Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 523 - Chương 524: Gia Chủ Trở Về

. ._262__2" class="block_" lang="en">Trang 262# 2

 

 

 

Chương 524: Gia chủ trở về



Quân Huyền Cảnh, ở Thiên Huyền Đại Lục có khả năng đạt tới cảnh giới tối cao, ở Huyễn Yêu Giới cũng như thế. Ở Huyễn Yêu Giới, Quân Huyền Cảnh cường giả, cơ bản đều xuất thân từ Yêu Hoàng thành, ngoài Yêu Hoàng thành, mấy ngàn năm cũng khó khăn ra một người. Mà ngay cả ở Yêu Hoàng thành, Quân Huyền Cảnh đã ít lại càng ít. Một gia tộc mạnh mẽ hay không, Đế Quân cường giả số lượng có thể nói phải là nhân tố mấu chốt phán xét nhất.

Mà làm Huyền Giới tồn tại đỉnh cao nhất, Đế Quân cũng đồng dạng phân chia ba bảy loại...... Sơ Kỳ Đế Quân, Trung Kỳ Đế Quân tuy rằng đều là cảnh giới Quân Huyền, nhưng về mặt thực lực, có thể nói có khác biệt một trời một vực.

Danh chấn Yêu Hoàng thành, Nham Long Tôn Giả là nhị cấp Đế Quân không người không biết...... Nhưng hai mươi lăm năm trước Vân Khinh Hồng...... Đã bước vào ngũ cấp Đế Quân, Trung Kỳ Đế Quân thứ thiệt, há Nham Long Tôn Giả có thể so với!

Nhìn cường đại Nham Long Tôn Giả bị Vân Khinh Hồng dễ dàng tan tác, giống như chó chết liền đứng đều không đứng lên nổi, Vân gia đệ tử toàn bộ kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, giống như đang ở trong mộng, lúc này Vân Khinh Hồng phiêu du trên không, ở trong mắt bọn họ, giống như với thiên tiên hạ phàm.

Các trưởng lão toàn bộ choáng váng, những kẻ ngày thường quay lưng với Vân Khinh Hồng gọi"Phế nhân gia chủ", chưa bao giờ tôn trọng, liền chào đều không có mấy lần, thậm chí lấy làm trò hề cùng sỉ nhục gia tộc hoàn toàn thất thanh, trong cổ họng như nhét món đồ gì, nửa điểm âm thanh đều không phát ra được. Vân Khinh Hồng uy thế che trời, bọn họ cảm giác mình quả thực giống như hạt cát trong biển sâu.

Thiên Hạ Đệ Nhất cùng Thiên Hạ Vô Địch cũng đồng dạng đứng chôn chân tại chỗ, nhìn thần uy Vân Khinh Hồng, bọn họ khiếp sợ quên cả lửa giận.

Mộ Vũ Nhu cũng không cần tiếp tục che giấu, nàng buông xuống huyền khí che dấu Phong Huyền Khấu, một luồng huyền lực Quân Huyền Cảnh uy thế vô hình phóng ra, mấy đại trưởng lão xung quanh vốn miệng đã mở lớn nay còn lớn hơn. Mộ Vũ Nhu bay người lên, rơi xuống bên cạnh người Vân Triệt:

- Triệt Nhi, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao.

Vân Triệt mỉm cười lắc đầu, sự chú ý vẫn rơi trên người Huy Dạ Quận Vương.

Huy Dạ Quận Vương lúc này sắc mặt đen như đáy nồi bò ra ngoài, khó coi tới cực điểm. Đồng thời, hắn cũng giống mọi người, Vân Khinh Hồng bỗng nhiên bạo phát thần uy trong kinh hãi...... Hắn càng cảm thấy, hôm nay tất cả, vốn là một hồi ác mộng!

- Con cháu Vân gia dù cho phạm vào thiên hạ sai lầm, cũng do Vân gia tự mình xử trí, không tới phiên người khác đến quản!

Vân Khinh Hồng nhìn xuống Nham Long Tôn Giả bộ dạng phục tùng, âm thanh trầm thấp:

- Nể tình ngươi đã từng từng làm hộ vệ Tiểu Yêu Hoàng mười năm, ta ngày hôm nay có thể không giết ngươi! Trước khi ta thay đổi chủ ý, mang theo chủ nhân ngươi cút ngay khỏi nơi này!

Huy Dạ Quận Vương thân phận cao quý, bối cảnh cảnh càng doạ người. Nhưng bây giờ biết được bọn họ đối với chuyện ám hại Vân gia, cùng một giuộc, hắn đã không cần thiết đối với Huy Dạ quận vương lưu nửa phần tình cảm...... Dù sao, hai điểm này, đã trọn đủ làm tử địch Vân gia, làm sao kiêng kỵ điều gì.

Uy thế từ Vân Khinh Hồng khiến trái tim Nham Long Tôn Giả khó mà nhảy lên, hắn không nghi ngờ chút nào, nếu như mình còn dám làm càn, dù cho nói ra vài lời hung ác giữ thể diện, Vân Khinh Hồng thật sự có thể sẽ ra tay giết hắn...... Thậm chí Huy Dạ Quận Vương. Huy Dạ quận vương không biết Vân Khinh Hồng là nhân vật nào trước đây, nhưng rõ ràng. Trăm năm trước, hắn dưới cơn thịnh nộ, bên đường đánh gục một Quận Vương đang phạm có hành vi đáng ghê tởm...... Hơn nữa còn biết danh tính Quận Vương đó.

- Điện hạ, chúng ta...... Đi......

Nham Long Tôn Giả bò đến dưới chân Huy Dạ Quận Vương, dùng ánh mắt liều mạng cảnh cáo lập tức rời đi, tuyệt đối không nên nỗ lực dùng thân phận Quận Vương, ở đây cùng Vân Khinh Hồng phân cao thấp.

Huy Dạ Quận Vương hàm răng cắn chặt, sau đó gầm nhẹ một tiếng:

- Vân Khinh Hồng...... Ngươi chờ hối hận đi...... Đi!

- Sau khi trở về, nhớ tới truyền lời cho phụ vương ngươi.

Vân Khinh Hồng quay lưng về phía Huy Dạ Quận Vương, thản nhiên nói:

- Nể tình giao tình năm đó, ta Vân Khinh Hồng xin khuyên một câu, không cần vì tham niệm cùng cái gọi là nữ nhân, mà làm mất đi vinh hoa bây giờ, tự chịu diệt vong! Hiện tại thu tay lại vẫn còn kịp, Tiểu Yêu Hậu, có thể lợi hại hơn nhiều so với các ngươi nghĩ! Vân gia chỉ cần còn một hơi thở, vĩnh viễn cống hiến cho Yêu Hoàng!

Huy Dạ Quận Vương bước chân đình chỉ, bả vai hắn kịch liệt co rúm, sau đó xoay người lại, dữ tợn che mặt:

- Vân Khinh Hồng, bản vương thay lời phụ vương chuyển cho ngươi...... Vân gia các ngươi hiện tại quy hàng, vẫn còn kịp! Đừng đến thời điểm...... Gia tộc vạn năm, tan thành mây khói, không còn ngọn cỏ!

Vân Khinh Hồng hai tay ôm ngực, không chút tức giận, trái lại khinh thường mỉm cười:

- Nói xong rồi hả? Vậy cút đi.

- Ngươi......

Một ngụm máu từ lồng ngực Huy Dạ Quận Vương xông tới, hắn cắn răng một cái, thân thể run rẩy, nhanh chóng phi thân đi.

Lúc này, một tiếng tức giận hô quát truyền đến:

- Hách Liên Bằng, ngươi muốn đi đâu! Món nợ chúng ta, còn chưa có hảo hảo thanh toán!

Hách Liên Bằng đang muốn lặng yên bỏ chạy, thân thể dừng lại, quay người, liền thấy được khuôn mặt Thiên Hạ Vô Địch tràn đầy âm trầm, hắn cười lạnh một tiếng, nói:

- Thiên Hạ Vô Địch, các ngươi đã đã biết rồi, vậy ta sẽ không ngại nói thẳng. Chúng ta mười hai thủ hộ gia tộc, các đời cống hiến, đều là Yêu Hoàng đại nhân! Tiểu Yêu Hậu chỉ là một nữ nhân, dựa vào cái gì muốn chúng ta cúi đầu xưng thần! Có điều cho tới bây giờ, Tiểu Yêu Hậu cũng muốn ngồi hoàng tọa, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, mười hai thủ hộ trong gia tộc, có một hơn nửa đã ngả về Hoài Vương, ta hảo tâm xin khuyên một câu......

- Câm miệng!

Thiên Hạ Vô Địch tức giận nói:

- Dối trá giả dối, giấu diếm dị tâm, vẫn còn mặt dày nói đường đường chính chính. Bất luận ngươi mang trong lòng dị tâm gì, bộ tộc Hách Liên các ngươi ám hại nữ nhi gia chủ, việc này nhất định phải cho toàn tộc ta một câu trả lời!

- Muốn nói rõ?

Hách Liên Bằng cười gằn:

- Một tháng sau Yêu Hậu đại yến, ta luôn sẵn sàng tiếp đón!

- Muốn chạy? Ngày hôm nay không chém ngươi một tay, lão tử sẽ không tên Thiên Hạ Vô Địch!

Nhìn thấy Hách Liên Bằng phi thân bỏ chạy, Thiên Hạ Vô Địch nổi giận gầm một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, Thiên Hạ Đệ Nhất liếc mắt nhìn về phía Vân Triệt, hơi do dự, cũng cấp tốc đi theo sau.

Ra khỏi địa bàn Vân gia, Huy Dạ Quận Vương không đi được bao xa, thân thể loáng một cái, một ngụm máu lớn đột nhiên phun ra ngoài.

- Điện hạ, người không sao chứ?

Nham Long Quận Vương gấp gáp hỏi.

- Vốn dĩ...... Ngày hôm nay đẩy Vân Tâm Nguyệt lên làm Vân gia chủ, liền có thể khống chế Vân gia, lại dùng Vân gia kiềm chế Mộ gia, có thể giúp phụ vương mất đi hai trở ngại lớn...... Không nghĩ tới, không nghĩ tới......Huy Dạ Quận Vương hai tay gắt gao nắm chặt, sau đó bỗng nhiên trừng mắt lên:

- Đều do tên Vân Triệt! Hai tháng trước, hắn phá hỏng đại sự bản vương, ngày hôm nay, lại bởi vì hắn! Đều bởi vì hắn, chẳng những không kiềm chế được Vân gia với Thiên Hạ Gia tTộc, trái lại để cho bọn họ cảnh giác cừu hận! Nếu như bọn họ báo tất cả cho Tiểu Yêu Hậu, Tiểu Yêu Hậu nói không chắc sẽ có phòng bị cùng hành động nhiều hơn......

- Toàn bộ đều vỡ lở...... Phụ vương biết được...... Nhất định sẽ giáng tội bản vương! Khốn nạn...... Tất cả những thứ này, đều do Vân Triệt kia gây nên!!

- Sau khi trở về, tra cho ta hết thảy nội tình tên Vân Triệt kia...... Bản vương muốn tiêu diệt toàn tộc hắn!

- Tâm Nguyệt...... Tâm Nguyệt...... Tâm Nguyệt...... A! Là tại sao...... Tại sao!!

- Vân...... Khinh...... Hồng!

Huy Dạ Quận Vương chậm rãi lau sạch khóe miệng, trong mắt tràn đầy oán hận. Vân Khinh Hồng mặc dù không có ra tay với hắn, nhưng uy thế một Trung Kỳ Đế Quân, há hắn có khả năng chịu đựng, chịu đựng khí tràng Vân Khinh Hồng, lục phủ ngũ tạng hắn đều suýt nữa bị áp bức đến nát tan.

Vân Ngoại Thiên ôm thân thể Vân Tâm Nguyệt, gào khóc. chịu Nham Long Tôn Giả một kích kia, thân thể Vân Tâm Nguyệt trực tiếp bị xuyên thủng, hơn nữa không có huyền lực hộ thân, đã chết bất đắc kì tử. Vân Ngoại Thiên trong lúc đó, đã tận hưởng vui mừng, rồi lại càng đau khổ. Vốn lòng mừng như điên chuẩn bị nhìn nhi tử mình kiêu ngạo nhất được Huy Dạ Quận Vương đề cử, thái thường lão tán thành, toàn tộc tán thành leo lên vị trí gia chủ, làm thế nào cũng không nghĩ đến, mới không tới nửa canh giờ, đã là âm dương cách biệt.

Hắn dù cho phạm vào tất cả sai, dù sao cũng là máu mủ của mình.

Vân Khinh Hồng hạ xuống, đứng bên cạnh Vân Ngoại thiên, nhìn Vân gia đại trưởng lão như đứa trẻ khóc rống, trong đầu hắn lóe qua những năm này thừa nhận nỗi đau mất con, thở dài, nói:

- Đại trưởng lão, xin nén bi thương. Vân Tâm Nguyệt hắn mặc dù có sai, nhưng chung quy do bị người bức bách, có thể thông cảm được, tin tưởng tộc nhân chúng ta cũng đều tha thứ hắn. Sau ba ngày, đưa hắn an táng vào Tổ Lĩnh đi. Hắn sai lầm khi còn sống, ta sẽ hạ lệnh, không cho bất luận người nào tiết lộ ra ngoài một chữ.

Vân Ngoại Thiên thân thể nhẹ nhàng chấn động...... Phạm vào trọng tội, chết rồi không có tư cách vào Tổ Lĩnh. Vân Tâm Nguyệt cùng người khác hợp mưu ám hại đồng môn, còn suýt nữa đưa toàn bộ Vân gia vào vạn kiếp bất phục, phạm tội đủ để trăm đời thóa mạ. Vân Khinh Hồng nhưng lại đồng ý có thể tiến vào Tổ Lĩnh, còn có thể che dấu sai lầm, vì hắn bảo lưu thanh danh, này đủ để có thể xưng tụng là thiên đại khoan dung.

- Tạ ơn...... Gia chủ......

Vân Ngoại Thiên cúi đầu, nghẹn ngào nói, nghĩ đến mình sau khi hắn tàn phế, đối với hắn không nhìn vào mắt lại vô lễ, càng xấu hổ không đất dung thân.

- Tâm Nguyệt mặc dù đi, ngươi còn có Tâm Văn, Tâm Ngạc hai nhi tử, bọn họ cần chăm sóc. Tâm Nguyệt mặc dù sai, nhưng không liên quan đến ngươi, sau này, ngươi vẫn là Vân gia đại trưởng lão, Vân gia muốn quật khởi, vạn vạn không thể mất ngươi. Vì lẽ đó, vì người nhà của ngươi, vì toàn bộ Vân gia, ngươi tuyệt đối không nên suy sụp.

Vân Ngoại Thiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Khinh Hồng, nghẹn ngào nói không ra lời.

- Tiêu Nhi, Triệt nhi, chúng ta đi thôi.

Vân khinh hồng xoay người.

- Gia chủ...... Gia chủ!

Một tiếng kêu từ phía sau truyền đến, bước chân Vân Khinh Hồng dừng lại, giơ tay lên nói:

- Hôm nay thanh trừng gia tộc, trước tiên thu thập một hồi nơi này đi, ta biết các ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, trước mắt, Yêu Hoàng Thành sắp tới nổi phong ba, Vân gia chúng ta nhất định phải làm tốt đầy đủ chuẩn bị. Ngày mai buổi sáng giờ ngọ, nơi này tổ chức đại hội toàn tộc, ta sẽ giải thích tất cả, sau đó thương nghị gia tộc đại sự...... Trung tầng trở lên ai cũng không thể thiếu.

- Vâng, gia chủ!

Âm thanh đáp lại vang dội rung trời, đặc biệt là hai chữ"Gia chủ", thẳng gọi không ít trưởng giả lệ nóng doanh tròng.

Phu thê Vân Khinh Hồng rời đi, toàn bộ Vân gia cũng triệt để sôi sùng sục, thật lâu không cách nào lắng lại.

- Gia chủ...... Trở về! Gia chủ thật sự trở về!

- Vân gia quật khởi...... Có hi vọng rồi!

- Chúng ta đều ủng hộ để Vân Tâm Nguyệt kế nhiệm gia chủ...... Lúc đó thực sự là mù hai mắt, may có gia chủ cơ trí, hậu quả, đúng là không thể tưởng tượng nổi a!

- Ngoại trừ gia chủ, còn phải hảo hảo cảm tạ Vân Triệt nghĩa tử gia chủ! Chúng ta trước lại nực cười vẫn châm chọc hắn.

Những trưởng lão Vân gia đồng thời vây quanh, không có hình tượng chút nào, mồm năm miệng mười nghị luận, nét mặt già nua đỏ chót kích động.

Lúc này, Vân Ngoại Thiên đã đình chỉ khóc rống, ôm thi thể Vân Tâm Nguyệt, ngồi quỳ chân ở nơi đó, ngơ ngác nhìn phía trước. Lúc này, nhị trưởng lão Vân Đoạn Thủy đi tới, do dự một lúc, thở dài một tiếng, nói:

- Đại trưởng lão, ngươi không phải có chút kỳ quái, tại sao Gia chủ ‘ trở về ’, trong chúng ta, có nhiều người sẽ kích động thành bộ dáng này sao?

Vân Ngoại Thiên ánh mắt giật giật.

Vân Đoạn Thủy chậm rãi nói:

- Sau Vân Thương Hải, Vân Khinh Hồng chính là Vân gia chủ, dù cho hắn phế bỏ cũng không thay đổi, chúng ta chắc chắn sẽ không cho phép có người bởi vì hắn thân phế, mà nghi ngờ vị trí cùng quyền uy gia chủ. Nhưng, gia chủ bởi vì chính mình thân phế, lại sớm biết Vân Tiêu không phải thân sinh, tự nhận khó có thể lại thực hiện chức vụ gia chủ, liền muốn chúng ta bỏ qua hắn, lấy ngươi làm trung tâm, tương lai, đẩy ngươi làm Vân gia chủ.

Vân Ngoại Thiên:"......"

- Gia chủ nói, ngươi tuy có dã tâm, nhưng dã tâm ở ngoài, cũng đối với Vân gia một lòng trung thành tuyệt đối, đồng thời nào đều khát vọng gia tộc quật khởi so với bất luận ai. Hắn một mạch đã đứt, làm cho hắn yên tâm nhấ, chính là giao cho đại trưởng lão một mạch. Hắn để chúng ta phối hợp nghe lệnh của ngươi, giúp ngươi bồi dưỡng uy tín Vân gia càng ngày càng cao, mặc kệ chính mình làm gia chủ, hắn nghiêm lệnh chúng ta ngay cả đến xem hắn cũng không thể. Chờ thời cơ đến, liền cho ngươi kế nhiệm gia chủ.

"A......" Vân Ngoại Thiên há miệng, toàn thân đều run rẩy lên.

- Kỳ thực, dù cho qua hơn hai mươi năm, chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, Vân gia chúng ta ba mươi sáu trưởng lão, chí ít hai mươi người sẽ không chút do dự đứng về phía gia chủ. Bao gồm mục đích đại hội toàn tộc ngày hôm nay, gia chủ cũng đã sớm biết được. Là ta cùng tứ trưởng lão đồng thời báo cho gia chủ. Gia chủ đáp lại, liền để cho chúng ta trực tiếp đề cử ngươi làm tân gia chủ, cho tới sau đó đều tán thành Vân Tâm Nguyệt, ngược lại cũng xem như cái ngoài ý muốn.

- Gia chủ tàn phế chịu đủ lạnh nhạt, cũng không phải chúng ta lạnh nhạt hắn, mà là hắn muốn chúng ta lạnh nhạt. Hắn trầm mặc, cũng không phải tự giận mình, mà là làm hao mòn uy vọng chính mình, đến tác thành uy vọng cho người khác. Bởi vì đối tượng làm gia chủ mà nói, tương lai gia tộc, quan trọng hơn danh vọng cùng danh dự của hắn...... Hắn là một gia chủ vĩ đại mà nhìn xa trông rộng, dù cho phế bỏ, cũng đáng để chúng ta tôn kính.

- Có điều, trời cao cuối cùng coi như hậu đãi Vân gia, gia chủ trở về, còn hóa giải một hồi gia tộc đại nạn.

Vân Đoạn Thủy nhìn mắt Vân Ngoại Thiên dại ra, nói:

- Những năm này, ngươi đối với gia chủ ra sao, chính ngươi rõ ràng trong lòng, nhi tử của ngươi Vân Tâm Nguyệt phạm lỗi lớn bao nhiêu, ngươi càng nên rõ ràng. Nhưng gia chủ đối với ngươi ra sao, cũng vừa mới nhìn thấy...... Ta nói những này, chỉ là hi vọng đại trưởng lão sau ngày hôm nay, không nên thẹn với gia chủ, không nên thẹn với Vân gia.

Vân Đoạn Thủy rời đi, Vân Ngoại Thiên ngẩn người thật lâu, giống như hoá đá. Ròng rã nửa khắc đồng hồ sau, thân thể mới run lên, ngã nhào xuống đất, gào khóc......


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment