.
._268__2" class="block_" lang="en">Trang 268# 2
Chương 536: Hoài quận vương
Hôm nay Vân gia tới tham gia yêu hậu đại điển vừa vặn một trăm người, trong đó đệ tử trẻ tuổi chiếm gần một nửa, ba mươi sáu trưởng lão thì có hai mươi chín người đi theo, ba vị thái thượng trưởng lão đều ở trong đó.
- Ba vị thái thượng trưởng lão không có một người nào lưu lại tọa trấn, toàn bộ đi theo, xem ra lần này phụ thân không thèm đến xỉa đến hậu bị.
Tiêu Vân tới gần Vân Triệt, nhỏ giọng nói.
Vân Triệt gật đầu:
- Có thể các gia tộc thủ hộ khác cũng mang theo cường giả đi theo. Lại nói, mỗi một cái gia tộc chỉ cho phép mang theo một trăm người?
- Ừm! Lần yêu hậu đại điển này, các thế lực đỉnh cấp hoặc cường giả ở các đại khu vực trong Huyễn Yêu giới đều sẽ ứng yêu mà đến, nhưng số người mang theo đều hạn định ở mức ba người trở xuống, một ít thế lực hàng đầu, cũng không thể vượt qua mười người. Chỉ có mười hai gia tộc thủ hộ chúng ta và các đại vương phủ mới có thể mang theo nhiều người như vậy.
Tiêu Vân giải thích, đối với lần yêu hậu đại điển mà cả thế gian đều chú ý này, hắn tự nhiên có hiểu biết.
Dù sao mười hai gia tộc thủ hộ cũng là thế lực đứng đầu Huyễn Yêu giới, địa vị tương đương với tứ đại thánh địa Thiên Huyền đại lục, lại vì thủ hộ Yêu Hoàng tộc mà tồn tại, nên có ưu đãi đặc thù.
- Trong đại điển, sẽ có bao nhiêu người trình diện?
Vân Triệt lại hỏi.
- Cái này, ta cũng không biết.
Tiêu Vân vỗ vỗ cái trán nói:
- Ta cũng là lần thứ nhất tham gia yêu hậu đại điển.
- Sẽ có khoảng mười vạn người.
Vân Khinh Hồng đi phía trước bọn hắn lên tiếng nói:
- Mười vạn người này không có người nào không phải thân phận bất phàm. Người mà các đại thành chủ, lãnh chúa, vương công quý tộc, tông môn chi chủ, huyền phủ chi chủ, chủng tộc chi vương mang đến cũng đều là thiếu chủ hoặc thiên tài số một của họ. Huyễn Yêu giới lấy Yêu Hoàng thành làm đầu, luận mức độ thực lực, bọn họ khó có thể so sánh với thập nhị gia tộc, nhưng không thể hoàn toàn coi thường.
- Mười vạn người…
Quy mô này gần giống như dự đoán của Vân Triệt. Chỉ có điều, đây là đại sự lớn nhất sau khi Tiểu Yêu Hậu tại vị nên nó tập hợp gần hết cao thủ trong Huyễn Yêu giới. Vân Triệt suy nghĩ một chút liền hỏi:
- Hiện tại Huyễn Yêu vương tộc có bao nhiêu cái vương phủ? Thực lực lại ra làm sao?
- Có một trăm linh ba cái vương phủ, trong đó Hoài vương phủ có thực lực cường thịnh nhất.
Vân Khinh Hồng híp mắt nói:
- Những Vương tộc này đều có huyết thống Yêu Hoàng nên tốc độ tu luyện vượt xa người thường, hơn nữa họ được hưởng thụ tài nguyên phong phú và kỳ ngộ trong Kim Ô Lôi Viêm Cốc, thực lực tăng lên cũng là to lớn nhất, cho nên trong Vương tộc, tất cả đều là cường giả, không có một hạng nào là xoàng xĩnh. Đặc biệt là đứa con thứ bảy của huyễn yêu vương, danh chấn thiên hạ.
- Tỉ lệ cường giả trong mỗi một cái vương phủ đều cực kỳ kinh người, nhưng quy mô lại kém xa mười hai gia tộc thủ hộ, những năm gần đây Hoài vương lung lạc chư vương trong bóng tối, sức mạnh của các đại vương phủ hướng về phía Hoài vương phủ, hơn nữa dùng tài lực chiêu thu cường giả các tộc, thực lực Hoài vương phủ đã sâu không lường được. Hiện tại, ngay cả gia tộc thủ hộ cũng có lượng lớn nghiêng về phía Hoài vương phủ, đặc biệt là Hách Liên bộ tộc, hiện ra nhưng đã hoàn toàn hướng về Hoài vương phủ... Nếu hôm nay Hoài vương làm khó dễ, cục diện sẽ cực kỳ bất lợi với với Tiểu Yêu Hậu. Có điều, Tiểu Yêu Hậu tuy là nữ tử nhưng cũng không phải hạng người dễ dàng bị kiềm chế như vậy, hôm nay yêu hậu đại điển sẽ phát sinh cái gì... Không thể nào đoán trước!
Trung tâm Yêu Hoàng thành chính là vị trí Yêu Hoàng Cung. Còn chưa bước vào phạm vi Yêu Hoàng Cung, một toà cung điện khổng lồ cao vút tới tận mây liền hiện ra ở trước mắt. Cung điện này to lớn gần bằng Vân gia. Đây chính là địa phương cử hành yêu hậu đại điển —— Yêu Hoàng Đại Điện. Phía trên cung điện có một con chim ba chân đang đứng, ngẩng đầu nhìn trời, tiếp thu toàn bộ sự ngưỡng mộ cùng lễ bái của Yêu Hoàng thành.
Thấy Vân Triệt nhìn thẳng chim lớn trên bầu trời, Tiêu Vân giải thích:
- Kia chính là thần thú Kim Ô, huyết thống Yêu Hoàng chính là chỉ huyết thống Kim Ô. Kim Ô thần thú ở Huyễn Yêu giới, tượng trưng cho tầng thứ cao nhất.
Thời gian còn sớm, đoàn người Vân gia đi cũng không nhanh, lúc họ sắp bước vào Yêu Hoàng Cung thì ở một hướng khác, có mười mấy đội ngũ cũng hướng bên này đi tới, thủ vệ trước cung thấy họ đều cung kính đón tiếp.
Dẫn đầu ám người này là một người quần áo hào hoa phú quý, thần sắc lộ ra một loại khí thế của kẻ bề trên, bên trong ánh mắt bình thản lộ ra vẻ ngạo nghễ không hề che giấu chút nào, giống như tất cả mọi việc trên thế gian này, đều không có tư cách để hai con mắt hắn đi ngưỡng mộ. Nhìn thấy đội ngũ Vân gia, hắn híp mắt lại, nhếch miệng cười nhạt, một mặt vui sướng nói:
- Ồ? Vân đại ca! là ngươi sao?
Vân Khinh Hồng dừng lại, xoay người nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Hoài quận vương, đã lâu không gặp.
Hoài quận vương?
Ba chữ này để cho Vân Triệt nhanh chóng liếc mắt, nhìn về phía người nói chuyện.
Cả Yêu Hoàng thành đều biết dã tâm của Hoài vương phủ, thủ đoạn của hắn càng là tầng tầng lớp lớp, thậm chí có thể nói là trắng trợn không kiêng dè, giống như không kiêng kỵ bị Tiểu Yêu Hậu biết, Vân Triệt vốn tưởng rằng Hoài quận vương sẽ là người ngao mạn vô độ, nhưng người được Vân Khinh Hồng gọi là Hoài quận vương này lại mỉm cười, một bộ thư sinh hiền lành nho nhã, khiến cho người ta không có cách liên hệ hắn với một người có dã tâm cướp vị trí Yêu Hoàng... Ngoại trừ cặp mắt thâm thúy như mắt chim ưng kia.
- Ha ha ha ha!
Hoài quận vương cười to đi tới:
- Vân đại ca, đã lâu không gặp. Hai tháng trước chợt nghe thân thể ngươi cùng chị dâu khỏi hẳn như kỳ tích, bản vương vô cùng vui sướng, nhưng vì trù bị đại điển hôm nay, mà không thể rút ra thời gian tự mình đến thăm, thực sự là rất áy náy với Vân đại ca, mong Vân đại ca đừng trách.
Hai tháng trước, Vân Khinh Hồng không chỉ mắng con trai Huy Dạ của hắn, còn tự ra tay đánh Nham Long tôn giả thành trọng thương... Hôm nay Nham Long tôn giả cũng không có đi theo hắn, phỏng chừng không có nửa năm thì đừng nghĩ khỏi hẳn. Đồng thời, việc Hoài vương để người Hách Liên gia tộc người đi ám sát Tiêu Vân cũng bị bại lộ. Nhưng khi Hoài quận vương thấy Vân Khinh Hồng thì không hề nhắc tới những việc này một lời, giống như nói chuyện này chưa từng xảy ra, đối với Vân Khinh Hồng càng xưng hô đại ca, quả thực thân thiết như là huynh đệ sinh tử nhiều năm không gặp.
Thật là một con rắn độc... Vân Triệt cười gằn trong bóng tối.
- Hoài quận vương hữu tâm, Vân gia ta nào dám trách móc.
Vân Khinh Hồng không mặn không nhạt nói.
- Ai!
Hoài quận vương hơi vung tay, bất mãn nói:
- Vân đại ca xưng hô Hoài quận vương, cũng quá xa lạ đi, đại ca cứ như lúc trước, gọi Hoài lão đệ là tốt rồi. Đệ thực hoài niệm thời điểm huynh đệ chúng ta nâng cốc nói chuyện năm đó, không bằng... sau lần đại điển này, Vân đại ca đến tệ phủ làm khách, huynh đệ chúng ta hảo hảo uống một phen, được không?
- Hảo ý của Hoài quận vương ta xin ghi nhớ, nhưng rượu thì không cần uống.
Vân Khinh Hồng cười nhạt nói:
- Người là người năm đó, nhưng tâm đã không phải là tâm năm đó, mùi rượu tự nhiên cũng thay đổi, trở nên khó có thể nuốt xuống, vẫn là không uống thì tốt hơn.
Vân Khinh Hồng trào phúng nhưng Hoài quận vương không có chút tức giận nào:
- Chẳng lẽ Vân đại ca giận bản vương? Ai, cũng khó trách, con thỏ nhỏ của bản vương thực không khiến người ta bớt lo... Dạ nhi, còn không qua đây!
Huy Dạ từ phía sau đi ra, đứng ở bên cạnh Hoài quận vương, ánh mắt âm hàn đảo qua Vân Triệt. Hoài quận vương nói:
- Nghe nói ngày ấy nhi tử vô dụng của bản vương bất kính với Vân đại ca, ai, thực sự là mất hết thể diện của Hoài vương phủ ta. Dạ nhi, còn không nhanh chóng bồi tội với Vân bá bá đi!
Huy Dạ cắn răng, cúi đầu nói:
- Vân bá bá, ngày ấy Huy Dạ không hiểu chuyện, mong bá bá bao dung.
Vân Khinh Hồng yên tĩnh, sau đó thản nhiên nói:
- Nếu ngươi đã biết sai, ta cũng không chấp tiểu bối. Hoài quận vương, ngày ấy ta mắng công tử một trận, để hắn mất hết thể diện trước mặt mọi người, Hoài quận vương sẽ không để tâm chứ?
- Vân đại ca nói đi nơi nào vậy!
Hoài quận vương cực kỳ phóng khoáng khoát tay nói:
- Nhi tử vô dụng của ta cả ngày tùy ý làm bậy, không coi bề trên ra gì, sinh sự khắp nơi, Vân đại ca là tiền bối, giáo huấn hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bản vương cảm kích còn không kịp, sao dám để ý. Lần sau này thằng nhóc này còn dám bất kính đối với ngươi, không cần lãng phí miệng lưỡi quở trách, trực tiếp đánh gần chết ném ra ngoài là được.
- Đại ca, nhìn người phía sau Huy Dạ kìa.
Tiêu Vân tiến lại chỗ Vân Triệt nhẹ giọng nói.
Vân Triệt liếc mắt, nhìn về phía sau Huy Dạ, nơi đó có một thanh niên vóc người cao to cường tráng, mặt Huy Dạ trắng trẻo nho nhã, còn người thanh niên này là một mặt dữ tợn, mặt như ưng câu, bắp thịt rên người nhô lên cao, chỉ cần dùng ánh mắt, cũng có thể cảm giác được bên trong mỗi một khối thịt chất chứa sức mạnh đáng sợ cỡ nào.
Giống như cảm giác được ánh mắt của Vân Triệt và Vân Tiêu, ánh mắt chàng thanh niên kia bỗng nhiên phóng tới, nhìn chăm chú vào Vân Triệt cùng Vân Tiêu một chút sau đó lại thu về, trong mũi phát sinh một tiếng hừ lạnh đủ để bất cứ người nào cũng nghe được, ánh mắt càng là vẻ khinh bỉ xem thường... giống như Vân Triệt cùng Tiêu Vân ngay cả tư cách để hắn nhìn cũng không có.
- Người này, chính là trưởng tử —— Huy Nhiễm của Hoài quận vương! hắn là người đứng đầu một đời Huyễn Yêu thất tử! tất cả những người dưới ba mươi lăm tuổi trong mười hai gia tộc thủ hộ hoặc là Huyễn Yêu vương tộc, đều không có một người nào là đối thủ của hắn! Hơn nữa tính tình hắn rất là tàn bạo, người giao thủ với hắn, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết thảm.
Tiêu Vân thấp giọng nói, từ trong giọng nói của hắn, Vân Triệt nghe ra sự kiêng kỵ sâu sắc.
Vân Triệt khẽ gật đầu, không nhìn hắn nữa, mà lúc này hắn phát hiện ánh mắt Hoài quận vương, bỗng nhiên rơi vào trên người chính mình.
- Chẳng lẽ vị này chính là nghĩa tử Vân đại ca thu sao? Nếu như bản vương nhớ không lầm, tên của hắn hẳn là gọi... Vân Triệt?
Hoài quận vương cười ha ha nói, ánh mắt quét từ đỉnh đầu đến chân Vân Triệt, sau đó chậm rãi gật đầu:
- Quả nhiên là khí độ bất phàm, cũng khó trách lại được Vân đại ca thu làm nghĩa tử, nhìn qua còn mạnh hơn con trai ruột một điểm.
Tiêu Vân bước lên trước, mặt không biến sắc nói:
- Đại ca lợi hại hơn ta nhiều lắm, có thêm một đại ca như vậy làm gương, ta cũng tự tin trưởng thành nhanh hơn, chí ít sẽ không để cho cha mẹ mất mặt.
Vân Khinh Hồng khẽ gật đầu, ánh mắt tràn ngập khen ngợi.
- Được, ha ha ha ha!
Hoài quận vương cười ha ha, sau đó hướng về phía Vân Khinh Hồng chắp tay:
- Còn quên chúc mừng Vân đại ca có nghĩa tử. Có điều nghĩa tử của Vân đại ca thần bí vô cùng, những ngày qua bản vương định điều tra một chút nhưng cho dù lấy tai mắt của bản vương, cũng không thể sờ tới mảy may, thật là khiến cho bản vương cảm thấy hiếu kỳ.
Hoài quận vương tự mình nói ra việc điều tra Vân Triệt, nhưng mặt vẫn không biến sắc, không hề che giấu chút nào nói ra. Nói xong, cánh tay hắn lại thả xuống, nói:
- Đại điển sắp bắt đầu rồi, bản vương xin đi trước một bước, việc đến tệ phủ của bản vương, mong Vân đại ca không nên từ chối.
- Chúng ta đi thôi.
Hoài quận vương hướng về phía Vân Khinh Hồng lộ ra ý cười sâu xa, sau đó sải bước đi về phía cửa lớn của Yêu Hoàng Cung, thời điểm một chân bước vào cửa cung thì hắn bỗng nhiên lại ngừng lại, quay lưng về phía Vân Khinh Hồng, cảm thán một tiếng:
- Trừ Vân Khinh Hồng ngươi ra, trong mười hai gia tộc, vẫn không có người để bản vương cam nguyện xưng là đại ca. Nếu nói người bản vương không muốn là địch nhất cũng chỉ có Vân Khinh Hồng ngươi. Hôm nay, bản vương vẫn xưng ngươi là Vân đại ca như cũ, sau ngày hôm nay, Vân đại ca nguyện đứng ngang hàng cùng bản vương, gọi nhau là huynh đệ, hay là... Ha ha, tất cả kết quả, là do đại ca quyết định.
Lời nói này của Hoài quận vương, để người Vân gia cùng Hoài vương phủ đều trố mắt, hai chân bọn thủ vệ canh giữ ở trước cửa cung run lên, liều mạng cúi đầu, làm ra vẻ cái gì cũng không nghe.
Hoài quận vương cười nhạt một tiếng, bước vào trong cung, Huy Dạ cùng Huy Nhiệm theo sát phía sau.
- Phụ vương, vì sao khách khí đối với Vân Khinh Hồng như thế? Thậm chí làm ra hứa hẹn đứng ngang hàng sau khi chuyện thành công? Hắn có tư cách gì?
Huy Dạ cực kỳ không hiểu nói.
- Ha ha.
Hoài quận vương cười nhạt, khá là cảm khái nói:
- Vân Khinh Hồng ngươi biết là kẻ tàn phế, nhưng trước khi ngươi sinh ra Vân Khinh Hồng mới thật sự là Vân Khinh Hồng. Nếu như ngươi sinh ra sớm mười mấy năm, thì sẽ không hỏi vấn đề này. Năm đó tiên hoàng còn cho phép Vân Thương Hải đứng ngang hàng cùng mình, từ nhỏ Tiểu Yêu Hoàng càng lấy Vân Khinh Hồng làm gương, gọi hắn là đại ca. Ngay cả phụ vương ngươi là ta, cũng bị gia gia ngươi yêu cầu lấy Vân Khinh Hồng làm mục tiêu!
- A…
Huy Dạ ngẩn người tại đó, nửa ngày nói không ra lời.
- Hừ!
Huy Nhiễm xem thường hừ một tiếng:
- Phụ vương nói quá lời rồi, hắn lợi hại đến đâu, lấy tuổi tác của hắn, đến chết cũng chỉ là một Đế Quân trung kỳ, Vân gia có thêm một Đế Quân trung kỳ, có thể tăng cường bao nhiêu uy hiếp? Phụ vương cần gì dùng việc 'đứng ngang hàng' để lôi kéo!
Hoài quận vương trầm mặc, nói:
- Đại khái là hình ảnh của hắn ở trong lòng bản vương quá sâu sắc. Bản vương đã chuẩn bị vạn sự, trong lòng cũng cực kỳ chắc chắn nhưng nghĩ đến chuyện hắn đã khôi phục, liền có sự bất an không tên... Cái cảm giác này, để bản vương khó chịu đến cực điểm!