.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_529" class="block_" lang="en">Trang 265# 1
Chương 529: Sợ bóng sợ gió một trận
Vân Khinh Hồng phản ứng, so với Vân Triệt dự liệu còn muốn kịch liệt hơn. Đối với Vân Khinh Hồng mà nói, dù núi thái sơn sụp có thể mặt không biến sắc, nhưng hai chữ"Tình nghĩa", so với tính mạng còn quan trọng hơn. Làm sao có thể tiếp thu cứu một nhà mình, huynh đệ tốt nhất kiếp này, lại bởi vì chính mình mà chết, toàn bộ gia đình đều sụp đổ......
Mộ Vũ Nhu đỡ Vân Khinh Hồng, nàng là ngườ trên thế giới này hiểu rõ nhất, nàng rõ ràng chuyện này đối với hắn đả kích sẽ trầm trọng đến mức độ nào, nàng không có khuyên lơn, bồi tiếp hắn đồng thời lặng lẽ rơi lệ.
Vân Triệt khuyên lơn:
- Cha, Tiêu thúc thúc hai mươi hai năm trước đã về miền cực lạc, hiện tại, cũng khó nói đã đầu thai làm người từ lâu, nắm giữ nhân sinh so với đời càng hoàn mỹ hơn, người không cần tự trách. Người là Vân gia chủ, trụ cột cả gia tộc, là phụ thân của ta với Vân Tiêu, trong thiên hạ này, không có chuyện gì có thể đánh bại.
Vân Khinh Hồng liên tiếp nói bốn câu"Không có chuyện gì", con mắt không tiêu cự, sắc mặt vẫn trắng bệch, nào có nửa điểm dáng vẻ"Không có chuyện gì". Vân Tiêu cắn cắn môi, tiến lên lớn tiếng nói:
- Cha, ngươi không nên như vậy. Đó cũng không phải lỗi của người, hơn nữa...... Hơn nữa cha ruột con là huynh đệ tốt của người, coi như đúng là bởi vì cứu người mà chết, cũng nhất định chết không hối hận. Ta tin tưởng, nếu như năm đó lưu vong chính cha ruột ta, người coi như biết hậu quả, cũng nhất định sẽ lựa chọn giống nhau...... Vì lẽ đó, cha, người không cần tự trách, đây là sự lựa chọn của cha ruột con, sẽ không trách người, cũng không có ai trách người...... Cha ngươi có sống sót, khỏe mạnh, mới có thể càng làm cho ta cha ruột con trên trời có linh thiêng an tâm......
Tiêu Ưng mặc dù là cha ruột Vân Tiêu, nhưng, hắn dù sao cũng là người Vân Tiêu chưa từng gặp, cũng chưa từng từng xuất hiện trong trí nhớ, thậm chí hắn cho tới hôm nay, mới biết một người này tồn tại, vì lẽ đó, đối với cha ruột, ngoại trừ liên hệ huyết thống, hắn cũng không có cảm tình sâu đậm, nghe được người đã không còn pử nhân thế, ngoại trừ huyết thống nơi sâu xa đau đớn không đành một khắc đó, cũng không có quá nhiều cảm giác bi thương, chí ít không giống Vân Khinh Hồng như vậy như chịu thiên lôi...... Mà Vân Khinh Hồng, lại có hơn hai mươi năm công ơn nuôi dưỡng.
Vân Triệt đúng là không nghĩ tới cảm xúc Vân Tiêu chẳng những không mất khống chế, trái lại an ủi Vân Khinh Hồng. Mà đối với Vân Khinh Hồng mà nói, Vân Tiêu an ủi vượt qua người khác thiên ngôn vạn ngữ, bởi vì Vân Tiêu là hậu nhân Tiêu Ưng, là huyết thống, hắn đối với Tiêu Ưng vô tận cảm kích cùng tự trách, có thể báo đáp cộng thêm ký thác vào trên người hắn, mà an ủi đến từ Vân Tiêu dành cho hắn, gần như Tiêu gia khoan dung......
Vân Khinh Hồng ánh mắt từ từ khôi phục thanh thản, kinh ngạc nhìn Vân Tiêu, sau đó đột nhiên duỗi ra hai tay, bắt lấy vai Vân Tiêu:
- Tiêu Nhi, con thật sự...... Không trách ta sao? Là ta, khiến con không có phụ mẫu......
- Không trách.
Vân Tiêu không do dự chút nào lắc đầu:
- Hơn nữa, ta tuy rằng mất đi bố mẹ đẻ, thế nhưng, trời cao không phải lại bù đắp cho ta cha nương thương yêu ta nhất nhất sao...... Ta đối với cha nương, chỉ có kính trọng cùng cảm kích, làm sao trách mọi người...... Cha nương ruột của con trên trời có linh, cũng nhất định sẽ không trách các người, ngược lại, dùng tính mạng của mình cứu huynh đệ tốt, vậy hẳn cũng là một loại thỏa mãn đi. Liền giống với...... Nếu có một ngày, đại ca gặp phải nguy hiểm, mà mạng của ta có thể cứu đại ca, ta cũng nhất định không oán không hận......
"Vân Tiêu......" Vân Triệt nhỏ giọng một tiếng.
- Tốt...... Hài tử ngoan!
Vân Khinh Hồng vỗ một cái thật mạnh lên vai Vân Tiêu, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cười to một tiếng:
- Ha ha ha ha...... Không hổ là nhi tử Vân Khinh Hồng, không hổ là nhi tử Tiêu Ưng! Tiêu huynh đệ, ngươi có linh, nhìn thấy chính mình có một nhi tử như vậy, cũng nhất định sẽ vui sướng cười to đi...... Tiêu huynh đệ, nhi tử của ngươi, chính là nhi tử của ta! Ngươi cứ việc yên tâm, Vân Khinh Hồng chỉ cần còn một hơi thở, chắc chắn sẽ không cho phép bất luận người nào ức hiếp nhi tử chúng ta!
- Tiêu Nhi, cám ơn ngươi.
Mộ Vũ Nhu nhẹ giọng nói. Nàng biết nếu như không có Vân Tiêu nói những lời này, Vân Khinh Hồng coi tình nghĩa quan trọng hơn sinh mạng, nhất định khó có thể trong thời gian ngắn tiếp thu tất cả.
- Triệt nhi, Tiêu gia gia nuôi nấng ngươi lớn lên, hiện tại còn tốt sao?
Vân Khinh Hồng hỏi.
- Gia gia rất tốt, hiện tại rất khỏe mạnh.
Vân Triệt trong mắt loé ra sầu não:
- Chỉ là những năm này, người trôi qua rất khổ. Nỗi đau mất con, mất thê sinh bi quan...... Người còn chịu đựng buông xuống tất cả, nuôi nấng ta cùng tiểu cô lớn lên, hơn nữa, ta từ nhỏ huyền mạch tận phế, không cách nào tu huyền, trở thành trò cười gia tộc, thậm chí toàn bộ Lưu Vân Thành, cũng làm cho gia gia nhận hết trào phúng, địa vị ở Tiêu gia, càng xuống dốc không phanh...... Thế nhưng, lưng gánh hết thảy tất cả, gia gia đối với ta ‘ kẻ đầu sỏ ’ chưa bao giờ nửa điểm oán hận, mà thương yêu ta cung tiểu cô như nhau, nhìn ta trưởng thành, vì ta che phong chắn vũ, dạy ta đạo lý làm người, lần lượt an ủi khi ta chịu cười nhạo ức hiếp ta...... Người một bên khổ sở tìm kiếm hung thủ năm đó hại chết Tiêu thúc thúc, lại một một bên không biết bao nhiêu lần tìm kiếm danh y kỳ dược khôi phục huyền mạch cho ta......
Có thể nuôi dưỡng được Tiêu Ưng như vậy, tất nhiên là phụ thân vĩ đại bất phàm, điểm này, Vân Khinh Hồng không nghi ngờ chút nào. Hắn sâu sắc thổn thức, nói:
- Triệt nhi, đại ân Tiêu gia, chúng ta một nhà cả đời ghi nhớ trong lòng, suốt đời không quên! Tiêu gia gia nuôi nấng ngươi lớn lên...... Chính là thân gia gia ngươi cả đời! Tương lai, bất luận ngươi đạt tới cấp bậc nào, đạt được thành tựu cỡ nào, những điều này, ngươi tuyệt không thể quên!
- Vâng!
Vân Triệt nặng nề gật đầu, hắn chuyển hướng sang Vân Tiêu:
- Vân Tiêu, tuy rằng của phụ mẫu ruột đã không còn, nhưng ngươi còn có một gia gia trên đời. Gia gia rất từ ái, rất vĩ đại. Những năm trước đây, ta có thành tựu sau, người an tâm, nhưng cũng muốn chết đi, mãi đến tận ta nói cho người biết ngươi khả năng còn đang đời này, người mới có kỳ vọng, bỏ qua ý nghĩ muốn chết. Nếu như một ngày kia có biện pháp trở lại Thiên Huyền Đại Lục, ta nhất định phải mang ngươi đồng thời trở lại, gia gia thấy ngươi, nhất định sẽ vô cùng cao hứng...... Ngươi còn có một tiểu cô, tuy rằng tuổi của nàng so với ngươi còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng là tiểu cô, nàng rất đẹp, rất thiện lương, ngươi thấy nàng, nhất định sẽ thấy may mắn có một người thân như vậy...... Còn có, ngươi còn có một người hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ...... Ừm......
- Hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ?
Vân Tiêu trừng trừng mắt.
Vân Triệt nói có chút kích động, ngớ ra thuận miệng nói ra cọc"Thông gia từ bé" Hạ Khuynh Nguyệt kì thực thuộc về Vân Tiêu mang ra ngoài, vừa ra khỏi miệng, hắn liền mắt choáng váng, đối mặt Vân Tiêu ánh mắt vô tội, hắn không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cười cợt, nói:
- Cái kia, cha, nương, có một việc đã quên nói cho các ngươi, thời điểm ta ở Thiên Huyền Đại Lục, đã thành thân rồi.
Hơn nữa còn thành thân hai lần!
- Được lắm?
Vân Khinh Hồng trên mặt lộ ra ý cười.
- Thật sự?
Mộ Vũ Nhu một tiếng kinh hãi, biểu hiện kích động, lại căng thẳng:
- Nói như vậy, ta đã có tức phụ rồi hả? Này...... Nàng năm nay bao nhiêu tuổi, là cô nương nhà ai? Lớn lên nhìn có được hay không? Tính nết có ngoan ngoãn không? Tốt với ngươi không?
Mộ Vũ Nhu liên tiếp hỏi nhiều vấn đề, Vân Triệt gãi đầu một cái, có chút lúng túng nói:
- Ta ở mười sáu tuổi năm ấy thành thân, hơn nữa...... Kỳ thực...... Ta cưới người kia, là phụ thân của nàng, cùng Tiêu thúc thúc, hứa hôn nàng với Vân Tiêu trước khi sinh ra, kết quả...... Liền...... Bị ta cưới.
Nếu không có việc năm đó, cùng Hạ Khuynh Nguyệt thành hôn, hẳn là Vân Tiêu. Vân Triệt lúc đó mặc dù hoàn toàn không biết chuyện, nhưng dù sao ở trên thực tế là đoạt lão bà chưa cưới Vân Tiêu, hắn mang chút thấp thỏm nói:
- Vân Tiêu, ngươi sẽ không trách ta đoạt của...... Ạch, thông gia từ bé chứ?
Vân Tiêu sững sờ, rốt cuộc hiểu rõ cái gì, sau đó vội vã xua tay, trên mặt thậm chí lộ ra một chút hoảng loạn:
- Không không không...... Không có không có sẽ không! Tuyệt đối sẽ không! Ta đã có thất muội rồi...... Đại ca cưới được, đại ca cưới tốt.
Xem dáng vẻ Vân Tiêu, lại còn có chút vui mừng, nói xong, hắn còn hạ thấp giọng, ở bên tai Vân Triệt nói:
- Đại ca, cái này...... Ta còn có chuyện nương tử chưa cưới, ngươi có thể tuyệt đối không nên nói với thất muội. Nếu không...... Nàng chắc sẽ tức giận."
- Nha! Nhất định không nói.
Vân Triệt vội vàng hứa...... Một hôigsợ chuyện không đâu.
Lại nói...... Ta cái kia thông gia từ bé...... Nha không không không, là tẩu tử, tên gọi là gì? Lớn lên nhìn có được hay không?
Vân Tiêu cẩn thận từng li từng tí một hỏi. Vân Tiêu mặc dù đối với những nữ nhân khác tuyệt đối không có biện pháp, nhưng đối với"Thông gia từ bé" thứ này, là người sẽ có loại không kiềm chế được tò mò.
Vân Triệt xoa xoa cằm, nói:
- Tên của nàng gọi Hạ Khuynh Nguyệt, cùng tuổi chúng ta. Lớn lên vẫn là rất đẹp, chính là tính tình có chút lạnh nhạt, theo đuổi lớn nhất chính là huyền lực, ngoại trừ tu luyện, đối với những chuyện khác làm sao cũng không cảm thấy hứng thú. Cùng ta thành hôn sau không mấy ngày, liền vào sư môn, sau khi mấy năm, ta cùng nàng cũng chưa từng gặp lại mấy lần. Cho tới hiện tại, phỏng chừng đã quên rồi.
- Ừm!
Vân Tiêu gật đầu, trong đầu nhất thời phác hoạ ra một con mắt vô thần, khuôn mặt cứng ngắc, hình tượng nữ nhân vẻ mặt lạnh nhạt...... Vừa nghĩ tới, hắn yên lặng rụt cổ một cái, trong lòng thở ra một hơi...... Hô! Cũng còn tốt được đại ca cưới. Nếu như thật cưới nữ nhân như vậy, không phải vô vị chết. Vẫn là thất muội tốt nhất, âm thanh khả ái như vậy, con mắt khả ái như vậy, tính khí khả ái như vậy, nóng giận đều khả ái như vậy......
Hả? Lớn lên rất đẹp? Đẹp hơn nữa có thể có đẹp mắt như thất muội không...... Vân Tiêu rất kiên định nghĩ đến.
- Có thể làm cho Tiêu Ưng đồng ý hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ, chắc chắn sẽ không kém.
Mộ Vũ Nhu con ngươi lại mông lung:
- Không nghĩ tới, nhi tử của ta không ngờ trải qua thành gia.
Vân Triệt giật giật môi, nhưng rốt cuộc vẫn là chưa hề nói ra chuyện mình có tận hai lão bà. Mặt khác, hắn và lão bà ở ngoài có một hài tử chuyện đồng dạng không cách nào nói ra, bởi vì sẽ làm bọn họ tăng thêm lo lắng.
- Triệt nhi, huyền mạch của con là chuyện gì xảy ra? Là ai chưa khỏi?
Vân Khinh Hồng trong lòng nghi hoặc đã lâu.
Vân Triệt hồi đáp:
- Ta có quá hai sư phụ, một vị, dạy dỗ ta y thuật, một vị khác khi ta mười sáu tuổi năm ấy vì ta đúc lại huyền mạch, chỉ dẫn ta tu luyện.
Vân Khinh Hồng kịch liệt thay đổi sắc mặt:
- Ngươi mới hai mươi hai tuổi, y thuật vượt qua Huyễn Yêu Giới đệ nhất thần y...... Ngươi mười sáu tuổi đúc lại huyền mạch, như vậy cũng mới tu huyền sáu năm, sáu năm tu luyện, huyền lực Thiên Huyền Cảnh, nhưng có thể ung dung đánh bại Phách Hoàng sơ kỳ. Hai người sư phụ này, nhất định đều là kỳ nhân.
Y Thánh sư phụ, đích thật là kỳ nhân có một không hai.
Nhưng Mạt Lỵ......
Vậy căn bản chính là quái vật không thể nào hiểu được!
——————————