.
._259__1" class="block_" lang="en">Trang 259# 1
Chương 517: Ta có dị nghị!
Lời Huy Dạ quận vương nói, khiến trên dưới Vân gia tỏa ra gợn sóng, đại đa số mọi người đều từ trong kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó bỗng nhiên có cảm giác hai mắt tỏa sáng, phần lớn trưởng lão hạch tâm của hội trưởng lão đều hai mặt nhìn nhau, sau đó đều không hẹn mà cùng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ngay cả Vân Hà, Vân Giang, Vân Khê ba đại thái trưởng lão, đều rơi vào trong suy tư, nhưng không lộ ra thần sắc bài xích.
- Hả?
Vân Triệt sờ cằm, như có đăm chiêu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Huy Dạ quận vương, sau đó cười nhẹ, thấp giọng nói:
- A, thì ra là thế… Trước đó chỉ có chín thành nắm chắc, hiện giờ, đã là mười phần mười.
Lời nói nhỏ của Vân Triệt hoàn toàn rơi vào trong tai Vân Khinh Hồng, Vân Khinh Hồng liếc mắt, nhìn hắn một cái thật sâu.
- Nếu cha nhất định phải thoái vị… Để cho Tâm Nguyệt ca đảm đương gia chủ, hình như cũng rất không tệ.
Vân Tiêu nhỏ giọng nói.
- Huy Dạ quận vương quả thật đề nghị tốt!!
Sau rầm rì ngắn ngủi, một trưởng lão hạch tâm vỗ tay, dẫn đầu khen:
- Bộ tộc Vân thị chúng ta cho tới nay, mỗi một đời gia chủ kế vị, tuổi đều gần như đã ngoài trăm tuổi, khiến cho chúng ta ngược lại theo bản năng nghĩ đến đối tượng tuyệt hảo như vậy.
- Không sai!
Một trưởng lão khác cũng đứng lên:
- Tâm Nguyệt là người tối ưu nhất trong lứa trẻ tuổi của Vân gia ta, các phương diện đều có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết. Tuy hắn không phải là nhi tử gia chủ, nhưng cũng là nhi tử của đại trưởng lão, cho dù tư chất, xuất thân, bên trong cùng thế hệ đều tìm không ra người nào có thể đánh đồng. Về phần tuổi, hiện giờ Tâm Nguyệt đúng là còn trẻ, nhưng đây làm sao không phải là một ưu thế, về phương diện tư lịch thiếu kém, dưới chúng ta toàn lực phụ tá, hoàn toàn có thể bù lại.
- Tâm Nguyệt được người ngoài gia tộc gọi là hy vọng quật khởi của Vân gia ta, đây cũng không phải nói bừa. Để Tâm Nguyệt đến kế nhiệm gia chủ, có lẽ thật sự sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới của Vân gia ta.
- Đề nghị của Huy Dạ quận vương, quả nhiên tuyệt diệu!
Dưới Vân gia hiện giờ thực lực giảm lớn, vầng hào quang của Vân Tâm Nguyệt quả thật vô cùng chói mắt, hơn nữa trong vầng hào quang, tụ lại vô số thừa nhận và hy vọng lớn nhất cùng với chờ đợi khiến Vân gia quật khởi lần nữa. Như vậy dưới vầng hào quang này, vấn đề tuổi tác sẽ dễ dàng giấu đi, các trưởng lão Vân gia đối với đề nghị để cho hắn đế kế nhiệm gia chủ, đúng là không cảm thấy rất nhiều điều không ổn, theo lần lượt trưởng lão đồng ý, bọn họ càng ngày càng cảm thấy có thể làm, thậm chí có thể nói là một lựa chọn tuyệt diệu.
Về phần lứa trẻ tuổi của Vân gia kia, tự nhiên càng vô cùng kịch liệt hưởng ứng. Để Vân Tâm Nguyệt đến trở thành người đứng đầu Vân gia, bọn họ đều là đệ tử trẻ tuoori, tự nhiên cũng có một cảm giác kiêu ngạo mãnh liệt.
Tiếng hô tại chỗ, thậm chí còn cao hơn tiếng hô to trước đó kêu Vân Ngoại Thiên kế vị gia chủ.
Ba vị thái trưởng lão suy nghĩ xong, cũng đều chậm rãi gật đầu. Vân Giang thả lỏng giọng điệu nói:
- Bộ tộc Vân thị chúng ta chưa bao giờ có tiền lệ để người trẻ tuổi kế vị gia chủ quá sớm, nhưng không có nghĩa là không thể mở ra tiền lệ như vậy. Tâm tính và thiên tư của Tâm Nguyệt, đủ để cho giấu tư lịch không đủ của hắn, tổng hợp lại dưới cân nhắc, với tình huống Vân gia trước mắt mà nói, Tâm Nguyệt càng thích hợp kế nhiệm gia chủ hơn Ngoại Thiên.
- Ta cũng cho là như thế.
Vân Hà gật đầu.
- Không hổ là Huy Dạ điện hạ, đề nghị này, khiến cho ta rất có cảm giác thông thoáng rộng mở.
Vân Khê cũng gật đầu nói.
- Có thể nhận được tán thành của ba vị thái trưởng lão, cũng là may mắn của bổn vương.
Huy Dạ quận vương mỉm cười nói:
- Vốn chính là thuận miệng nhắc đến, không nghĩ tới lại được hưởng ứng kịch liệt đến như thế của toàn tộc, xem ra mức độ tán thành của chư vị Vân gia với Vân Tâm Nguyệt, cần còn cao hơn dự tính của bổn vương. Một khi đã như vậy, đại trưởng lão, do lệnh tử đến kế nhiệm đứng đầu Vân gia này, dường như là một lựa chọn coi như hoàn mỹ.
Lời Huy Dạ quận vương nói, không thể nghi ngờ khiến tâm tình của Vân Ngoại Thiên trong thời gian ngắn từ buồn bực đến mừng như điên. Để Vân Tâm Nguyệt đến kế nhiệm gia chủ, kia quả thật còn vui sướng hơn để cho hắn đi đến làm gia chủ. Hắn cố nén mừng như điên trong lòng, khiêm nhường nói:
- Huy Dạ điện hạ nâng đỡ khuyển tử như vậy, Vân Ngoại Thiên ta cảm kích vạn phần, nhưng mà… Dù sao khuyển tử tuổi rất nhỏ, thật sự là… Sợ rằng năng lực không đủ…
Vân Tâm Nguyệt đứng lên, mang theo vẻ mặt thất thố rõ ràng, hắn cung kính nói:
- Lời phụ thân nói rất đúng. Huy Dạ điện hạ nâng đỡ, Tâm Nguyệt thật sự vô cùng cảm kích, nhưng mà, tuổi Tâm Nguyệt không đến ba mươi tuổi, thực lực, năng lực, lịch duyệt đều vô cùng thấp kém thiếu thốn, làm sao xứng với đảm đương gia chủ lớn bực này, Tâm Nguyệt thật sự không chịu nổi khủng hoảng.
- Hả?
Vẻ tươi cười của Huy Dạ quận vương thu liễm lại, sắc mặt trở nên không vui, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, xem ra nghe đồn này chung quy chính là nghe đồn, bổn vương vốn tưởng rằng Tâm Nguyệt ngươi thật sự là nhân tài có một không hai trời ban cho Vân gia, xem ra cũng không hơn gì cái này. Vân gia đang thời kỳ sinh tử tồn vong, trên dưới Vân gia nguyện phó thác trọng trách như thế cho ngươi, ngay cả ba vị thái trưởng lão đều tán thành, nhưng ngươi ngay cả quyết đoán và lòng can đảm tiếp nhận đều không có. A, xem ra cái gọi là “Hy vọng quật khởi một lần nữa của Vân gia” chẳng qua chỉ là câu chuyện cười, cái gọi là “Hy vọng”, chỉ là bao cỏ khiến cho người ta khinh thường mà thôi.
Lời Huy Dạ quận vương nói khiến cho sắc mặt của Vân Tâm Nguyệt bỗng chốc trở nên đỏ bừng, hắn nắm chặt hai đấm, cắn răng lên tiếng nói:
- Tâm Nguyệt không ủng hộ lời Huy Dạ quận vương nói, trọng chấn Vân gia, là nguyện vọng lớn nhất đời này của ta. Nếu có thể đạt thành tâm nguyện này, trả giá cao gì ta đều sẽ không tiếc…
- Bổn vương khinh thường nghe lời vô dụng vô nghĩa!
Huy Dạ quận vương cười nhạt:
- Bổn vương chỉ muốn biết, vị trí gia chủ Vân gia này, ngươi có dám nhận hay không!
- Dám! Có gì không dám!!
Giống như bị lời Huy Dạ quận vương nói hung hăng kích thích đến, Vân Tâm Nguyệt thay đổi do dự lúc trước, trả lời cực kỳ chém đinh chặt sắt, hắn nhíu mày nghiêm mắt nói:
- Chỉ cần chúng vị tiền bối, huynh đệ tỷ muội Vân gia để mắt đến Vân Tâm Nguyệt ta, nguyện ý để cho một kẻ tiểu bối này làm người đứng đầu Vân gia, ta liền dám cược cả đời này đến khiến Vân gia quật khởi một lần nữa!!
Lời nói hùng tráng này của Vân Tâm Nguyệt vừa nói ra, trên dưới Vân gia tự nhiên mãnh liệt đáp lại, tiếng hô khắp nơi. Mấy đại trưởng lão hạch tâm ào ào đứng lên, mỉm cười gật đầu, cùng kêu lên:
- Không nghĩ tới đại sự gia chủ hôm nay, lại sẽ là kết quả như vậy, tuy rằng ra ngoài ý muốn, nhưng cũng là kết quả hoàn mỹ. Chúng ta cũng chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, phụ tá gia chủ tân nhậm!
Vân Ngoại Thiên hít sâu một hơi, kích động vô cùng nói:
- Một khi đã như vậy, nếu khuyển tử lại chối từ, tỏ rõ sợ sệt già mồm cãi láo. Hiện giờ nếu như trọng trách ở trên người khuyển tử, ta đây người làm phụ thân, cũng chắc chắn bỏ ra nỗ lực gấp mười lần lúc trước, chỉ cầu không khiến phụ tử ta trở thành tội nhân khiến Vân gia tiếp tục suy sụp.
Người trong Vân gia đều biết đến, mục đích thật sự của trận tộc so này, đó là đổi gia chủ mới, vào trước đây, tất cả mọi người cho rằng gia chủ tân nhậm sẽ là Vân Ngoại Thiên, không nghĩ tới, dưới thúc giục của Huy Dạ quận vương, cuối cùng đạt thành một kết quả giống như hoàn mỹ hơn.
Huy Dạ quận vương cười ha ha nói:
- Gia tộc đổi chủ, vốn là chuyện lớn của bộ tộc, không nghĩ tới bổn vương một người ngoài đề nghị một chút nông cạn như thế, nhưng lại được các vị Vân gia tán thành như vậy, bổn vương cũng vô cùng vui vẻ vinh hạnh. Nếu chuyện này do bổn vương thúc đẩy, bổn vương cũng vô cùng khát vọng có thể nhìn thấy một kết quả hoàn chỉnh, nếu các vị đều cho rằng Vân Tâm nguyệt thích hợp nhất để trở thành gia chủ đời tiếp theo của Vân gia, cộng thêm Vân gia toàn tộc tề tụ, thái trưởng lão, trưởng lão hạch tâm không một ai vắng mặt, còn có khách quý từ bên ngoài chứng kiến, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ, vậy liền ngay hôm nay, lúc này, hoàn thành nghi thức kế nhiệm gia chủ này có được không? Các vị, có dị nghị gì không?
