàng đưa tay lau nước mắt, nhưng nước mắt lại như thế nào cũng dừng không được, hốc mắt rất nhanh liền đỏ ửng, nàng hơi nghẹn ngào nói:

- Nương không có chuyện gì, có thể vì nương có nhiều thêm một nhi tử, thật cao hứng…

Khi Vân Triệt gọi nàng là “Nương”, nàng cảm giác được trái tim của mình đột nhiên run run, nước mắt vốn không thể khống chế liền chảy xuống, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết vì sao.

- Nương của con ấy, đặc điểm lớn nhất chính là thích khóc, hai ngày khóc một trận nhỏ, ba ngày khóc một trận lớn, sau này đã làm mẫu thân, vẫn thích khóc như vậy, ha ha.

Vân Khinh Hồng lắc đầu mà cười, ánh mắt nhìn Mộ Vũ Nhu tràn đầy thương tiếc. Hắn đoán nhất định vì câu nói “Từ nhỏ phụ mẫu đã rời con” của Vân Triệt kích động đến tiếng lòng của nàng… Những năm này, mỗi lần nhớ tới hài tử kia, nàng vô số lần lấy nước mắt rửa mặt…

Mộ Vũ Nhu lau nước mắt, sau đó lườm Vân Khinh Hồng một cái, giọng trách cứ nói:

- Ta vừa làm nương của Triệt nhi, chàng liền ở trước mặt Triệt nhi cười nhạo ta, chờ Tiêu nhi và Triệt nhi không ở đây, xem ta thu thập chàng như thế nào… Triệt nhi, đừng tin lời cha con, nương chính là thật cao hứng, mau đứng lên.

Vân Khinh Hồng nhún vai, sau đó cười nói:

- Phu thê chúng ta hôm nay lại thêm một nhi tử, đây là việc vui cực lớn, hôm nay dù thế nào cũng phải uống thêm mấy ly. Triệt nhi, một ngày hôm nay con không ăn uống gì, cũng nên đói bụng rồi, đi, mấy người nhà ta đi sảng khoái uống mấy ly, ha ha ha ha!

Vân Khinh Hồng thoải mái cười to, nhìn ra được tâm tình của hắn vô cùng tốt. Vân Triệt lại lắc lắc đầu:

- Chỉ cần cha nguyện ý, con tự nhiên bất cứ lúc nào cũng theo được, nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt, là hàn độc trên người hai người, nhất là trên người nương… Việc cấp bách, vẫn để con giải hàn độc trên người trước.

- Lúc trước con đã mệt mỏi như vậy rồi, đừng miễn cưỡng, nương không quan trọng, chuyện giải độc, ngày mai lại nói.

Mộ Vũ Nhu ôn hòa nói.

Vân Triệt lại không chút do dự lắc đầu:

- Đây là chuyện lớn liên quan đến an nguy của thân thể nương, con tuyệt đối không đồng ý trì hoãn.

Vân Khinh Hồng chậm rãi gật đầu:

- Tinh thần Triệt nhi dường như khôi phục không tệ, nói cũng nói không sai, được, vậy liền theo lời Triệt nhi nói đi.

- Vân Tiêu, đệ trước đi nghỉ ngơi đi, đệ mang vết thương trong người, lại bận rộn một ngày, nếu còn không nghỉ ngơi hồi phục một chút mà nói, thương thế chẳng những sẽ không ổn định, ngược lại rất có khả năng chuyển biến xấu.

Vân Triệt nghiêm mặt nói.

Vân Tiêu thật ra luôn luôn thừa nhận gánh vác thương thế đối với thân thể, hắn không miễn cưỡng, hơn nữa có tin tưởng thật lớn đối với Vân Triệt, lập tức gật đầu nói:

- Được, vậy đệ đi nghỉ ngơi, đại ca, cha và nương, liền xin nhờ huynh.

Vân Tiêu rời đi, Vân Triệt không trì hoãn nữa, nhanh chóng loại trừ hàn độc trên người Mộ Vũ Nhu. Hắn kêu Mộ Vũ Nhu ngồi trước người, sau đó lấy ra một hộp ngân châm dài đã kêu Vân Tiêu chuẩn bị khi trước, sau đó một tay bốc lên mười cây ngân châm, ngón tay vẫy nhẹ, mười cây ngân châm nhất thời không tiếng động bay ra, sau xuyên qua quần áo của Mộ Vũ Nhu, đâm vào trên thân thể nàng.

Khi Vân Triệt nâng tay vung châm, ánh mắt Vân Khinh Hồng vừa động, theo bản năng làm động tác nâng tay há mồm, nhưng âm thanh trong miệng còn chưa phát ra, thân thể của hắn liền cứng lại ở đó, vô cùng khiếp sợ nhìn vào vị trí mà mười cây ngân châm kia đâm vào… Kia rõ ràng là mười huyệt vị lớn quan trọng nhất ở lưng huyền giả.

Y giả phổ thông khi châm huyệt vị, chẳng những phải thoát y xác nhận vị trí huyệt vị, hơn nữa phải từng cây từng cây một, vô cùng dè dặt cẩn trọng đâm vào, nhưng Vân Triệt lại cách quần áo cách không, một lần mười châm, vị trí, càng không sai lệch chút nào… Việc này có thể dùng thần kỳ để hình dung.

Vân Triệt không ngừng thay đổi vị trí, năm ngón tay phải trong lúc vũ động đã biến thành hư ảnh, trong mấy giây ngắn ngủi đó, trăm cây ngân châm liền toàn bộ đâm vào trên người Mộ Vũ Nhu, cả quá trình, nàng chẳng những không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, thậm chí không cảm giác thấy một chút đau đớn.

Hàn độc trên người Mộ Vũ Nhu và Vân Khinh Hồng đều nhập vào cơ thể quá sâu, quả quyết không thể trực tiếp lấy Thiên độc châu tinh lọc, mà lấy huyền khí làm dẫn, lấy ngân châm làm vật trung gian, dẫn hàn độc từ trên các bộ phận này trên người, sau đó lại lấy Thiên độc châu tinh lọc cho. Đây nói như đơn giản, nhưng cả quá trình lại vô cùng gian nan và chậm chạp.

Đâm ngân châm xong, Vân Triệt ngồi xuống sau lưng Mộ Vũ Nhu, bàn tay để ở giữa lưng nàng, huyền lực dũng mãnh thong thả vào.

Vân Khinh Hồng không rời đi, hắn thấy từng động tác của Vân Triệt, và từng biến hóa của Mộ Vũ Nhu, hắn muốn xem xem, Vân Triệt rốt cuộc giải hàn độc mà trong mắt các đại thần y vốn không có thuốc nào chữa được như thế nào.

Sau vẻn vẹn hai canh giờ yên lặng, trên một trăm lẻ chín cây ngân châm, toàn bộ chậm rãi hiện ra màu u lam… Màu u lam rất nhạt, nhưng ánh mắt chạm vào, toàn thân đã có cảm giác đáng sợ không rét mà run. Ánh mắt Vân Khinh Hồng dừng lại ở hình ảnh đó, không tự chủ được than nhẹ:

- Chẳng lẽ, đây chính là…

Lẩm bẩm lầu bầu mấy chữ, hắn lại lập tức im lặng, để tránh quấy rầy đến Vân Triệt. Mà Vân Triệt lại vào lúc này mở to măt, lên tiếng nói:

- Không sai, đó chính là hàn độc trong cơ thể nương.

Nói xong, bàn tay Vân Triệt cũng dời khỏi trên người Mộ Vũ Nhu, trước khi dời đi trong nháy mắt, ánh sáng xanh chợt lóe lên trong lòng bàn tay hắn, nhất thời, toàn bộ màu u lam trên ngân châm bỗng chốc biến mất hết, bị tinh lọc không hề lưu lại. Mà trái lại Mộ Vũ Nhu, ánh mắt nàng vẫn như cũ khép chặt, đã ngủ mê man.

- Nói như vậy, đã thành công?

Vân Khinh Hồng cố nén kích động nói.

