.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_512" class="block_" lang="en">Trang 256# 2
Chương 512: Không mời tự đến
- Vân Tiêu? Hắn lại chủ động lên Thánh Vân đài? Đây thật đúng là hiếm thấy.
- Gia hỏa này hôm nay uống lộn thuốc đi?
- Ha, hiển nhiên là biết cái gọi là danh hào “Thiếu gia chủ” không giữ được, cho nên cối cùng ít nhiều gì đùa giỡn chút uy phong, tranh về chút thể diện.
- Vân Thu dễ dàng bị đánh bại như vậy? Vân Tiêu này bình thường không hiển sơn lộ thủy, thực lực thế mà lại mạnh vậy?
- Đây đương nhiên là bởi vì lúc trước Vân Thu đã đánh bại nhiều người khiêu chiến, huyền lực hao tổn quá lớn mà thôi! Tuy rằng Vân Tiêu có huyền lực cao một chút, nhưng không có Huyền cương, ở trạng thái bình thường, làm sao có thể đơn giản đả bại Vân Thu như vậy.
Đối với Vân Thu bị Vân Tiêu dễ dàng đánh bại, đệ tử Vân gia kinh ngạc rất nhiều, đều cực kỳ khó chịu. Bởi vì ở trong mắt bọn họ, Vân Tiêu vốn không phải là người trong cùng một tộc, mà là “Dã chủng nhặt được ở Thiên Huyền đại lục” toàn bộ Huyễn Yêu giới đều biết. Trước kia, đối chiến giống vậy, Vân Tiêu đều không tham dự, mà lần này Vân Tiêu chủ động lên đài, còn đánh bại Vân Thu… Theo bọn họ, cơ bản tương đương với người của nhà mình bị một người ngoài đánh bại, kia đương nhiên khó chịu.
- Trước kia nói như thế nào còn treo danh hào thiếu gia chủ, sau ngày hôm nay, ha, xem còn ai che chở cho hắn, bị quét ra khỏi gia tộc chúng ta chính là chuyện sớm muộn, lại còn vào lúc này ra cướp nổi bật… Xem ra đánh hắn xuống dưới!
Lập tức, liền có một đệ tử Vân gia nhảy lên, đứng ở trước mặt Vân Tiêu, tỏ vẻ ngạo nghễ nói:
- Đến, ta với ngươi luận bàn một chút!
Giọng nói vừa dứt, thân pháp của hắn chợt lên, hư ảnh lướt trên đầy trời, mấy chục đường lôi điện kiếm quang đan vào thành một võng kiếm màu tím, trùm thẳng về phía Vân Tiêu.
Vân Tiêu sắc mặt ngưng trọng, lui ra phía sau nửa bước, vung Bôn lôi kiếm, bảy đường lôi nhận gào thét mà ra, tiếng động phá không giống như đao cắt thủy tinh, cực kỳ chói tai.
Rầm rầm rầm rầm…
Âm thanh hỗn loạn như thủy tinh vỡ nát liên tiếp vang lên, hai người dã ở trong bóng kiếm lôi điện giao chiến với nhau, hơn mười trượng Thánh Vân đài, nhất thời bị một mảnh quầng sáng lôi điện bao phủ hơn phân nửa.
- Đại trưởng lão bọn họ đến!
Lúc hai người đang giao chiến trên đài, một tiếng kêu ầm ĩ truyền đến, Vân Triệt liếc mắt nhìn lại, mấy chục bóng người đang từ các phương hướng khác nhau thong thả bay đến. Trên người mỗi một người bọn họ, đều phóng thích ra một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ không cố hết sức mở ra khí tức huyền lực của bản thân, nhưng vì sự xuất hiện của bọn họ, không gian chung quanh đều gần như triệt để đọng lại.
Bất cứ người nào trong những người này, đều là cường giả tuyệt đỉnh uy chấn Huyễn Yêu giới.
- Bọn họ là ba mươi sáu trưởng lão hạch tâm của hội trưởng lão Vân gia ta.
Vân Khinh Hồng nhàn nhạt lên tiếng nói với Vân Triệt:
- Trước mắt trong ba mươi sáu vị trưởng lão hạch tâm này, mạnh nhất là đại trưởng lão Vân Ngoại Thiên, hắn là người đứng đầu hội trưởng lão, hai mươi mấy năm này, hắn cơ bản nắm giữ lấy quyền phát ngôn cao nhất.
Vân Triệt chậm rãi gật đầu, hắn cũng đã rõ, Vân Ngoại Thiên này sở dĩ đứng đầu trưởng lão, chẳng phải bởi vì thực lực của hắn mạnh nhất, tuổi lớn nhất, còn có một nguyên nhân rất quan trọng –– Nhi tử nhỏ tuổi nhất của hắn, Vân Tâm Nguyệt được gọi là hy vọng quật khởi của Vân gia!
Không cần Vân Khinh Hồng báo cho biết, hắn liền liếc mắt một cái đã nhận ra ai là đại trưởng lão Vân Ngoại Thiên… Bởi vì hắn đi cùng Vân Tâm Nguyệt.
Ba mươi sáu vị trưởng lão theo thứ tự ngồi vào vị trí, đối với Vân Khinh Hồng, bọn họ có người gật đầu, có người làm như không thấy, có người ánh mắt thoáng phức tạp. Làm người của hội trưởng lão, bọn họ rõ ràng nhất hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì… Bởi vì chuyện ngày hôm nay, chính là do bọn họ cùng nhau đưa ra quyết định.
Một trưởng lão xếp vị trí tương đối phía sau khi đi ngang qua bên người Vân Khinh Hồng, hạ giọng nói:
- Khinh Hồng, mục đích thật sự của so tài gia tộc hôm nay, tin tưởng người cũng hẳn đoán được… Tuyệt đại đa số trưởng lão đều ủng hộ Vân Ngoại Thiên, ngay cả ba thái trưởng lão cũng… Tuy rằng chúng ta không cam lòng, nhưng vô lực thay đổi điều gì… Haizzz.
Vân Khinh Hồng mỉm cười với hắn, chỉ tùy ý nói ra năm chữ:
- Ngươi không cần để ý.
Trưởng lão kia lắc đầu, không nói gì nữa, vẻ mặt phức tạp ngồi xuống vị trí trưởng lão của mình.
Vị trí chính giữa của ghế trưởng lão, Vân Ngoại Thiên đã yên vị, mà Vân Tâm Nguyệt, chính là ngồi bên phải hắn. Một hậu bối, thế mà lại ngồi cùng bàn với người của hội trưởng lão, hơn nữa các trưởng lão khác không ai thấy không ổn, có thể thấy được trên dưới Vân gia coi trọng tôn sùng Vân Tâm Nguyệt hạng nào.
Hai người trên Thánh Vân đài đang giao đấu, mà sau giằng co ngắn ngủi, Vân Tiêu đã bắt đầu dần dần chiếm thế thượng phong. Nhìn thấy Vân Tiêu thế mà lại giao thủ với đệ tử Vân gia ở trên Thánh Vân đài, các đại trưởng lão đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và phức tạp. Vân Ngoại Thiên nhìn thoáng qua Vân Tiêu trên đài, lại liếc nhìn Vân Khinh Hồng, trong mũi nhàn nhạt phun ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, liếc nhìn nhi tử mình, nhất thời khuôn mặt ngạo nghễ.
Hơn hai mươi năm trước, Vân Khinh Hồng là kiêu tử (con cưng) đệ nhất của Yêu Hoàng thành, càng là Đế Quân trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Huyễn Yêu giới. Vầng hào quang của hắn quá mức chói mắt, tuy rằng Vân Ngoại Thiên chỉ lớn hơn hắn năm mươi tuổi, nhưng chỉ có tư cách ngưỡng mộ… Không nghĩ tới vận mệnh biến chuyển, người bản thân đã từng chỉ có thể ngưỡng mộ ghen tỵ, lại thành một tên phế nhân, nhi tử cũng là “Dã chủng” mọi người đều biết, nghĩ đến địa vị hiện giờ ở Vân gia của bản thân, nghĩ đến nhi tử của mình, cảm giác về sự ưu việt này thấy quả thật đừng quá sảng khoái.
- Ha ha ha ha!
Một trận cười to sang sảng đột nhiên vang lên, trên không, một bóng người cao lớn trống rỗng xuất hiện, giọng nói điếc tai hơi phô trương truyền đến:
- Mộ gia Mộ Vũ Bạch, đặc biệt tới tham gia sự kiện Vân gia!
Mộ Vũ Bạch sẽ đến, người của Vân gia không một ai cảm thấy kỳ quái, muc đích hắn tới, mỗi người đều lòng dạ biết rõ, hơn nữa cũng chuẩn bị ứng đối, nhưng nhìn thấy chỉ có một mình Mộ Vũ Bạch trình diện, các trưởng lão vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, bọn họ ào ào đứng lên, lại có vài thập niên, Mộ Vũ Bạch sẽ trở thành người đứng đầu Mộ gia, địa vị còn hơn mọi người ở đây, bọn họ tự nhiên phải đứng dậy đón chào. Vân Ngoại Thiên đứng dậy chắp tay nói:
- Mộ thiếu gia chủ đến, chúng ta tự nhiên hoan nghênh đến cực điểm, còn xin mời ngồi.
- Không cần.
Mộ Vũ Bạch khoát tay chặn lại:
- Ta tùy tiện tìm một chỗ ngồi là được.
Nói xong, thân thể hắn lóe lên, bóng dáng thuấn di đến bên cạnh Vân Khinh Hồng, sau đó phô trương thanh thế ngồi xuống, không hề để ý đến những người khác.
- Mộ tiền bối.
Vân Triệt chào một tiếng.
Mộ Vũ Bạch gật gật đầu, nhìn Vân Tiêu trên đài đã ổn định chiếm thế thượng phong, vuốt cằm nói:
- Chậc, tiểu tử này, cũng còn không tồi đi.
- Đại ca, sao chỉ có một mình huynh? Muội còn tưởng cha cũng tới.
Mộ Vũ Nhu nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Mộ Vũ Bạch thoáng ngưng trọng lên, hạ giọng nói:
- Cha vốn cũng muốn tới, nhưng bị ta ngăn cản.
Nói tới đây, ánh mắt của hắn bỗng nhiên liếc xéo về chỗ của Vân Ngoại Thiên, giọng nói cũng hạ thấp xuống:
- Ta và cha điều tra chuyện Tiêu nhi và nha đầu nhà Thiên Hạ bị tập kích, tra được một dấu vết khủng khiếp… Hôm nay trận tộc so đấu này, những người khác của vương tộc Huyễn Yêu, có khả năng sẽ đến.
Chân mày Vân Khinh Hồng chợt nhảy lên.
- Vương tộc Huyễn Yêu?
Hai hàng chân mày của Mộ Vũ Nhu cũng bỗng chốc nhíu lại:
- Đại ca, kết quả mọi người tra được là gì? Ngày đó rốt cuộc là người nào xuống tay với Tiêu nhi?
Mộ Vũ Bạch khẽ lắc đầu:
- Chính là tra được một chút dấu vết, nhưng không cách nào xác định, cũng không có bất kỳ chứng cứ thực chất nào… Yên lặng xem xét đi. Nếu cục diện không khống chế được mà nói, hừ, vị trí đứng đầu Vân gia này, không cần cũng thế. Một nhà các ngươi cứ đến Mộ gia chúng ta, so ra còn thoải mái hơn nơi khỉ gió này!
Mộ Vũ Nhu nhìn thoáng qua Vân Khinh Hồng, yên lặng thở dài một hơi. Mộ Vũ Bạch có thể nói linh hoạt như thế, nhưng nàng biết, Vân Khinh Hồng tuyệt đối sẽ không nguyện ý rời khỏi Vân gia, dù sao bộ tộc Vân thị chứa đầy lấy sinh mạng, tâm huyết, kiêu ngạo, vinh quang của nhất mạch gia chủ hắn, sao hắn có thể cam tâm rời khỏi Vân gia, cũng khiến vị trí gia chủ cho huyết mạch Vân thị khác.
Lúc này, một giọng nói bình thản từ đàng xa truyền đến:
- Thiên Hạ Vô Địch, tiến tới bái phỏng.
Tám chữ ngắn ngủn, chữ đầu tiên, còn giống như ở ngoài mười dặm, mà một chữ cuối cùng, lại như ở bên tai, trong giọng nói ẩn chứa huyền lực hùng hậu, khiến cho toàn bộ ba mươi sáu trưởng lão có mặt ở đây động dung, mà giọng nói này, còn có tên báo ra, cũng làm cho toàn bộ bọn họ đứng lên.
Không trung chẳng biết lúc nào xuất hiện hai bóng dáng, người bên trái kia Vân Triệt quen biết, chính là Thiên Hạ Đệ Nhất! Mà bên phải hắn, đứng một người trung niên tướng mạo ôn hòa, cười rất chân thành, vị trí hắn dừng lại, còn gần phía trước nhất hơn Thiên Hạ Đệ Nhất, trước hắn hô lên “Thiên Hạ Vô Địch”, chính là tên của hắn.
- Thiên Hạ Vô Địch? Sao hắn có thể đến nơi này?
Trên mặt Vân Khinh Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó, hắn như có đăm chiêu liếc mắt nhìn Vân Triệt một cái, lại không có hỏi Vân Triệt cái gì, mà trực tiếp giải thích nói:
- Hai người này, Thiên Hạ Đệ Nhất con đã quen biết, người bên cạnh kia, tên Thiên Hạ Vô Địch, tuổi xấp xỉ ta, là bào đệ của Thiên Hạ Hùng Đồ tộc trưởng bộ tộc tinh linh, cũng là người trong cùng thế hệ có thực lực, địa vị gần với Thiên Hạ Hùng Đồ ở bộ tộc tinh linh.
- A!
Vân Triệt chậm rãi gật đầu, hắn vào hai tháng trước truyền âm cho Thiên Hạ Đệ Nhất, để cho hắn có mặt ở Vân gia tộc so này, không nghĩ tới, hắn chẳng những đến đây, còn mang đến một nhân vật cấp quan trọng như thế!
Thật hiển nhiên, Thiên Hạ Đệ Nhất đại khái đoán được mục đích của Vân Triệt, hắn luôn luôn tồn tại ân tình Vân Triệt cứu muội muội của hắn ở trong lòng, địa vị, thân phận, tâm tính của hắn đều quyết định hắn tuyệt đối không đồng ý thiếu ân tình của người, cho nên hắn chẳng những đến đây, ngược lại cho Vân Triệt một kinh hỉ cũng đủ.
Chỉ có điều, tên của đám người gia tộc Thiên Hạ này, thật sự là một cái còn bá khí hơn một cái!
Nếu chính là Thiên Hạ Đệ Nhất đến, người của hội trưởng lão tùy ý nghênh đón một chút là được rồi, dù sao Thiên Hạ Đệ Nhất mặc dù là thiếu gia chủ, nhưng chung quy là một tiểu bối, nhưng Thiên Hạ Vô Địch đã đến, vậy cũng liền không giống với lúc trước. Vân Ngoại Thiên vội vàng bay vút lên không trung, ân cần nghênh đón nói:
- Hóa ra là Vô Địch trưởng lão và Thiên Hạ thiếu gia chủ.
- Ha ha.
Thiên Hạ Vô Địch ôn hòa cười, thần thái ôn hòa không hề có khí thế kia thật sự có phần không quá xứng đôi với đại danh “Thiên Hạ Vô Địch” của hắn:
- Không mời tự đến, mong rằng không lấy làm phiền lòng.
- Vô Địch trưởng lão nói chi vậy, hai vị đã đến, Vân gia chúng ta hoan nghênh cũng không kịp, xin mời ngồi.
Hai người ngồi vào vị trí, ánh mắt của Thiên Hạ Đệ Nhất và Vân Triệt đụng chạm một chút, khẽ gật đầu với nhau. Một người dùng ánh mắt chào hỏi, một người dùng ánh mắt biểu đạt lòng biết ơn.
Tộc so lần này của Vân gia nhất định bất thường, Thiên Hạ Đệ Nhất và Thiên Hạ Vô Địch vừa mới ngồi xuống, lại là một giọng nói từ trên không truyền đến:
- Chậc chậc, xem ra lần này Vân gia các ngươi khách quý không ít đi, vậy còn náo nhiệt hơn dự tính của ta.
Giọng nói này trong cuồng ngạo mang theo sắc nhọn, làm cho người ta nghe vào trong tai, toàn thân đều trở nên không thoải mái. Giọng nói kèm với khí tức truyền đến, không khí nhất thời bị kiềm hãm, Vân Triệt thấy rõ ràng sắc mặt của Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Bạch đồng thời khẽ biến.
Một người trung niên từ không trung chậm rãi đánh xuống, người này một thân thanh y, ngũ quan lộ ra quỷ dị nói không nên lời, sắc mặt của hắn mơ hồ mang theo một chút màu xanh, khiến Vân Triệt ngạc nhiên nhất chính là ánh mắt hắn, đúng là hình dáng tam giác hẹp dài. Đụng chạm với ánh mắt của hắn, Vân Triệt ngược lại có một cảm giác khắp cả người phát lạnh… Chỉ có điều kia cũng không phải là khí tức của huyền công hệ băng, mà là một loại… Âm trầm thấu xương làm cho người ta sợ hãi.
Người Mộ gia tới, lại quá mức bình thường, bộ tộc Thiên Hạ sẽ đến, tuy rằng khiến trưởng lão Vân gia trưởng lão hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không phát hiện được cái gì. Nhưng người này xuất hiện, lại khiến chúng trưởng lão Vân gia đều kinh ngạc không thôi. Hắn từ không trung chậm rãi mà rơi, giọng nói khàn khàn khó nghe nói:
- Ta lần này giống vậy là không mời tự đến, các vị bằng hữu Vân gia ngược lại xin đừng trách.
Vân Ngoại Thiên đứng dậy đón chào:
- Hách Liên huynh nói gì vậy, đã đến đây, tự nhiên là khách quý… Xin mời ngồi.
- Hách Liên Bằng, ngươi tới làm cái gì?
Lúc này, một giọng nói không quá thân mật vang lên, người phát ra âm thanh, rõ ràng là Mộ Vũ Bạch.
- A.
Mắt tam giác hẹp dài của Hách Liên Bằng nhíu lại, nhàn nhạt cười lạnh:
- Mộ Vũ Bạch, ngươi có thể không mời tự đến, ta vì sao không thể? Vân gia dù sao là bá chủ năm đó, toàn tộc so tài này, ta đương nhiên có hứng thú rất lớn đến quan sát quan một phen.
Hai chữ “Năm đó” cố ý bị nói cực kỳ nặng, Mộ Vũ Bạch hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, nhưng chân mày lại hơi nhíu lại… Bởi vì theo ý hắn, người này xuất hiện, tuyệt không tầm thường.
- Hách Liên Bằng, nhân vật số ba đồng lứa với gia chủ trong gia tộc Hách Liên.
Vân Khinh Hồng giải thích với Vân Triệt nói:
- Bản thể của bọn họ là yêu xà chín đầu, trên thể chất có thiên phú cực cao, thực lực rất mạnh, nhưng đã qua vạn năm, đều bị Vân gia chúng ta áp chế, vẫn luôn là lão nhị vạn năm, nhưng sau khi Vân gia ta thay đổi bất ngờ, bọn họ hiện giờ là đứng đầu mười hai gia tộc thủ hộ.
Gia tộc Hách Liên… bộ tộc yêu xà chín đầu…
Vân Triệt yên lặng của liếc mắt nhìn chằm chằm vào người tên Hách Liên Bằng này, nhớ kỹ dung mạo của hắn.