Cả quá trình, Vân Khinh Hồng gia chủ đương nhiệm này, lại được chú ý ít nhất, không người hỏi đến ý kiến của hắn, không bận tâm đến cảm nhận của hắn… Bởi vì hắn tuy là gia chủ, nhưng cũng là phế nhân vô dụng, ngay cả khất cái đều có thể coi rẻ… Ít nhất khất cái còn có thể đi lại bình thường.
Đề nghị Vân Tâm Nguyệt kế nhiệm gia chủ, trên dưới toàn tộc Vân gia kịch liệt hưởng ứng, không nghe thấy một lời phản đối. Mà đưa ra đề nghị này, thúc đẩy kết quả này vẫn là Huy Dạ quận vương, cho dù là ai thật sự cảm thấy không ổn, dưới tình cảnh như thế, đừng nói kêu ra, đoán chừng ngay cả biểu hiện ra một chút đều không dám.
Mắt thấy trận đại hội tộc so này sắp lấy gia chủ hiện giờ thoái vị, gia chủ mới thượng vị tới khai mạc, lại cứ có một người “Đui mù” đứng dậy.
- Ta có dị nghị!
Bốn chữ nhàn nhạt, dưới huyền lực kéo ra lực xuyên thấu rất mạnh, dưới bầu không khí huyên háo, rõ ràng vô cùng truyền vào trong tai mỗi người, cũng khiến cho ồn ào náo động chung quanh bỗng chốc quay về yên tĩnh, mọi ánh mắt trước tiên rơi vào chỗ phát ra âm thanh.
Vân Triệt đứng lên, không nhanh không chậm đi về phía trước năm bước, mặt mỉm cười đối diện với Huy Dạ quận vương và Vân Ngoại Thiên, cũng đồng thời khiến bóng dáng của mình lộ ra trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Vân Triệt dù sao đã ở Vân gia hai tháng, mặc dù phần lớn bộ phận người Vân gia chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng đều nghe nói đến Vân Khinh Hồng thu một nghĩa tử… Chẳng qua nghĩa tử của một gia chủ phế nhân vẫn chưa đủ để khiến trên dưới Vân gia quá mức chú ý. Lần này hắn bỗng nhiên đứng ra, hơn nữa bốn chữ “Ta có dị nghị” long trời lở đất kia, khiến mọi người ngây ra ở đó, sau đó, kinh ngạc trong các ánh mắt dần dần bị đùa cợt và vui sướng khi người gặp họa càng ngày càng nhiều thay thế.
- Tiểu tử này, cái quỷ gì?
- Hắn có dị nghị? Ha, hắn có ý tứ gì? Hắn cho rằng mình là ai? Hắn cho rằng người đứng trước mặt hắn là ai?
- A, hình như đây chính là nghĩa tử mà gia chủ đã thu, người này sẽ không phải kẻ ngu ngốc chứ?
- Chậc, có lẽ là mong làm náo động đi? Ha ha, đứng ra có thể, xem ngươi thu trường ra làm sao… Xem cuộc vui xem cuộc vui!
Huy Dạ quận vương, hắn là phân chi vương tộc, mức độ cường đại này, công nhận không thua gì lực lượng tiểu Yêu Hậu nắm trong tay. Đường đường đại trưởng lão Vân gia, ở trước mặt quận vương trẻ tuổi đều phải cung kính, không dám có một chút chậm trễ, cho dù là người chưa từng nghe nói đến Huy Dạ quận vương, cũng nên rõ ràng hắn có bối cảnh gia thế như thế nào. Nhưng khi hắn hỏi “Các vị có dị nghị gì không”, chẳng ai ngờ rằng lại có người không chút khách khí vỗ lên thể diện của Huy Dạ quận vương.
- Đại… Đại ca!
Vân Tiêu chấn động, định tiến lên trước kéo Vân Triệt về, Vân Khinh Hồng lại đưa tay ngăn hắn lại, sau đó im lặng lắc đầu.
- Hả?
Huy Dạ quận vương tự nhiên cũng không nghĩ tới thậm chí có người làm trái lại ở trước mặt mình, hơn nữa còn dưới tình huống trên dưới Vân gia đều hoàn toàn tán thành đề nghị của hắn. Hắn xoay người lại, ánh mắt tùy ý liếc nhìn đánh giá Vân Triệt một phen, cũng không tức giận, rất hứng thú nói:
- Ngươi là?
Vân Ngoại Thiên liếc mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, chân mày cau chặt, sau đó nói:
- Huy Dạ điện hạ, người này không phải là người của Vân gia, mà là một nghĩa tử vào hai tháng trước Vân Khinh Hồng đã thu nhận. Cũng không biết gia hỏa này vì sao xuất hiện, Huy Dạ điện hạ đại khái không cần để ý đến.
Đến giờ phút này, Vân Ngoại Thiên đã ngay cả xưng hô “Gia chủ” đều không gọi, gọi thẳng “Vân Khinh Hồng”.
- Nghĩa tử?
Huy Dạ quận vương khẽ híp mắt:
- Chuyện này đúng là hiếm thấy, bổn vương ngược lại chưa từng nghe nói tới Vân gia có ai từng thu nghĩa tử. Vân gia chủ ngoại lệ như thế, xem ra, vị nghĩa tử này của Vân gia chủ, tất nhiên có chỗ hơn người.
- Không dám nhận.
Vân Triệt cười hề hề nói, đối mặt với Huy Dạ quận vương khí tức cường đại, hắn bình thản ung dung, giống như đối mặt không phải là một nhân vật đứng ở cấp bậc đỉnh cao nhất ở Huyễn Yêu giới, mà là một người bạn cùng lứa tuổi bình thường không thể bình thường hơn:
- Ta chính là một tiểu nhân vật, Huy Dạ điện hạ đương nhiên không có khả năng quen biết ta. Tuy rằng ta không phải người Vân gia, nhưng vốn họ cũng là Vân, tên một chữ Triệt.
- Vân Triệt!
Vân Ngoại Thiên trầm thấp cất tiếng:
- Hôm nay là chuyện lớn của Vân gia ta, cho dù họ của ngươi không phải họ Vân, cũng chỉ là một người ngoài, không có quyền cắt ngang việc của Vân gia ta. Lập tức bồi tội chuyện ngươi mạo phạm Huy Dạ điện hạ, sau đó lăn xuống đi… Bằng không, cho dù là nghĩa phụ kia của ngươi, cũng che chở không được cho ngươi!
Đại trưởng lão Vân gia nén giận quát lớn, đủ để cho một hậu bối sợ tới mức nơm nớp lo sợ, mồ hôi ướt đẫm, Vân Triệt lại chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc nói:
- Vân Triệt ta chẳng những không phải là người của Vân gia, hơn nữa cũng không phải là người của Yêu Hoàng thành, hai tháng trước mới tới Yêu Hoàng thành, vừa đúng cứu Vân Tiêu bị tập kích ngoài thành, ta và Vân Tiêu ý hợp tâm đầu, kết bái làm huynh đệ, Vân gia chủ niệm tình ta cứu nhi tử hắn, liền thu nhận ta làm nghĩa tử… Đã trở thành nghĩa tử của Vân gia, kia như thế nào cũng coi như ta là nửa người Vân gia. Muốn nói người ngoài, dường như vị Huy Dạ điện hạ này mới là người ngoài rõ đầu rõ đuôi đi? Một người ngoài có thể nói hai ba câu quy định sẵn hạ nhậm gia chủ của Vân gia, ta đây nửa “Người trong”, vì sao liền không có tư cách ngắt lời?
Vân Triệt nói ra phen này, Vân Tiêu nháy mắt một lưng mồ hôi lạnh, mấy nhân vật cấp trưởng lão trăm tuổi đều nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm.