.
._263__2" class="block_" lang="en">Trang 263# 2
Chương 526: Tương nhận
Vân Triệt đang cùng Vân Khinh Hồng trò chuyện, hai bóng người trên bầu trời nhanh chóng xẹt qua, sau đó rơi xuống, một trận cười nhạt cũng thuận theo vang lên:
- Ha ha, Vân Khinh Hồng, thực sự đã lâu không gặp."
Người tới là Thiên Hạ Vô Địch, Thiên Hạ Đệ Nhất cũng thuận theo hạ xuống. Câu"Đã lâu không gặp" của Thiên Hạ Vô Địch, bao hàm rất nhiều cảm xúc...... Cùng ở một thành, nhưng đúng là"Đã lâu không gặp".
- Thiên Hạ huynh đệ, đã lâu.
Vân Hhinh Hồng chậm rãi gật đầu, biểu hiện cũng lộ ra thật sâu cảm khái:
- Hách Liên Bằng đâu? Truy đuổi được không?
- Tên khốn kia, chạy đúng là rất nhanh, có điều cái mông bị ta tàn nhẫn đạp một cước, đủ để hắn đau trên mười ngày tám ngày, cũng coi như giải chút giận, ha ha ha ha.
Thiên Hạ Vô Địch bắt đầu cười lớn.
Thiên Hạ đệ nhất lên trước, lấy thân phận vãn bối hành lễ:
- Vân gia chủ khôi phục hùng uy năm xưa, thực sự là thật đáng mừng. Có Vân gia chủ, Vân gia một lần nữa quật khởi, ngay trong tầm tay.
- Mượn lời cát ngôn.
Vân Khinh Hồng mỉm cười với gật đầu, sau đó nghiêm mặt, nói:
- Hoài Vương dã tâm đã lộ rõ, một tháng sau Tiểu Yêu Hậu đại điển, nhất định không bình tĩnh, phiền phức báo cho Thiên Hạ huynh, trong vòng năm ngày, ta sẽ đến nhà bái phỏng, thương nghị đại sự.
- Vân gia chủ tự mình đến nhà, chúng ta đương nhiên hoan nghênh cực điểm. Chỉ sợ nhà chúng ta chúa sau khi biết Vân gia chủ khôi phục như năm xưa, không chờ tới năm ngày, liền chính mình chạy đến tìm ngươi.
Thiên Hạ Vô địch tiếu a a nói, hắn lời này ngược lại cũng không phải xu nịnh, Thiên Hạ Hùng đồ, mưu lược vĩ đại năm đó...Dùng người tin tưởng nhất, cũng là Vân Khinh Hồng. Sau khi Vân Khinh Hồng tàn phế, hắn thổn thức không một ngàn lần, cũng đến tám trăm.
- Vân gia chủ trong tộc mới vừa phát sinh đại sự, hiện tại mọi việc vướng víu, chúng ta quay lại chỉ để nói lời từ biệt, sẽ không làm phiền. Vân gia chủ, ta sẽ chuẩn bị tất cả. Ngày khác như có hạ cố, hoan nghênh đến Thiên Hạ bộ tộc làm khách.
Thiên Hạ Vô Địch vừa chắp tay, tuy rằng trong lòng hắn vô hạn kinh ngạc, nhưng không có mạo muội đi hỏi dò phu thê Vân Khinh Hồng đến tột cùng làm sao khôi phục, cùng với thời điểm khôi phục.
- Nhất định!
Vân Khinh Hồng đồng dạng hơi chắp tay.
- Vân huynh đệ, đại ân không lời nào cám ơn hết được.
Thiên Hạ Đệ Nhất hướng về Vân Triệt dùng sức gật đầu.
- Thiên Hạ huynh đệ khách khí, một tháng sau gặp lại.
Vân Triệt cười nói:
- Mặt khác, thứ cho ta nhiều lời, Tiểu Yêu Hậu đại điển sắp tới, đến thời điểm đó rất có thể nổi lên phong ba, vì lẽ đó ta cho rằng, khoảng thời gian này, cũng không phải thời điểm phân tâm giải quyết ân oán với gia tộc Hách Liên, đại cục làm trọng, tư oán là thứ, mười năm không muộn.
Vân Triệt nói không làm cho hai người tức giận, Thiên Hạ Đệ Nhất khẽ gật đầu, Thiên Hạ Vô Địch càng là lộ ra ánh mắt tán thưởng, thở dài nói:
- Vân gia chủ, nghĩa tử của ngươi, quả nhiên không tầm thường a.
- Cáo từ.
Thiên Hạ Vô Địch cùng Thiên Hạ đệ nhất rời đi.
Chuyện hôm nay Vân gia phát sinh, vô luận như thế nào cũng không thể che giấu, lúc chạng vạng, sẽ truyền ra dư luận xôn xao. Dã tâm Hoài Vương cho tới nay, cũng sẽ bị lộ ra ngoài. Khoảng thời gian này, Yêu Hoàng thành nhất định không yên, mười hai gia tộc thủ hộ, cũng đều tiến vào trạng thái cực kỳ căng thẳng.
Một tháng sau Tiểu Yêu Hậu đại điển, không còn đơn thuần chúc mừng Tiểu Yêu Hậu tại vị trăm năm, mà vô cùng có khả năng trở thành vận mạng tương lai Huyễn Yêu Giới.
Hai người vừa rời đi, Vân Tiêu cùng Mộ Vũ Nhu trở về. Mộ Vũ Nhu vừa tiến đến, liền thẳng đến bên cạnh người Vân Khinh Hồng, vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Gia Chủ Lệnh là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là từ đâu tới?
Gia Chủ Lệnh đến từ đâu, Vân Khinh Hồng kỳ thực càng muốn biết. Hắn nhìn về phía Vân Triệt, nói:
- Là Triệt nhi giao cho ta.
- Triệt nhi?
Mộ Vũ Nhu kinh ngạc xoay người lại, khuôn mặt khó có thể tin.
- Triệt nhi, hiện tại nên nói chuyện Gia Chủ Lệnh cho ta biết được không? Đây coi như ngươi cam kết.
- Vân Khinh Hồng ôn hòa nói, ánh mắt khẽ động, đã biểu lộ ra hắn cấp thiết nhường nào. Bởi vì... Gia Chủ Lệnh mất đi trăm năm, năm đó mất đi là từ cha của hắn Vân Thương Hải...... Là đồ vật Vân gia quan trọng nhất, Vân Thương Hải chưa từng rời thân!
Vân Triệt môi giật giật, thoáng giữ vững tâm tình một hồi, nói:
- Chúng ta đi vào nói đi...... Ta sẽ kể chuyện tình các ngươi muốn biết, nói hết đầu đuôi.
- Được!
Vân Khinh Hồng gật đầu, xem biểu hiện Vân Triệt, hắn biết lời sắp nói, nhất định không phải chuyện nhỏ. Cầm tay Mộ Vũ Nhu, hướng về bên trong.
Vân Tiêu bước nhanh đi tới bên cạnh Vân Triệt, đầy mặt kinh ngạc nói:
- Đại ca, Gia Chủ Lệnh, đúng là ngươi giao cho cha?
- Ừ,
Vân Triệt gật đầu:
- Lai lịch của nó, ta sẽ không hề che giấu nói ra, dù sao, nó vốn là của Vân gia.
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn vẻ mặt Vân Tiêu hơi hoảng hốt, nói:
- Vân Tiêu, còn đang suy nghĩ chuyện lúc trước?
Vân Tiêu cúi đầu thấp, một nửa cảm khái, một nửa tự giễu:
- Ta đến bây giờ đều không thể tiếp thu, ta vẫn kính trọng nhất Vân Tâm Nguyệt, dĩ nhiên sẽ là...... Người như vậy...... Ta vừa nãy thậm chí còn bởi vì hắn, mà nghi vấn đại ca, ta thực sự là...... Quá ngu rồi!
- Những năm này, ta vẫn liều mạng nỗ lực, hi vọng có thể kế nhiệm cha mẹ, thế nhưng, toàn bộ Vân gia suýt nữa rơi vào nguy nan, ta cái gì đều không làm được, trái lại như cái kẻ ngu ngốc bênh vực kẻ suýt chút nữa hại chết người của gia tộc...... Nếu như không phải bởi vì đại ca ngươi, cũng không biết sau này Vân gia sẽ biến thành dạng gì...... Ta cùng đại ca tuổi tác không sai lệnh lắm, thế nhưng...... Thế nhưng ta kém thực sự quá xa...... Ta thực sự là một điểm đều vô dụng, không biết lúc nào, ta mới có thể giống như đại ca.
Vân Triệt dừng bước, xoay người, vỗ vỗ vai Vân Tiêu, trịnh trọng nói:
- Không nên coi rẻ chính mình, những năm này, ngươi vì cha mẹ liều mạng tu luyện, cũng vì cha mẹ cật lực ẩn nhẫn, có phần này hiếu tâm, trọng yếu hơn bất cứ thứ khác. Cho tới chuyện Vân Tâm Nguyệt, những trưởng lão kia sống mấy trăm năm, thái trường lão sống gần ngàn năm, toàn bộ chẳng hay biết gì sao? Ngươi tự ti căn bản không tất yếu. Cảnh giác quá mức nhạy cảm, linh cảm cùng sức quan sát, cũng không phải thứ ngươi ở độ tuổi này nên có.
- Ách, đại ca ngươi rõ ràng cùng tuổi ta......
- Ta không giống.
Vân Triệt lắc lắc đầu:
- Vân Tiêu, ta tình nguyện ngươi cả đời duy trì tâm tính bây giờ, cả đời như chính ngươi nói ‘ vô dụng ’, cũng tuyệt không nguyện ngươi trải qua chuyện như ta.
Vân Tiêu sững sờ nhìn hắn, khó có thể lý giải được.
Bọn họ nói chuyện tuy nhỏ, nhưng đương nhiên chạy không thoát lỗ tai Vân Khinh Hồng, nghe Vân Triệt, bước chân của hắn hơi dừng lại một chút, trên mặt lộ ra thần thái phức tạp...... Đúng vậy a, hai mươi hai tuổi, tuổi tác hoàn toàn không phù hợp tâm tính cùng sức quan sát, hắn không thể nào tưởng tượng được Vân Triệt đến tột cùng trải qua cái gì.
- Vân Tiêu, nếu như ngươi thật sự muốn sớm trưởng thành, ngày hôm nay, chính là một bước ngoặt.
Vân Triệt bỗng nhiên nói.
Vân Tiêu tinh thần chấn động:
- Thật sự? Cái gì thời cơ? Cái gì thời cơ!
- Vận mệnh, đều sẽ mở ra các loại trò đùa, có trò đùa thiện ý, có ác ý, có tàn khốc thậm chí ác độc. Thân là một nam nhân, muốn chân chính đội trời đạp đất, một mình chống đỡ một phương, muốn học chuyện thứ nhất, chính là thản nhiên đối mặt vận mạng thay đổi! Điều này cần đầy đủ lòng dạ cùng quyết đoán, mà nếu như ngươi có thể làm được điểm này, như vậy, cuộc đời của ngươi có thể thăng hoa, nắm giữ càng nhiều sức mạnh để cha mẹ dựa vào, cho thất muội dựa vào.
- Thản nhiên...... Đối mặt......
Vân Tiêu vẫn như cũ có chút choáng váng, thế nhưng Vân Triệt nói những câu nói này, hắn tuy rằng còn chưa phải quá hiểu, nhưng cảm giác thật là lợi hại!
- Chuyện này phát sinh, chính là một thử thách đối với ngươi.
Vân Triệt nghiêm nghị nói rằng:
- Để ta xem một chút, huynh đệ ta cả đời đối tốt, có phải là người đội trời đạp đất, sẽ không bị vận mệnh dễ dàng đánh bại!
Tuy rằng hoàn toàn không biết Vân Triệt ám chỉ cái gì, nhưng lại khơi dậy Vân Tiêu khí thế, hắn rất dùng sức nói:
- Ta Vân Tiêu tâm khảm, mới không bạc nhược như vậy! Ta coi như không sánh được đại ca, cũng chắc chắn sẽ không để đại ca xem thường!
- Được, đây chính là tự ngươi nói...... Chúng ta vào đi thôi.
Đi vào bên trong phòng, cửa phòng đóng lại, Vân Khinh Hồng lấy ra Gia Chủ Lệnh, cảm thụ lấy mặt trên độc hữu khí tức, hắn đè nén kích động, mang theo vội vàng nói:
- Triệt nhi, mau nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là từ nơi nào có được nó.
Vấn đề này hỏi ra, Vân Khinh Hồng, Mộ Vũ Nhu, Vân Tiêu đều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, căng thẳng mà cấp thiết đợi câu trả lời. Ở dưới ánh mắt bọn họ, Vân Triệt nhưng không có phát ra tiếng, mà mặt hướng Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu, chậm rãi quỳ xuống...... Hơn nữa, là hai đầu gối mà quỳ.
- Triệt nhi, ngươi làm cái gì vậy...... Mau đứng lên.
Mộ Vũ Nhu hoảng hốt, liền vội vàng tiến lên muốn nâng hắn dậy.
Vân Triệt không có đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ...... Phụ mẫu thân sinh, từng điểm từng điểm, mở ra bàn tay của chính mình......
- Cha, mẹ...... Các ngươi, còn nhớ vật này không?
Trong lòng bàn tay Vân Triệt, là một chiếc vòng nhìn qua có chút cũ.
Nhìn thấy chiếc vòng một khắc kia, Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu giống như bị thiên lôi bổ trúng, thân thể đột nhiên kích động. Mộ Vũ Nhu chợt giống như bị điên xông lên nắm chuỗi vòng trong tay Vân Triệt, đưa nó nâng lên đến trước mắt, hai tay điên cuồng run rẩy :
- Luân Hồi Kính...... Là Luân Hồi Kính...... Đúng là Luân Hồi Kính!!
Bình thường Mộ Vũ Nhu nói chuyện mềm nhẹ như nước, lúc này phát ra âm thanh khàn giọng run rẩy đến đáng sợ, Vân Tiêu bị giật mình, sợ hãi:
- Nương, ngươi...... Ngươi làm sao vậy......
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Khinh Hồng, lại phát hiện khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo.
- Luân Hồi Kính này...... Ngươi...... Ngươi từ nơi nào có được......
Vân Khinh hồng cao ngạo, ngăn ngắn một câu nói, nhưng cực kỳ gian nan, bỗng nhiên, một tia khả nghi ở trong đầu hắn lấp lóe, thân thể càng thêm kịch liệt run rẩy:
- Lẽ nào...... Ngươi......
Vân Triệt không hề trả lời, hắn giơ cánh tay trái của chính mình lên, trên cánh tay, ấn kí huyền cương sáng quắc lấp lóe.
- A! Huyền...... Huyền cương!!
Vân Tiêu thất thanh kêu sợ hãi. Tuy rằng hắn không có sức mạnh huyền cương, nhưng hắn ở Vân gia hơn hai mươi năm, làm sao có khả năng không quen biết vật này.
Trong tay cầm Luân Hồi Kính, trong ánh mắt là lấp lóe ấn kí huyền cương, Mộ Vũ Nhu sững sờ, hai tay của nàng đang rung động, môi kịch liệt run rẩy, nhưng làm sao đều không phát ra được thanh âm nào, trong chớp mắt, hai con con ngươi bị nước mắt hoàn toàn mơ hồ, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, thân thể thẳng tắp ngã về đằng sau.
- Nương!!
Vân Tiêu cuống quít lên trước đỡ lấy:
- Nương! Người...... Người làm sao vậy? Người đừng làm ta sợ.
Vân Khinh Hồng ánh mắt dại ra, hô hấp hoàn toàn đình chỉ, hắn đã không cảm giác được thân thể mình tồn tại, nhiệt huyết cả người. Huyền cương nháy mắt toàn bộ xông lên đỉnh đầu, trước mắt hắn sao kim tinh loạn bốc, cơ hồ muốn nôn ra máu hôn mê......
Vân Triệt ánh mắt mông lung, nhẹ nhàng nói:
- Trước mười sáu tuổi, ta không họ Vân, mà là họ Tiêu, khi đó, Tiêu triệt là tên ta...... Ta không phải người Huyễn Yêu Giới, nơi ta trưởng thành là Thương Phong Quốc một trong bảy nơi Thiên Huyền Đại Lục, một nơi tên là Lưu Vân thành. Dưỡng phụ, tên là Tiêu Ưng, gia gia của ta, tên là Tiêu Liệt.
————————————————