Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 524 - Chương 525: Ngay Thẳng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_525" class="block_" lang="en">Trang 263# 1

 

 

 

Chương 525: Ngay thẳng



- Vũ Nhu, muội phu, các ngươi đều khôi phục...... Thật sự khôi phục hoàn toàn?

Đường đường gia chủ Mộ gia tương lai, lúc này lại hưng phấn khua tay múa chân như hài tử.

Tính tình Mộ Vũ Bạch, Vân Triệt ngày hôm nay cũng coi như biết đại khái, là hỉ giận hiện ra mặt, cương trực lại không muốn kiềm nén bản thân, lúc này kích động kinh hỉ, cũng hoàn toàn hiện trên mặt.

- Mười ngày trước, chúng ta hoàn toàn khôi phục. Những ngày gần đây, chúng ta đều mang phong huyền khấu để che dấu huyền khí lực tức.

Mộ Vũ Nhu cười yếu ớt nói, quá khứ hơn hai mươi năm, nhìn nam nhân cùng mình làm bạn một đời trên ghế đứng lên, tái hiện hùng vĩ năm đó, nàng nhiều lần không nhịn được muốn mừng đến phát khóc. Không có ai so với nàng càng rõ ràng nam nhân kiêu ngạo lại này tàn phế hai mươi hai năm, mỗi ngày thừa nhận cỡ nào đau khổ.

- Bất luận thân thể hay huyền lực, đều hoàn toàn khôi phục, mà không phải phù dung sớm nở tối tàn.

Vân Khinh Hồng giơ bàn tay lên, mỉm cười nói:

- Tất cả những thứ này, đều là công lao Triệt nhi, vẻn vẹn không tới thời gian hai tháng, Vân Khinh Hồng tự nhận thấy nhiều biết rộng, nhưng nếu không phải phát sinh trên người mình, cũng tuyệt không dám tin tưởng. Triệt nhi tài năng như thần, Huyễn Yêu Giới những thần y kia gộp lại, cũng khó bằng một đốt ngón tay, sợ là Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, cũng bất quá chỉ như vậy thôi, ha ha.

Lần này đánh giá, không thể nghi ngờ cao thái quá, hơn nữa đánh giá vẫn xuất ra từ miệng Vân Khinh Hồng. Nhưng, Mộ Vũ Bạch không chút nào cảm thấy khuếch đại, Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu thân thể nguyên bản tàn phế đến trình độ nào, hắn so với bất luận người nào đều rõ ràng. Bắt đầu từ hai mươi năm trước, toàn bộ Huyễn Yêu Giới, không có một người cho rằng bọn họ có thể khôi phục...... Liền ngay cả khôi phục thành thân thể người bình thường cũng không thể.

Lúc này hiện ra trước mắt, xưng là thần tích cũng không quá đáng!

Hơn nữa, chỉ dùng ngăn ngắn không tới hai tháng!

Mộ Vũ Bạch một cái kéo vai Vân Triệt qua, trừng lớn hai mắt, vô cùng kích động nói:

- Hảo tiểu tử...... Ta Mộ Vũ Bạch hơn một trăm tám mươi tuổi, chân chính chịu phục, cũng chỉ có Vân Khi Hồng trượng phu muội muội ta. Bất quá bây giờ, ta đối với tiểu tử ngươi càng gấp mười lần! Quả thực phục sát đất. Ngươi đã cứu muội phu ta, chính là cứu toàn bộ Vân gia a, lại cứu muội muội Vũ Nhu, càng là ta Mộ gia đại ân nhân. Ừ......

Mộ Vũ Bạch bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, cầm lấy tay Vân Triệt xiết chặt...... Đây chính là sức mạnh Đế Quân, thẳng làm cho Vân Triệt đau một trận nhe răng:

- Tiểu tử...... À không không, Vân tiểu huynh đệ, hai ta kết bái làm huynh đệ được không? Sau đó, ta chính là đại ca ngươi, ngươi chính là tiểu đệ của ta, chuyện của ngươi, chính là chuyện của ta! Nếu ai dám bắt nạt ngươi, ta một quyền đánh vỡ đầu của hắn!

Mộ gia thiếu chủ chủ động yêu cầu kết nghĩa huynh đệ, việc này truyền đi, phỏng chừng có thể kinh động cả một thành. Nếu như là tình cảnh bình thường, Vân Triệt nhất định vui vẻ đáp ứng...... Có một núi dựa lớn như thế, Vân Triệt đều có thể ở Yêu Hoàng thành nghênh ngang mà đi. Nhưng Mộ Vũ Bạch lời này vừa ra, dọa Vân Triệt một thân mồ hôi lạnh, sợ không ngừng xua tay:

- Mộ Mộ Mộ Mộ tiền bối, này sao có thể được, tại hạ chỉ là một tiểu bối, sao dám cùng Mộ tiền bối kết bái.

Bối phận có khác biệt kỳ thực không phải vấn đề lớn lao gì, nhưng mấu chốt là, Mộ Vũ Bạch là cữu cữu của hắn! Này sao nếu như kết bái, sau đó một khi nhận thức được, Mộ Vũ Bạch nhất định muốn tìm khối đậu phụ đập đầu chết cho xong.

- Dừng!

Mộ Vũ Bạch hơi vung tay:

- Cái gì tiểu bối tiền bối, đều là chó má. Tuy rằng ngươi tuổi còn nhỏ, huyền lực suýt chút nữa, nhưng chỉ bằng y thuật của ngươi, còn ngươi nữa ngày hôm nay biểu hiện ra, để ta gọi ngươi đại ca đều cam nguyện! Ừ...... Ngươi nếu như không muốn làm tiểu đệ, sau này làm đại ca cũng được! Này cũng không phải sự tình lớn!

Mộ Vũ Bạch nói cũng thật sự không miễn cưỡng. Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu đều phế thành như vậy, đều có thể hai tháng hoàn toàn khôi phục, trong mắt Mộ Vũ Bạch, Vân Triệt quả thực có thể xưng là thần nhân! Người như vậy nếu như có thể trở thành người mình, chịu thiệt thòi hơn nữa. Thân là huyền giả, ai sẽ không bệnh không tai, không thương không hoạn, có Vân Triệt, chuyện này quả không khác gì có thêm vô số mệnh, phỏng chừng muốn chết còn khó, coi như phế thành cẩu, cũng có thể thay huyết trở lại bình thường...... Nếu như mười cái Đế Quân cùng một Vân Triệt để Mộ Vũ Bạch lựa chọn, Mộ Vũ Bạch tuyệt đối không chút do dự lựa chọn Vân Triệt.

Vân Triệt vẻ mặt đau khổ:

- Mộ tiền bối, vãn bối thật sự là...... Thật sự là......

Mộ Vũ Bạch mặt nhất thời trầm xuống, khó chịu nói:

- Làm sao? Có phải là ngươi nhìn Mộ Vũ Bạch ta không nổi, cảm thấy ta không xứng cùng ngươi kết bái?

- Đương nhiên không phải.

Vân Triệt xua tay:

- Mộ Vũ Bạch nguyện cùng vãn bối kết giao, vãn bối tự nhiên là vui mừng không ngớt. Nhưng vấn đề là, vãn bối đã kết làm huynh đệ với Vân Tiêu, muội muội của ngài, muội phu ngài, lại là nghĩa phụ nghĩa mẫu vãn bối, nếu như vãn bối cùng người kết bái làm huynh đệ, này bối phận, nhưng toàn bộ loạn sáo, chuyện này đối với tiền bối không công bằng, đối với nghĩa phụ nghĩa mẫu, cũng có chút bất công.

- Đây coi là cái gì, luận bàn chuyện đó, cũng không phải chuyện gì lớn, ngươi cùng Vân Tiêu tiểu tử kia kết bái, ta cũng không phải không biết.

Mộ Vũ Bạch hơi vung tay, không để ý chút nào reo lên.

- Được rồi, đại ca, ngươi cũng không cần làm khó dễ Triệt nhi. Mộ Vũ Nhu có chút buồn cười nói:

- Ngươi coi như không để ý bối phận, nhất định phải cùng Triệt nhi kết bái huynh đệ, cũng ít nhất phải lấy ra thành ý mới được, nào có người như thế vừa lên liền hùng hổ doạ người, không dọa sợ Triệt nhi mới là lạ.

Mộ Vũ Bạch trừng trừng mắt, sau đó vỗ đầu một cái, ảo não nói:

- Trời đất! Ngươi xem ta đây đầu óc, bỗng nhiên bốc đồng muốn cùng ta kết bái, ta cũng không đồng ý a...... A! Vân Triệt tiểu tử...... À không, Vân tiểu huynh đệ, vừa nãy là ta đường đột. Hôm nào ngươi đến Mộ gia ngồi một chút, ta nhất định cho ngươi nhìn thấy thành ý của ta. Ta Mộ Vũ Bạch cam đoan với ngươi, tuyệt đối muốn cùng ngươi kết nghĩa huynh đệ!

- Được rồi được rồi, chuyện này lúc khác lại nói. Đại ca, ngươi về trước nói một chút chuyện ngày hôm nay cho phụ thân, để người cũng có chuẩn bị, một tháng sau Yêu Hoàng Đại Điển, nhất định sẽ có đại sự phát sinh. Hai ngày nữa, ta sẽ cùng Khinh Hồng trở về một chuyến.

Mộ Vũ Nhu nói.

- Ừ, lão gia tử nếu biết ngươi và muội phu hoàn toàn khôi phục, phỏng chừng đều có thể vui ba ngày không ngủ...... Nha! Ngươi cùng muội phu lúc trở về, nhất định phải mang tiểu tử này theo!

Mộ Vũ Bạch lặp lại lần nữa.

- Tiêu Nhi, ngươi với mẫu thân cùng tiễn cữu cữu đi.

Vân Khinh Hồng đốc thúc.

- A? Vâng, cha.

Vân Tiêu vẫn như cũ có chút choáng váng, hiển nhiên vẫn không thể nào hoàn toàn tiếp thu tất cả xảy ra.

Mộ Vũ Bạch nhìn Vân Khinh Hồng một chút, hắn rõ ràng Vân Khinh Hồng để Mộ Vũ Nhu với Vân Tiêu cùng tiễn hắn, hẳn có lời muốn nói riêng với Vân Triệt nói, cũng không chối từ, vẫy tay, liền sải bước rời đi.

- Cha, ngươi có lời muốn nói với ta?

Bọn họ sau khi rời đi, bên trong đình viện, chỉ còn dư lại hai người Vân Khinh Hồng cùng Vân Triệt.

- Ừ.

Vân Khinh Hồng gật đầu, sau đó mỉm cười nói:

- Triệt nhi, lần này thực sự nhờ có ngươi. Nếu không phải ngươi, Vân gia vạn năm trung nghĩa đã bị hủy hoại trong một ngày, thậm chí có khả năng từ đây vạn kiếp bất phục.

Vân Triệt nhếch miệng nở nụ cười:

- Khà khà, cha quá khách khí, ta dù sao cũng coi như một nửa nhà họ Vân, lại nói, chịu sức ép hết thảy, vẫn là cha. Hơn nữa lấy tầm nhìn của cha, dù cho không có ta, cũng có thể từ lâu nhìn thấu hết thảy đi.

Vân Khinh Hồng lắc đầu, nói:

- Những năm này, ta bởi vì thân phế, tự biết vô lực chống đỡ Vân gia, vì lẽ đó cũng vẫn phong bế, Hoài Vương dị tâm, ta mặc dù phát hiện từ lâu, cũng suy đoán hắn đòn bí mật đã bắt đầu chĩa về phía Vân gia, nhưng cũng cũng không biết chĩa về phía nơi nào. Hơn nữa, nếu không phải ngươi khôi phục thân thể cùng huyền lực phu thê chúng ta, ta dù cho biết được tất cả, cũng vô lực cứu vãn.

Vân Triệt suy nghĩ một chút, nói:

- Cha, ta có một suy đoán...... Ta nghĩ, những trưởng lão cùng thế hệ người, những năm này có phải cũng không có bởi vì của thân phế mà gạt bỏ người? Ngươi những năm này triệt để bị lạnh nhạt, có phải do người cố tình làm?

Vân Khinh Hồng cười cợt, tán dương nhìn hắn:

- Đúng là như thế. Tuy rằng ta muốn lưu lại một mạch tất cả không muốn nhường chủ vị cho người khác, nhưng khi đó ta toàn thân tận phế, mà Tiêu Nhi, lại không phải ta thân sinh, ta lấy thân thể tàn phế liên lụy Vân gia, không bằng giao thực quyền cho Vân Ngoại Thiên, dù sao, vinh quang nhà ta mặc dù quan trọng, nhưng há có thể so với tương lai tộc Vân thị. Nếu không có Triệt nhi ngươi giúp ta khôi phục, hôm nay, ta vốn chuẩn bị mắt thấy Vân Ngoại Thiên kế nhiệm gia chủ. Bây giờ ta đã khôi phục, có đầy đủ khí lực gánh vác trọng trách gia tộc, vị trí gia chủ, chắc chắn sẽ không nhường cho người khác. Triệt nhi, ngươi quả nhiên thay đổi toàn bộ vận mệnh Vân gia, phần đại ân này, đủ để Vân gia ghi khắc trăm ngàn lần.

- Ta và ngươi một chỗ, là có một chuyện muốn thẳng thắn với ngươi.

Vân Khinh Hồng thở dài hơi, có chút thất vọng nói:

- Vân Tâm Nguyệt, thật ra là ta cố ý để Nham Long Tôn Giả giết chết.

- Ta biết.

Ngoài Vân Khinh Hồng dự liệu, Vân Triệt không kinh ngạc chút nào trực tiếp trả lời, hắn tiếp tục nói:

- Lấy năng lực cha, lúc đó lại cách gần như vậy, nếu như muốn ra tay bảo vệ Vân Tâm Nguyệt, có thể nói dễ như trở bàn tay.

-...... Vậy ngươi cảm thấy ta quá mức lòng dạ ác độc không?"

- Không!

Vân Triệt lắc đầu:

- Vừa vặn ngược lại, ta phi thường tán thành quyết định này. Vân Tâm Nguyệt đã nói ra ‘ Hách Liên ’ cùng ‘ Hoài Vương ’, cũng không cần thiết lại tiếp tục hỏi tiếp. Hắn tuy là bị hạ cổ độc, bị người bức bách, nhưng, hắn vì mạng sống chính mình, cũng vì địa vị ‘ Gia chủ ’ cùng ‘ Phong Vương ’, ám hại đồng môn, càng đáng hận lại không tiếc gieo vạ cả gia tộc! Tội nặng như vậy, chết một vạn lần cũng không quá đáng! Mà nếu như để gia tộc xử tử, Vân Ngoại Thiên đương nhiên không lời nào để nói, nhưng cũng lưu lại ý tồn oán hận. Mà hắn bị Huy Dạ Quận Vương ‘ đúng lúc diệt khẩu ’, này thật sự là không thể tốt hơn. Vừa đúng lúc, có thể để cho hắn đối với Hoài Vương bộ tộc có mối hận, thứ hai, cha đối với hắn giúp đỡ an ủi cùng khoan dung, có thể để cho hắn cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời lòng mang hổ thẹn, do đó đối với cha cùng Vân gia một lòng trung thành, lại không tâm tư khác. Dù sao, Vân Ngoại Thiên là Vân gia đại trưởng lão, là cột chống Vân gia thứ hai sau người, không thể mất đi. Kết quả này, hoàn mỹ nhất.

Vân Khinh Hồng nhìn Vân Triệt một chút, sau đó cười ha hả:

- Ha ha ha ha...... Triệt nhi, ta đúng là vẫn xem thường ngươi a. Ta thực khó tin tưởng, ngươi năm nay mới chỉ có hai mươi hai tuổi. Lấy tài năng của ngươi, tâm tính, dù cho nói mình có ngàn năm từng trải, ta đều không hoài nghi.

Vân Triệt cũng cười theo, trong lòng khẽ than thở một tiếng...... Tao ngộ gì đó, trải qua sinh tử cùng hiểm ác, sợ là người khác ngàn năm gộp lại, cũng không sánh được đi......


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment