Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 510 - Chương 511: Vân Gia Tộc So Tài

. ._256__1" class="block_" lang="en">Trang 256# 1

 

 

 

Chương 511: Vân gia tộc so tài



Vân Triệt đi đến đình viện của Vân Khinh Hồng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn đang ở phía trước dàn nho xanh biếc kia, dưới thân, là chiếc xe lăn hơi cũ kỹ, phía sau xe lăn do Vân Tiêu phụ giúp. Nhìn thấy Vân Triệt, Vân Tiêu vội vàng nghênh đón, khẩn thiết nói:

- Đại ca, hôm nay dậy sớm vậy, có phải bị đánh thức không? Đúng rồi, hôm nay là ngày toàn tộc Vân gia chúng ta so tài, chín giờ bắt đầu, đại ca lát nữa có muốn đi nhìn một chút không?

- Đương nhiên muốn đi xem, ta ngược lại rất có hứng thú, đúng rồi, nương đâu?

Vân Triệt hỏi.

- Nương còn đang ở trong phòng.

Vân Tiêu đáp.

Vân Triệt gật gật đầu, sau đó bình thản nói:

- Đệ đi gọi nương một tiếng đi, bên chỗ Thánh Vân đài đã truyền đến tiếng đánh nhau, chúng ta cũng nên đi qua. Ta có vài lời, muốn nói riêng với một mình cha.

Hai tháng ở chung, Vân Tiêu gần như tôn thờ người đại ca kết bái này, mặc dù hắn hiếu kỳ Vân Triệt muốn nói gì với Vân Khinh Hồng, nhưng không hỏi nhiều, buông xe lăn ra:

- Được, vậy đệ đi đây.

Vân Tiêu rời đi, Vân Triệt tiến lên phía trước, lấy ra một tấm ngọc bài khéo léo, đặt tới trước mặt Vân Khinh Hồng, hạ giọng nói:

- Cha, thứ này cho cha.

- Hả?

Vân Khinh Hồng nghiêng đầu, khi bàn tay nắm chặt của Vân Triệt buông lỏng ra, lộ ra miếng ngọc bài trong tay, Vân Khinh Hồng luôn luôn bình tĩnh như nước lại đột nhiên như bị lôi điện bổ trúng, đôi đồng tử nháy mắt co rút lại mấy lần, hắn gần như hốt hoảng cầm lấy miếng ngọc bài kia, ngọc bài nho nhỏ, nhưng hắn lại dùng hai tay nâng lên, cảm thấy khí tức bên trên, hai tay của hắn kịch liệt run run:

- Cái này… Cái này… Đây là…

Hắn chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Triệt:

- Triệt nhi, vật này… Làm sao có thể ở trên người con! Con lấy được từ chỗ nào!!

Vân Khinh Hồng sẽ có phản ứng như vậy, Vân Triệt một chút cũng không kỳ quái. Mà đổi lại là người khác, cảm xúc tất nhiên đã triệt để không khống chế được, hắn bình tĩnh nói:

- Cha, còn chưa tới một canh giờ, gia tộc so tài sẽ bắt đầu, bây giờ không phải là lúc bàn luận về lai lịch của nó, nếu vào hôm nay cha có thể giữ vững được địa vị gia chủ của chính mình, một lần nữa lập lại uy tín, con sẽ kỹ càng nói ra lai lịch của nó.

Vân Khinh Hồng nhìn thẳng vào Vân Triệt, ánh mắt rung chuyển thật lâu, qua một hồi lâu, hắn cuối cùng bình tĩnh trở lại, chậm rãi gật đầu:

- Được… Nhưng mà, đến lúc đó, con phải nói ra hết toàn bộ chuyện ta muốn biết, đừng lừa gạt gì hết.

- Được.

Vân Triệt không chút do dự gật đầu, hắn nhìn về phía cổ tay Vân Khinh Hồng, xác nhận nói:

- Cha, “Phong huyền khấu” của cha và nương có thể giấu giếm mọi người sao?

- Tuy rằng không làm được không một kẽ hở, nhưng ta ở trong mắt bọn họ, đã là phế nhân hai mươi mấy năm, bọn họ sẽ không cố hết sức đi tra xét ta.

Vân Khinh Hồng nói:

- Năm đó, ta và nương con có thể nhiều lần chạy trốn khỏi theo dõi, không thể bỏ qua công lao của hai chiếc Phong huyền khấu này.

Vân Khinh Hồng vừa nói, vừa kéo tay áo của mình, che đi thứ đeo trên cổ tay.

Hôm nay là ngày toàn tộc Vân gia so tài, đại sự gia tộc như thế, nhưng mà cho tới thời khắc này, chỗ đình viện của Vân Khinh Hồng thân là gia chủ lại vẫn lạnh lẽo im ắng, ngay cả một hậu bối đến thông báo cũng không có, có thể nghĩ địa vị người gia chủ này của Vân Khinh Hồng ở Vân gia đã mơ hồ đến cỡ nào. Qua nét mặt của Vân Triệt, Vân Khinh Hồng nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười nhẹ nói:

- Cho dù thế giới nào, đều huyền lực vi tôn, một phế nhân mệnh không bao lâu, trừ bỏ thân nhân và bạn tri kỷ của mình ra, lại không có ai sẽ thật sự để hắn vào trong mắt, ta một tên phế nhân, còn có thể ở trên vị trí gia chủ này tiếp tục lưu lại hai mươi mấy năm, cho dù là bởi vì chống đỡ của Mộ gia, cũng nên đến cực hạn mà bọn họ có khả năng thừa nhận.

- Chẳng lẽ bọn họ đã quên, ban đầu là ai thành lập Vân gia, là ai dẫn dắt Vân gia đi tới đỉnh cao nhất ở Huyễn Yêu giới? Nếu không phải nhất mạch gia chủ các ngươi, bọn họ những tộc nhân này, làm sao có thể có được địa vị và huy hoàng như bây giờ!

Vân Triệt trầm mi nói, trong khoảng thời gian này lưu lại Vân gia, hiểu biết của hắn về Vân gia cũng tự nhiên càng ngày càng nhiều, Vân gia truyền thừa nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều là nhất mạch gia chủ vi tôn, hơn nữa nhât mạch gia chủ vì ngăn chặn tranh giành gia chủ, từ sáu năm trước liền lập quy định, đời đời đơn truyền, mỗi một nhậm chức gia chủ chỉ có thể có một hài tử, Vân Thương Hải là nhi tử độc nhất, Vân Khinh Hồng là nhi tử độc nhất của Vân Thương Hải, mà Vân Khinh Hồng, ít nhất đến bây giờ, cũng chỉ có một hài tử.

Mỗi một thế hệ gia chủ của Vân gia đều xuất sắc vô cùng, cũng là nhất mạch gia chủ này, khiến Vân gia trở thành gia tộc đứng đầu trong mười hai gia tộc thủ hộ uy chấn Huyễn Yêu giới, mấy ngàn năm đều là tồn tại siêu nhiên gần với vương tộc Huyễn Yêu.

Tới một thế hệ Vân Khinh Hồng, hoàn toàn bị hèn hạ đến trình độ này.

Vân Khinh Hồng lắc đầu, tự giễu cười:

- Chuyện này, bọn họ sẽ không nghĩ đến, bọn họ để ý đến, sẽ chỉ là chuyện lợi ích có thể liên quan đến tương lai của bản thân… Vậy cũng là bản năng của nhân loại đi.

- Vân gia vạn năm truyền thừa, gia chủ thuộc quyền, cho tới bây giờ đều không liên quan đến huyền lực, mà là vì huyết mạch! Trên dưới Vân gia đều nên rõ ràng, cho dù cha đã thành phế nhân, cũng là một người duy nhất có tư cách đứng ở vị trí gia chủ, nhưng dường như, tất cả mọi người đều theo bản năng quên mất một điểm này.

Vân Triệt khẽ cười lạnh:

- Hơn nữa, bởi vì cha thân phế mà không nhìn đến thân phận gia chủ của cha còn chưa tính, lại dường như tôn trọng cơ bản nhất và chút coi trọng cha đều không có. Vân Tiêu thân là nhi tử gia chủ, một đệ tử Vân gia bình thường đều có thể tùy ý khi dễ, chuyện lớn gia tộc so tài bậc này, gần hai tháng, ngay cả một người tìm cha thương lượng cũng không có… Con không tin tưởng Vân gia cường thịnh nhiều năm như vậy, sẽ đều là một đám người ích kỷ vô nghĩa như thế.

Vân Khinh Hồng thoáng nhắm mắt, đột nhiên khẽ nói:

- Trận so tài trong tộc này, chính xác cũng không cần tìm ta thương lượng. Bởi vì cái gọi là tộc so tài chỉ là ngụy trang, mục đích thật sự, là để cho ta một tên phế nhân ở chỗ này thoái vị. Còn không đến một tháng, chính là đại điển trăm năm của tiểu Yêu Hậu, trận đại điển này tuyệt đối không tầm thường, vô cùng có khả năng quyết định kết cục toàn bộ tương lai của Huyễn Yêu giới, càng sẽ quyết định vận mệnh của mười hai gia tộc thủ hộ, nhất là Vân gia, vào thời khắc mấu chốt này, bọn họ muốn phế ta một gia chủ phế nhân xuống, ngược lại coi như trong tình lý. Vốn, ta cũng đã im lặng tiếp nhận kết quả sắp tới này rồi, không nghĩ tới, lại gặp con.

Vân Khinh Hồng im lặng cười, trên mặt tràn đầy phiền muộn.

Vân Tiêu và Mộ Vũ Nhu đi ra, bọn họ không dừng lại bao lâu, rất nhanh, Vân Tiêu liền đẩy xe lăn của Vân Khinh Hồng, bốn người lại thong thả đi về phía trung tâm Vân gia, nơi gia tộc so tài lần này.

Nơi trung tâm Vân gia, đó là chỗ tổ bia phong thích ra huyền quang màu tím, tổ bia cao hơn ba mươi trượng, phía trên khắc tên của gia chủ mỗi thế hệ, mà trong đó, bắt mắt nhất chính là “Vân Thương Hải”, bởi vì bên phải cái tên, đánh dấu hai chữ đỏ rực như ngọn lửa: Yêu Vương.

Vân gia trải qua hơn mười gia chủ, chỉ có Vân Thương Hải đạt được vinh hạnh đặc biệt làm “Yêu Vương”, đây không chỉ là vinh quang của một mình Vân Thương Hải, càng là vinh quang thiên thu bách đại của Vân gia, nhưng vinh quang này vốn không khiến các gia tộc thủ hộ khác ghen tỵ và cực kỳ hâm mộ, lại lấy tốc độ giống như sao băng rơi nhanh chóng ảm đạm…

Phía trước tổ bia, là một quảng trường cực lớn, chung quanh quảng trường bày đầy ghế ngồi, trung tâm, là một đài cao ba mươi trượng vuông, đó là Thánh Vân đài dùng để tỷ thí trong tộc Vân gia, khi bốn người Vân Triệt đến, trên Thánh Vân đài đang có hai đệ tử trẻ tuổi của Vân gia so đấu.

Tộc so tài còn hơn nửa canh giờ nữa mới có thể chính thức bắt đầu, nhưng một vài đệ tử Vân gia không kiềm chế được đã bắt đầu tỷ thí.

Vân Triệt bọn họ coi như đến sớm, tuy rằng nơi này đã vô cùng náo nhiệt, nhưng phần lớn là đệ tử trẻ tuổi, những đệ tử trẻ tuổi này khi nhìn thấy phu thê Vân Khinh Hồng, một ít sẽ tiến lên vấn an, mà có mấy người, ngược lại trực tiếp tránh ra, hoặc ánh mắt nhìn thẳng vào Thánh Vân đài, đơn thuần coi như không phát hiện, Vân Triệt nhìn lướt qua quần áo của đám đệ tử Vân gia đó… Cơ bản đều là nhi tử của trưởng lão đang nắm thực quyền trong tay ở Vân gia. Bọn họ không trải qua thời kỳ huy hoàng của Vân gia dưới sự hướng dẫn của Vân Thương Hải, không được chứng kiến năm đó Vân Khinh Hồng uy chấn quần hùng Huyễn Yêu cỡ nào, ở trong mắt bọn họ, đây chỉ là phế nhân có hư danh gia chủ, là nhân vật còn xa xa đều không bằng trưởng bối của bọn họ mà thôi… Hơn nữa sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi vị trí gia chủ, bọn họ đương nhiên sẽ không rảnh đi hành lễ.

Đối với chuyện này, Vân Khinh Hồng đã sớm nhìn quen lắm rồi. Lúc này trên Thánh Vân đài, hai người đệ tử trẻ tuổi của Vân gia đang giao thủ, hai người nhìn qua thế lực ngang nhau, kiếm thanh gào thét, tử lôi cuồn cuộn, hai đường Huyền cương màu cam va chạm dày đặc, phía dưới không ngừng vang lên từng trận quát to ồn ào. Cuối cùng, một người trong đó nắm lấy cơ hội, một đường lôi quang đánh bại đối phương, sau đó Huyền cương xông lên, trực tiếp đánh hạ xuống Thánh Vân đài.

Hai người đệ tử trẻ tuổi Vân gia ở trên đài cũng không lớn, nhưng ở trong nhóm cùng lứa tuổi ở Vân gia, tuyệt đối đáng chú ý, nhưng xem xong hai người giao thủ, Vân Khinh Hồng lại âm thầm lắc đầu, trên mặt thoáng qua vẻ thất vọng, hắn hơi nghiêng đầu, nói:

- Tiêu nhi, con lên.

- Hả?

Vân Tiêu sửng sốt, sau đó gật đầu:

- Vâng!

Nói xong, Van Tiêu không chút dong dài dây dưa nhảy dựng lên, giữa không trung tử quang chợt lóe, khi rơi lên trên đài, trong tay đã cầm một thanh trường kiếm tử quang lượn lờ. Đây là Vương Huyền kiếm vào năm hắn mười một tuổi Vân Khinh Hồng đã đưa cho hắn –– Bôn lôi (sấm đánh), hắn luôn luôn dùng cho tới bây giờ, chưa bao giờ rời khỏi người, phối hợp với huyền công hạch tâm “Tử vân công” của Vân gia, có thể phát huy ra uy lực cực lớn.

- Vân Thu ca, xin chỉ giáo!

Vân Tiêu nắm chặt Bôn lôi, ánh mắt chăm chú nhìn vào đối thủ, sắc mặt nghiêm cẩn ngưng trọng, hai tai hoàn toàn ngăn cách tiếng nghị luận hỗn loạn chung quanh. Những năm này, theo hắn lớn lên, áp lực dư luận và thừa nhận ánh mắt khác thường mà hắn phải gánh vác càng ngày càng nặng, càng ngày càng nhiều, những thứ này, hắn toàn bộ lặng yên nhịn xuống. Vì để cho phụ mẫu không chịu thua kém, vì để cho tương lai có được ực lượng có thể bảo hộ cho phụ mẫu, hắn liều mạng tu luyện… Không có Huyền cương, hắn dùng nỗ lực đi bù lại, không có tài nguyên, hắn dùng nỗ lực lớn hơn nữa đi bù lại.

Hai mươi hai tuổi, nửa bước Bá Hoàng! Trong nhóm người bằng tuổi, cho dù đối mặt với toàn bộ đệ tử Vân gia tiên thiên có được Huyền cương, hắn vẫn như cũ ở tầng lớp trên! Ngoại trừ chính hắn, không có ai biết, hắn vì vậy mà đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực và gian khổ.

Cho tới nay, trong lòng hắn nhớ kỹ an nguy của phụ mẫu, cũng không nguyện tranh đấu với bất cứ kẻ nào, chẳng sợ bị khi dễ sỉ nhục cũng nén giận, mà hôm nay… Nên là lúc mình triển lãm bản thân về phía phụ mẫu, về phía mọi người.

Nhìn thấy người bỗng nhiên lên đài khiêu chiến dĩ nhiên là Vân Tiêu, Vân Thu hơi sững sờ, bởi vì trong ngày thường Vân Tiêu đều điệu thấp đến bụi bặm, cho tới bây giờ đều không xuất hiện trong so đấu. Lập tức, sắc mặt hắn hơi ngưng trọng lên, tuy rằng tuổi của Vân Tiêu nhỏ hơn hắn, hơn nữa không có Huyền cương, nhưng hắn nghe nói Vân Tiêu đã bước vào cảnh giới nửa bước Bá Hoàng. Hơn nữa, hắn và rát nhiều đệ tử Vân gia giống nhau, đều ngầm nhiều lần cười nhạo chuyện huyết mạch của Vân Tiêu, nếu như bị một người không có Huyền cương, bản thân còn thường xuyên trào phúng người ta đánh bại ở trước mặt mọi người, vậy cũng là một chuyện hơi dọa người.

Hắn nhất thời quát khẽ một tiếng, giành trước tiến công, cánh tay nhoáng lên, một đường lôi điện tỏa liên từ trên thân kiếm chém ra, cùng lúc đó, Huyền cương cũng hóa thành lợi kiếm màu vàng, lơ lửng xuống, đâm thẳng vào thiên linh của Vân Tiêu.

Vân Tiêu thần sắc bình tĩnh, mũi kiếm đâm ra, giống như vậy là một lôi điện tỏa liên phóng lên cao, nhưng lôi điện tỏa liên hắn phóng ra đặc biệt ngưng thực, giống như là dây xích (tỏa liên) thực thể, phía trên còn phóng thích ra tử quang trong suốt nồng đậm, cả sợi dây xích giống như thạch anh tím đúc thành.

Gần như từ lôi điện tỏa liên, Tử vân công của ai càng thêm thâm hậu vừa nhìn hiểu ngay!

Lôi điện tỏa lên của hai bên triền đấu cùng một chỗ, nhưng chỉ có thời gian mấy giây, lôi điện tỏa liên của Vân Thu liền “Kẹt” một tiếng bị xoắn gẫy, lôi điện tỏa liên của Vân Tiêu cũng không nhân cơ hội công kích Vân Thu, mà bay lên phía trước, ở trong tiếng rít dữ dằn đánh thẳng lên Huyền cương, đánh văng Huyền cương ra rất xa, sau đó biến mất ở giữa không trung.

Vân Khinh Hồng chậm rãi gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt thư thái.

Vân Thu lảo đảo về phía sau vài bước, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, sững sờ một trận. Huyền lực của hắn so ra kém Vân Tiêu, nhưng kém không xa, hắn vốn tưởng rằng có ưu thế Huyền cương, hắn cho dù sẽ không thắng ổn định, cũng tuyệt đối không đến mức thua dễ dàng như vậy, không nghĩ tới, Vân Tiêu trong ngày thường dè dặt cẩn trọng, ai cũng không dám đắc tội, thậm chí hơi nghiêng về khiếp nhược đã tu luyện huyền và Tử vân công đến hùng hậu như thế, mấy giây ngắn ngủi, hắn liền bị áp chế thất bại thảm hại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment