Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 515 - Chương 516: Vị Trí Gia Chủ

. ._258__2" class="block_" lang="en">Trang 258# 2

 

 

 

Chương 516: Vị trí gia chủ



- Lời ấy của đại trưởng lão sai rồi.

Giọng Vân Ngoại Thiên vừa dứt, một vị trưởng lão Vân gia liền nhanh chóng nói tiếp:

- Luận uy vọng, thực lực, còn có cống hiến đối với bộ tộc Vân thị chúng ta những năm này, gia chủ đời tiếp theo, không phải đại trưởng lão còn có ai.

- Không sai.

Một vị trưởng lão khác cũng ngay sau đó gật đầu:

- Luận vị thứ, đại trưởng lão xếp vị trí đầu não trong hội trưởng lão, luận thực lực, cũng là số một, gia chủ thân phế những năm này, đại sự trong tộc, đều do đại trưởng lão toàn lực gánh vác, nếu như muốn chọn ra một gia chủ thích hợp nhất, phục chúng nhất, chỉ có đại trưởng lão.

- Ta cũng cho rằng như thế.

Mấy vị trưởng lão liên tiếp nói, đều hết lòng để đại trưởng lão Vân Ngoại Thiên kế nhiệm gia chủ, dần dần, lời nói vì Vân Ngoại Thiên càng ngày càng nhiều, trưởng lão không nói gì cuối cùng chỉ chiếm số ít, đều chỉ có âm thầm thở dài. Ngay sau đó, trong lớp giữa Vân gia, còn có đệ tử trẻ tuổi cũng bắt đầu hô to đại trưởng lão.

Trăm năm trước, Vân Thương Hải một đi không trở lại, Vân Khinh Hồng kế nhiệm gia chủ Vân gia, khi đó, luận về uy vọng và lực ảnh hưởng trong gia tộc, mười Vân Ngoại Thiên đều so ra kém Vân Khinh Hồng. Vân Khinh Hồng ở Vân gia được nhiều người ủng hộ, trên dưới toàn tộc lấy hắn cầm đầu, không người ngỗ nghịch. Tuy rằng, khi đó mười một nền tảng mạnh nhất của Vân gia trong một đêm hỏng mất, thực lực xuống dốc không phanh, còn gánh vác tội lỗi, nhưng trên dưới Vân gia đều tin tưởng, có dẫn dắt của Vân Khinh Hồng, Vân gia tất lại có lúc lại lần nữa quật khởi. Ở ngoài Vân gia, cũng không có ai chân chính xem thường Vân gia thực lực suy giảm lớn… Bởi vì khi đó Vân gia có một Vân Khinh Hồng tuyệt tài kinh diễm.

Nhưng hai mươi hai năm trước, Vân Khinh Hồng lại bị phế đi

Ở một thế giới thực lực làm chủ, một kẻ yếu có thực lực thấp đến bụi bặm, hơn nữa vĩnh viễn không có khả năng lại cường đại lên, ngay cả có vầng hào quang của “Gia chủ” cũng khó lại làm cho người ta chân chính kính sợ và tôn trọng nữa. Trong hai mươi hai năm, danh vọng hắn đã từng tích lũy cấp tốc biến mất, kính ngưỡng, tôn trọng, kính sợ, sùng bái, kiêng kỵ… Mà mọi người đối với hắn theo thân thể hắn bị phế, dần dần biến thành thở dài, coi thường thậm chí cười nhạo và vui sướng khi người gặp họa. Tiền bối, cùng thế hệ, hậu bối ký thác hy vọng sâu sắc đối với hắn đều vô tận thất vọng và thở dài, mà Vân gia là giai tộc tu huyền cao cấp nhất ở Huyễn Yêu giới, lại có ai, sẽ hoàn toàn không để ý đến bị một phế nhân rõ đầu rõ đuôi dẫn dắt?

Liền ngay cả những người đã từng ngầm thề cả đời nguyện trung thành với Vân Khinh Hồng, một bộ phận ảm đạm lui ra, một bộ phận khác vẫn như cũ nguyện ý thề sống thề chết đi theo, cũng bị Vân Khinh Hồng chủ động đuổi đi… Bởi vì hắn khi đó biết rõ tình huống thân thể của mình, sao hắn lại nguyện ý làm trễ nải những người thật tình đối đãi với mình.

Đến cuối cùng, hắn vẫn có thân phận “Gia chủ” như cũ, nhưng bên người, chỉ còn lại thê tử và nhi tử.

Hơn hai mươi năm trước, ai có thể nghĩ đến, Vân Khinh Hồng gần như có được vầng hào quang chói mắt nhất toàn bộ Huyễn Yêu giới, hiện giờ đã rơi vào tình trạng ít được kẻ nào nhìn thẳng vào.

Tàn phế hai mươi hai năm, đến hiện giờ, gia chủ đã từng dẫn dắt Vân gia này, bên trong gia tộc của chính mình, lại không có một ai đứng ra nói chuyện vì hắn, lên tiếng ủng hộ hắn tiếp tục làm gia chủ.

Chỉ có điều, đối mặt với hiện thực như vậy, Vân Khinh Hồng cũng không trách bất cứ kẻ nào, dù sao mình là một phế nhân, hội trưởng cũng được, thái trưởng lão cũng được, ước nguyện ban đầu của bọn họ, cũng đều là vì tương lai của Vân gia. Dù sao, để một tên phế nhân làm gia chủ của Vân gia, chẳng những bị mọi người nhạo báng, hơn nữa làm cho người ta vốn nhìn không tới tương lai. So với tương lai của Vân gia, chuyện huyết mạch gia chủ, có vẻ không quan trọng như vậy.

Âm thanh trợ thế vì đại trưởng lão càng lúc càng lớn, Vân Ngoại Thiên cố nén kích động, khiêm tốn nói:

- Các vị nâng đỡ, ta thật sự được sủng mà kinh sợ, nhưng năng lực ta thấp kém, thật sự không dám đảm đương vị trí gia chủ này… Nhưng mà thất trưởng lão năng lực xuất chúng, là đối tượng tuyệt hảo cho gia chủ tân nhậm.

“Thất trưởng lão” được Vân Ngoại Thiên nhắc đến vội vàng xua tay:

- Lời này của đại trưởng lão thật ngượng chết ta, thứ cho ta nói thẳng, nhìn chung trên dưới Vân gia, có đại trưởng lão ở đây, ai khác kế nhiệm gia chủ, cũng khó khiến kẻ dưới phục tùng.

- Đúng! Ủng hộ đại trưởng lão kế nhiệm gia chủ!

- Đại trưởng lão ngươi cũng không nên từ chối, gia chủ kế nhiệm của Vân gia, không ngươi thì còn ai.

Tiếng hô của Vân gia lại thay nhau nổi lên, hai tay Vân Ngoại Thiên nắm chặt thành quyền, đã kích động đến sóng lòng sôi sục… Hai mươi hai năm trước, sau khi Vân Khinh Hồng thân phế, hắn liền có ý niệm trở thành gia chủ, hai mươi hai năm này, hắn cũng luôn vì mục tiêu này mà nỗ lực, ở Vân gia tích lũy lên danh vọng càng ngày càng cao… Nếu hắn trở thành gia chủ, nhất mạch gia chủ kéo dài vạn năm của Vân gia sẽ sửa lại, sau trăm tuổi, nhi tử của hắn Vân Tâm Nguyệt có thể trở thành gia chủ đời tiếp theo, sau đó là tôn tử của hắn, hậu đại của hắn…

Đối mặt với Vân Khinh Hồng trở thành phế nhân, và nhi tử không cách nào dùng Huyền cương của Vân Khinh Hồng, là hắn biết một ngày này không xa… Mà hôm nay, cũng cuối cùng chính thức đã đến.

Ở trong tiếng hô càng ngày càng cao của đệ tử Vân gia, một giọng cười lạnh không hài hòa vang lên:

- Nếu Vân đại trưởng lão thấy mình không xứng với vị trí gia chủ này, mấy người các ngươi cần gì phải mù quáng ồn ào, khiến Vân đại trưởng lão khó xử chứ? Nếu Vân đại trưởng lão chống đỡ không được, lại lật lọng đáp ứng rồi, truyền đi, người khác chẳng phải sẽ nói đại trưởng lão Vân gia các ngươi chẳng những đã sớm mơ ước vị trí gia chủ, còn đạo đức giả từ chối, cái danh âm hiểm giả dối dối trá này, nhưng tương đương với không dễ nghe nha… Vân đại trưởng lão, ngươi nói có đúng không?

Lời nói của Mộ Vũ Bạch có thể nói tương đương với ác độc, trên dưới Vân gia đều ủng hộ Vân Ngoại Thiên kế nhiệm gia chủ, bản thân Vân Ngoại Thiên chẳng qua chỉ giả vờ từ chối một chút, lại bị Mộ Vũ Bạch tận dụng mọi thứ, nương theo lời hắn nói, cứng rắn chụp lên cho hắn cái nón nếu như hắn kế nhiệm gia chủ, liền chính là đê tiện âm hiểm dối trá. Khóe miệng Vân Ngoại Thiên kịch liệt run rẩy, vừa định nói cái gì, bên tay phải, một giọng nói bừa bãi khác lại vang lên:

- Lời này của Mộ thiếu gia chủ, ta ngược lại đồng ý.

Nói chuyện chính là Hách Liên Bằng, hắn híp mắt tam giác, chậm rãi nói:

- Nghe nói sau khi Vân Khinh Hồng bị phế đi, đại trưởng lão Vân gia liền nắm lấy tất cả công việc trên dưới Vân gia, cho dù chuyện lớn hay nhỏ đều nắm ở trong tay, mặc dù chỉ là đại trưởng lão, nhưng còn gia chủ hơn cả gia chủ… Chậc chậc, ta từ mười mấy năm trước, thỉnh thoảng nghe thấy không ít người nghị luận đại trưởng lão Vân gia nhất định mơ ước vị trí gia chủ này, nhiều năm trôi qua như vậy, lời đồn đại này càng ngày càng nhiều, nếu Vân đại trưởng lão thật sự bỗng nhiên trở thành người đứng đầu Vân gia, đã có thể chứng thực lời đồn đại này, đến lúc đó, ha ha, đại danh gia chủ này ở Vân gia sẽ cực kỳ vang dội, đến bên ngoài, có khi sẽ thành thúi không thể ngửi nổi.

Lúc trước Hách Liên Bằng còn giúp Vân Ngoại Thiên nói chuyện, còn bởi vì thế thiếu chút nữa đánh nhau với Mộ Vũ Bạch, lần này thế mà lại giúp Mộ Vũ Bạch, hơn nữa lời nói ra với Vân Ngoại Thiên, còn bén nhọn khắc nghiệt hơn lời Mộ Vũ Bạch nói. Vân Ngoại Thiên nhất thời sắc mặt biến đổi, các trưởng lão hạch tâm của Vân gia cũng hai mặt nhìn nhau, Mộ Vũ Bạch nhíu mày, liếc mắt nhìn Hách Liên Bằng… Hắn cũng sẽ không hồn nhiên đến cho rằng Hách Liên Bằng này sẽ có lòng tốt thuận theo lời hắn nói.

Hay là, gia hỏa này hôm nay chuyên môn tới nơi này quấy rối?

Lời nói của Mộ Vũ Bạch khiến Vân Ngoại Thiên như nuốt phải ruồi bọ, mà lời của Hách Liên Bằng nói, càng giống như bôi một miệng hắn đầy phân, khiến cho hắn khó chịu cáu giận đến tỳ phổi đều gần như muốn nổ tung. Hắn nghĩ tới nếu như bản thân muốn trở thành gia chủ, Mộ Vũ Bạch tự nhiên sẽ thành trở ngại lớn, không nghĩ tới, trừ bỏ Mộ Vũ Bạch, làm rối còn nhiều thêm một Hách Liên Bằng! Hắn co rúm khóe miệng hồi lâu, nỗ lực khiến vẻ mặt của mình có vẻ không khó coi như vậy, miễn cưỡng nói:

- Vân Ngoại Thiên ta những năm này làm tất cả, cũng là vì Vân gia, chưa từng có tham niệm đối với vị trí gia chủ này.

- Haizzz!

Thái trưởng lão Vân Giang trầm mặc thật lâu nhàn nhạt thở dài, nói:

- Ngoại Thiên, trước mắt trên dưới Vân gia, ngươi thật sự là đối tượng thích hợp nhất cho vị trí gia chủ, cho dù có phải như ngươi mong muốn hay không, ngươi kế nhiệm gia chủ, là kết quả tốt nhất đối với Vân gia hiện giờ mà nói, ngươi đừng chối từ. Về phần lời người ngoài nói, không nghe cũng vậy.

Lời thái trưởng lão, tự nhiên từng chữ thiên quân. Vân Ngoại Thiên mừng thầm trong lòng, vừa định mượn nước đẩy thuyền đón tiếp, lại nghe Huy Dạ quận vương bỗng nhiên mở miệng nói:

- Về chuyện gia chủ mới Vân gia, bổn vương ngược lại có chút thiển kiến, các vị Vân gia không ngại nghe một chút.

Huy Dạ quận vương mở miệng, nháy mắt hấp dẫn mọi ánh mắt và lực chú ý. Vân Ngoại Thiên thu hồi lời sắp nói ra khỏi miệng, chuyển hướng về phía Huy Dạ quận vương, cung kính nói:

- Huy Dạ điện hạ có cao kiến gì, xin lắng tai nghe.

Huy Dạ quận vương tỏ vẻ thong dong, khẽ cười, quạt xếp trong tay hắn xòe ra, chậm rãi nói:

- Theo ý kiến của bổn vương, lời Mộ thiếu gia chủ và Hách Liên trưởng lão nói đều không phải không có lý, Vân đại trưởng lão tuy rằng càng vất vả công lao càng lớn, thanh thế ở Vân gia không người theo kịp, nhưng quả thật không thích hợp với vị trí gia chủ này, bằng không giống như lời Mộ thiếu gia chủ và Hách Liên trưởng nói, rất dễ khiến người ngoài làm đề tài để nói chuyện, lời người đáng sợ. Nếu chỉ liên quan đến một mình đại trưởng lão thì cũng thôi nhưng tình cảnh trước mắt của Vân gia vốn đáng lo ngại, nếu như lại vì chuyện này là rơi vào dòng xoáy của dư luận, đã có thể càng bất lợi hơn đối với Vân gia.

Lời Huy Dạ quận vương nói, khiến trái tim Vân Ngoại Thiên đột nhiên run rẩy lên, hắn cúi đầu, che giấu biểu cảm còn khó coi hơn khóc ở trên mặt:

- Huy Dạ quận vương nói đúng lắm, ta thật sự không thích hợp với vị trí gia chủ này.

Ngay sau đó Huy Dạ quận vương nói:

- Lấy tình cảnh trước mắt của Vân gia, đổi gia chủ mới là thế phải làm, bổn vương ngược lại có một người tự nhận là đối tượng tốt cho vị trí gia chủ.

- Không biết Huy Dạ quận vương ngụ ý ai.

Thái trưởng lão Vân Khê nói.

Huy Dạ quận vương thu quạt xếp lại, đứng dậy, thản nhiên thong thả bước tới nói:

- Đại trưởng lão không thích hợp trở thành gia chủ, mà trong một thế hệ đại trưởng lão này của Vân gia, lại tìm không ra được người nào có thể phục chúng hơn đại trưởng lão, như vậy, vì sao không lựa chọn gia chủ tân nhậm này, phóng tới một cấp độ khác.

- Huy Dạ quận vương có ý tứ là?

Huy Dạ quận vương nói:

- Năm đó, các ngươi mất đi gia chủ và mười vị thái trưởng lão mạnh nhất, thực lực suy vong lớn chính là trong một đêm, hơn nữa gánh vác tội lỗi trăm năm. Vân gia muốn lại một lần nữa quật khởi, lại không thể nghi ngờ cần một đoạn thời gian dài, càng cần một người dẫn dắt cực kỳ ưu tú. Người dẫn dắt cũng đủ ưu tú, tất nhiên cần thời gian cũng đủ để bồi dưỡng, theo bổn vương xem ra, nếu một thế hệ trưởng lão khó có lựa chọn, vậy không ngại lựa chọn từ một đời tuổi trẻ. Hiện giờ toàn thành đều biết, nhi tử của Vân đại trưởng lão Vân Tâm Nguyệt, tuyệt tài kinh diễm, thiên tư ngạo nhân, cũng tiên thiên có được Huyền cương màu xanh giống với Yêu Vương, lại tính tình khiêm tốn, không kiêu căng không ngạo mạn, thật sự là kiêu tử trời ban cho Vân gia. Bổn vương không chỉ một lần nghe người ta khen đây là hy vọng quật khởi lớn nhất của Vân gia. Nếu do hắn kế nhiệm đứng đầu Vân gia này, có đại trưởng lão và các vị trưởng lão phụ tá, tin tưởng không tới mười năm, Vân Tâm Nguyệt nhất định có thể thành một người dẫn dắt tuyệt hảo, Vân gia quật khởi cũng ở trong tầm tay.

- Còn nữa, tuy rằng Vân Tâm Nguyệt trẻ tuổi, nhưng tin tưởng thiên tư cách làm người của hắn như thế nào, người Vân gia các ngươi rõ ràng nhất, nếu hắn tiếp nhận gia chủ, bổn vương tin tưởng không người không phục, có lẽ còn ít hơn không phục đại trưởng lão vài phần. Các vị nghĩ như thế nào?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment