Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 539 - Chương 540: Nàng Là Tiểu Yêu Hậu!?

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_540" class="block_" lang="en">Trang 270# 2

 

 

 

Chương 540: Nàng là Tiểu Yêu Hậu!?



Bỗng nhiên phía trên cung điện có ánh lửa bùng lên, một con Tam Túc Kim Điểu to lớn xuất hiện trong ngọn lửa, hai cánh dang rộng phát ra tiếng hí dài, tiếp theo Tam Túc Hỏa Điểu từ trong ngọn lửa bay xuống, kéo theo một đạo hỏa liêm màu đỏ thẫm thật dài, hỏa liêm từ điện đỉnh buông xuống phía trước hoàng tọa, thời điểm Tam Túc Hỏa Điểu vừa chạm mặt đất liền biến mất, một bóng người mơ hồ, như ẩn như hiện ngồi ở trên hoàng vị.

Tất cả mọi người bên trong cung điện cùng nhau quỳ xuống, Vân Triệt cũng bị Vân Khinh Hồng kéo tay quỳ theo:

- Cung nghênh Tiểu Yêu Hậu!!

Người có tư cách đi tới Yêu Hoàng Đại Điện, không có người nào mà không phải là cường giả trong cường giả, dưới thanh âm cung nghênh của mười vạn người và thanh thế hùng vĩ, một ít nhân vật có huyền lực yếu kém bị trấn cho hai tai nổ vang, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, nêu như nơi này chỉ là đại điện phổ thông, phỏng chừng đều bị chấn đến đổ nát.

- Các vị, hãy bình thân.

Một âm thanh uy nghiêm vang lên.

Mọi người đứng dậy trở về vị trí cũ, Vân Triệt trở lại chỗ ngồi của chính mình, sắc mặt cảm thấy rất ngờ vực: Âm thanh này... Sao có chút quen tai vậy? mà rõ ràng ta chưa từng thấy Tiểu Yêu Hậu.

Từ khi Tiểu Yêu Hậu giáng lâm, toàn bộ đại điện im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi, bầu không khí nghiêm túc cũng tràn ngập mỗi một góc trong phòng khách. Phía trước, hỏa liêm có hai nữ tử cao gầy chậm rãi hiện lên. Hai cô gái này xinh đẹp mà nghiêm nghị, một là người, một là yêu, trên người đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ của Bá Hoàng cảnh. Các nàng đồng thời đưa tay, đặt lên trên hỏa liêm kéo hỏa diểm màu đỏ thẫm về hai bên trái phải, bóng người Tiểu Yêu Hậu chậm rãi hiện ra.

Vân Triệt vẫn luôn hiếu kỳ, muốn biết Tiểu Yêu Hậu là nhân vật thế nào, thời điểm hỏa liêm bị kéo ra, hắn bình tĩnh nhìn về phía bóng người bên trên hoàng tọa, cái thân ảnh này giống như miêu tả của Tiêu Vân lúc trước, một thân áo xám, hoàn toàn không có một chút hoa lệ của đế hoàng, hơn nữa cái thân ảnh này rất nhỏ, nhìn lại giống như là thân thể của tiểu cô nương, mà khi hắn nhìn rõ dung nhan thực của nàng thì...

Con mắt hắn trừng lớn trong nháy mắt, thân thể cũng co rụt lại về phía sau nhanh như tia chớp, mang nửa người của mình núp ở phía sau Vân Khinh Hồng.

- Đại ca, ngươi làm sao thế?

Bỗng nhiên Vân Triệt có hành động khác thường, Tiêu Vân liền vội vàng hỏi.

- Nàng... Nàng... Nàng... Nàng là Tiểu Yêu Hậu!?

Đầu lưỡi Vân Triệt thắt lại, hàm răng cũng có chút run lên.

- Đúng vậy.

Tiêu Vân gật đầu một cách tự nhiên:

- Đại ca, dáng vẻ của ngươi thật kỳ quái... Lẽ nào ngươi đã gặp Tiểu Yêu Hậu?

- Không phải ngươi nói cho ta biết, Tiểu Yêu Hậu rất đáng sợ, gương mặt hung thần ác sát sao! tướng mạo của Tiểu Yêu Hậu này, hoàn toàn khác với người ngươi miêu tả a!

Nếu như không phải nơi này là đại điển, Vân Triệt thật muốn phun nước bọt vào mặt Tiêu Vân.

Tiểu Yêu Hậu mặc một thân áo xám, bên dưới áo xám là một thân thể linh lung, đôi mắt âm u giống như màn đêm, lạnh lẽo như hàn nhận, mà mặt mũi của nàng lại tinh xảo thuần mỹ như băng tuyết điêu khắc ra...

Đây rõ ràng là bé gái ba ngày trước hắn nhìn thấy ở bên ở ngoài Yêu Hoàng thành, còn suýt chút nữa giết chết hắn mà!!

Bé gái kia... Dĩ nhiên là Tiểu Yêu Hậu!!

Nàng là Tiểu Yêu Hậu cũng là thôi... nhưng vấn đề then chốt là, đêm hôm ấy, hắn ở trong lúc nàng không biết, nhìn sạch sành sanh thân thể trần như nhộng của nàng... Còn liên tục nhìn đến một phút...

Vấn đề mấu chốt nhất là, cuối cùng hắn còn bị nàng phát hiện, ngay cả mặt cũng bị nàng nhớ kỹ!

Chuyện này giống như ông trời đang đùa hắn sao!!

Tiêu Vân một mặt vô tội nói:

- Ta đã nói Tiểu Yêu Hậu rất đáng sợ sao, a... ta nói ta cũng không dám nhìn thẳng mặt nàng, là ý nói khí thế, ánh mắt và biểu hiện của Tiểu Yêu Hậu phi thường đáng sợ, mỗi lần đối mặt với Tiểu Yêu Hậu, trái tim ta đều kinh hoàng, lạnh cả sống lưng, nhưng ta không có nói dung mạo Tiểu Yêu Hậu rất đáng sợ. Tiểu Yêu Hậu còn được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Huyễn Yêu giới.

- ~! @#%...

Hiện tại Vân Triệt có một loại kích động muốn bóp chết Tiêu Vân:

- Tại sao tin tức trọng yếu như vậy, ngươi lại không nói!

Tiêu Vân rụt cổ một cái, vẻ mặt càng thêm vô tội:

- Ngươi... Ngươi không có hỏi tướng mạo Tiểu Yêu Hậu như thế nào. Hơn nữa... Ta cảm giác, chuyện này cũng không phải tin tức trọng yếu mới đúng.

Vân Triệt vỗ trán một cái, không nói gì thêm.

Cẩn thận hồi tưởng lại sự ‘đáng sợ’ của Tiểu Yêu Hậu qua lời Tiêu Vân thì người ta rất dễ cảm thấy nàng đáng sợ, tên kia không có nói dung nhan nàng đáng sợ nhưng khi hình dung sẽ rất dễ làm người ta trực tiếp liên tưởng đến một khuôn mặt âm lãnh, hung thần ác sát, khiến người ta cũng không dám nhìn. Hơn nữa tuổi tác Tiểu Yêu Hậu so với phụ thân Vân Khinh Hồng của hắn còn muốn lớn hơn, dù thế nào cũng nên là trung niên nữ nhân mới đúng...

Qua những miêu tả của Tiêu Vân, hắn cũng không cách nào liên tưởng Tiểu Yêu Hậu với một bé gái nhìn qua tầm mười bốn, mười lăm tuổi được!

Tuy nàng cũng là một thân áo xám, nhưng việc này không thể nói rõ cái gì, bởi vì sùng bái Tiểu Yêu Hậu mà học nàng mặc áo xám là chuyện quá bình thường... Tuy nàng cũng dùng Kim Ô Viêm... Nhưng người trong Huyễn Yêu vương tộc đều có thể sử dụng Kim Ô Viêm…

Hiện tại Vân Triệt xoắn xuýt rối tinh rối mù... nội dung vở kịch cũng quá là kích thích đi.

Trước hắn vẫn còn trấn định nghĩ xem nên làm như thế nào để giải quyết tình thế nguy cấp có thể xảy ra cho Tiểu Yêu Hậu ở trong lần đại điển này, nhưng hiện tại... người gặp nguy hiểm lớn nhất lại là hắn!

Ngày hôm nay có thể sống mà đi ra nơi này hay không đều là ẩn số.

Dám nhìn hết thân thể của Tiểu Yêu Hậu... tội danh này phỏng chừng giết một vạn lần cũng không đủ. Dù sao nàng cũng là vợ do Tiểu Yêu Hoàng cưới hỏi đàng hoàng, được thiên hạ chứng kiến, đế vương của toàn bộ Huyễn Yêu giới!

Vân Khinh Hồng liếc mắt nhìn Vân Triệt, mặt đầy nghi hoặc, hắn vừa muốn hỏi thì Tiểu Yêu Hậu bên trên hoàng tọa chậm rãi đứng lên.

- Từ khi bổn hậu kế thừa vị trí của tiên phu đến nay, nháy mắt đã trôi qua trăm năm, tuy trăm năm qua bổn hậu không tạo phúc lớn cho muôn dân nhưng cũng không gây họa cho muôn dân, cũng coi như miễn cưỡng xứng đáng bổn phận phụ hoàng cùng tiên phu giao phó.

- Đại điển trăm năm vốn là vì ăn mừng mà sinh, nhưng lần này cùng dĩ vãng không giống. Bổn hậu tại vị trăm năm, phụ hoàng cùng tiên phu cũng đã chết đi trăm năm, tuy trăm năm đã qua nhưng nợ máu của phụ hoàng cùng tiên phu vẫn không thể báo được! Dưới thù này hận này thì có cái gì vui? Có gì để chúc mừng?

- Lần đại điển này không được ca vũ tấu nhạc, không được ca công tụng đức, không được tiến cống hiến lễ, chỉ luận việc thiên hạ trong trăm năm bổn hậu tại vị cùng việc trăm năm sau!

Nếu như nhìn thẳng dung nhan Tiểu Yêu Hậu, sẽ phát hiện nàng là một nữ hài tuyệt mỹ đủ để nhật nguyệt thất sắc, nhưng nương theo dung nhan tuyệt sắc này, là uy thế trầm trọng giống như thiên địa bị lật úp... Cho dù làm đế vương thì luồng áp lực này cũng thực sự quá mức trầm trọng, trầm trọng đến mức đủ để một cường giả huyền giới đối mặt với nàng có chút không thở được.

Loại uy thế khủng bố này khiến người ta run sợ, đủ để đè xuống sự kinh diễm mà dung nhan mang đến.

Nàng đứng trước hoàng tọa, lạnh lùng nhìn xuống mười vạn bá chủ của Huyễn Yêu giới chậm rãi nói, mỗi một chữ đều vang vọng, chấn động tâm hồn, những cường giả có sức mạnh to lớn, hoặc quyền uy khống chế Huyễn Yêu giới đều hoàn toàn cúi đầu yên lặng lắng nghe, không một người nào dám ngẩng đầu đối lập, làm ra nửa điểm bất kính.

Một thiếu nữ nhìn qua chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi... được công nhận là đệ nhất mỹ nữ Huyễn Yêu giới... lại là đế vương của mấy trăm triệu con dân!!

So với việc Vân Triệt ‘lần đầu gặp gỡ’ Tiểu Yêu Hậu mà nói, tình cảnh này khiến tâm linh cùng thị giác của hắn bị xung kích rất lớn.

Tiểu Yêu Hậu giơ cánh tay phải lên, tay áo màu xám buông xuống, lộ ra bàn tay trắng như tuyết, tỳ nữ phía bên phải nàng chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu dâng một chén rượu màu đỏ thẫm.

Tiểu Yêu Hậu chậm rãi cầm chén rượu lên, mọi người phía dưới cũng vội vã cầm lấy chén rượu được chuẩn bị từ trước, chắp tay hướng về phía Tiểu Yêu Hậu.

- Bổn hậu dùng chén rượu này bắt đầu đại điển!

Tiểu Yêu Hậu nâng cánh tay lên, gương mặt giống như thiếu nữ khiến không người nào dám khinh thị uy nghiêm.

- Chén rượu này mời thiên địa Huyễn Yêu giới!

- Chén thứ hai mời liệt tổ liệt tông Yêu Hoàng nhất mạch!

- Chén thứ ba kính chư vị đang ngồi! Các ngươi hoặc là hòn đá tảng, hoặc là trụ cột, hoặc là tường thành của Huyễn Yêu giới, năm đó bổn hậu được các vị tận lực phụ tá... Bổn hậu uống trước rồi nói!

Tiểu Yêu Hậu vừa nói xong, đã ngẩng đầu uống cạn rượu trong chén.

- Tạ Tiểu Yêu Hậu!

Tất cả mọi người phía dưới đều kinh hoảng, không ngừng uống rượu trong chén, không dám lưu lại dù chỉ một giọt, thậm chí có người kích động đến mức hai tay run run. Xưa nay đại điển trăm năm, đều kính Yêu Hoàng trước tiên, nhưng Tiểu Yêu Hậu lại kính mọi người trước tiên, tự nhiên bọn họ cảm thấy vạn phần kinh hoảng.

Tiểu Yêu Hậu để chén rượu xuống, mắt nhìn mọi người, hai mắt vốn âm u tràn đầy tử khí, đột nhiên thả ra băng hàn thấu xương, nàng thản nhiên nói:

- Ai sắp xếp chỗ ngồi ngày hôm nay?

Tất cả mọi người bên trong cung điện nín hơi, một ít người không hiểu hai mặt nhìn nhau, sắc mặt người trong Yêu Hoàng thành cũng đột biến... vạn năm qua số ghế của thập nhị gia tộc đều cố định, Tiểu Yêu Hậu chỉ cần nhìn một chút là có thể nhìn ra trận đại điển này có vấn đề, nhưng ai cũng không ngờ rằng, một giây trước nàng còn kính thiên hạ quần hùng, một giây sau liền ở trước mặt mọi người chất vấn việc này.

Chuyển ngoặt nhanh chóng, khiến người ta không kịp ứng phó.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment