.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_520" class="block_" lang="en">Trang 260# 2
Chương 520: Phẫn nộ quở trách
- Ngươi nói cái gì!?
Vân Ngoại Thiên lại tức giận,
- Ngươi lại muốn nhi tử ta tiến hành “Nhiếp hồn”? Buồn cười, buồn cười!!
“Huyền cương nhiếp hồn” đúng là một loại Huyền cương lực chỉ thuộc về Vân gia. Phương pháp sưu hồn bình thường chẳng những phiêu lưu cực lớn, nếu bị cắn trả hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, hơn nữa thành công, còn có thể tạo thành tổn thương rất lớn cho người bị sưu hồn, thậm chí có khả năng trực tiếp biến thành ngu ngốc. Mà Huyền cương nhiếp hồn cho dù bởi vì tinh thần lực của đối phương cường đại mà thất bại, cũng sẽ không có tác dụng phụ gì, hơn nữa thành công, cũng sẽ không thể sinh ra tổn thương gì cho tinh thần đối phương. Ban đầu khi Vân Triệt tấn công Phần Thiên môn, đã từng lấy Huyền cương cướp đoạt trí nhớ của người kia, cho nên rất rõ ràng năng lực này của Huyền cương. Hơn hai mươi năm trước, phu thê Vân Khinh Hồng sở dĩ có thể ở Thiên Huyền đại lục biết được nơi Vân Thương Hải bị giam cầm, cũng là thông qua Huyền cương nhiếp hồn cướp đoạt trí nhớ.
- Ha ha.
Huy Dạ quận vương cười nhẹ, nói:
- Vân Triệt, đây chính là cái mà ngươi gọi là bằng chứng? Vậy trừ đó ra, ngươi còn có bằng chứng nào khác?
- Chỉ một bằng chứng này, đã đủ rồi.
Vân Triệt nói thẳng.
- Thì ra là thế, rất tốt…
Huy Dạ quận vương chậm rãi gật đầu, một tia cười nhạt trào phúng thoang qua trên mặt, hắn quay sang Vân Tâm Nguyệt nói:
Năng lực Huyền cương nhiếp hồn của Vân gia, bổn vương ngược lại từng nghe không chỉ một lần, nghe nói năng lực này sẽ không tạo thành tổn thương gì cho người bị ảnh hưởng. Trước mắt, có người nói ngươi ám hại người cùng tộc và công chúa nhà Thiên Hạ, cũng nói ra phương pháp Huyền cương nhiếp hồn để chứng minh… Vân Tâm Nguyệt, vậy ngươi có dám ở trước mặt mọi người bị nhiếp hồn, chứng minh trong sạch của mình không?
Vân Tâm Nguyệt đứng lên, sắc mặt biến thành màu đen, toàn thân ngầm run run, hiển nhiên đã giận tới cực điểm, hắn dùng nghị lực vô cùng lớn áp chế tức giận, nói:
- Có gì không dám! Vân Tâm Nguyệt ta tự nhận tâm sáng như gương, đối với gia tộc, đối với bất kỳ người nào đều hoàn toàn hết sức chân thành, chưa bao giờ có chút lòng gia hại nào đối với bất kỳ người nào, Vân Tâm Nguyệt ta cả đời, đến giờ mới biết nhục nhã và phẫn nộ vì bị người vu hãm, ta cho dù chết, cũng tuyệt đối không nguyện ý gánh vác sỉ nhục như thế… Dưới Huyền cương nhiếp hồn, tuyệt đối không hề nói dối, cũng hoàn toàn có thể chứng minh trong sạch của ta! Xin tiền bối gia tộc tiến hành nhiếp hồn Tâm Nguyệt, để chứng nhận trong sạch!!
Lời Vân Tâm Nguyệt nói phẫn nộ mà kiên quyết, không hề có một chút do dự. Mọi người vốn tuyệt đối không tin lời Vân Triệt nói, hiện giờ thái độ của Vân Tâm Nguyệt như thế, không hề có một chút chống lại do dự với Vân Triệt đề ra Huyền cương nhiếp hồn, điều này, bọn họ thật sự nửa hào nửa xu hoài nghi nào đều không có, ngược lại sinh ra lửa giận và oán hận lớn hơn đối với Vân Triệt.
- Tốt!
Huy Dạ quận vương gật đầu, giọng nói theo đó lạnh nhạt xuống:
- Bị người vu hãm trước mặt mọi người, đúng là thật không dễ chịu, bổn vương có thể lý giải phẫn nộ và tâm tình gấp gáp muốn chứng minh bản thân trong sạch của ngươi, nhưng câu trả lời của ngươi, thật sự khiến bổn vương thất vọng rồi.
Vân Tâm Nguyệt sửng sốt:
- Chuyện này… Xin quận vương điện hạ chỉ rõ.
- Hừ!
Huy Dạ quận vương nặng nề hừ khẽ, trầm giọng nói:
- Bổn vương còn tưởng Vân Triệt này có thể lấy ra bằng chứng gì đến, hóa ra bằng chứng duy nhất, lại là Huyền cương nhiếp hồn, chỉ dựa vào vài câu nói vu hãm buồn cười tới cực điểm, ngay cả kẻ ngu ngốc đều không thể tin tưởng, lại để một người dùng Huyền cương nhiếp hồn đến chứng nhận trong sạch, trên đời này làm gì có chuyện vớ vẩn như vậy! Nếu chuyện như vậy có thể bị đáp ứng, như vậy bổn vương cũng có thể không bằng vào bất cứ chứng cứ gì, một câu nói nói toàn bộ Vân gia các ngươi đều mưu phản có phải các ngươi cũng định một đám tiến hành Huyền cương nhiếp hồn đến chứng nhận trong sạch không?
- Còn nữa, ngươi là ai? Ngươi là nhi tử của đại trưởng lão Vân gia, là gia chủ sắp tiền nhiệm của Vân gia, là thân phận tôn quý ngạo nhân bực nào. Mà Vân Triệt này, chẳng qua chỉ là đứa nhà quê không biết từ đâu xuất hiện, hắn muốn ngươi tiến hành Huyền cương nhiếp hồn, ngươi liền tự nguyện Huyền cương nhiếp hồn… Ngươi có còn một chút kiêu ngạo và tôn nghiêm của con cháu Vân gia không? Nếu thật sự tiến hành Huyền cương nhiếp hồn rồi, ngươi tự chứng nhận trong sạch, nhưng từ nay về sau, toàn bộ mọi người của Huyễn Yêu giới đều biết đường đường là gia chủ tân nhậm của Vân gia, lại bị một đứa nhà quê ngoại lai không có bằng chứng một câu vu hãm, còn phải dùng Huyền cương nhiếp hồn trước mặt bao nhiêu người chứng minh trong sạch… Ha ha ha ha! Chê cười lớn cỡ nào, ngươi muốn cho toàn bộ Vân gia hổ thẹn, khiến toàn Huyễn Yêu giới đều xem thường Vân gia ngươi sao? Về sau có phải một hài tử, một tên khất cái, cũng có thể tùy ý một hai câu, phải buộc gia chủ Vân gia dùng phương thức nhiếp hồn này đến tự chứng nhận trong sạch không?
Lời Huy Dạ quận vương nói từng chữ điếc tai, cũng tỉnh ngủ tất cả con cháu Vân gia, khiến cho bọn họ ào ào lòng đầy phẫn nộ, không ít đệ tử trẻ tuổi nhất thời gầm rú lên:
- Huy Dạ điện hạ nói rất đúng, Vân Tâm Nguyệt tuyệt đối không thể bị Huyền cương nhiếp hồn, bằng không, Vân gia chúng ta chẳng phải thành chê cười.
- Tâm Nguyệt ca vừa rồi không chút do dự nguyện ý tiến hành Huyền cương nhiếp hồn, chứng minh hắn tuyệt đối trong lòng không thẹn! Vu hãm Tâm Nguyệt ca như thế, phế bỏ ngay tại chỗ cũng không quá phận!
- Chúng ta đều biết đến Tâm Nguyệt ca tuyệt đối trong sạch, hắn vốn không cần phải tự chứng nhận, Vân Triệt này, thật sự rất đê tiện đáng giận.
Vân Tâm Nguyệt kích động toàn thân, ngây người ngắn ngủi, sau đó hắn cúi đầu, áy náy nói:
- Chuyện Huy Dạ điện hạ giáo huấn, là Tâm Nguyệt rất mong tự chứng nhận trong sạch, lo lắng không chu toàn, thiếu chút nữa vì một cá nhân, khiến toàn gia tộc hổ thẹn.
- Ha ha.
Huy Dạ quận vương cười nhẹ:
- Bổn vương hiểu rõ tâm tình của ngươi. Chỉ có điều vừa rồi ngươi nguyện ý tiếp nhận Huyền cương nhiếp hồn, đã đủ chứng minh trong sạch của ngươi.
Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, âm thầm cười lạnh: Đôi kẻ tung người hứng này, thật đúng là không một khe hở, ngay cả ta đều má nó sắp tin.
Vân Ngoại Thiên chắp tay, cực kỳ kích động nói với Huy Dạ quận vương:
- Lời nói trước đó của Huy Dạ quận vương, chính là suy nghĩ trong lòng ta. Nhi tử ta có trong sạch hay không, sao có thể đánh đồng với danh dự của Vân gia Cho dù cả đời nhi tử ta gánh vác ô danh ám hại người cùng tộc, cũng tuyệt đối không thể tiến hành Huyền cương nhiếp hồn… Cảm tạ Huy Dạ điện hạ chỉ điểm cho tiểu nhi. Huy Dạ điện hạ không lớn hơn tiểu nhi mấy tuổi, nhưng đối nhân xử thế này, lại tuyệt đối không phải tiểu nhi có thể so sánh.
Huy Dạ quận vương mỉm cười nói:
- Đại trưởng lão khen trật rồi. Vân Tâm Nguyệt lúc này, dưới tức giận khó tránh khỏi tâm loạn, khó có thể suy tính đến toàn diện, bổn vương một người bàng quan, tự nhiên có thể nhìn rõ ràng hơn.
- Ha ha ha ha.
Huy Dạ quận vương vừa dứt lời, một giọng cười lạnh chói tai không quá hài hòa vang lên. Huy Dạ quận vương liếc nhìn về phía Hách Liên Bằng đang cười lạnh, nói:
- Hách Liên trưởng lão, ngươi cười cái gì?
Hách Liên Bằng đứng dậy, tỏ vẻ châm chọc nói:
- Huy Dạ điện hạ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Tuy rằng Vân gia xuống dốc, nhưng tốt xấu gì vẫn là một trong mười hai gia tộc thủ hộ. Nhưng đường đường một gia tộc thủ hộ, sự kiện toàn tộc tề tựu, lại bị một đứa nhà quê ngoại lai khuấy đảo hoàn toàn đại loạn. Càng buồn cười hơn chính là, cho tới bây giờ, đứa nhà quê kia còn bình yên vô sự đứng ở đó… Ha ha ha ha, nếu đây là ở gia tộc Hách Liên ta, chỉ bằng hắn nói lời vu hãm, đừng nói vu hãm tân gia chủ sắp tiền nhiệm, cho dù là một đệ tử bình thường, từ lâu đã nhẹ thì bị phế, nặng thì xử tử ngay tại chỗ. Thế nhưng Vân gia… Ha ha ha ha, quả nhiên vô cùng thê thảm, thật đáng buồn lại nực cười, kia nào còn một chút uy thế và khí thế của gia tộc thủ hộ, làm cho người ta không muốn cười cũng khó khăn, ha ha ha ha ha…
Tuy rằng lời Hách Liên Bằng nói chói tai, nhưng lại đâm thẳng vào yếu hại, nhất thời khiến chúng trưởng lão và chúng đệ tử Vân gia sắc mặt đỏ bừng, càng trợn mắt nhìn về phía Vân Triệt. Vân Ngoại Thiên nhất thời tiến lên trước một bước, quát chói tai một tiếng:
- Chấp pháp trưởng lão, còn không bắt tặc tử bụng dạ khó lường này lại!
Chấp pháp trưởng lão nghe vậy, nhanh chóng phi thân lên, rơi vào trên đài, muốn nhằm về phía Vân Triệt. Lúc này, một giọng nói trong bình tĩnh mang theo uy hiếp nhàn nhạt vang lên:
- Dừng tay.
Giọng nói không nặng, cũng không có quá nhiều sắc thái tình cảm, lại khiến động tác của chấp pháp trưởng lão khựng lại. Bởi vì người phát ra âm thanh, là Vân Khinh Hồng.
- Vân Khinh Hồng, ngươi cuối cùng đã lên tiếng, ta còn tưởng rằng ngươi vẫn luôn muốn tiếp tục xem cuộc vui!
Vân Ngoại Thiên cười lạnh một tiếng, trong miệng càng gọi thẳng tên “Vân Khinh Hồng”:
- Thế nào, ngươi muốn che chở cho cái gọi là nghĩa tử to gan lớn mật, tùy ý làm bậy này của ngươi sao! Hay là, hành động việc làm của hắn, đều do ngươi gợi ý?
- Ngươi nói đúng, ta thật sự muốn che chở cho hắn.
Vân Khinh Hồng nhìn thẳng vào Vân Ngoại Thiên, bình thản vô cùng nói, ánh mắt bình tĩnh kia, cũng khiến Vân Ngoại Thiên không hiểu sao cảm giác được uy thế không nên có, toàn thân không tự chủ được cứng đờ.
- Chấp pháp trưởng lão, lui ra.
Vân Khinh Hồng nói.
Chấp pháp trưởng lão kia nghe vậy, sững sờ một chút, sau đó nhìn đại trưởng lão. Thấy hắn không động, chân mày Vân Khinh Hồng nhíu chặt lại, giọng nói nhất thời trở nên trầm thấp:
- Lui ra!!
Hai chữ này cũng không nặng, nhưng giống như một tiếng sấm sét vang lên bên tai tất cả đệ tử Vân gia, tất cả trưởng lão đều tỏ vẻ kinh dị nhìn về phía Vân Khinh Hồng… Vân Khinh Hồng đã phế đi hai mươi mấy năm, vẫn luôn ru rú trong nhà, cực ít quản chuyện gia tộc, càng chưa bao giờ quát lớn một ai, đệ tử trẻ tuổi này, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy gia chủ phế nhân phát ra mệnh lệnh uy nghiêm như thế.
Thân thể chấp pháp trưởng lão run lên, gần như hơi bối rối lên tiếng “Vâng ạ”, sau đó bước nhanh lui ra.
Ánh mắt Vân Khinh Hồng dời đi, đảo qua trên người Vân Tâm Nguyệt, lấy giọng điệu bình tĩnh không cho phép người ta chất vấn nói:
- Vân Tâm Nguyệt, đến trên đài đi, chuẩn bị nhận Huyền cương nhiếp hồn.
Câu nói này của Vân Khinh Hồng vừa ra, tất cả mọi người ngẩn ngơ, không khí nhất thời náo động lên. Chân mày Huy Dạ quận vương vừa động, mang chút tức giận nói:
- Vân gia chủ, ngươi đây là có ý gì?
- Ta có ý gì? Còn chưa tới lượt ngươi quản!
Giọng Vân Khinh Hồng lạnh lùng nói:
- Đây là chuyện nhà của Vân gia ta, không cần ngươi tới khoa chân múa tay.
Toàn bộ quảng trường nháy mắt từ trong náo động trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm gần như hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề. Vân Khinh Hồng… Thế mà lại trách cứ Huy Dạ quận vương, hơn nữa còn là trách cứu không chút lưu tình nào. Sắc mặt của Huy Dạ quận vương bỗng chốc đen lại, sau đó cười lạnh một tiếng:
- Vân gia chủ, ngươi… Ngươi thế mà lại vô lễ với bổn vương như vậy!
- Hừ!
Vân Khinh Hồng lại lạnh lùng cười rộ lên:
- Ta vô lễ với ngươi thì như thế nào? Từ khi ngươi vào Vân gia ta cho đến bây giờ, có từng có cấp bậc lễ nghĩa với bản gia chủ? Ta và phụ vương ngươi cùng bối phận, phu thân ta là “Yêu Vương” uy chấn thiên hạ, luận vương hào tôn ti, cùng cấp với tổ phụ ngươi, năm đó phụ vương của ngươi thấy ta, còn phải đàng hoàng tử tế gọi một tiếng “Đại ca”, bản gia chủ răn dạy ngươi một tiểu bối, là chuyện đương nhiên, mà ngươi, một tiểu bối, vào Vân gia ta cũng không chào bản gia chủ một tiếng, không ngừng ngang ngược can thiệp chuyện Vân gia ta, cuồng vọng vô kỵ, hiện giờ ngược lại đến chất vấn bản gia chủ vô lễ?
- Phụ vương của ngươi bình thường chính là dạy ngươi như vậy sao? Hừ, thật sự làm mất hết mặt mũi của phụ vương ngươi, tổ phụ, còn có toàn bộ vương tộc Huyễn Yêu.