Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 529 - Chương 530: Tiểu Yêu Hậu

. ._265__2" class="block_" lang="en">Trang 265# 2

 

 

 

Chương 530: Tiểu Yêu Hậu



- Hai vị sư phụ đều thay đổi vận mệnh của ta, không có bọn họ, ta sống đến bây giờ cũng không thể.

Vân Triệt có chút cảm khái nói. Sau đó, hắn nhất thời nghĩ về chính mình...Có chuyện nên báo cho cha nương, cấp tốc nói:

- Cha, nương, các ngươi không phải mới vừa hỏi ta Gia Chủ Lệnh là từ đâu tới sao...... Ta ở Thiên Huyền Đại lục, gặp được gia gia!

Vân Triệt Khiến Vân Khinh Hồng mãnh liệt giật mình, thất thanh nói:

- Gia gia? Gia gia nào...... Ai là gia gia!?

- Ta thân gia gia, cha của phụ thân, Yêu Vương Huyễn Yêu Giới...... Vân Thương Hải!

Gia Chủ Lệnh, chính là gia gia giao cho ta, để ta có một ngày mang về Vân gia.

"A!"

Mộ Vũ Nhu thét một tiếng kinh hãi, hai tay lập tức bưng miệng.

!!

Trước người Vân Triệt cuồng phong phun trào, Vân Khinh Hồng hoàn toàn nháy mắt tiến lại đây, hai tay gắt gao bắt lấy tay Vân Triệt, hắn dưới sự kích động căn bản không khống chế sức mạnh, suýt chút nữa bóp nát xương cánh tay Vân Triệt:

- Ngươi...... Ngươi thật sự nhìn thấy ngươi gia gia...... Ngươi ở đâu nhìn thấy...... Người ở đâu...... Hắn hiện tại ở đâu...... Hiện tại có tốt hay không......

Tin Tiêu Ưng qua đời, đã làm cho hắn tâm thần đại loạn, hiện tại lại đột nhiên nghe thấy tin tức phụ thân, Vân Khinh Hồng tâm hồn hay cả đời này đều không có sa sút như vậy. Trăm năm, ròng rã trăm năm, hắn đều không có gặp lại phụ thân, thậm chí không biết là chết hay sống......

Vân Triệt rõ ràng, Vân Khinh Hồng nhất định nằm mộng cũng muốn biết tăm tích cùng an nguy phụ thân, nghĩ đến Thiên Kiếm Sơn Trang dưới ngự kiếm đài ngày mười sáu, trong lòng hắn nhất thời một trận chua xót, chậm rãi giảng giải:

- Khi ta trọng sinh huyền mạch, bắt đầu tu luyện huyền lực không bao lâu, ta gia nhập Thương Phong Quốc Thương Phong Huyền phủ, sau đó đại biểu Thương Phong Hoàng Thất tham gia các đại thế lực bài vị chiến, mà trận Thương Phong bài vị chiến cử hành, chính là Thiên Kiếm Sơn Trang.

"Thiên Kiếm Sơn Trang", đây là nơi Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu đến chết không quên. Năm đó, bọn họ trải qua gian nguy, dùng huyền cương nhiếp hồn từ một Thiên Uy Kiếm Vực, người nơi đó biết được Vân Thương Hải chưa chết, mà là bị giam áp lên tin tức. Nơi giam giữ, chính là Thương Phong Quốc...... Thiên Kiếm Sơn Trang!

Vân Triệt nhất thời đưa hắn tham gia bài vị chiến, sau khi kết thúc bị Thiên Uy Kiếm Vực Lăng Khôn dẫn dắt"Tham quan" nghi thức phong ấn"Yêu nhân","Yêu nhân" bị ngôn ngữ Lăng Khôn kích thích phát rồ, để Hạ Nguyên Bá rơi vào hiểm cảnh, hắn vì là cứu Hạ Nguyên Bá mà bị cùng"Yêu nhân" đồng thời phong vào dưới ngự kiếm đài, đầu đuôi nói một lần.

- Khi đó, ta vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến, cái kia ‘ yêu nhân ’, dĩ nhiên sẽ là gia gia của ta. Gia gia bị Tinh Vẫn Chi Liên ràng buộc thân thể, bị Thiên Uy Trấn Hồn Trận trấn áp huyền lực...... Bị trấn áp chỉ có thể phóng ra sức mạnh Vương Huyền Cảnh, lại bị Hình Thiên Kiếm trấn áp dưới lòng đất tối tăm ngột ngạt......

-...... Ta bị gia gia đánh gần chết, sau khi khỏi bệnh, ta liều mạng tu luyện, vì muốn giết gia gia để cho mình đi ra ngoài...... Mãi đến tận có một ngày, Luân Hồi Kính bị gia gia nhận ra, sau đó người lại bức ra huyền cương ấn kí, cuối cùng lấy máu nhận thức huyết thống...... Ta mới biết, hắn càng là gia gia của ta.

Vân Khinh Hồng cùng Mộ Vũ Nhu thất thần thật lâu, hơn hai mươi năm trước, bọn họ tuy rằng biết được vị trí Vân Thương Hải, nhưng suýt nữa làm mất mạng, cũng không thể đến gần nửa phần, chớ nói chi là gặp lại, bọn họ không thể nào tưởng tượng được Vân Triệt dùng để phương pháp gì tìm được...... Lúc này, bọn họ nghe được đáp án, toàn bộ quá trình, càng ly kỳ như thế, ly kỳ đến khó tin tưởng.

- Thiên ý, nhất định là thiên ý! Là ông trời có mắt, an bài các ngươi ở Dị Thế xa xôi gặp nhau!

Vân Khinh Hồng kích động trong mắt doanh lệ. Một là nhi tử trôi dạt ở trên Thiên Huyền Đại Lục, một là phụ thân bị giam giữ ở Thiên Huyền Đại Lục, Bọn họ cũng không biết sự tồn tại của đối phương lẫn nhau, rồi lại trùng hợp như thế, ly kỳ tương phùng. Thiên ý...... Đúng là thiên ý!

Vân Triệt tiếp tục nói:

- Sau khi ta nhận lại gia gia, người nói cho ta biết tên phụ mẫu thân sinh, nói cho ta rất nhiều liên quan với Huyễn Yêu Giới, khoảng thời gian, người chỉ ta tu luyện, dùng huyền cương cùng ta ngày đêm đối chiến, cuối cùng, còn không tiếc đại tốn lực lượng, thức tỉnh ta huyền cương, sau đó dùng sinh mệnh bảo tồn trăm năm gì đó giao cho ta, để ta mang về Huyễn Yêu Giới......

- Sau đó thì sao? Ngươi nếu có thể từ nơi nào đi ra, gia gia ngươi có phải cũng ra cùng không? Người hiện tại ở nơi nào?

Vân Khinh Hồng cực kỳ cấp thiết.

Vân Triệt vẻ mặt ảm đạm, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Ta cùng gia gia bị phong toả, phía trên có Hình Thiên Kiếm trấn áp, bằng sức mạnh ta khi đó, căn bản không có cách phá tan. Tinh Vẫn Chi Liên ràng buộc gia gia, còn có Hình Thiên trên thân kiếm trấn áp huyền trận, đều là cùng gia gia mạch máu liên kết...... Gia gia vì để cho ta đi ra ngoài, sau khi liều mạng thủ hộ gì đó giao cho ta...... Tự đoạn...... Tâm mạch......

Vân Khinh Hồng như gặp ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể lảo đảo về phía sau vài bước.

Mộ Vũ Nhu nhắm mắt lại, che đôi môi, nước mắt không hề có một tiếng động mà rơi.

- Cũng tốt...... Cũng tốt......

Vân Khinh Hồng hồn bay phách lạc tự lẩm bẩm:

- Bị giam áp ở trong tối không đêm không ngày ròng rã trăm năm...... Người chịu quá nhiều khổ...... Cũng tốt...... Như vậy, người cũng không cần lại bị khổ, có thể giải thoát...... Có thể an nghỉ cho khỏe rồi...... Có thể trước khi chết, tìm được người giao phó, còn gặp được tôn nhi thân sinh, cùng sử dụng mạng của mình cứu mệnh hài tử...... Thời điểm phụ thân đi...... Nhất định là cười đi......

- Vâng.

Vân Triệt gật đầu:

- Gia gia, là cười đi.

- Ừ......

Vân Khinh Hồng nhắm hai mắt lại, hai hàng thanh lệ không có một tiếng động lướt qua gò má. Cười đi...... Đây là an ủi duy nhất trong bi thương xé tâm.

- Thi thể gia gia, ta mang về.

Vân Triệt lui về phía sau hai bước, ánh sáng theo Thiên Độc Châu lấp lóe, vĩnh hằng chi khu xuất hiện ở trước người. Vĩnh hằng chi khu khi chiếm được Hồng Nhi ngủ say không biết bao nhiêu năm, hắn liền để thi thể Vân Thương Hải vào trong đó. Bởi vì nằm ở bên trong vĩnh hằng chi khu, dù cho ngàn vạn năm, cũng sẽ không có bất kỳ tổn thương biến hóa, phảng phất nó đóng một khắc đó, thời gian liền vĩnh hằng cố định.

Đứng bên vĩnh hằng chi khu, Vân Khinh Hồng dại ra thật lâu, tay đặt tại thân thể không còn nhiệt độ, thân thể một chút co quắp, mãi đến tận lúc ngã quỵ xuống mặt đất.

Phụ thân trong ký ức phụ thân của hắn, Yêu Vương uy chấn Huyễn Yêu Giới, cỡ nào khí phách phong hoa, hào quang diệu người. Trên người chưa từng có dấu vết tháng năm, người cũng hầu như yêu thích trạng thái để cho mình duy trì trẻ trung nhất, phụ tử đứng chung một chỗ, hoàn toàn chính là một đôi huynh đệ tuổi tác xấp xỉ.

Nhưng, bên trong vĩnh hằng chi khu, nằm là một lão nhân...... Một lão nhân nhìn qua gần đất xa trời......

Gầy trơ xương, mặt khô héo, tóc, chòm râu, lông mày hỗn độn hoa râm, nhìn qua, giống như một ác quỷ dữ tợn đáng sợ. Nếu như không phải vậy hắn tuyệt đối không thể nhận sai, hắn căn bản không có cách tin tưởng đây là phụ thân của mình...... Hắn càng là không thể nào tưởng tượng được, biến thành bộ dáng này, là chịu đựng biết bao nhiêu dằn vặt......

- Phụ...... Thân......

Vân Khinh Hồng toàn thân run rẩy, trong miệng hô lên hai chữ"Phụ thân", thống khổ giống như mang theo máu tươi. Vân Triệt ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:

- Trở về cố hương, cũng nhất định là nguyện vọng gia gia...... Thế nhưng, xin cho phép hài nhi tùy hứng, để gia gia chậm chút chôn cất, ta không thể để cho gia gia chết vô ích...... Càng không thể để gia gia chết rồi, trên lưng gánh ‘ tội danh ’!"

Vân Khinh Hồng cúi đầu, toàn thân co rúm lại, hàm răng gắt gao cắn chặt thanh âm rõ ràng đến khiến người ta không đành lòng đi nghe.

"Hô......" Vân Triệt ngực tầng tầng chập trùng:

- Cha, muốn khóc, hãy khóc đi ra đi, nơi này, chỉ có người nhà. Người là phụ thân Vân Tiêu, nhưng còn là..... Nhi tử gia gia......

Lời nói Vân Triệt là phòng tuyết Vân Khinh Hồng tan vỡ. Thanh âm Vân gia chủ khóc lớn vang lên...... Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn lần đầu tiên tùy ý khóc như vậy.

Vân Triệt lôi kéo Vân Tiêu đi ra ngoài. Từ đi vào đến đi ra, có một loại cảm giác dường như cách một đời.

- Có một ít tâm loạn hay không?

Vân Triệt nhìn hỏi hắn.

Vân Tiêu lắc lắc đầu, nói:

- Ta đã biết từ lâu ngày đó rồi sẽ tới. Ta vẫn cho là ngày đó đến, ta sẽ hoang mang lo sợ...... Thế nhưng, ta bây giờ cảm giác, ngược lại càng thêm yên ổn.

- Ta cũng giống vậy.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, chúng ta trước đây tuy rằng đều có nhà, nhưng tâm như lục bình, mà bây giờ, ta tìm được cố hương của mình, mà ngươi, cũng biết thân thế của chính mình, cha nương cùng ngươi làm bạn hơn hai mươi năm, một chút đều không có mất đi, đương nhiên sẽ càng thêm yên ổn.

- Chỉ là ta không nghĩ tới, sự tình dĩ nhiên lại phức tạp như thế, cảm giác giống như đang nghe đi cố sự.

Vân Tiêu cảm khái nói.

- Nhân sinh, rất nhiều lúc so với cố sự còn muốn ly kỳ đặc sắc nhiều lắm.

Vân Triệt liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nói:

- Vân Tiêu, ngươi nếu đã biết rồi thân thế của mình, như vậy tên, cũng nên đổi một chút, liền gọi...... Tiêu Vân đi!

"A?" Vân Tiêu nhất thời ngẩn ra, sau đó trực tiếp gật đầu:

- Được! Sau này, ta gọi Tiêu Vân! Cho dù ở trước mặt người ngoài, ta cũng sẽ tự xưng Tiêu Vân! Nếu không, phụ thân mẫu thân của ta trên trời nhìn thấy, còn không muốn mắng chết ta đây đứa con bất hiếu.

- Ha ha ha ha!

Vân Triệt bắt đầu cười lớn. Trải qua ngày đó vận mệnh chuyển ngoặt, tâm linh xung kích, hắn rõ ràng cảm giác được Vân Tiêu lập tức trưởng thành rất nhiều. Hay là, sau khi biết rõ thân thế bản thân mình, trái lại không có áp lực cho tới nay, thấp thỏm cùng mê man, cũng tìm được mục tiêu cuộc sống.

Hai người đứng ở sân trước cửa đính viện, để ngừa có người lúc này tới gần quấy rối đến Vân Khinh Hồng. Hai người trầm mặc một hồi sau, Vân Triệt đột nhiên hỏi:

- Vân...... Ừ, Tiêu Vân, ngươi gặp Tiểu Yêu Hậu chưa?

- Ừ, tùng gặp.

Tiêu Vân gật đầu:

- Kỳ thực những năm này, Tiểu Yêu Hậu đã từng tới thăm phụ thân rất nhiều lần, mỗi lần đều là một người lặng yên tới thăm, những người khác đều không biết

- Xem ra, Tiểu Yêu Hậu đối với cha vẫn rất tín nhiệm coi trọng. Cha đối với Tiểu Yêu Hậu, hoặc nói là Yêu Hoàng bộ tộc, vẫn trung tâm một mảnh.

Vân Triệt trầm ngâm nói:

- Tiểu Yêu Hậu đến tột cùng là người thế nào?

- Cái này...... Nói như thế nào đây......

Tiêu Vân rất nghiêm túc nghĩ một hồi, có chút do dự nói:

- Kỳ thực, số lần ta gặp được Tiểu Yêu Hậu cũng không nhiều, hơn nữa, ta cơ bản làm sao dám nhìn tới nàng, bởi vì mỗi lần đối mặt Tiểu Yêu Hậu, ta đều sẽ cảm giác...... Có chút sợ hãi.

- Sợ hãi?

Vân Triệt giật giật lông mày.

Tiểu Yêu Hậu khí tức rất đáng sợ.

Vân Tiêu miêu tả:

- Coi như cách nàng rất xa, ta đều có một loại cảm giác không thở nổi, ánh mắt của nàng càng thêm đáng sợ, ta xưa nay cũng không dám đối diện, dù cho bị nàng nhìn chăm chú một chút, ta đều sẽ cảm giác toàn thân lạnh...... Vẻ mặt của nàng cũng vậy, giống như từ xưa tới nay chưa từng có ai thấy nàng cười qua, cả khuôn mặt lại như...... Lại như hoàn toàn xơ cứng như thế.

- Nha...... Đáng sợ như thế?

Vân Triệt trợn to hai mắt.

Tiêu Vân nỗ lực nghĩ đến nhiều thông tin hơn liên quan đến Tiểu Yêu Hậu, tiếp tục nói:

- Tiểu Yêu Hậu xưa nay đều mặc trang phục màu xám...... Không phải vôi mầu, mà là loại kia sắc điệu rất ảm đạm màu tàn tro. Còn có...... Còn có...... Nha! Lúc cha cùng ta tán gẫu đên Tiểu Yêu Hậu, đã nói Tiểu Yêu Hậu là người lòng dạ vô cùng độc ác. Trăm năm trước Tiểu Yêu Hậu thượng vị, bởi vì nàng là nữ nhân, vì lẽ đó gặp phải rất nhiều phản đối, mà những người phản đối kia, bị nàng giết rất nhiều rất nhiều, trong đó tương đương một phần, vẫn là nàng tự mình đã hạ thủ. Sau này, cơ hồ tất cả mọi người thấy nàng đều sợ hãi đến run, cũng không dám bất mãn thêm.

-...... Xác thực đủ lòng dạ độc ác.

Vân Triệt hơi trố mắt, trong đầu cũng theo Tiêu Vân miêu tả, phác hoạ nên hình tượng Tiểu Yêu Hậu một ánh mắt như đao, tướng mạo doạ người...... Còn có có thể là đáng ghê tởm, biểu hiện cứng ngắc mà cay nghiệt, trên người khí tức lạnh lẽo thấu xương, mặc áo choàng màu tàn tro...... Nữ nhân trung niên.

Phác hoạ xong xuôi, Vân Triệt không tự kìm hãm được rùng mình một cái...... Bởi vì hắn nghĩ được trong truyền thuyết này toàn thân tro tàn âm thi ác quỷ, độ khớp, quả thực cao tới chín phần mười!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment