.
._259__2" class="block_" lang="en">Trang 259# 2
Chương 518: Long trời lở đất
- Làm càn!
Lời Vân Triệt nói khiến toàn trường kinh ngạc đến ngây người, khiến Vân Ngoại Thiên giận tím mặt, tay hắn chỉ vào Vân Triệt, giận dữ hết:
- Tiểu bối cuồng vọng, lại dám mạo phạm đến Huy Dạ quận vương như thế! Nếu không phải nể mặt mũi Vân Khinh Hồng, chỉ bằng mấy câu nói đó của ngươi, ta ngược lại không thể không tự tay thưởng cho ngươi mấy bạt tai.
Vân Triệt lại tùy ý cười cười, không hề hoảng loạn:
- Đại trưởng lão thật sự cơn giận thật lớn, chẳng lẽ lời mới vừa rồi của ta sai lầm rồi? Quận vương này hoàn toàn là người ngoài có thể quản chuyện của Vân gia các ngươi, ta một nửa con cháu Vân gia thì không thể? Lại nói, vừa rồi hỏi có người dị nghị hay không, hình như cũng là vị quận vương điện hạ này.
Thấy Vân Triệt không những không thu liễm lăn đi, ngược lại ngang lên, Vân Ngoại Thiên giận quá hóa cười:
- Huy Dạ điện hạ địa vị quận vương cao quý, lời nói của hắn từng chữ vạn kim, để cho mọi người Vân gia ta trong chuyện gia chủ xé mây nhìn thấy mặt trời, ngươi tính là thứ gì, cũng xứng đánh đồng với Huy Dạ điện hạ? Nếu nói dị nghị, hồi trưởng lão Vân gia ta còn không có ai nói nửa chữ, khi nói thì đến lượt ngươi thứ vật nhỏ không biết cái gì này, cút nhanh lên! Ngươi còn dám nhiều lời nửa chữ…
- Haizzz ~~
Huy Dạ quận vương vào đúng lúc này khoát tay, ngăn câu nói tiếp theo của Vân Ngoại Thiên, sắc mặt của hắn như trước hoàn toàn thản nhiên, không hề có một chút thần sắc tức giận… Mà một người ngay cả bối cảnh đều không có, khí tức huyền lực cũng chỉ có Thiên Huyền cảnh, đúng là không có tư cách để cho hắn tức giận, nếu như hắn thật sự bởi vậy mà tức giận, mọi người ngược lại sẽ cảm thấy kỳ quái. Hắn cười hề hề nói:
- Đại trưởng lão đừng tức giận, gia tộc đổi chủ chính là chuyện lớn, có người dị nghị ngược lại quá mức bình thường. Tuy rằng Vân Triệt không phải người Vân gia, nhưng chung quy là nghĩa tử gia chủ hiện tại, nói là nửa người Vân gia, cũng nói được, hơn nữa nghĩa phụ của mình sắp thoái vị, hắn có chuyện cần nói, cũng là thói thường của con người, vậy không ngại nghe xem hắn muốn nói gì.
- Điện hạ, nghe nói tiểu tử này từ Nam Cương tới, đến Yêu Hoàng thành cũng mới hai tháng, người Vân gia chúng ta quen biết hắn đều không có mấy người, điện hạ người tôn quý như thế, vốn không cần nghe một tên tiểu tử như vậy vô nghĩa.
Vân Ngoại Thiên thấp giọng nói.
- Không không.
Huy Dạ quận vương lắc đầu:
- Kêu Vân Tâm Nguyệt đến kế nhiệm vị trí gia chủ này, cũng không phải là Vân gia các ngươi định ra, mà là bổn vương đưa ra, Vân Triệt nói ngược lại không sai, đối với Vân gia các ngươi, bổn vương dù sao cũng là người ngoài, đề nghị của một người ngoài, có người có dị nghị là chuyện quá bình thường. Mà Vân Triệt lại là nghĩa tử của gia chủ đương thời, nếu ngươi thật sự cứ đánh đi xuống như vậy, chẳng phải có vẻ bổn vương lòng dạ nhỏ mọn, cậy thế bức người, dung không được “Dị nghị” này sao?
“Bốp”, “Bốp”, “Bốp”......
Âm thanh vỗ tay vang dội vang lên, Vân Triệt vừa vỗ tay, vừa lớn tiếng tán thưởng:
- Không hổ là quận vương, phần lòng dạ và quyết đoán này thật sự làm cho người ta bội phục, so với mấy người sống vô dụng mấy trăm năm rồi phải mạnh hơn.
- Ngươi!
Vân Ngoại Thiên nháy mắt giận dữ, Vân Triệt ở trước mặt mọi người mạo phạm Huy Dạ quận vương còn có thể lý giải là vì lỗ mãng không biết, nhưng câu nói sau cùng của Vân Triệt, chính là trần trụi châm chọc hắn. Chỉ có điều hắn nói một từ “Ngươi” ra khỏi miệng, lại không phát tác tiếp, chính là khinh thường cười lạnh một tiếng, hắn nghĩ đến thân phận của bản thân là như thế nào, trước mắt bao nhiêu người phát tác với một tiểu bối như vậy chính là mất hết thân phận. Nhưng mà trước mắt, tiểu tử này trêu chọc Huy Dạ quận vương, đã không thể có kết cục tốt gì.
Huy Dạ quận vương người này, cũng tuyệt đối không phải người hiền lành khoan dung gì.
- Hắn thật sự là người trẻ tuổi ngày đó cứu Đệ Thất?
Ngồi ở trên bàn, Thiên Hạ Vô Địch nhìn Vân Triệt, như có đăm chiêu nói.
- Là hắn.
Thiên Hạ Đệ Nhất gật đầu.
- Người trẻ tuổi kia, hơi liều lĩnh.
Thiên Hạ Vô Địch nói.
Thiên Hạ Đệ Nhất hơi trầm ngâm, sau đó nói:
- Ta và hắn tuy rằng chỉ gặp nhau một lần, nhưng không phải người lỗ mãng ngốc nghếch.
- Ha ha.
Thiên Hạ Vô Địch khẽ cười, ánh mắt dời đi, dừng lại trên người Vân Khinh Hồng một chớp mắt, ý vị thâm trường nói:
- Nếu như hắn thật sự được Vân Khinh Hồng thu làm nghĩa tử, tiểu tử này, tuyệt đối không đơn giản. Cha ngươi chính là không chỉ một lần từng nói, cho dù Vân Khinh Hồng hoàn toàn phế đi, cũng tuyệt đối không phải là một người có thể khinh thường. Trước mắt tuy rằng quyền Vân gia nắm trong tay Vân Ngoại Thiên, nhưng chính là chỉ nhìn qua mà thôi, cha ngươi, còn có ta đều tuyệt đối không tin Vân Khinh Hồng không có chiêu ngầm… Vân Khinh Hồng nguyện thu người này làm nghĩa tử, kia tất nhiên là kẻ này tuyệt đối không tầm thường.
Thiên Hạ Đệ Nhất: “…”
- Bổn vương nói rồi, không muốn nghe lời vô nghĩa.
Huy Dạ quận vương khẽ híp mắt lại, lấy ánh mắt tàn bạo nhìn Vân Triệt, ánh mắt kia, giống như đang đối mặt với một món đồ chơi thú vị:
- Ngươi nói ngươi có dị nghị, vậy là không đồng ý Vân Tâm Nguyệt làm hạ nhậm gia chủ Vân gia này. Vậy ngươi nói xem lý do, cũng hay là ngươi tìm đâu ra một người thích hợp làm người đứng đầu Vân gia hơn hắn đến. Nếu lý do của ngươi đầy đủ, hoặc là khiến kẻ dưới phục tùng, kia đương nhiên là tốt nhất. Nếu không thể, hoặc là ngươi nhảy ra chỉ đơn thuần làm cản trở mà nói… A, chuyện ồn ào ác ý như thế, đừng nói trên dưới Vân gia, ngay cả bổn vương, nói không chừng sẽ tức giận.
Lời Huy Dạ quận vương vừa ngừng, một luồng khí thế hoảng sợ cũng phóng thích mà ra, khiến một vài đệ tử trẻ tuổi ngồi phía trên đều theo bản năng rùng mình một cái. Huy Dạ quận vương đứng hàng “Bảy người con của Huyễn Yêu”, thực lực mạnh không thể nghi ngờ, mà hắn sinh ra ở vương tộc, khí tức tiên thiên và hậu thiên của vương tộc càng tuyệt đối không phải người thường có khả năng bằng được.
Vân Triệt mặt không đổi sắc nói:
- Ta là nửa người Vân gia, tự nhiên nói cái gì, làm chuyện gì, cũng hoàn toàn suy nghĩ vì Vân gia. Gia chủ là người dẫn dắt hàng đầu của một gia tộc, là chuyện lớn tuyệt đối không cho phép có một chút sơ sẩy và qua loa. Đề cử nhất gia chi chủ, thực lực tất nhiên phải đủ mạnh, nhưng tương đối mà nói ngược lại là hạng thứ, mà quan trọng hơn cả là tính tình và nhân phẩm… Quận vương điện hạ, một điểm này, tin tưởng ngươi tất nhiên đồng ý.
Huy Dạ quận vương cười nhẹ:
- Đây là tự nhiên. Chỉ có điều nghe ngươi nói, ngươi đang chất vấn phẩm cách của Vân Tâm Nguyệt? Nhưng theo bổn vương biết, Vân Tâm Nguyệt không chỉ có thiên tư ngạo nhân, phẩm cách cũng không chê vào đâu được, bằng không, trên dưới toàn tộc cũng sẽ không thể không người phản đối Vân Tâm Nguyệt kế nhiệm gia chủ mới, chẳng lẽ, hiểu biết của người ở trong bộ tộc vài thập niên đối với Vân Tâm Nguyệt, còn không bằng ngươi một người ngoài vừa mới tới Yêu Hoàng thành hai tháng?
Vân Triệt lại quỷ dị nở nụ cười, ý vị sâu xa nói:
- Không biết, trên đời này khó thấy rõ nhất là lòng người. Trước ta đã nói, ta sở dĩ được Vân gia chủ thu làm nghĩa tử, là bởi vì khi ta mới tới Yêu Hoàng thành, cứu nhi tử hắn Vân Tiêu. Ngày đó, cùng bị tập kích với Vân Tiêu, còn có công chúa Thiên Hạ Đệ Thất của gia tộc Thiên Hạ, Vân Tiêu và Thiên Hạ Đệ Thất đều có thể là gia chủ đời sau, bọn họ đồng thời bị tập kích cũng không phải là chuyện nhỏ, tin tưởng mọi người đang ngồi đều nghe nói tới chuyện này.
- Bổn vương đúng là nghe nói tới, nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện Vân Tâm Nguyệt có kế nhiệm gia chủ hay không?
Huy Dạ quận vương cười nhạt nói.
- Có, đương nhiên là có, hơn nữa còn có quan hệ thật lớn!
Vân Triệt không hề do dự nói. Câu này của hắn vừa nói ra, Vân Khinh Hồng trên xe lăn đột nhiên nhíu chặt chân mày, ánh mắt mang theo chút lạnh như băng… Nhưng lại lập tức tản đi.
- Thiên Hạ Đệ Thất và Vân Tiêu bị tập kích, hơn nữa đối phương xuống tay vô cùng ác độc, mục đích rõ ràng muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết. Cho nên Thiên Hạ gia chủ nhất định sẽ giận tím mặt, tra rõ chuyện này do người phương nào gây nên, Mộ tiền bối cữu cữu của Vân Tiêu nhất định cũng sẽ không bỏ mặc, nhưng mà động tĩnh của Vân gia… Ha, không đề cập tới cũng thế. Chẳng qua, ngày đó ba hắc y nhân ngầm tập kích Vân Tiêu và Thiên Hạ Đệ Nhất đều che mặt, hơn nữa giấu giếm huyền công, muốn tra ra thân phận của bọn họ ngược lại vô cùng khó khăn, hiện giờ đã hai tháng trôi qua, cho dù là bên chỗ gia tộc Thiên Hạ, hay là bên chỗ Mộ tiền bối, đều không tra được kết quả gì…
- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì!
Vân Ngoại Thiên không nhịn được nữa tức giận nói:
- Nơi này là đại hội toàn tộc Vân gia, không phải đến nghe ngươi nói lời vô nghĩa!
- Đại trưởng lão đừng gấp gáp, trọng điểm đã tới.
Vân Triệt không nhanh không chậm nói:
- Ta và Vân Tiêu kết nghĩa huynh đệ, chuyện hắn bị tập kích, Vân gia có thể không quan tâm, thậm chí cho rằng không biết, nhưng ta đây làm đại ca lại không thể, hai tháng này, ta vẫn luôn truy xét xem rốt cuộc sẽ là ai hạ độc thủ đối với Vân Tiêu và công chúa nhà Thiên Hạ, cũng may vận khí của ta không tệ, khoảng thời gian trước, ta cuối cùng biết được thân phận của một trong những tặc nhân này.
Ngồi trên bàn, thần sắc của Thiên Hạ Đệ Nhất và Thiên Hạ Vô Địch đồng thời biến đổi, ánh mắt trở nên đặc biệt ngưng trọng. Hai tháng trước, Thiên Hạ Đệ Thất thiếu chút nữa mất mạng dưới tay hắc y nhân. Thiên Hạ Hùng Đồ triệt để giận dữ, không tiếc tự mình điều tra việc này, nhưng thủy chung không có kết quả, lời Vân Triệt nói, nhất thời hấp dẫn tất cả lực chú ý của bọn họ. Thiên Hạ Đệ Nhất trực tiếp đứng lên, trước mặt mọi người hỏi:
- Vân huynh đệ, lời ấy là thật? Người ngươi tra được, rốt cuộc là ai?
Mộ Vũ Bạch nhéo nhéo cằm, cau mày thấp giọng nói:
- Tiểu tử này, rốt cuộc muốn làm cái gì, mấy ngày nay ngay cả lão nhân đều tra không được, hắn có thể tra được cái gì?
- A? Đại ca huynh ấy thật sự điều tra được?
Vân Tiêu tỏ vẻ không hiểu:
- Nhưng mà, hai tháng nay, huynh ấy đều cơ bản không ra khỏi cửa nhà, chuyện này…
- Phu quân, Triệt nhi hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Mộ Vũ Nhu càng mê hoặc bất an.
- Đừng nhiều lời, nhìn tiếp đi.
Vân Khinh Hồng nhíu chặt chân mày nói, bàn tay đặt trên xe lăn yên lặng thắt chặt.
Vân Triệt nghiêng người, nói với Thiên Hạ Đệ Nhất:
- Thiên Hạ đại ca, người nhà suýt chút nữa rơi vào độc thủ của tặc nhân, tin tưởng huynh và Thiên Hạ gia chủ cho dù lóc xương róc thịt tặc nhân này cũng khó giải mối hận trong òng. Chỉ có điều hôm nay, kính xin Thiên Hạ đại ca, còn có Thiên Hạ tiền bối khống chế cảm xúc, bởi vì một trong những tặc nhân ta điều tra ra được, thân phận của hắn rất khiến cho người ta kinh ngạc, nói ra, có lẽ Thiên Hạ đại ca đều không tin tưởng.
Ánh mắt Vân Triệt dời đi, sau đó thẳng tắp dừng ở trên người Vân Tâm Nguyệt:
- Một trong những tặc nhân đứng sau chuyện ám sát Vân Tiêu và Thiên Hạ Đệ Nhất, không phải là ai khác, chính là vị nhi tử đại trưởng lão uy phong bát diện trong Vân gia… Vân Tâm Nguyệt!
Ba chữ “ Vân Tâm Nguyệt” vừa ra từ trong miệng Vân Triệt, giống như ba tiếng sấm trong không trung, toàn bộ quảng trường hoàn toàn tĩnh mịch, sau đó ầm ầm nổ tung tiếng gầm rung trời.
Chỉ có điều, đó đều không phải là tiếng khiếp sợ, mà là… Tiếng cười vang rung trời.