Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 513 - Chương 514: Huy Dạ Quận Vương

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_514" class="block_" lang="en">Trang 257# 2

 

 

 

Chương 514: Huy Dạ quận vương



- Tốt… Rất tốt!

Hách Liên Bằng liên tiếp gật đầu, còn vỗ tay:

- Đã sớm nghe nói Tâm Nguyệt hiền chất thiên tư phi phàm, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh xứng với thực, so với nhi tử không nên thân kia của ta còn phải mạnh hơn ba phần, xem ra chỉ cần có Tâm Nguyệt hiền chất ở đây, tin đồn Vân gia sắp triệt để xuống dốc, cũng chỉ có thể là câu chuyện cười.

Nhìn biểu hiện của Vân Tâm Nguyệt, trên mặt Hách Liên Bằng lộ vẻ kinh thán, trong lời nói càng rất tán thưởng hắn, đánh giá càng cực kỳ cao, ngay cả xưng hô đều thân thiết “Hiền chất”. Tuy rằng Vân Ngoại Thiên cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng khó nén vẻ đắc ý, nói:

- Hách Liên huynh quá khen, tiểu nhi Tâm Nguyệt tuổi còn quá nhỏ, còn kém xa lắm, về sau, mong rằng Hách Liên huynh chỉ điểm nhiều hơn.

- Vân lão đệ quá khiêm nhượng.

Hách Liên Bằng cười hề hề của nói.

- Hừ, thiên tư của Vân Tâm Nguyệt này đúng là không tầm thường, Vân gia trăm năm không thể tiến vào Kim Ô Lôi Viêm cốc, lại như cũ có thể nuôi dưỡng được một hậu bối như vậy, còn là Huyền cương màu xanh trời sinh, cũng thật khó được, chỉ có điều Hách Liên Bằng này, cũng nâng thật sự quá cao.

Thiên Hạ Đệ Nhất thấp giọng nói.

- Ha ha.

Thiên Hạ Vô Địch cười nhẹ, ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua phương xa, nhẹ nhàng chậm chạp nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta hôm nay, chính là quần chúng.

Khích lệ của Hách Liên Bằng, các trưởng lão Vân gia cũng hưởng thụ đến cực điểm, cảm giác sâu sắc Vân Tâm Nguyệt đã lấy lại được thể diện rất lớn cho Vân gia đang ở vị trí thấp nhất, đối với hắn cũng tự nhiên coi trọng tán thưởng thêm. Đệ tử trẻ tuổi của Vân gia càng ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Tâm Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ và sùng bái.

Vân Tiêu về tới bên người Vân Khinh Hồng, nhưng trong vẻ mặt lại không có bao nhiêu mất mát, bởi vì hắn bại bởi Vân Tâm Nguyệt, tuyệt đối không phải chuyện gì không thể tiếp nhận, ngược lại bình thường nhất. Vân Khinh Hồng liếc hắn một cái, nói:

- Tiêu nhi, con nhớ kỹ, cho dù từ lúc nào, đối mặt với ai, đều vĩnh viễn đừng cho rằng mình chắc yếu hơn người khác, càng đừng nghĩ rằng bản thân bại đều bại là nên! Đó là tâm lý chỉ có người nhu nhược và phế vật mới có!

Lời Vân Khinh Hồng nói, giống như một tiếng sấm trong ráng mây vang lên bên tai, thân thể của hắn chợt ưỡn thẳng, nghiêm mặt nói:

- Vâng, hài nhi thụ giáo.

Thời gian dần dần tới gần thời gian chính thức bắt đầu Vân gia tộc so. Lúc này, ba vị thái trường lão mà mọi người Vân gia luôn luôn yên tĩnh chờ đợi, rốt cục đã đến.

Trên không Thánh Vân đài không tiếng động bay tới ba đóa mây tím, Vân gia trên từ hạch tâm trưởng lão, dưới đến trẻ tuổi, toàn bộ đứng lên, vẻ mặt cung kính nhìn lên trên không. Sau đó, ba đóa mây tím đồng thời tản ra, chiếu xuống tia lôi điện màu tím nồng liệt, giữa anh sáng màu tím, ba bóng người cũng chậm rãi hiện lên, bọn họ đồng thời lơ lửng trên không trung, ba luồng khí tức chồng chất lên nhau, cũng thong thả không tiếng động bao phủ xuống dưới, ba luồng khí tức này không hề có một chút tính công kích, lại như tinh không như biển cả, bàng bạc biển xanh, dưới luồng khí tức này, mọi người như bị thánh quang chiếu khắp, trong lòng thậm chí có kích động muốn quỳ rạp xuống đất, quỳ bái.

Ba người này, giống như ba thánh nhân đến từ ngoài trời xanh, từ trên cao mắt nhìn xuống chúng sinh Vân gia.

Thiên Hạ Vô Địch, Mộ Vũ Bạch, Hách Liên Bằng cũng đều đứng lên… Bởi vì luận bối phận, ở trước mặt ba người này, bọn họ cũng chỉ là tiểu bối.

Ba người này nhìn qua chính là người trung niên, tóc đen râu đen, nhưng khí tức của bọn hắn, lại tràn đầy năm tháng lắng đọng lại thâm hậu, làm cho người ta có thể từ đó cảm thấy được rõ ràng cảm giác già nua và hơi trầm trọng.

Vân Hà, Vân Giang, Vân Khê, ba thái thượng trưởng lão còn sót lại hiện giờ của Vân gia. Trăm năm trước, ba người bọn họ ở trong đồng lứa thái trường lão của Vân gia, thực lực chỉ có thể xếp ở hạng chót, nhưng, theo mười người mạnh nhất Vân gia và Yêu Vương Vân Thương Hải chôn vùi ở Thiên Huyền đại lục, bọn họ, cũng liền trở thành ba người mạnh nhất Vân gia… Cũng là ba nền tảng mạnh nhất toàn tộc Vân gia.

Vân Ngoại Thiên lơ lửng nửa thân, thân thể khom lên, cung kính nói:

- Cung nghênh ba vị thái trường lão!

- Cung nghênh ba vị thái trường lão!

Trên dưới Vân gia cùng hô lên.

- Tiêu nhi, đỡ cha đứng lên.

Vân Khinh Hồng nói.

Dưới nâng đỡ của Vân Tiêu, Vân Khinh Hồng chậm rãi đứng lên. Trên không, thái trường lão ở chính giữa lên tiếng nói:

- Khinh Hồng, thân thể ngươi không tiện, không cần làm tục lễ đó, ngồi xuống đi.

Vân Khinh Hồng lại lắc đầu, thẳng tắp đứng lên, sau đó hành một lễ vãn bối cung kính về phía ba vị thái trường lão:

- Trưởng ấu có thứ tự, tôn ti có khác biệt, Vân gia ta cường thịnh vạn năm, thiên địa trời đất chứng giám! Vân Khinh Hồng ta thân là người đứng đầu Vân gia, sao lại há có thể làm trái với cấp bậc lễ nghĩa cơ bản này.

Vân Hà, Vân Giang, Vân Khê đều mơ hồ nghe ra ý tại ngôn ngoại của Vân Khinh Hồng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Vân Hà khoát tay, nói:

- Khinh hồng, tính tình ngươi ngay thẳng, tốt, cũng không tốt… Đều ngồi xuống đi.

- Vài vị khách quý đã đến, Vân gia ta rất hoan nghênh, nhưng chuyện hôm nay, là chuyện nội bộ của Vân gia ta, có lẽ sẽ liên quan đến xu thế tương lai của Vân gia ta, mong rằng vài vị khách quý làm quần chúng có thể, đừng liều can thiệp thêm.

Vân Khê thản nhiên nói. Hiển nhiên, đối với việc gia tộc Hách Liên, Thiên Hạ đến đây, bọn họ có điều cảnh giác.

- Lời đó đúng.

Hách Liên Bằng thuận miệng nói.

Vân Hà, Vân Giang, Vân Khê ba người tiến xuống, ngồi vào chỗ ngồi trung tâm. Trong ba người, Vân Hà bối phận cao nhất, thực lực cũng mạnh nhất. Sau khi ngồi xuống, hắn khẽ gật đầu, nói:

- Nếu người đã đến đông đủ, vậy liền bắt đầu đi.

Vân Ngoại Thiên đứng lên, đang định nhảy về phía Thánh Vân đài, lúc này, một giọng nói trong lỗ mãng mang theo một chút uy nghiêm từ trên không truyền đến:

- Vân gia hôm nay thật đúng là náo nhiệt, cũng không uổng bổn vương tự mình đến một chuyến.

Thân hình Vân Ngoại Thiên ngừng lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn lên trên không. Một nam tử trẻ tuổi toàn thân ngân y, đầu đội ngân quan, cầm quạt xếp trong tay chậm rãi xuất hiện ở nơi đó. Hắn nhìn qua chừng hai mươi tuổi có lẻ, tướng mạo văn văn nhược nhược, nhưng ánh mắt lại trầm tư bức người, trên người, càng lộ ra một vẻ cao quý giống như bẩm sinh, mà cho dù đối mặt với ba thái trường lão Vân gia phía dưới, khí thế trầm tư này của hắn cũng không thu liễm một chút nào.

Phía sau hắn, một bóng người cũng theo đó hiện lên. Dáng người này còng lưng thấp bé, tóc khô vàng, quần áo màu vàng xám trên người cũng nhuộm đầy tro bụi, để cho người ta chú mục vào chính là cổ và hai tay của hắn… Thế mà lại phủ kín hoa văn hình dáng vảy màu khô vàng… Không đối, chính là vảy!

- Huy… Huy Dạ quận vương! Còn có Nham Long tôn giả!

Vân Ngoại Thiên kinh hãi nói, tất cả trưởng lão Vân gia, bao gồm ba thái trưởng lão đều mặt lộ vẻ kinh dị.

- Ha ha, bổn vương không mời tự đến, các ngươi sẽ không trách móc đi?

Nam tử trẻ tuổi cười hề hề nói, thần thái, giọng nói của hắn, đều rất bình thản, nhưng từng chữ, lại làm cho người ta cảm thấy một cảm giác áp bách khó hiểu, làm cho người ta gần như không sinh ra nổi một chút gan lớn đối mặt.

Lại là một “Không mời tự đến”, tộc so hôm nay của Vân gia, khách không mời tự đến cũng thật sự có phần hơi nhiều một chút. Mộ gia tiến đến còn bình thường, Thiên Hạ và Hách Liên đến đã làm cho người ta kinh ngạc, nhưng mà chỉ hơi kinh ngạc… Nhưng, Huy Dạ quận vương này đã đến, cũng là chuyện cho dù là ai đều không tưởng tượng nổi.

Cho tới bây giờ, cho dù là người đần độn, cũng nên cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

- Sao… Sao lại nói vậy.

Trong giọng nói của Vân Ngoại Thiên xuất hiện run run rất nhỏ, có thể thấy được trong lòng cực kỳ khiếp sợ kích động:

- Huy Dạ điện hạ đích thân tới Vân gia ta, đây là phúc hạnh của Vân gia ta, làm sao có thể trách móc. Không biết… Không biết Huy Dạ điện hạ tự mình tiến đến, có gì phân phó? Vân gia ta nhất định cố hết sức cống hiến sức lực.

- Chuyện phân phó ngược lại không có.

Huy Dạ quận vương cười hề hề nói:

- Bổn vương chính là nghe nói hôm nay là ngày tộc so của Vân gia các ngươi, vừa vặn rảnh rỗi không việc làm, liền tới xem xét một phen. Xem ra trận so tài toàn tộc này còn chưa chính thức bắt đầu, rất tốt, không biết có thể chuẩn bị cho bản vương và tùy tùng một chỗ ngồi thích hợp xem xét không?

- Đương nhiên… Huy Dạ quận vương xin mời ngồi.

Vân Ngoại Thiên vội vàng tự mình chỉ dẫn chỗ ngồi cho.

- Người này là ai vậy?

Vân Triệt hỏi. Vân Ngoại Thiên tốt xấu gì cũng là đại trưởng lão Vân gia, lại đặc biệt cung kính với người này, lại là xưng hô “Điện hạ”, hiển nhiên thân phận của hắn không giống tầm thường.

- Huy Dạ quận vương của vương tộc Huyễn Yêu.

Vân Khinh Hồng nhàn nhạt giải thích nói:

- Vương tộc Huyễn Yêu không có Thân Vương, địa vị của quận vương, liền cơ bản gần với nhất mạch Yêu Hoàng. Nếu chỉ là quận vương bình thường, Vân Ngoại Thiên cũng không đến mức như thế, Huy Dạ quận vương này, gia thế của hắn không tầm thường. Người này thuộc “Bảy người con của Huyễn Yêu”, hơn nữa xếp vị thứ ba, huynh trưởng của hắn, càng là người đứng đầu bảy người con của Huyễn Yêu, phụ thân và gia gia của hắn càng không bình thường, một bè phái này, trong vương tộc Huyễn Yêu trước mắt, tổng hợp lại thực lực, thậm chí danh vọng, đều gần như đè được tiểu Yêu Hậu! Cho dù là tiểu Yêu Hậu, cũng khó ra lệnh cho bọn họ.

Vân Triệt nhíu nhíu mày:

- Bày người con của Huyễn Yêu?

- Chuyện này đệ biết.

Vân Tiêu nói:

- Bảy người con của Huyễn Yêu chính là bảy người mạnh nhất trong lứa trẻ tuổi của vương tộc Huyễn Yêu, môt khi được xếp vào trong bảy người con của Huyễn Yêu, ở trong vương tộc sẽ có được địa vị siêu nhiên, sẽ được bồi dưỡng trọng điểm. Huy Dạ quận vương đứng hàng thứ ba, là nhân vật siêu cấp lợi hại. Đệ còn nghe nói, toàn bộ Huyễn Yêu giới trước mắt trừ bỏ tiểu Yêu Hậu, nhất mạch thuộc bọn họ là huyết mạch Yêu Hoàng tinh thuần nhất.

- Không sai.

Vân Khinh Hồng chậm rãi gật đầu:

- Người đi theo phía sau hắn, người ta gọi là “Nham Long tôn giả”, từ mười năm trước, là người thủ hộ bên người Huy Dạ quận vương, chân thân là một con chân long trăm trượng, có được lực lượng mặt đất, vô cùng lợi hại…

Ánh mắt hắn chậm rãi nheo lại, mâu quang trở nên trầm thấp:

- Đầu tiên là Hách Liên Bằng, hiện giờ lại là Huy Dạ quận vương… Xem ra lần này, là muốn triệt để náo nhiệt lên.

Chân mày Vân Triệt nhíu chặt lại, chậm rãi thở ra một hơi. Ở Yêu Hoàng thành hai tháng này, hắn đương nhiên không có khả năng hoàn toàn thông suốt kỹ càng kết cấu của Yêu Hoàng thành, ngay cả người ở ngoài Vân gia, cũng không thể quen biết bao nhiêu. Hắn biết, chỉ có tình cảnh của Vân gia, và vương tộc Huyễn Yêu, cùng với tình huống cơ bản của mười một gia tộc thủ hộ khác.

Vương tộc Huyễn Yêu mạnh cỡ bao nhiêu, hắn không cách nào nắm được. Nhưng sự xuất hiện của Huy Dạ quận vương, khiến hắn hiểu được chuyện tiếp theo phải đối mặt, còn phức tạp hơn dự tính xa xa, gian nan và nguy hiểm hơn, nhưng đây cũng sẽ không để cho hắn sửa đổi quyết định đã làm ra.

Đại điển kế vị trăm năm của tiểu Yêu Hậu còn có không đến một tháng sẽ tiến hành, muốn trọng chấn uy danh của Vân gia, đó là vũ đài tốt nhất. Nhưng trước đó, cho dù như thế nào, nhất định phải bảo vệ vị trí gia chủ của Vân Khinh Hồng trước, quyết không thể để cho bất kỳ kẻ nào cướp đi!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment