.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_510" class="block_" lang="en">Trang 255# 2
Chương 510: Lưu quang lôi ẩn, Huyễn quang lôi cực
Mạt Lỵ lại nhàn nhạt hừ khẽ:
- Như vậy sắp tiến vào vai diễn rồi? Tuy bọn họ là cha nương ngươi, nhưng trên bản chất, chẳng qua chỉ là người qua đường có quan hệ huyết mạch gần mà thôi! Trước hôm nay, ngươi và bọn họ lại không hề có một chút dính dáng gì, nhưng bây giờ lại định vì bọn họ mà dính vào nguy hiểm?
Vân Triệt bình tĩnh nói:
- Tình thân thứ này, còn tốt đẹp hơn dự đoán của ta, ngày hôm qua, ta và bọn họ vẫn chưa bao giờ gặp mặt, là người xa lạ không ân oán với nhau, nhưng hôm nay, ta lại không cách nào khống chế được sinh ra khát vọng cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ tốt cho bọn họ… Đây chắc là, một loại bản năng về mặt tình thân của nhân loại đi… Bản năng khắc ở trong huyết mạch.
- Hừ!
Trong giọng nói của Mạt Lỵ tràn đầy khinh thường:
- Đó chỉ vì vận khí của ngươi không tệ, gặp một cặp phụ mẫu đáng giá để ngươi thủ hộ mà thôi. Trên đời này, không phải tất cả tình thân đều tốt đẹp, có thứ, thậm chí sẽ khiến cho ngươi hận thấu xương.
Trong giọng nói của Mạt Lỵ, rõ ràng xen lẫn khí tức âm u và oán hận nhè nhẹ. Vân Triệt ngẩn ra, nhíu mày hỏi:
- Mạt Lỵ, ta nhớ được ngươi rất thích ca ca ngươi, cũng rất thích mẫu thân của ngươi, lời này của ngươi có ý tứ là…
- A…
Mạt Lỵ nhàn nhạt cười lạnh
- Ca ca và mẫu thân, là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta, nhưng bọn họ đều đã chết, về phần người kia… Người mà ta phải dùng “Phụ vương” đến để xưng hô, một ngày nào đó… Ta sẽ giết hắn!!
Lúc Mạt Lỵ nói chuyện, có một luồng sát khí băng hàn thấu xương cũng phóng thích mà ra, khiến thân thể của Vân Triệt đột nhiên cứng ngắc lại. Phụ vương… Cũng chính là phụ thân của nàng, nhưng khi nàng nhắc tới phụ thân, toát ra, lại là oán hận và sát ý khắc cốt!
- Ngươi oán hận phụ thân ngươi? Vì sao?
Vân Triệt hỏi dò.
- Đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm.
Mạt Lỵ lạnh lùng nói.
Vân Triệt vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, hỏi thẳng:
- Phụ vương của ngươi… Nghe ra hẳn là vương của một nơi nào đó, nếu ngươi lợi hại như vậy, phụ vương của ngươi, cũng chắc càng thêm lợi hại đúng không?
Trong giọng nói của Mạt Lỵ không hề tình cảm chút nào:
- Ngươi muốn biết hắn có bao nhiêu lợi hại? Ta ngược lại nói cho ngươi biết… Đó là một loại cường đại mà ngươi vốn không tưởng tượng nổi.
Vân Triệt sờ cằm, nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ là… Thần Huyền cảnh trong truyền thuyết?
- Thần Huyền cảnh?
Mạt Lỵ phì tiếng cười nhạt:
- Ngươi đã nghe nói tới… “Giới Vương” chưa?
- Giới Vương? Đây là danh hiệu gì?
Vân Triệt nghi vấn nói.
- Đã không biết, vậy đừng nói lời vô ích hỏi nhiều! Chờ khi nào ngươi chân chính lý giải được hai chữ “Giới Vương” này có ý vị như thế nào, dĩ nhiên có thể hiểu được cường đại của người kia… Chỉ có điều, cho dù hắn cường đại nữa, một ngày nào đó, ta cũng nhất định phải giết hắn!!
Vân Triệt: “…”
… … … … … … …
Vân Triệt lưu lại Vân gia như vậy, toàn lực trị liệu thân thể cho phu thê Vân Khinh Hồng, Mộ Vũ Nhu. Gần năm ngày, hàn độc trên thân thể hai người đều bị giải trừ đi toàn bộ, không lưu lại chút nào, khiến hai phu thê, còn có Vân Tiêu gần như vui mừng mà khóc, sau đó, là kinh mạch, huyền mạch, thân thể khôi phục, dưới Đại đạo phù đồ quyết thần kỳ, cùng với y thuật xuất quỷ nhập thần của Vân Triệt, thân thể vốn đã tàn phế của hai người, lấy tốc độ giống như kỳ tích khôi phục lại, vào ngày thứ mười, Vân Khinh Hồng đã có thể tự do đi lại, vào ngày thứ mười lăm, huyền mạch của hắn mới khỏi, khiến cho hắn có thể Huyền độ hư không trong thời gian ngắn…
Phu thê Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu cả đời trải qua sóng to gió lớn, từng được từng mất, nhưng những ngày này, mỗi một ngày bọn họ đều có cảm giác giống như thân ở trong mộng.
Vân Triệt ở lại Vân gia, Vân gia cũng không nhấc lên sóng gió quá lớn gì. Chuyện Vân Triệt và Vân Tiêu kết bái làm huynh đệ, được phu thê Vân Khinh Hồng thu làm nghĩa tử nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Vân gia, nhưng sau khi biết được huyền lực của Vân Triệt chỉ có Thiên Huyền cảnh, liền cơ bản không có người đi quan tâm chuyện này, vì nghênh đón so tài toàn tộc và đại điển tại vị trăm năm của tiểu Yêu Hậu, mỗi một người đều đang trong khẩn trương chuẩn bị, nhất là đệ tử trẻ tuổi mong bộc lộ tài năng.
Một tháng bình yên mà qua, kinh mạch, huyền mạch, thân thể của Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu khôi phục toàn bộ, bọn họ trong vui sướng vĩ đại, lặng yên bắt đầu khôi phục huyền lực. Năm đó cấp độ huyền lực của hai người đều ở trên Vân Triệt xa xa, nhưng Đại đạo phù đồ quyết của Vân Triệt vẫn như cũ có thể tạo được tác dụng phụ trợ cực lớn, nhưng hắn đã không cần giống như một tháng trước mỗi ngày đều tình trạng kiệt sức, hắn yêu cầu với Vân Tiêu muốn một phòng luyện công, cuối cùng trong thời gian nhàn hạ mỗi ngày lại bắt đầu tăng thực lực bản thân.
Sắc trời tối dần, màn đêm lặng yên buông xuống.
Tinh!
Một “Băng di huyễn kính” dài năm trượng mở ra trong phòng luyện công rộng rãi, ngăn cách tất cả tiếng vang nơi này. Sau khi lặp đi lặp lại xác nhận chung quanh không có người nào trong bóng tối dò xét bản thân, hắn từ trong Thiên độc châu lấy ra một ngọc giản phóng thích ra ánh sáng ảm đạm, phía trên ngọc giản, rõ ràng khắc bốn chữ “Huyễn quang lôi cực”.
Bản Huyễn quang lôi cực này là do Hoa Minh Hải chủ động đưa lên tới cửa, lúc trước hắn vì trong lòng còn có cố kỵ, mà không lật xem. Nhưng hiện giờ, thân ở thế giới này, muốn quay về Thiên Huyền đại lục lại càng không biết phải ngày tháng năm nào, hắn không có lý do lại cự tuyệt huyền kỹ thân pháp có năng lực bảo mệnh rất mạnh này.
Vân Triệt chậm rãi lật xem ngọc giản, theo ngón tay hắn đụng chạm, huyền khí bắt đầu khởi động, huyền quyết khắc trong đó thong thả tiến vào trong đầu hắn, lúc này hắn mới phát hiện, Huyễn quang lôi cực lại không chỉ là huyền kỹ thân pháp đơn thuần, nó bao gồm hai bộ phận.
Bộ phận thứ nhất, là Lưu quang lôi ẩn.
Bộ phận thứ hai, mới là Huyễn quang lôi cực.
Huyễn quang lôi cực, đó là thân pháp quỷ thần khó lường mà Hoa Minh Hải sử dụng, mà Lưu quang lôi ẩn, khiến trong lòng Vân Triệt sinh ra kinh hỉ lớn hơn nữa… Đây rõ ràng là huyền kỹ ẩn nấp vô cùng cường đại!
Khi thi triển Lưu quang lôi ẩn, có thể tùy ý áp chế biên độ khí tức huyền lực của bản thân, khiến cho mình biểu hiện ra khí tức huyền lực như thực tế có, mấu chốt nhất, là tu luyện Lưu quang lôi ẩn tới cực hạn, có thể ẩn nấp hoàn mỹ hơi thở của mình, khiến cường giả thực lực cao hơn bản thân mình rất xa, cũng khó phát hiện.
Mà sự cường đại của Lưu quang lôi ẩn, đã biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người Hoa Minh Hải. Hắn có thể dưới đuổi bắt của Phượng Hoàng thần tông chạy trốn, dựa vào Huyễn quang lôi cực, nhưng hắn có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào Phượng Hoàng thần tông Bá Hoàng đầy đất, Vương tọa nhiều như cẩu, dựa vào là, không thể nghi ngờ chính là Lưu quang lôi ẩn này! Tu vi huyền lực của Hoa Minh Hải là Vương tọa hậu kỳ, mà Phượng Hoàng thần tông có rất nhiều Bá Hoàng, lại không một người nào phát hiện, bị hắn như vào chỗ không người vào kho bảo vật, nếu không phải Hoa Minh Hải không cẩn thận kích động huyền trận, đoán chừng Phượng Hoàng thần tông ngay cả có người đã lẻn vào đều không biết.
Vân Triệt hồi tưởng lại lần đầu tiên tiếp xúc với Hoa Minh Hải, lại một chút cũng không nhận ra khí tức của hắn, chỉ bằng dựa vào cảm giác theo bản năng nhiều năm, mới nhận thấy được có người đang chăm chú theo dõi hắn mà thôi.
“Có thể khiến cho người có thực lực vượt qua bản thân một đại cảnh giới đều không phát hiện ra khí tức của mình, đây quả thật là thần kỹ của đạo tặc!” Vân Triệt thầm thở dài trong lòng nói, sau đó nhanh chóng tâm thần hợp nhất, bắt đầu tìm hiểu huyền quyết của Lưu quang lôi ẩn.
Lưu quang lôi ẩn khác với Băng Vân chi bích, Băng di huyễn kính, Băng Vân chi bích, Băng di huyễn kính có tác dụng ở chỗ ngăn cách, có thể ngăn cách lực lượng, khí tức, âm thanh, mà Lưu quang lôi ẩn, lại có tác dụng phong tỏa thu liễm khí tức bản thân, đối với che giấu khí tức, Vân Triệt vốn đã luyện thành trụ cột ở Thương Vân đại lục, hơn nữa ngộ tính cường đại của hắn, không đến hai canh giờ, huyền quyết huyền diệu vô cùng đã thông hiểu đạo lý ở trong tâm hải của hắn, theo nội tức của hắn vận chuyển, khí tức huyền lực phát tán trên người hắn chậm rãi phai nhạt xuống.
Hai canh giờ, Lưu quang lôi ẩn mới thành lập!
Vân Triệt tự tin nhiều nhất nửa tháng, hắn có thể luyện đến cảnh giới như Hoa Minh Hải.
Đêm càng ngày càng sâu, Vân Triệt liên tục yên tĩnh hơn ba canh giờ, khí tức huyền lực trên người đã chậm rãi rơi đến Địa Huyền cảnh trung kỳ, hơn nữa dưới cảm giác khác trên người, thậm chí không hề có cảm giác không tốt nào, vào lúc này, Vân Triệt mở măt, bật nhảy dựng lên, cánh tay chìa ra, khẽ hô một tiếng:
- Hồng nhi, đi ra!
Theo kiếm ấn đỏ đậm trên cánh tay hắn lóe lên, một tia chớp đỏ như máu xẹt qua trên tay Vân Triệt, sau đó hóa thành Kiếp Thiên Tru Ma kiếm vĩ đại, dưới sức nặng khủng bố, cánh tay Vân Triệt chợt trầm xuống, dưới chân cũng “Ầm” một tiếng, hai chân hãm xuống dưới đất thật sâu… Kiếp Thiên Tru Ma kiếm lúc ban đầu, Vân Triệt khống chế trong tay đều đặc biệt cố hết sức, sau khi Hồng nhi ăn toàn bộ Long Khuyết, trọng lượng của nó liền rõ ràng gia tăng thêm một phần rồi.
Vân Triệt điều chỉnh hô hấp, một hồi lâu, mới cuối cùng cầm chắc được Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, hai chân cũng có thể vững vàng đứng trên mặt đất mà không bị lún xuống, theo hắn quát khẽ một tiếng, Kiếp Thiên Tru Ma kiếm vung dựng lên, nhất thời, gió bão tán loạn, chấn động thẳng đến Băng di huyễn kính chung quanh lung lay sắp đổ.
Đại điển sắp đến, hắn phải trong thời gian ngắn nhất thích ứng với sức nặng của Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, phát huy ra uy lực lớn nhất.
- A hu, chủ nhân thật đáng ghét, người ta rõ ràng đang ngủ đến ngon, lại muốn đánh thức người ta, hu…
Hồng nhi phát ra âm thanh bất mãn, trong viên châu trên thân kiếm, Hồng nhi phiên bản bỏ túi đang dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, phồng má, dáng vẻ rất u oán.
- Ngày mai sẽ tìm thức ăn ngon cho ngươi, như vậy đã được rồi chứ.
Vân Triệt thở hổn hển nói.
Giọng Vân Triệt vừa dứt, đôi mắt vốn mệt mỏi buồn ngủ của Hồng nhi nháy mắt chợt nên lóe sáng lên:
- Thật vậy sao! Wow a! Chủ nhân phải giữ lời, chủ nhân quả nhiên tốt nhất! Ngày mai chủ nhân nhất định không thể quên!
Bên tai Vân Triệt rõ ràng truyền đến âm thanh không ngừng nuốt nước miếng của Hồng nhi. Hắn từng hỏi thăm từ chỗ Vân Tiêu, trong Yêu Hoàng thành có chỗ bán Thiên Huyền kiếm thậm chí Vương Huyền kiếm, bởi vì tiền của hai đại lục không giống nhau, hắn chỉ có thể sử dụng tiền của Vân Tiêu, tiền riêng của Vân Tiêu… Chắc là có thể miễn miễn cưỡng cưỡng lấy được một thanh Thiên Huyền kiếm, trong khoảng thời gian ngắn tống cho tiểu nha đầu chỉ biết ăn ngủ chơi này đại khái là đủ.
… … … … … … …
Thời gian cấp tốc trôi qua trong phu thê Vân Khinh Hồng toàn lực khôi phục, cùng với Vân Triệt cấp tốc tu luyện Huyễn quang lôi cực. Trong nháy mắt, lại một tháng trôi qua.
Một đêm này, Vân Triệt cũng không tu luyện, mà ngủ say một giấc, khi hắn tỉnh lại, trời đã hơi sáng lên, hắn từ trên giường nhảy xuống, giơ cánh tay lên, trên cánh tay, chớp động lên ánh sáng Huyền cương, trong đầu hắn hiện lên bóng dáng của Vân Thương Hải.
“Gia gia, ông yên tâm, cháu tuyệt đối không để cho Vân gia xuống dốc như vậy! Càng sẽ không để cho danh dự của ông bị làm bẩn dù chỉ một chút!” Vân Triệt thấp giọng lẩm bẩm.
Tuy rằng Vân Triệt dậy đủ sớm, nhưng trong Vân gia, đã sớm bóng người tán loạn.
Bởi vì hôm nay, là ngày toàn tộc bộ tộc Vân thị so tài!