Vân Triệt lắc đầu:

- Còn không có. Vừa rồi hàn độc dẫn ra tới, chỉ là một phần rất nhỏ. Hàn độc ở trong cơ thể nương đã hai mươi mấy năm, xâm nhập thật sự quá sâu, cho nên tuyệt đối không thể tham công liều lĩnh, tuy rằng chỉ dẫn một phần nhỏ, nhưng vẫn như cũ không thể tránh khỏi mang đi một phần nguyên khí, nương dưới nguyên khí thiếu hụt và mệt mỏi, đã ngủ thiếp đi. Chỉ có điều xin cha yên tâm, chút nguyên khí tổn thất ấy cũng không lớn, chỉ cần thả chậm dần tiến độ, tuyệt đối sẽ không tạo thành tổn hại thực chất đối với thân thể nương, rất nhanh có thể bồi bổ trở lại.

Thân trúng hàn độc hai mươi mấy năm, hai người bọn họ đã sớm quen thuộc với hàn khí đáng sợ này đến tận xương tủy. Mà lúc này, Vân Khinh Hồng rõ ràng cảm giác được khí tức âm hàn trên người Mộ Vũ Nhu ít nhất yếu bớt hai thành, nhất thời, hoài nghi cuối cùng của hắn cũng tan thành mây khói, còn thừa lại, chỉ có kinh hỉ và ao ước đầy ngập, đối với Vân Triệt, hắn đã kinh thán và cảm kích không biết nên nói gì cho phải, chỉ có nặng nề gật đầu, trong hốc mắt ẩn hiện hơi nước.

- Cha, trước hết để cho con điều tức một chút, sau đó liền bắt đầu loại trừ hàn độc cho cha.

Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái nói.

- Cha không cần gấp gáp, con cũng đừng bởi vì chúng ta, mà quá mức cực khổ bản thân.

Vân Khinh Hồng khẽ nói, tuy rằng, hắn vô hạn nghi hoặc vì sao Vân Triệt lại đối xử tốt với một nhà ba miệng bọn họ như vậy, nhưng Vân Triệt chân thành, còn có tình cảm thân thiết đối với bọn họ cũng khiến cho hắn không cảm thấy một chút giả dối.

Yên tĩnh một lúc, tinh thần của Vân Triệt xem như khôi phục phân nửa, hắn lại mở to mắt, bỗng nhiên nói:

- Cha, con cảm giác được trong lòng nương dường như tồn tại tích tụ rất lớn, thương thế và độc của nương, đều không sâu như cha, như trạng thái thân thể ác liệt hơn cha, điều này cũng là một trong những nguyên nhân… Chuyện nương buồn bực ngột ngạt… Là chuyện gì? Con muốn biết có biện pháp nào có thể… Có thể chia sẻ không.

- Haizzz.

Vân Khinh Hồng thở dài thật dài:

- Chuyện này nói ra thì dài dòng. Đúng là trong lòng nương con có tích tụ, hai mươi mấy năm qua, nương con chưa từng có một lần cười thật tình.

Vân Khinh Hồng không tiếp tục nói nữa, Vân Triệt không tự chủ cắn môi một cái, sau đó giọng nói thong thả nói:

- Con tuy rằng vừa đến Yêu Hoàng thành, nhưng mà, nhưng cũng nghe được tin đồn, nói Vân Tiêu không phải là nhi tử ruột của cha và nương, đây là… Đây là sự thật phải không? Con chính là tò mò, cũng vì khó chịu thay Vân Tiêu, nếu hỏi không thỏa đáng, kính xin cha không lấy làm phiền lòng.

Vân Khinh Hồng lắc đầu, nhàn nhạt mà cười:

- Chuyện này, toàn bộ Huyễn Yêu giới đều biết, nói ra có gì không ổn.

Hắn ngừng lại một chút, sau do dự ngắn ngủi, hắn làm ra một quyết định, buồn bã nói:

- Có lẽ chuyện này, ta nên tìm một người nói ra hết. Tiêu nhi đã lớn rồi, tuy rằng chúng ta luôn luôn gạt, nhưng đây là cuộc đời và thân thế của Tiêu nhi, Tiêu nhi nên biết, chỉ có điều chúng ta luôn không tìm thấy một thời cơ để kể cho hắn… Con và Tiêu nhi kết nghĩa kim lan, tương lai con nhất định sẽ giúp được nhiều cho Tiêu nhi, có lẽ trước nói cho con biết, sẽ tốt hơn Tiêu nhi một chút.

Vân Triệt ngẩng đầu:

- Chuyện theo lời cha, là…

Vân Khinh Hồng chậm rãi nói:

- Đúng như lời trong truyền thuyết, Tiêu nhi hắn… Đúng là không phải nhi tử ruột của cha nương con.

Vân Triệt: “…”

- Ta mong, con cũng nghe được lời đồn đại nói hắn thật ra là người của Thiên Huyền đại lục… Chuyện này, cũng là thật.

Vân Khinh Hồng liếc mắt nhìn phản ứng của Vân Triệt, hắn nói chuyện này cho Vân Triệt, cũng không phải kích động. Người của Huyễn Yêu giới có ác cảm sâu đậm với người của Thiên Huyền đại lục, chuyện Vân Tiêu là người của Thiên Huyền đại lục, cũng có một ngày cuối cùng phải phơi trần khắp thiên hạ… Huống chi hiện giờ từ lâu đã bị một số người chắc chắn, chỉ còn một tầng cửa sổ được bọn họ gắt gao bảo vệ mà thôi. Vân Triệt và Vân Tiêu kết nghĩa kim lan, nếu hắn cũng có ác cảm với người của Thiên Huyền đại lục, như vậy chuyện này, để Vân Triệt biết lúc này, còn tốt hơn nhiều để hắn sau này biết được.

Nhưng hắn lập tức phát hiện, Vân Triệt lại dường như không thèm để ý đến một điểm này, Vân Triệt lại hỏi thẳng:

- Chẳng lẽ Vân Tiêu là hài tử hai người đã thu dưỡng ở Thiên Huyền đại lục?

Vân Khinh Hồng lắc đầu, ánh mắt của hắn chuyển ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên mê man mà thâm thúy, trí nhớ, hướng tới khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm kia:

- Hai mươi lăm năm trước, phu thê chúng ta vì cứu phụ thân bị ngã xuống không rõ ở Thiên Huyền đại lục, bắt đầu dùng bí khí của Vân gia, được ăn cả ngã về không đi tới Thiên Huyền đại lục.

- Ở Thiên Huyền đại lục, chúng ta thử lẻn vào một nơi tên là Thiên uy kiếm vực, nhưng bị đối phương phát hiện, phu thê chúng ta thế lực đơn bạc, chỉ có chạy trốn, nhưng trên đường chạy trốn, ta thông qua Huyền cương nhiếp hồn, từ một người của Thiên uy kiếm vực nhận được phụ thân không phải chết đi, mà bị bí mật giam giữ ở Thương Phong quốc một trong bảy nước của Thiên Huyền đại lục, một nơi tên là Thiên Kiếm sơn trang, cho nên chúng ta thoát khỏi đuổi giết của Thiên kiếm sơn trang, trăn trở vạn dặm, đi đến Thương Phong quốc đó.

- Khi mới tới Thương Phong quốc, ta biết một người… Là huynh đệ tốt nhất đời này của ta.

Vân Triệt: “…”

- … Đó là một nơi ở phía đông Thương Phong quốc, cách một thành nhỏ tên là Lưu Vân không xa.

Mặc dù đã qua hai mươi mấy năm, nhưng cái tên “Lưu Vân thành” này đều không có nhiều người ở Thiên Huyền đại lục nhớ được, thế mà hắn lại nhớ kỹ ở trong lòng:

- Ta và hắn quen biết, là một ngẫu nhiên. Lúc đó, hắn dường như ra ngoài lịch lãm, gặp một ác nhân khi dễ một nữ tử, hắn không chút do dự trượng nghĩa ra tay, nhưng tu vi huyền lực của hắn không cao, hơn nữa lấy ít địch nhiều, rất nhanh bị tặc nhân đối phương đánh bại… Phu thê chúng ta ở Thiên Huyền đại lục từng bước cẩn thận, cũng không nhiều chuyện, nhưng ta bị biểu hiện cương liệt và ngông nghênh của hắn sau khi bị thua dưới đao của tặc nhân thuyết phục, nhịn không được ra tay, đánh tan mấy tặc nhân kia.

- Vị… Tiền bối kia, tên là gì?

Vân Triệt cố hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

- Hắn tên là Tiêu Ưng.

Vân Triệt: “…”

- Chúng ta quen biết như vậy, sau trao đổi ngắn ngủi, phát hiện hắn tuy rằng huyền lực mỏng manh, nhưng một thân chính khí, kiên cường mạnh mẽ, làm cho người khác không thể không sinh ra ấn tượng tốt với hắn. Hơn nữa về tính tình của hắn, cực kỳ hợp với ta, ta vốn tưởng rằng chính là cứu một người đi đường, nhưng chúng ta bắt chuyện với nhau, lại càng ngày càng cảm thấy chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, khi đó, Vũ Nhu nàng ấy có thương tích trong người, ta cũng nhắc nhở phu thê Tiêu Ưng rằng chúng ta đang bị đuổi giết, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa tới nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không biểu lộ ra bài xích chút nào ngược lại vì chúng ta tìm được một chỗ ẩn nấp và dưỡng thương vô cùng tốt.

- Trong khoảng thời gian Vũ Nhu dưỡng thương, mỗi ngày Tiêu Ưng đều đến thăm chúng ta, cũng mang theo các loại rượu ngon đồ ăn ngon, hắn hỏi ta về chuyện tu huyền, ta hỏi hắn về chuyện của Thiên Huyền đại lục, thời gian càng lâu, chúng ta càng phát hiện hai bên là người cực kỳ tương tự hợp nhau, vì thế sau đó không lâu, chúng ta liền dưới ánh trăng kết nghĩa, bái làm huynh đệ.

Vân Khinh Hồng thở dài thật dài:

- Vân Khinh Hồng ta không nghĩ tới, người bạn thân tri kỷ và thổ lộ tình cảm duy nhất cả đời, lại là người của Thiên Huyền đại lục đã kết ra oán hận nhất.

- Phu thê chúng ta ở lại đó ba tháng, cũng trong ba tháng kia, Vũ Nhu ngoài ý muốn có thai… Chính là khi đó hai người phu thê chúng ta còn không biết. Sau khi thương thế của Vũ Nhu khỏi hẳn, chúng ta liền cáo biệt Tiêu Ưng, cầm bản đồ do hắn tự tay vẽ ra, đi về phía nơi tên là Thiên Kiếm sơn trang, nơi giam giữ cha ta.

- Nhưng không nghĩ tới, nơi đó lại âm thầm hiện đầy mai phục chờ đợi phu thê chúng ta đã lâu, phu thê chúng ta vừa tới gần Thiên Kiếm sơn trang, liền gặp phải cường giả của Thiên uy kiếm vực vây công, hơn nữa đối phương xuất động, toàn bộ đều là cao thủ cao nhất, tuy rằng phu thê chúng ta cuối cùng miễn cưỡng chạy thoát, nhưng đều cùng bị thương… Từ đó về sau, phu thê chúng ta liền rơi vào trong đuổi giết không chết không ngừng của Thiên uy kiếm vực.

- Thực lực của hai người phu thê chúng ta coi như không kém, toàn bộ Thiên Huyền đại lục người có thể liên thủ giữ chân phu thê chúng ta cũng không có bao nhiêu, tuy rằng đuổi giết của Thiên uy kiếm vực khiến cho chúng ta chật vật, nhưng cũng không thể khiến cho chúng ta mất mạng. Nhưng mà, mấy tháng sau, trừ bỏ Thiên uy kiếm vực, bỗng nhiều thêm một nhóm người truy giết chúng ta, phu thê chúng ta dưới vô ý, vào độc trận của bọn chúng, toàn thân trúng kịch độc, hơn nữa kịch độc này còn không cách nào lấy huyền khí bức ra… Kịch độc này, cũng chính là hàn độc trên người chúng ta.

- Mà khi đó, Vũ Nhu nàng đã hiện lên tướng thai, biết mình đã có thai, vì không để kịch độc thương tổn đến hài tử trong bụng, nàng dốc hết toàn lực tụ tập hàn độc vào trong ngũ tạng của mình, ròng rã sáu tháng, ngày đêm thừa nhận nỗi khổ hàn độc khoan tim…

Vân Triệt: “!!!!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment