.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_521" class="block_" lang="en">Trang 261# 1
Chương 521: Gia chủ lệnh
Vân Khinh Hồng một phen quát mắng, lại mang theo khí thế vô cùng kinh người, hắn mỗi một chữ xuất ra, tất cả mọi người ở đây cảm giác được một cỗ áp bách cơ hồ hít thở không thông. Vân gia trên dưới, trên có trưởng lão, dưới có đệ tử, toàn bộ ngây người. Ngay cả Vân Tiêu cũng miệng mở lớn, dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn Vân Khinh Hồng...... Hắn biết rõ phụ thân là người thanh nhã điềm tĩnh, ngày thường nói không nhiều lắm, không muốn cùng người kết giao, thậm chí rất ít đi ra sân viện, không tranh vớ đời.
Hắn không thể tin, phụ thân mình, thế nhưng đối mặt với Huy Dạ Quận Vương thân phận tôn quý, nói ra ngôn ngữ cường ngạnh như thế, còn mang theo uy thế mạnh mẽ như vậy.
Vân Khinh Hồng lần này quát mắng, Huy Dạ Quận Vương nằm mơ đều không thể tưởng được. Vân Khinh Hồng rõ ràng là một phế nhân, nhưng ánh mắt đối mặt lúc này, hắn thân là Quận vương, lại có một loại cảm giác hồi hộp. Mà hắn đường đường là Quận vương, làm sao từng dưới trước mắt bao người bị răn dạy qua, chỉ tay về phía Vân Khinh Hồng, thanh âm mơ hồ run run:
- Vân Khinh Hồng, ngươi......
- Làm càn!
Vân Khinh Hồng âm thanh càng thêm trầm thấp, trực tiếp đánh gãy lời Huy Dạ Quận Vương:
- ' Vân Khinh Hồng ’ ba chữ là ngươi gọi sao! Ta Vân Khinh Hồng mười bốn tuổi liền đại danh Yêu Hoàng Thành, khi đó, cha ngươi Vương Đô còn chưa sinh ra, tiểu yêu Hoàng Đô cùng ta gọi nhau huynh đệ, ngươi tính là thứ gì, dám gọi thẳng tên bổn gia chủ! Không coi bề trên ra gì, không biết lễ nghi, không có giáo dưỡng, tự cao tự đại, còn chẳng biết trời cao đất rộng, làm mất mặt cha ngươi vương tổ phụ còn không tự biết, quả thực làm cho cả Huyễn Yêu Vương Tộc đều bởi vì ngươi mà hổ thẹn! Liệt tử, bổn gia chủ cũng lười giáo huấn, hừ.
- Ngươi......
Huy Dạ Quận Vương thân thể loáng một cái, trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa máu đặc phun ra ngoài. Hắn Huy Dạ Quận Vương đến Vân gia, đại trưởng lão khom lưng tiếp đón, người người ánh mắt kính nể, nói ra người người phụ họa, không một ai dám ngỗ nghịch, cỡ nào oai phong lẫm liệt. Cho tới Vân Khinh Hồng người gia chủ này...... Một kẻ tàn phế, hắn ngay cả nhìn đều chẳng muốn nhìn thêm một chút, hiện tại, lại bị này phế nhân gia chủ dưới con mắt mọi người, máu chó phun đầu, hơn nữa mỗi một câu nói, đều khiến hắn không kịp phản bác.
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, mọi người bên tai còn ong ong quanh quẩn tiếng Vân Khinh Hồng răn dạy Huy Dạ Quận Vương, hắn nói, cũng đánh thức những kí ức các trưởng giả đối với Vân Khinh Hồng...... Hắn là Yêu Vương chi tử, thiên tư so Yêu Vương năm đó còn cao hơn, cùng thế hệ, bao gồm Huyễn Yêu Vương Tộc, không người nào có thể đụng tới. Hắn mười bốn tuổi liền danh chấn Yêu Hoàng Thành, là sự thật trưởng giả mỗi người đều biết, hắn cùng Tiểu Yêu huynh đệ tương trợ, càng không có nửa điểm giả dối. Khi đó, không có người hoài nghi, Vân Khinh Hồng sẽ kế nhiệm Vân Thương Hải làm yêu vương thứ hai.
Yên lặng hơn hai mươi năm, mọi người tựa hồ quên mất Vân Khinh Hồng đã từng là nhân vật cỡ nào. Nhưng hắn dù cho phế đi, lại không mất đi vinh quang. Mang danh hiệu đế quân tuổi trẻ nhất Huyễn Yêu Giới, đến nay không người cướp đi, quang hoa từng loá mắt đến cỡ nào, đến nay không ai có thể vượt qua.
Vân Khinh Hồng cùng Huy Dạ Quận Vương, hắn thành tựu như vậy, Huy Dạ Quận Vương đánh đồng cũng không có tư cách.
Khi chút ký ức bị thức tỉnh lại, những trưởng giả kia nhất thời cảm thấy Huy Dạ Quận Vương trước mặt Vân Khinh Hồng vô lễ, buồn cười ra sao.
- Gia chủ...... Đây mới là gia chủ nhà chúng ta!
Một trưởng lão kích động đứng lên:
- Là gia chủ hắn...... Phải quay về sao?
Hắn kích động không có thể tiếp tục, liền bị người bên cạnh đột nhiên kéo lại, sau đó kéo về chỗ ngồi, đối phương hướng về thần sắc hắn ngưng trọng lắc đầu...... Hắn nhất thời vẻ mặt căng thẳng, cấp tốc thu lại tâm tình, trấn định lại.
Trung tâm trưởng lão, trong các trưởng lão, có rất lớn một bộ phận người trên mặt lộ ra kinh hỉ cùng thần sắc kích động, nhưng lại thực mau đều che dấu, không khí có chút hỗn loạn, cũng không có người chú ý tới điểm này.
Mà Vân Triệt vừa vặn là đối mặt về phía trưởng lão, trong bữa tiệc một ít người biểu tình ngắn ngủi biến hóa, bị hắn thu vào trong mắt, hắn ánh mắt ngưng lại, đôi mắt nơi sâu nhất thoảng qua thật sâu kinh ngạc.
Chẳng lẽ......
Vân Khinh Hồng răn dạy lúc sau, một tiếng hừ lạnh, liền trực tiếp không hề để ý tới Dạ Huy Quận Vương, trầm mi nhìn về phía Vân Tâm Nguyệt sắc mặt âm u, nói:
- Vân Tâm Nguyệt, ngươi còn đứng ở đó làm cái gì, còn không lập tức đi lên, chuẩn bị tiếp nhận huyền cương nhiếp hồn.
Vân Khinh Hồng bỗng nhiên bạo phát, làm Vân Ngoại Thiên trở tay không kịp, vừa nghe Vân Khinh Hồng lời này, hắn đôi mắt trừng lớn, nhanh chóng nói:
- Vân Khinh Hồng, ngươi...... Không được quá phận!
- Quá phận? Nơi nào quá phận?
Vân Khinh Hồng thản nhiên nói.
Vân Ngoại Thiên không nhượng bộ chút nào:
- Trước đã nói rất rõ ràng, Tâm Nguyệt hắn tuyệt không thể tiếp nhận huyền cương nhiếp hồn, bằng không, Vân gia ta, sắp trở thành trò cười toàn bộ Huyễn Yêu Giới! Lẽ nào ngươi vì bảo hộ nghĩa tử của mình, ngay cả danh dự gia tộc cũng không để ý sao?
Vân Khinh Hồng ánh mắt bình thản, mà ánh mắt của hắn nhìn thẳng xuống dưới, Vân Ngoại Thiên lại có một loại hô hấp không thông...... Mơ hồ, hắn tựa hồ cảm giác được, Vân Khinh Hồng đã từng làm chủ nhà họ Vân, sau hai mươi hai năm yên lặng, lại trở về.
- Nếu như chỉ cần chỉ là người ngoài nói, xác thực không có lí do vì vậy mà tiếp nhận huyền cương nhiếp hồn.
Vân Khinh Hồng âm thanh đột nhiên tăng thêm:
- Nhưng bây giờ, là bổn gia chủ mệnh lệnh! Lẽ nào ta nhất gia chi chủ một gia tộc, hạ lệnh tiểu bối đơn giản như vậy cũng không thể?
- A.....
Vân Ngoại Thiên cuống họng kịch liệt co rút lại, nhưng không có gì để nói.
- Vân Tâm Nguyệt, lập tức lên đài tiếp nhận huyền cương nhiếp hồn...... Đây là mệnh lệnh!
Vân Khinh Hồng lạnh lùng nói.
Vân Tâm Nguyệt hai tay run run, trên trán đã một loạt mồ hôi lạnh, hắn dùng ánh mắt cầu giúp nhìn về phía Huy Dạ Quận Vương, lại phát hiện sắc mặt của hắn ta cũng khó coi đến cực điểm, dù cho thấy được ánh mắt cầu viện của hắn, trong miệng cũng nói không ra lời...... Vân Khinh Hồng kia hung ác răn dạy, đã nghẹn đến lục phủ ngũ tạng đều sắp nổ.
- Ha ha ha ha! Buồn cười, thực sự buồn cười! Vân Khinh Hồng, ngươi chẳng lẽ còn coi chính mình là Vân Khinh Hồng năm đó sao? Ngươi bây giờ, bất quá là phế nhân!
Hách Liên Bằng phát ra tiếng cười nhạo chói tai.
- Ta coi như là phế nhân, cũng là Vân gia chi chủ!
- Vân gia chi chủ? Khà khà......
Hách Liên Bằng cười mỉa mai:
- Ngươi lấy cái gì chứng minh mình là Vân gia chi chủ? Ngươi có tư cách gì nói mình là Vân gia chi chủ? Ta một người ngoài đều biết, chủ nhân Vân gia, chính là tổ tiên đời đời truyền xuống ‘ Gia chủ lệnh ’. Nắm giữ gia chủ lệnh, mới là Vân gia chi chủ! Tựa như Huyễn Yêu Vương Tộc chỉ có cầm trong tay Yêu Hoàng Tỷ, mới thật sự là Yêu Hoàng! Vân Khinh Hồng, ngươi nếu tự xưng gia chủ, vậy ngươi có ‘Gia chủ lệnh’ không?
- Năm đó, bởi vì không có Yêu Hoàng Tỷ, Tiểu Yêu Hoàng không dám tự xưng ‘ Yêu Hoàng ’, Tiểu Yêu Hậu càng chỉ có thể được gọi là ‘ Tiểu Yêu Hậu ’. Tiểu Yêu Hoàng, Tiểu Yêu Hậu còn như vậy, Vân Khinh Hồng, ngươi như không có gia chủ lệnh, lấy tư cách gì tự xưng gia chủ nhà họ Vân, lại có tư cách gì đối với người trong tộc phát hiệu lệnh!
Trăm năm trước, Vân Thương Hải theo Yêu Vương một đi không trở lại, gia chủ Vân gia cũng theo đó không có tung tích gì nữa, sau này, Vân Khinh Hồng mới kế nhiệm chủ nhà họ Vân. Vân gia"Gia chủ lệnh" trăm năm trước thất lạc, đây là chuyện tình Yêu Hoàng Thành mọi người đều biết. Dù sao, gia chủ lệnh có thể nói là thứ quan trọng nhất Vân gia, trong đó ẩn chứa sự nghiệp nguyên thủy nhất, cũng lưu giữ mỗi một linh hồn ấn kí Nhậm gia chủ sức mạnh, một khi thất lạc, không thể phục chế cùng thay thế được.
Vân Khinh Hồng sau hai mươi hai năm bặt vô âm tín một lần nữa hung hăng tuyên cáo thân phận gia chủ, Hách Liên Bằng một mực nhấc lên chuyện Vân gia thất lạc gia chủ lệnh trăm năm, quả nhiên là thâm độc đâm thẳng tử huyệt Vân Khinh Hồng. Nhưng Vân Khinh Hồng lại không lộ ra nửa điểm hoảng loạn, khóe mắt cong lên, cười lạnh nói:
- Hách Liên Bằng, ngươi ngày hôm nay đối với việc Vân gia ta cũng thật để bụng, đặc biệt Vân gia Vân Tâm Nguyệt, ngươi quả nhiên rất quan tâm a...... Aizz, ngươi đã muốn nhìn Vân gia chủ, vậy ta sẽ giúp ngươi.
Vân Khinh Hồng vừa dứt tiếng, bàn tay vẫn đặt trên tay vịn ghế lăn chậm rãi giơ lên, trong bàn tay, một viên ngọc bài tử sắc vừa vặn lòng bàn tay phóng ra thanh u tử sắc quang mang. Ngọc bài tử sắc hiện thân một khắc đó, ở đây hết thảy Vân gia đệ tử đều rõ ràng cảm giác được Tử Vân Công trong cơ thể mình không khống chế được rung động, máu huyết bên trong thân thể, cảm giác rõ ràng xao động. Vân gia trưởng giả hết thảy vượt qua trăm tuổi đồng loạt đứng lên, liền ngay cả Vân Giang, Vân Hà, Vân Khê, tam đại thái trưởng lão cũng đồng thời đứng lên, trên mặt lộ ra thật sâu khiếp sợ cộng thêm dáng vẻ kích động.
- Gia...... Gia chủ lệnh! Là Vân gia gia chủ lệnh!!
Thái trưởng lão Vân khê trực tiếp lỡ lời lên tiếng. Đường đường thái trưởng lão, nhưng không kìm chế được, có thể tưởng tượng được hắn kích động cỡ nào.
- Gia chủ lệnh...... Không thể! Gia chủ lệnh không phải trăm năm trước thất lạc sao? Nhưng là, cái này khí tức......
- Sẽ không sai! Đây tuyệt đối là gia chủ lệnh không thể nghi ngờ! Trên đời tuyệt đối không thể có cái thứ hai!
- Trời ban ơn, chúng ta Vân gia gia chủ lệnh...... Rốt cuộc trở về!
............
"Gia chủ lệnh" là khái niệm như thế nào, trẻ tuổi sẽ không quá hiểu, nhưng đối với những trưởng giả trên trăm tuổi mà nói nói, lại là thánh vật Vân gia không gì sánh được. Gia chủ lệnh sau trăm năm lần thứ hai hiện thân, hơn nữa xuất hiện tại trong tay Vân Khinh Hồng, Vân gia trưởng giả đều kích động không kềm chế được, thậm chí đã lệ nóng doanh tròng.
Giật mình nhất, không gì bằng Mộ Vũ Nhu bên cạnh Vân Khinh Hồng. Nàng tuy rằng gấp muốn biết đáp án, nhưng cũng không có dò hỏi, bởi vì hiện tại, không phải thời điểm hỏi cái này.
- Khinh Hồng, gia chủ lệnh đến tột cùng là từ nơi nào tìm được? Hay là...... Gia chủ lệnh này trăm năm tới nay, kỳ thực căn bản không có mất đi?
Vân Giang đứng dậy hỏi, lúc nói chuyện kích động râu bạc trắng khẽ run.
Vân Khinh Hồng bình tĩnh nói:
- Gia chủ lệnh là Vân gia thánh vật, ta tuyệt không dám che dấu chuyên liên quan tới nó. Trăm năm trước xác thực thất lạc, nhưng sau đó lại bởi vì gặp may đúng dịp mà tìm về. Cho tới nguyên do, đây là việc nội bộ Vân gia, bây giờ có người ngoài ở đây, vẫn là để sau hãy nói.
Ba vị thái trưởng lão đồng thời gật đầu, đều không tiếp tục truy hỏi. Gia chủ lệnh trở về, đây là việc vui Vân gia trăm năm qua mới gặp, so sánh với đó, như thế nào tìm về, ngược lại là thứ yếu.
- Hách Liên Bằng…..
Vân Khinh Hồng cố ý đem"Gia chủ lệnh" hướng về phía Hách Liên Bằng:
- Hiện tại ta có thể tự xưng Vân gia chủ sao?
Hách Liên Bằng cắn răng, gương mặt tái nhợt một mảng, hắn vạn lần không ngờ, gia chủ lệnh rõ ràng bị mất trăm năm, dĩ nhiên lại xuất hiện ở trong tay Vân Khinh Hồng, hơn nữa coi như hắn không phải người Vân gia, cũng có thể nhìn ra một chút đó là gia chủ lệnh chân thật, tuyệt không giả tạo...... Chuyện này quả thật tà môn tới cực điểm!
Hôm nay tất cả, hơn nửa phần đều ở trong dự liệu, nhưng sau khi...... An bài xong kịch bản tuyệt nhiên không giống!
- Vân Tâm Nguyệt, lập tức trên Thánh Vân Đài, chuẩn bị tiếp nhận huyền cương nhiếp hồn! Đây là mệnh lệnh, ngươi như lời ngươi nói trong sạch, làm sao sợ huyền cương nhiếp hồn! Ngươi nhưng lại do dự kéo dài, vậy chỉ có thể ngươi có tật giật mình!
Vân Khinh Hồng lạnh lùng nói.