Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 527 - Chương 528: Vân Tiêu, Tiêu Vân

. ._264__2" class="block_" lang="en">Trang 264# 2

 

 

 

Chương 528: Vân Tiêu, Tiêu Vân



Mộ Vũ Nhu nhấn Vân Triệt ngồi xuống ghế gỗ, mặt như lê hoa đái vũ, hai tay hãy còn nhẹ nhàng run, nàng nhìn thấy nhi tử ngay ở trước mắt mình, ánh mắt làm sao cũng không cam lòng dời dù cho nháy mắt.

Trong tay còn nắm cái viên Luân Hồi Kính, trên cánh tay Vân Triệt, ấn kí huyền cương còn đang hơi lấp loé, còn có khuôn mặt trong tầm mắt giống Vân Khinh Hồng khi còn trẻ bảy phần, còn có huyết mạch rung động rõ ràng...... Đây là nhi tử của nàng...... Nhi tử thân sinh.

- Triệt nhi...... Con của ta......

Mộ Vũ Nhu nhẹ nhàng nỉ non, lại một lần ngưng nghẹn:

- Ta thật sự...... Không phải đang nằm mơ......

Bọn họ đã ở chung hơn hai tháng, Vân Triệt bình thường cũng gọi"Nương", nhưng nàng lúc này đối mặt Vân Triệt, tình cảm tuyệt nhiên bất đồng. Vân Triệt há miệng, nhẹ giọng nói:

- Nương, xin lỗi...... Ta lần đầu tiên nhìn thấy người, liền biết là cha nương ruột của ta, thế nhưng...... Ta cho tới hôm nay, mới chính thức thừa nhận.

Mộ Vũ Nhu chậm rãi lắc đầu, chuyện này đối với nàng mà nói không có trọng yếu, vào giờ phút này, thế gian tất cả sự vật đối với nàng mà nói cũng không trọng yếu. Nàng cảm giác được đời này tất cả kinh hỉ cùng hạnh phúc gộp lại, cũng không sánh bằng giờ khắc này, nhẹ nhàng nói:

- Phu quân, chàng xem con của chúng ta, lớn lên rất dễ nhìn, so với chàng lúc còn trẻ còn dễ nhìn hơn, cũng không biết muốn hấp dẫn bao nhiêu nữ hài tử, còn ngoan ngoãn như vậy, hiểu chuyện, thiện lương...... Hơn hai mươi năm, chúng ta chẳng những không có một ngày làm tròn trách nhiệm, còn để hắn vừa sinh ra, liền nhận hết cực khổ, con của chúng ta không những không trách cứ...... Không có chút nào trách......

- Hơn nữa, hắn khí phách trí tuệ, còn muốn hơn ta năm đó, y thuật của hắn càng là thiên hạ vô song, hắn mới vừa về hai tháng, đã đưa chúng ta thoát ly vực sâu, để đại ca tranh nhau muốn kết nghĩa huynh đệ, để Hoài Vương trăm phương ngàn mưu tính hủy hoại trong một ngày, để Vân gia chúng ta tái hiện hi vọng...... Đây chúng ta nhi tử a.

Vân Khinh Hồng ngửa đầu nói, trong thanh âm mang theo quá nhiều kích động cùng kiêu ngạo.

- Con của chúng ta......

Mộ Vũ Nhu một tay vỗ về gò má Vân Triệt, một tay che đôi môi, sau khi khóc lớn, nàng muốn kiên cường, không để nhi tử vừa trở về chỉ có thể nhìn thấy nước mắt của chính mình, nhưng nàng lần lượt nỗ lực, làm sao đều không thể ngừng lại, giống như trong mộng nói:

- Ta còn tưởng rằng đời này cũng lại...... Sẽ không còn được gặp lại...... Trời xanh có mắt......

Vân Triệt đưa tay, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt mẫu thân:

- Nương, đừng khóc, chúng ta một nhà đã đoàn tụ, các ngươi cũng đều khôi phục như lúc ban đầu, tất cả cực khổ đã trôi qua.

- Ừ...... Nương không khóc...... Không khóc...... Nương chỉ là...... Thật cao hứng......

Mộ Vũ Nhu gật đầu, đưa tay nỗ lực lau đi vệt nước mắt. Nhưng nàng chảy nước mắt nhiều lắm, lau lau hồi lâu, vẫn như cũ ướt một mảnh.

- Triệt nhi,

Vân Khinh Hồng chậm rãi thở một hơi:

- Những năm này, con làm sao mà qua nổi? Làm sao từ Thiên Huyền Đại Lục xa xôi tìm được nơi này?

Câu hỏi Vân Khinh Hồng cũng như tiếng lòng Mộ Vũ Nhu, nàng một phát bắt lấy tay Vân Triệt, cấp thiết:

- Đúng...... Triệt nhi, ngươi những năm này trôi qua có tốt không? Có chịu nhiều khổ hay không?

Mộ Vũ Nhu lúc này một trái tim toàn bộ đặt trên người con trai, căn bản không nghĩ nhiều. Nhưng Vân Khinh Hồng biết, lấy tuổi tác không phù hợp tâm tính của hắn, hắn chịu đâu chỉ là"Rất nhiều khổ", còn là đau khổ người thường khó có thể chịu đựng, như thế nào sẽ nắm giữ tâm tính người thường không cách nào có, can đảm cộng thêm năng lực.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Chuyện những năm trước, nhất định đều sẽ tỉ mỉ giảng giải cho người nghe. Có điều trước lúc này......

Hắn đưa tay kéo Vân Tiêu, nói:

- Cha, nương, cho tới bây giờ, cũng là thời điểm nói cho hai người thân thế của đệ đệ rồi. Vân Tiêu hiện tại đã không phải là tiểu hài tử, từ lâu là nam nhân đội trời đạp đất, hắn cũng có quyền lợi biết thân thế chân chính rồi.

Vân Tiêu tức khắc ngẩn ra, sau đó con ngươi trong suốt, kiên quyết gật đầu:

- Cha, nương, xin nói thân thế cho ta biết đi, ta muốn biết ta đến từ nơi nào, cha nương thân sinh là ai. Xin cha nương yên tâm, tuy rằng, ta không phải là các ngươi thân sinh, thế nhưng, những năm này công dưỡng dục, đối với ta thương yêu không phải giả dối. Tương lai, bất luận ta nhận tổ quy tông, tìm tới phụ mẫu thân sinh, các ngươi đều là cha nương ta, cả đời đều như vậy.

Lúc trước, Vân Tiêu còn mê man, bàng hoàng, thất vọng mất mát, nhưng nói ra những câu nói này, hắn phát hiện trong lòng tất cả thấp thỏm lập tức toàn bộ biến mất, thay vào đó, chỉ có thản nhiên ung dung đối với bọn hắn một nhà đoàn tụ cao hứng từ sâu trong nội tâm.

Mặc dù không phải phụ mẫu thân sinh, nhưng những năm này, bọn họ đối với mình tỉ mỉ chu đáo, chỉ cần phần công ơn nuôi dưỡng, đã cả đời khó báo, đại ca cứu tính mạng mình, đối với mình lần lượt trợ giúp và chỉ dẫn, thậm chí vì suy nghĩ cảm thụ của mình, mà để một nhà đoàn tụ dời lại ròng rã hai tháng......

Tuy không phải huyết thống, nhưng bọn họ đối với mình, đều phát ra từ nội tâm, chính mình đến tột cùng còn có cái gì mất mát. Cha nương mình kính trọng nhất tìm được nhi tử sau nhiều năm như vậy, mình đương nhiên nên vì hia người cao hứng, đại ca kính trọng nhất đoàn tụ với cha nương, đương nhiên nên vì đại ca cao hứng......

Thời khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được, bản thân lập tức lớn rồi, giống như Vân Triệt miêu tả loại kia...... Về mặt tâm linh thăng hoa.

Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu liếc mắt nhìn nhau, vui mừng nở nụ cười. Vân Khinh Hồng gật đầu:

- Được! Hài tử ngoan. Tiêu Nhi, cha ruột con cùng ta vốn là kết bái huynh đệ, càng là tri kỷ duy nhất ta kiếp này, ta và cha Tiêu nhi đã kết nghĩa kim lan, hai nhà chúng ta, vốn từ lâu đã là người một nhà.

"A......" Vân Tiêu miệng mở lớn:

- Cha cùng cha ruột ta...... Đã sớm quen biết?

- Đúng vậy.

Vân Khinh Hồng gật đầu, sau đó kéo cánh tay Vân Tiêu:

- Tiêu Nhi, ngươi ngồi xuống, ta và nương ngươi, ngày hôm nay liền tỉ mỉ nói cho ngươi biết thân thế của mình.

Trong phòng không tính rộng rãi, bốn người ngồi đối diện nhau, bất luận đối với Vân Khinh Hồng, Mộ Vũ Nhu, hay Vân Triệt, cảm giác"Nhà", chưa bao giờ giống thời khắc hiện tại này. Vân Khinh Hồng mang theo thật sâu hoài cảm cùng cảm kích, giảng giải cho Vân Tiêu phu thê bọn họ ở Thiên Huyền Đại lục ba năm, đặc biệt hắn và Tiêu Ưng gặp gỡ, hiểu nhau, ý hợp tâm đầu, kết nghĩa kim lan...... Mãi cho đến hắn vì phu thê bọn họ thiết kế con đường có thể sống sót đào mạng, cũng lặng yên đem nhi tử của mình, tiến hành trao đổi với bọn họ......

Vân Tiêu một mực yên lặng nghe, Vân Khinh Hồng giảng giải xong tất cả, hắn đờ ra thật lâu, sau đó, thất thần lầm bầm lầu bầu:

- Nguyên lai...... Cố hương của ta...... Thật sự ở Thiên Huyền Đại Lục......

- Thiên Huyền Đại Lục cũng không có hiểm ác như Huyễn Yêu Giới hiểm ác, chỉ là một nhóm người mà thôi. So sánh với đó, Thiên Huyền Đại Lục cùng Huyễn Yêu Giới điểm khác biệt lớn nhất, cơ bản chính là phân bố chủng tộc, đó là nơi lấy người cùng thú làm chủ, có rất ít yêu xuất hiện.

Vân Triệt nói.

Ở Huyễn Yêu Giới, Thiên Huyền Đại Lục là nơi yêu ma hóa, hắn không muốn Vân Tiêu vì vậy mà nhìn Thiên Huyền Đại lục sinh ra mâu thuẫn không cần thiết.

- Vâng......

Vân Tiêu chậm rãi gật đầu, vẻ mặt vẫn như cũ có chút mông lung, những thứ này, hắn cần đầy đủ thời gian tiếp thu cùng tiêu hóa:

- Tiêu...... Nguyên lai ta họ Tiêu...... Không trách...... Cha nương phải đặt tên cho ta là Vân Tiêu......

- Ha ha, bởi vì chúng ta vẫn muốn có một ngày, có thể để cho ngươi trở lại Thiên Huyền Đại Lục nhận tổ quy tông.

Vân Khinh Hồng mỉm cười nói.

- Đại ca, phụ mẫu ruột của ta...... Bọn họ hiện tại còn tốt sao? Có phải còn ở tại cái kia gọi...... Gọi Lưu Vân Thành không?

Vân Tiêu ánh mắt mông lung hỏi.

Tuy rằng, Vân Triệt đã sớm biết đây là vấn đề tất nhiên sẽ bị hỏi, cũng có đầy đủ chuẩn bị. Nhưng Vân Tiêu cứ như vậy hỏi đến, vẻ mặt của hắn vẫn như cũ trong nháy mắt đọng lại, thật lâu thất thanh.

Vân Triệt biểu hiện làm cho Vân Khinh Hồng nhất thời hơi thay đổi sắc mặt, lại nghĩ tới Vân Triệt những năm này nhất định chịu rất nhiều đau khổ, trong lòng càng căng thẳng, hắn bắt được vai Vân Triệt, nhìn thẳng hắn nói:

- Tiêu Ưng hiện tại thế nào? Ở cái kia Lưu Vân Thành, Tiêu gia có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn khẳng định...... Sống rất tiêu dao chứ?

Vân Triệt nặng nề thở phào nhẹ nhõm, hắn không trực tiếp trả lời Vân Khinh Hồng, mà là nhìn Vân Tiêu, trịnh trọng nói:

- Vân Tiêu, nhớ kỹ lúc trước ta nói, một nam nhân chân chính, phải thản nhiên đối mặt tất cả vận mạng đùa cợt, truyện trên thế giới này, bất luận buồn vui, vừa phát sinh, đều chỉ có tiếp thu rồi đối mặt...... Ngay cả làm sao tiếp thu, làm sao đối mặt, chính là thử thách một người.

Vân Tiêu nhìn Vân Triệt, hai tay đồng thời lặng yên siết chặt, qua một hồi lâu, ánh mắt của hắn mới trở nên kiên nghị:

- Đại ca, ngươi nói...... Bất luận kết quả gì, ta đều sẽ thản nhiên tiếp nhận.

Vân Triệt gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi nói rằng:

- Tiêu thúc thúc hắn...... Hai mươi hai năm trước, cũng đã chết rồi.

Vân Khinh Hồng"Hô" đứng lên, gương mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Trên thế giới này, không có bao nhiêu chuyện có thể để hắn kịch liệt phản ứng như thế...... Nhưng Tiêu Ưng, là hắn đời này duy nhất kết bái huynh đệ, duy nhất chân chính tri kỷ, càng đối với hắn ơn trọng như núi, năm đó nếu không phải hắn, bọn họ phu thê căn bản không khả năng sống sót trở lại Huyễn Yêu Giới.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người ấy dĩ nhiên đã...... Chết rồi...... Hai mươi hai năm trước...... Cũng đã chết rồi......

Mà thời gian như vậy...... Lẽ nào...... Lẽ nào......

- Hắn...... Hắn...... Hắn chết như thế nào? Chết như thế nào?

Vân Khinh Hồng thanh âm run rẩy hỏi.

Vân Triệt không có do dự che giấu, trực tiếp nói:

- Hai mươi hai năm trước, cha nương thoát khỏi Lưu Vân Thành sau không lâu, những tặc nhân truy sát cha nương kia không biết từ nơi nào biết được các ngươi cùng Tiêu thúc thúc từng có tiếp xúc, liền tìm Tiêu thúc thúc, hắn ép hỏi tăm tích hai người, Tiêu thúc thúc thà chết không nói, liền...... Liền......

Vân Khinh Hồng thân thể đột nhiên loáng một cái.

- Tiêu thúc thúc chết rồi, thê tử của người cũng rất nhanh tuẫn tình mà đi, tổ mẫu bi thương quá độ, u buồn thành bệnh, sinh ra tiểu cô nhỏ hơn ta một tuổi, cũng qua đời, ta thậm chí không kịp nhìn dáng vẻ bọn họ...... Là gia gia một người, nuôi ta cùng tiểu cô lớn lên......

"......" Vân Khinh Hồng môi run rẩy, hai mắt phát lồi, toàn thân bỗng nhiên kịch liệt lay động, một ngụm máu tươi bỗng nhiên phun ra, cả người lui về phía sau tầng tầng đổ xuống.

- A...... Phu quân!

- Cha!!

Mộ Vũ Nhu và Vân Triệt cùng thốt lên kinh ngạc, cuống quít tiến lên đỡ lấy thân thể Vân Khinh Hồng, Vân Khinh Hồng khóe miệng mấp máy, máu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình, hắn hai mắt vô thần nhìn bầu trời, hai hàng hổ lệ thẳng tắp rơi:

- Là ta...... Là ta hại chết Tiêu huynh đệ...... Là ta hại chết cả nhà bọn họ...... Là ta...... Là ta...... Làm hại bọn họ......

- Tiêu huynh đệ đối với ta ơn trọng như núi...... Ta nhưng làm hại hắn...... Nhà tan cửa nát......


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment