.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_513" class="block_" lang="en">Trang 257# 1
Chương 513: Phong ba nổi lên
Giao chiến của hai người trên đài cũng tiến vào kết thúc vào lúc này, trong một loạt tiếng xé rách chói tai, Huyền cương màu cam bị đánh tan, sau đó hét thảm một tiếng, một bóng người từ trên Thánh Vân đài bay xuống, nặng nề nện ở trên mặt đất.
Trên đài, Vân Tiêu cầm trong tay Bôn lôi kiếm, chậm rãi đi đến bên cạnh Thánh Vân đài, hắn mặc dù ít nhiều gì hơi thở hổn hển, nhưng thần sắc coi như bình tĩnh, trên trán còn ẩn hàm khí thế:
- Vân Hàn ca, đa tạ.
Đệ tử Vân gia bị đánh bại không cam lòng của cắn răng một cái, từ trên mặt đất đứng lên, lặng yên không tiếng động rời đi.
Hiện giờ, dưới đài đã không chỉ là một ít đệ tử trẻ tuổi, hội trưởng lão, còn có người của ba gia tộc cũng đều ở dưới đài. Trước khi bắt đầu đại hội những đệ tử tuổi trẻ ở tộc so liền vào đi tỷ thí, tự nhiên ôm mục đích triển lãm bản thân ở trước mặt trưởng bối, nhưng không nghĩ tới, người đầu tiên làm náo động, lại là Vân Tiêu.
Càng không nghĩ tới, Vân Tiêu bình thường bị khi dễ chưa bao giờ dám phản kích, thế mà lại cất giấu thực lực hùng hậu như vậy.
- Hừ! Tiểu tử này…
Dưới đài, nhìn Vân Tiêu bình thường bị bản thân cười nhạo đủ kiểu thế mà lại ra danh tiếng lớn, Vân Hạo tỏ vẻ khó chịu, hắn nhìn lướt qua chỗ ngồi của chúng trưởng lão, cười lạnh một tiếng, hai chân đạp lên mặt đất, phi thân lên, rơi vào trên Thánh Vân đài, hai tay ôm ngực, ung dung của nói:
- Vân Tiêu, hôm nay biểu hiện rất không tệ đi, nào, hai ta luận bàn một chút.
Chân mày Vân Tiêu liền ngưng lại, vẻ mặt cũng trở nên thận trọng lên.
Thực lực của Vân Hạo và Vân Tiêu đều là nửa bước Bá hoàng, hơn nữa Vân Hạo đã dừng ở cảnh giới nửa bước Bá hoàng bốn năm, mà Vân Tiêu chỉ có một năm mà thôi. Lại thêm Vân Hạo có được Huyền cương, lúc trước Vân Tiêu lại liên tiếp chiến hai trận, huyền lực lớn tiêu hao, nếu hai người giao thủ, chính là cục diện nghiêng về một phía… Vân Tiêu vốn không có khả năng có phần thắng.
- Ha ha, nhi tử thứ ba này của ngươi, không phải đang rõ ràng khi dễ người sao.
Trên bàn trưởng lão, một trưởng lão xếp sau nói với người bên cạnh.
Vân Hạo có phụ thân là một trong ba mươi sáu trưởng lão hạch tâm của Vân gia, bài vị hơi thấp. Vân Hạo cũng là nhi tử của trưởng lão hàng thật giá thật. Nghe nói như thế, phụ thân Vân Hạo hừ nhạt một tiếng, nói:
- Bọn chúng đều là người trẻ tuổi, tỷ thí với nhau, chỉ có mạnh yếu, nào có khi dễ người. Thực lực không đủ, bị khi dễ cũng chẳng trách ai, hơn nữa…
Hắn hạ giọng nói:
- Hôm nay là ngày Vân Khinh Hồng xuống đài, dã chủng này của hắn, cũng sớm đi xuống cho thỏa đáng.
Lúc trước Vân Tiêu chưa bao giờ giao thủ với Vân Hạo, trong lòng cũng đặc biệt không yên, lúc này, bên tai hắn, bỗng nhiên truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp:
- Vân Hạo kẻ lỗ mãng này thích công, vì làm náo động, nhất định mong trong thời gian ngắn nhất đánh bại ngươi, cho nên vừa lên đến liền chắc là một trong ba sát chiêu mạnh nhất của Tử vân công, vận dụng Lôi Triền quyết con vẫn luôn luôn khổ luyện cho ta... Có thể thắng vì đánh bất ngờ không, sẽ nhìn năng lực khống chế Lôi Triền quyết của con!
Ánh mắt của Vân Tiêu vừa động, nhìn về phía Vân Khinh Hồng, sắc mặt Vân Khinh Hồng bình tĩnh, hơi mang ý cười, từ đầu đến cuối, không có người nào phát hiện được gia chủ này rõ ràng đã phế đi vài thập niên, nhưng lại sử dụng huyền lực truyền âm cao sâu vô cùng.
Vẻ bất an trên mặt Vân Tiêu biến mất, ánh mắt trở nên đông lạnh mà kiên quyết, cánh tay chậm rãi mà động, Bôn lôi kiếm nghiêng lên để ngang trước thân mình.
Vân Hạo lấy ra vũ khí của mình, cười híp mắt nói:
Vân Tiêu, ngươi đã vừa mới đánh hai trận, còn ta, cũng đương nhiên sẽ không nguyện ý chiếm tiện nghi của ngươi, nếu ta trong vòng năm chiêu không cách nào thắng ngươi, vậy tính ta thua… Nếu ngươi ngay cả năm chiêu của ta đều đón không được, ha ha, vậy cũng đừng trách ta.
Khinh miệt trong lời nói của Vân Hạo, cho dù là kẻ ngốc đều có thể nghe được rành mạch… Nhưng mà đây còn dưới tình huống Vân Khinh Hồng cũng có mặt. Chung quanh Thánh Vân đài nhất thời một trận âm thanh cười thầm, đủ loại ánh mắt nghiền ngẫm, thương hại nhìn về phía Vân Tiêu.
Mà trái lại Vân Tiêu, cũng tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt thẳng tắp của nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay Vân Hạo, giống như không để ý lời hắn mới vừa nói.
Hiệu quả không đạt tới dự tính, trong lòng Vân Hạo tương đương với khó chịu, khẽ cắn răng một cái, âm thầm cười lạnh nói: Kẻ bất lực này, giả vờ còn thật giống như có chuyện như vậy, xem ta một chiêu cho ngươi lăn xuống đi!
Cánh tay Vân Hạo vừa động, thân thể chợt tiến lên mà ra, trong nháy mắt liền đâm về phía trước Vân Tiêu, trên người, một đoàn huyền lực lôi điện vừa mới âm thầm súc thế đã lâu đột nhiên phóng thích, sau đó ở mũi kiếm mãnh liệt nổ bung, nổ ra năm đường lôi điện cự mãng khủng bố dữ tợn.
- Wow! Vừa lên đến liền là Tử sát lôi cương!!
- Xem ra Vân Hạo muốn một chiêu liền đánh tiểu tử kia đi xuống.
- Nếu Vân Tiêu chống đỡ, nhất định bị đánh đến dưới đài, nếu kiên cường chặn… Ha, đoán chừng rơi xuống nửa cái mạng cũng có thể.
Đối mặt với Vân Hạo vừa lên đến liền bỗng nhiên phóng thích ra Tử sát lôi cương, Vân Tiêu lại không tránh không né, chỉ có ánh mắt hắn bỗng chốc trừng lớn, lôi điện huyền lực bùng nổ mà đến, rõ ràng chiếu vào bên trong con ngươi của hắn, Bôn lôi kiếm của hắn vung lên, mang lên một mảnh bóng kiếm hoa mỹ màu tím... Năm đường lôi điện huyền lực ẩn chứa uy lực kinh khủng kia, sau khi đụng chạm đến bóng kiếm của hắn, nhưng không bùng nổ, mà lại dưới từng luồng huyền lực mềm mại như nước chảy bị tinh xảo dẫn đi, lướt qua phía sau thân thể Vân Tiêu bay ra mà đi, ngay cả kiếm của Vân Hạo, cũng bị một luồng lực lượng khó hiểu nặng nề lôi kéo một chút, huyền lực sắp phóng thích lần thứ hai trên thân kiếm cũng theo đó mà tán.
Vân Hạo vốn định một chiêu đánh bay Vân Tiêu nhất thời quá sợ hãi, nhưng còn chưa kịp để hắn hoàn toàn phản ứng kịp, kiếm quang của Vân Tiêu đã đột nhiên tới, chính giữa lồng ngực của hắn.
- Kinh lôi kiếm!
Vân Hạo vừa lên đến liền sử dụng một trong sát chiêu mạnh nhất của Tử vân công, chính là lúc huyền lực phòng ngự yếu nhất, dưới chiêu Kinh lôi kiếm này, huyền lực hộ thân của hắn trực tiếp bị xé rách, Vân Hạo kêu đau đớn một tiếng, bay rớt ra ngoài, sau đó đầu chấm đất, một phát ngã lộn nhào đập vào dưới đài, kèm theo “Răng rắc” một tiếng, nện nát một chiếc ghế ngồi bằng gỗ.
Vân Hạo như chó chết quỳ rạp trên mặt đất, cứ thế hồi lâu không đứng lên… Đây là trước mắt bao người, hội trưởng lão đều ở đây, còn có ba gia tộc thủ hộ khác, có thể nói mất mặt xấu hổ tới cực điểm.
Chung quanh nhất thời trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đệ tử Vân gia đều triệt để há hốc mồm. Huyền lực của Vân Hạo so ra hùng hậu hơn Vân Tiêu, lại có chứa Huyền cương, đối diện với Vân Tiêu vẫn dưới trạng thái huyền lực tiêu hao lớn, bọn họ vốn tưởng rằng Vân Tiêu rất có khả năng bị Vân Hạo một chiêu đánh tan, không nghĩ tới, bị một chiêu đánh tan, lại là Vân Hạo!!
Mà các trưởng lão đang ngồi sau kinh ngạc, ào ào lộ vẻ mặt kinh dị, bởi vì bọn họ nhìn ra được, Vân Tiêu vừa rồi sử dụng, chính là Lôi triền quyết khó tu luyện nhất trong Tử vân công, lĩnh ngộ, tu luyện này đều cực kì khó khăn, hơn nữa ngay cả có thành tựu, cũng rất khó khống chế trong thực chiến, cho nên rất nhiều đệ tử Vân gia trực tiếp buông tha cho tu luyện Lôi triền quyết, thậm chí một vài trưởng lão đều không đề nghị con cháu tu luyện. Nhưng mà, bọn họ lại từ dưới tay Vân Tiêu, thấy được một chiêu này, hơn nữa sử dụng cực kỳ xinh đẹp, đánh Vân Hạo một chiêu thắng vì đánh bất ngờ, trở tay không kịp.
Vân Khinh Hồng gật đầu với Vân Tiêu, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ.
Vân Hạo cuối cùng từ trên đất đứng lên, môi hắn co rúm, gương mặt đã biến thành màu gan heo. Cảm nhận được đủ loại ánh mắt khác thường ở chung quanh nhìn chăm chú, hai tay hắn nắm chặt, bỗng nhiên gầm một tiếng dữ dội:
- Vân Tiêu, vừa rồi ta chỉ thử… Chúng ta một lần nữa so đấu!!
Tiếng hô vừa dứt, hắn liền định một lần nữa xông lên Thánh Vân đài, lúc này, phụ thân của hắn hừ lạnh một tiếng:
- Lui ra! Ngươi đã bị đánh bại, hơn nữa còn là đại bại!
Cha của mình quát lớn, thân thể Vân Hạo khựng lại một chút, gương mặt đỏ lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phụ thân, vừa rồi con chính là sơ ý, ngay cả một nửa thực lực cũng chưa dùng đến, Vân Tiêu hắn ngay cả Huyền cương đều không có, tại sao có thể là đối thủ của con, hắn…
- Câm miệng!
Phụ thân Vân Hạo giận dữ, nghiêm mặt trầm giọng nói:
- Chính ngươi cũng biết Vân Tiêu không có Huyền cương, tuổi của hắn vẫn còn nhỏ hơn, phía trước còn đã chiến hai trận, lại một chiêu đánh ngươi xuống dưới! Ngươi thua còn chưa đủ mất mặt xấu hổ sao! Nhanh chóng cút xuống dưới cho ta!
Cả người Vân Hạo giật mình, hắn nghiêng mắt, oán hận liếc mắt nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu, sau đó cắn răng lui ra… Chỉ có điều, hắn rõ ràng cảm thấy Vân Tiêu biến hóa. Vừa rồi khi hắn trừng Vân Tiêu, phát hiện Vân Tiêu lại thủy chung bình tĩnh như thường, trong mắt thậm chí có chút uy lăng, cũng không phải rụt rè giống như bình thường.
Giống như là… Bỗng nhiên trở nên không hề cố kỵ.
- Một chiêu Lôi triền quyết thật đẹp.
Một giọng nói khen ngợi truyền đến, mà người lên tiếng, rõ ràng là Thiên Hạ Vô Địch, hắn chậm rãi gật đầu nói:
- Nghe nói Lôi triền quyết của Vân gia khó tu khó tinh, không nghĩ tới một tiểu bối của Vân gia, lại có thể thi triển thuần thục như thế, thật không hổ thẹn danh thiếu chủ Vân gia.
- Đúng thế, cũng không nhìn một chút là ngoại sinh của ai, có thể kém đi đâu!
Mộ Vũ Bạch không chút khách khí nói tiếp.
- A… Mắt tam giác của Hách Liên Bằng khẽ nhếch, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Thực lực của một thế hệ đệ tử trẻ tuổi Vân gia này có tiêu chuẩn như vậy, ha ha, thật cũng không sai đi, đáng tiếc còn hình như kém cỏi hơn gia tộc Hách Liên chúng ta một chút như vậy.
Lời vừa nói ra, chúng trưởng lão đang ngồi đều mặt lộ vẻ giận dữ. Đã qua vạn năm, mười hai gia tộc thủ hộ đều là Vân gia cầm đầu, Hách Liên làm thứ, gia tộc Hách Liên bị Vân gia đè ép vạn năm, sau đó cuối cùng đè lại, tự nhiên đắc ý phi phàm, những năm này không ít lần trào phúng và ngạo nghễ Vân gia. Vân Ngoại Thiên cười nhẹ, nói:
- Hách Liên huynh nói lời ấy sai rồi, tuy rằng thực lực của Vân Tiêu coi như khá lắm rồi, nhưng còn xa xa không đủ để đại biểu cho thực lực đệ tử trẻ tuổi của Vân gia chúng ta, cho dù hắn có thể có được Huyền cương lực, cũng không thể!
- Tâm Nguyệt, để các vị khách quý xem xem cái gì mới là thực lực của trẻ tuổi Vân gia
- Vâng, phụ thân.
Vân Tâm Nguyệt từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó bay vút không trung, nhưng không dừng ở trên Thánh Vân đài, mà lơ lửng ra tay, giọng điệu tao nhã nói:
- Thiếu gia chủ, ngươi đã chiến liên tiếp mấy trận, chính diện giao thủ không công bằng, ta dùng Huyền cương luận bàn một phen với ngươi.
Cánh tay trái của Vân Tâm Nguyệt đẩy ra, Huyền cương màu xanh giống như sao băng bắn ra, khi tới gần Vân Tiêu, hóa thành một hình dáng vòng tròn đường kính dài ba thước, cùng lúc đó, một đoàn lôi điện tử quang chói mắt cũng lóng lánh dựng lên, hoàn toàn nuốt hết màu xanh vốn có.
Đám người Thiên Hạ Vô Địch, Hách Liên Bằng đồng thời chú mục vào Huyền cương màu xanh đến từ Vân Tâm Nguyệt… Màu xanh, đây là Huyền cương thiên phú mà tuyệt đỉnh thiên tài của Vân gia mới có thể có được, Yêu Vương Vân Thương Hải năm đó, còn có Vân Khinh Hồng uy chấn Yêu Hoàng thành, cũng giống vậy mới là Huyền cương màu xanh.
Vân Tiêu luôn luôn tương đối kính trọng Vân Tâm Nguyệt, càng biết khác biệt vĩ đại về thực lực giữa mình và Vân Tâm Nguyệt. Đối mặt với công kích đến từ Huyền cương của Vân Tâm Nguyệt, hắn một chút đều không dám khinh thường, vung kiếm lên.
Huyền cương sinh ra từ vòng tròn tử điện cấp tốc xoay tròn, phóng thích ra từng vòng điện hồ dữ tợn tàn sát bừa bãi, đến chỗ nào, lôi đình điếc tai, không gian vặn vẹo, ngay ngay cả không gian đều gần như bị huyền lực lôi điện dày đặc đến đáng sợ xé rách. Dưới huyền lực khủng bố, Vân Tiêu vẫn chưa tới gần, liền đã bị khí tức bàng bạc mạnh mẽ đẩy ra, ngay cả Bôn lôi kiếm cũng bị một trận xung kích run run, gần như cầm không được.
Huyền cương xoay tròn trong ngắn ngủi, sau đó bỗng nhiên bay về phía Vân Tiêu, hơn mười đường hồ quang cũng từ trên Huyền cương phóng thích mà ra… Chỉ nghe “Keng” một tiếng, Bôn lôi kiếm trong tay Vân Tiêu trong điếc tai bị dễ dàng đánh bay ra ngoài, cánh tay của Vân Tiêu bị chấn động và điện giật hoàn toàn chết lặng, thân thể cũng bị xung kích bay rớt ra ngoài, lảo đảo rơi xuống bên cạnh Thánh Vân đài.
Cánh tay Vân Tâm Nguyệt vung lên, Huyền cương nhất thời bay trở về.
Không tự mình ra tay, mà gần như lấy Huyền cương, liền vô cùng dễ dàng đánh bại Vân Tiêu, Vân Tâm Nguyệt lại không có lộ ra một chút vẻ đắc ý, mà khẽ gật đầu về phía Vân Tiêu:
- Thiếu gia chủ, đắc tội.
Vân Tiêu vội vàng xua tay, chân thành nói:
- Không hổ là Tâm Nguyệt ca, thật sự rất lợi hại.
Đệ tử Vân gia nhất thời vang tiếng reo hò, cái tên “Vân Tâm Nguyệt” này nhất thời vang vọng trên nửa khoảng không Vân gia, Vân Tiêu chiến liên tiếp ba trận ra nổi bật, bị vòng hào quang của Vân Tâm Nguyệt hoàn toàn triệt để che giấu. Ba mươi sáu trưởng lão hạch tâm của Vân gia cũng đều là ào ào gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc khen ngợi và ao ước. Mà đối diện với mấy tiếng hoan hô và khen ngợi này, Vân Tâm Nguyệt lại hoàn toàn bình tĩnh, không hề ngạo nghễ và kiêu căng, rất bình thản quay về chỗ ngồi.
Thiên phú, thực lực, tâm tính của hắn, quả nhiên cực kỳ hoàn mỹ! Cũng khó trách hắn sẽ được gọi là hi vọng quật khởi của Vân gia.
Ánh mắt Vân Triệt khép hờ, luôn luôn chờ Vân Tâm Nguyệt trở lại chỗ ngồi, mới dời ánh mắt khỏi trên người hắn, sau đó như có đăm chiêu nhìn về phía Vân Khinh Hồng, cũng là vừa khéo đối diện với ánh mắt của Vân Khinh Hồng, từ trong ánh mắt của nhau, bọn họ đều mơ hồ nhìn thấy gì, sau khi ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, bọn họ lại đồng thời dời ánh mắt đi… Không một tiếng trao đổi nào, bọn họ lại rõ ràng đọc hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt của đối phương.
Có lẽ, đây cũng chính là lòng có tương thông nào đó ở giữa phụ tử.