.
._271__1" class="block_" lang="en">Trang 271# 1
Chương 541: Ánh mắt giết người
- Ồ…
Vân Triệt vừa thò cổ ra liền thấy Tiểu Yêu Hậu bỗng nhiên làm ra loại cử động không đúng lúc này.
Đại điện tĩnh mịch mấy giây, một người ngồi ở trung tâm chậm rãi đứng lên, người này chính là Hoài vương. Hắn khom mình hành lễ nói:
- Bẩm Tiểu Yêu Hậu, là tiểu vương sắp xếp.
- Hừ!
Tiểu Yêu Hậu liếc mắt, lạnh lùng nói:
- Từ khi thập nhị gia tộc đi theo thái tổ Yêu Hoàng giành quyền đến nay đã gần vạn năm, ghế ngồi bên trong Yêu Hoàng đại điển cũng là vạn năm chưa biến! Vì sao phải di động vị trí của thập nhị gia tộc? Ngươi cần phải giải thích rõ cho bổn hậu!
Lần này hắn tự sắp xếp ghế, là muốn cho Tiểu Yêu Hậu một màn hạ mã uy, để cho nàng biết thế lực thuộc về Yêu Hoàng Nhất Mạch, đã phần lớn nghiêng về hắn, không nghĩ tới nàng ở dưới trường hợp này lại làm khó dễ hắn. Hắn trấn định nói:
- Bẩm Tiểu Yêu Hậu, tiểu vương không dám khinh thường việc sắp xếp người tham dự thịnh điển lần này, nên trước đó đã thông qua các vị gia chủ cùng quận vương để dò hỏi kỳ vọng về vị trí ghế, phần lớn đều đồng ý vào chỗ đông, cho nên tiểu vương liền tự ý quyết định thay đổi vị trí của thập nhị gia tộc cùng chư vương phủ, kính xin Tiểu Yêu Hậu thứ tội.
Tự nhiên người ở ngoài Yêu Hoàng thành nghe không ra lời nói của Hoài quận vương, nên chỉ cảm thấy việc Hoài quận vương trù bị đại điển còn phải hỏi các gia tộc có chút kỳ quái, nhưng những thế lực bên trong Yêu Hoàng thành tự nhiên nghe rõ rõ ràng ràng... Cái gọi là ‘phần lớn đều đồng ý’, rõ ràng là ý tứ"Phần lớn đều đồng ý trung thành với bản vương"!
- Tự ý quyết định?
Con mắt Tiểu Yêu Hậu híp lại, vẻ mặt này không phải là vẻ kịch liệt biến động, nhưng nó làm cho không khí trong đại điện đều trở nên lạnh lẽo:
- Là ai cho ngươi quyền tự ý quyết định? Người có quyền lực thay đổi vị trí đứng và số ghế ngồi của thập nhị gia tộc cùng với vương phủ, chỉ có bổn hậu! Từ khi nào đến phiên ngươi đến sắp xếp! Có phải đại điển lần sau, ngươi cũng muốn thay đổi cái ghế của bổn hậu!
- Tiểu vương không dám!
Hoài quận vương vội vàng khom người cúi đầu, mặt tỏ vẻ bất an nhưng trong lòng lại nghiến răng kèn kẹt... trước mắt quần hùng thiên hạ, bị Tiểu Yêu Hậu trách cứ như vậy, hắn tự nhiên không thể phản kháng, chỉ có thể đàng hoàng nhịn nhục.
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu chuyển động, nhìn về phía gia tộc thủ hộ cùng vương phủ ở phía Đông, bình thản nói ra lời nói âm lãnh đến cực điểm:
- Các ngươi... Đều yêu thích… đứng vào vị trí phía Đông sao?
Bảy đại gia tộc thủ hộ, sáu mươi vương phủ ở phía Đông, dưới ánh mắt chăm chú của Tiểu Yêu Hậu đều cảm thấy trái tim lạnh lẽo, tay chân lạnh lẽo, cảm giác giống như bị một cái hàn nhận lạnh lẽo đến cực điểm kề ở yết hầu, hơn nữa trong lòng bọn họ có quỷ, nên đừng nói là trò chuyện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, từng cái từng cái ngừng thở, không dám thở mạnh.
Vân Triệt ngồi ở phía Tây cũng cảm giác được một luồng không khí vô cùng ngột ngạt, hắn không khỏi thầm giật mình… khí tràng của Tiểu Yêu Hậu thực sự là quá khủng bố, cũng khó trách sau khi phụ thân chết không bao lâu, trượng phu vừa mới kết hôn kiêm đệ đệ cũng bị chết thì nàng lại không thể không nâng lên trọng trách... Mà những năm này, mấy người kia lại muốn tranh đoạt cơ nghiệp tổ tiên truyền thừa vạn năm...
Bốn chữ ‘hận cả càn khôn’ cũng không đủ để hình dung tâm hồn của nàng.
Còn nữa, nàng quá mức xinh đẹp, dung nhan lại đứng đầu nhân gian, nếu như không có đầy đủ khí tràng, làm sao có thể ép quần hùng thiên hạ xuống dưới.
Bên trong cung điện hoàn toàn tĩnh mịch, bảy đại gia tộc thủ hộ, sáu mươi vương phủ không một au dám trả lời. Bọn họ nghiêng về phía Hoài vương, là bởi vì Hoài vương ngày càng lớn mạnh, nếu không chọn lựa như vậy thời điểm Tiểu Yêu Hậu thoái vị, bọn họ coi như không diệt vong, cũng khó có ngày sống yên. Nhưng bọn họ ngả về phía Hoài vương, tuyệt không có nghĩa là bọn họ không sợ Tiểu Yêu Hậu.
- Hách Liên gia chủ, ngươi trả lời bổn hậu, vì sao phải lựa chọn ngồi ở phía Đông?
Hách Liên Cuồng làm gia chủ Hách Liên gia tộc, có đủ thực lực cùng địa vị để khinh thường toàn bộ Huyễn Yêu giới, tính cách của hắn cũng như tên, cuồng ngạo vô kỵ. Nhưng khi bị Tiểu Yêu Hậu bỗng nhiên điểm danh gọi tên, thì gia chủ Hách Liên gia tộc cũng giật mình, hắn đứng dậy chắp tay, vừa mới định nói chuyện, bỗng nhiên đụng chạm ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Yêu Hậu, nhất thời cảm giác trái tim phát lạnh, toàn thân đột nhiên lạnh, miệng liên tục mở ra nhiều lần, nhưng làm sao cũng không nói ra được một chữ.
Không ai nghĩ tới, đại điển vừa mới bắt đầu, bầu không khí đã trở nên xơ cứng.
Lúc này, Vân Khinh Hồng đứng dậy, cung kính nói:
- Tiểu Yêu Hậu bớt giận, Vân gia có một lời.
Tiểu Yêu Hậu không liếc mắt nhìn hắn, mà thản nhiên nói:
- Nói.
Vân Khinh Hồng nói:
- Vâng... Hôm nay là ngày Tiểu Yêu Hậu tại vị trăm năm, lần đại điển này được cả thiên hạ chú ý, thiên hạ quần hùng cũng từ xa mà đến chung vui cùng Tiểu Yêu Hậu. Tuy số ghế hơi có không thích hợp, nhưng số ghế chung quy cũng chỉ là số ghế, ở mặt nào đó nhùn vào không phải là đại sự, nếu Tiểu Yêu Hậu bất mãn với việc Hoài vương tự ý sắp xếp thì sau khi đại điển kết thúc liền giao trách nhiệm cho Hoài vương thay đổi trở lại là được, căn bản không cần vì chuyện này mà mất hứng.
Vân Khinh Hồng nửa khuyên nhủ Tiểu Yêu Hậu bình tĩnh, nửa ra ám chiêu. Hai hàng lông mày Tiểu Yêu Hậu hơi nhíu lại, sau đó chậm rãi gật đầu:
- Vân gia chủ nói đúng lắm, việc nhỏ bực này còn chưa xứng để bổn hậu quá bận tâm, Vân gia chủ, mời ngồi đi, Hách Liên Cuồng, ngươi cũng lui ra!
Một lời"mời ngồi", một lời"lui ra", một cái xưng hô là"Vân gia chủ", một cái gọi thẳng"Hách Liên Cuồng", địa vị ai nặng hơn trong lòng Tiểu Yêu Hậu đã rõ, coi như là kẻ ngu si cũng vừa xem liền hiểu ngay. Hách Liên gia tộc bị Vân gia đè ép vạn năm, lần đầu được ngồi ngôi thủ tịch, nên vô cùng đắc ý, ánh mắt không ngừng hướng về phía Vân gia khiêu khích thị uy, nhưng bây giờ họ lại bị Tiểu Yêu Hậu hạ mã uy... Lại còn ở ngay trước mặt quần hùng thiên hạ, khiến họ mất hết thể diện.
Ngay cả Hoài vương còn khom người đứng đó, cũng bị Tiểu Yêu Hậu làm như quên mất sự tồn tại của hắn, trực tiếp không để ý tới, Hoài vương nở nụ cười, tự mình ngồi xuống.
Vân Triệt thầm nghĩ: tính tình của Tiểu Yêu Hậu này, cũng thật là cứng rắn bá đạo, Hoài vương dùng số ghế khiến Tiểu Yêu Hậu bị một màn hạ mã uy, Tiểu Yêu Hậu lại mượn việc này, phản kích đối phương hai cái bạt tai... Nữ nhân này, không thể trêu chọc được!
Vân Triệt đang muốn dời đi, chợt thấy ánh mắt Tiểu Yêu Hậu hướng về bên này, trong lòng hắn cả kinh, cuống quít rút đầu mình về sau, trong lòng nghĩ linh tinh... đừng nhìn ta... đừng nhìn ta... đừng nhìn ta...
Tiểu Yêu Hậu hướng về phía Vân Khinh Hồng nhàn nhạt gật đầu, nhưng bỗng dưng ánh mắt của nàng lóe lên, dừng lại ở trên người đứng bên cạnh Vân Khinh Hồng.
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu bỗng nhiên biến hóa để cho Vân Khinh Hồng ngẩn ra, nhưng ngay lúc đó hắn liền phát hiện người Tiểu Yêu Hậu nhìn kỹ không phải là mình, mà là Vân Triệt. Hắn vừa muốn đứng dậy đặt câu hỏi, liền nghe Tiểu Yêu Hậu mở miệng hỏi:
- Vân gia chủ, bổn hậu nghe nói quãng thời gian trước ngươi thu một nghĩa tử, đó là người bên cạnh ngươi sao?
Vân Triệt:
- Quả nhiên vẫn bị phát hiện!
Vân Khinh Hồng đứng lên nói:
- Vâng Tiểu Yêu Hậu, nghĩa tử cũng có họ là Vân, tên chỉ có một chữ Triệt, ở phương diện nào đó hắn cùng Vân gia cực kỳ hữu duyên, ba tháng trước còn cứu tính mạng khuyển tử, càng cùng khuyển tử kết nghĩa kim lan, Vân gia biết thời biết thế, liền thu làm nghĩa tử... Triệt nhi, còn không đứng dậy bái kiến Tiểu Yêu Hậu.
Vân Triệt nhắm mắt đứng lên đến, còn cực kỳ hiền hậu nở nụ cười:
- Vân gia Vân Triệt... Bái kiến Tiểu Yêu Hậu.
Tuy Vân Triệt cúi đầu, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được một đạo ánh mắt giết người, hận không thể trực tiếp đâm thủng lục phủ ngũ tạng hắn như cũ... xưa nay Vân Triệt luôn tin tưởng ánh mắt có thể giết người, ví dụ như ánh mắt của vị Tiểu Yêu Hậu này, tuyệt đối có thể để cho một người có lá gan không quá lớn bị doạ đến mức tim mật vỡ vụn, nổ chết tại chỗ.
Cũng may đạo ánh mắt giết người này chỉ xẹt qua trong nháy mắt, thanh âm lạnh nhạt của Tiểu Yêu Hậu vang lên:
- Ngồi xuống đi.
Vân Triệt đặt mông ngồi xuống, âm thầm thở phào một cái.
Mộ Vũ Nhu khẽ kéo ống tay áo Vân Khinh Hồng một hồi, nhỏ giọng nói:
- Có phải con trai chúng ta đã gặp Tiểu Yêu Hậu rồi không?
- Sợ rằng không chỉ là gặp.
Vân Khinh Hồng cười khổ một tiếng nói.
- Nhưng khoảng thời gian này Triệt nhi rất ít ra khỏi nhà, Tiểu Yêu Hậu càng là không phải người thường có khả năng nhìn thấy, làm sao hai người biết nhau chứ?
Mộ Vũ Nhu không rõ nói.
Vân Khinh Hồng lặng lẽ suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói:
- Đêm khuya ba ngày trước, ta nhận ra Triệt nhi ẩn nấp khí tức, loanh quanh ở nhà một vòng sau đó đi thẳng về hướng Bắc... Có thể nói khả năng ẩn nấp khí tức của nó rất hoàn mỹ, nếu không phải là ngẫu nhiên nhìn thấy một cái bóng đen, ngay cả ta cũng không thể phát hiện. Sau đó không lâu, thành bắc truyền đến khí tức Kim Ô Viêm Lực, từ độ tinh khiết của khí tức đến xem, hẳn là đến từ Tiểu Yêu Hậu, không lâu sau đó, Triệt nhi mới về đến nhà... Khi đó ta không có suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đêm hôm ấy đã phát sinh đại sự gì đó, Kim Ô Viêm kia là nhằm vào Triệt nhi.
- Chuyện này…
Mộ Vũ Nhu kinh ngạc.
Tiểu Yêu Hậu trở lại hoàng tọa, đế uy bao phủ toàn bộ Yêu Hoàng Đại Điện, để không khí đều bị áp bức đến mức đình chỉ lưu động, âm thanh càng là chấn động nhân tâm.
Bị Tiểu Yêu Hậu phát hiện mình không chết, hơn nữa còn ở ngay bên trong đại điện này, lấy sự từng trải phi phàm của Vân Triệt, cũng có chút run sợ trong lòng, trong số những người hắn nhìn thấy ở hai kiếp, luận uy thế cường hoành, khí thế kinh người, ánh mắt sắc bén thì không người nào có thể so sánh cùng Tiểu Yêu Hậu—— đương nhiên ngoại trừ Mạt Ly ra. Ngay cả đế vương Phượng Hoành Không của Thần Hoàng đế quốc so với nàng, không hề có uy thế đế vương.
Tiếng nói của Tiểu Yêu Hậu vang vọng đến mỗi một góc nhỏ đại điện, Vân Triệt không có tiếp tục lắng nghe nàng đang nói cái gì, mà hơi nhắm mắt, chăm chú thu dọn lịch sử của thập nhị gia tộc mà mình tìm được trong một tháng này, sau đó suy tư xem nên ứng đối cục diện này ra sao... Tuy Tiểu Yêu Hậu suýt chút nữa giết chết mình nhưng thân là con cháu Vân gia, chung quy vẫn phải lấy đức báo oán...
Vậy mà Vân Triệt ta cũng có một ngày phải lấy đức báo oán!
-... Vậy liền bắt đầu từ Bắc Hải vực đi.
Ánh mắt Tiểu Yêu Hậu rơi vào phía sau đại điện:
- Bắc Hải vực chủ ở đâu?
Một nam tử toàn thân áo lam, thân hình cao lớn đứng lên, cực kỳ cung kính nói:
- Khởi bẩm Tiểu Yêu Hậu, tại hạ là Không Tỉnh Thương vực chủ đương nhiệm Bắc Hải vực, hiện nay Bắc Hải vực có tổng cộng bảy mươi ba triệu nhân khẩu, chín mươi mốt cái chủng tộc, trong đó nhân tộc chiếm bốn phần mười, yêu tộc sáu phần mười... Bảy mươi bốn năm trước, Hoang Lang tộc phản loạn, bốn năm sau lắng lại... Năm mươi ba năm trước, thiên tai chợt giáng xuống, Bắc Hạo Sơn phun trào, may mắn được Tiểu Yêu Hậu cho người trợ giúp, nên chưa tạo thành đại họa… hiện Bắc Hải vực một mảnh an lành, không tai vô loạn...
-... Tại hạ là Phong Đảo Tùng thành chủ Huyền Yêu Thành. Nhân khẩu của Huyền Yêu Thành cùng với những vùng quanh thân có năm mươi triệu người, hai trăm hai mươi bảy cái chủng tộc, hiện nay vẫn lấy việc bố trí huyền trận cùng rèn đúc vũ khí làm trụ cột, thập đại trận sư mạnh mẽ nhất Huyễn Yêu giới, Huyền Yêu Thành liền có ba vị…
- Tại hạ là vực chủ Lan Đằng Vũ của Ngũ Hành vực... Trăm năm tử thủ biên cương, không dám có một ngày thư giãn, chắc chắn không để một kẻ nào ở Thiên Huyền bước vào nửa bước...
Các đại lĩnh chủ bắt đầu trần thuật đại sự trong trăm năm qua. Thần thái Hoài quận vương vẫn rất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại không bình tĩnh như vậy, hắn không ngừng liếc mắt nhìn về phía Vân gia, rốt cục có một lần, hắn cùng ánh mắt Vân Khinh Hồng đối diện, hai người đồng thời híp mắt lại, Hoài quận vương nhàn nhạt cười... Vân Khinh Hồng cũng khẽ mỉm cười, nhưng ý cười của hắn, lại mang theo sự khinh bỉ.
Lông mày Hoài quận vương đột nhiên nhíu lại.
Tuy hai người chỉ dùng ánh mắt trao đổi trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đã tiến hành một lần trao đổi như"tối hậu thư". Hoài quận vương hỏi dò: Ngươi đã nghĩ thông suốt muốn đứng ở phía bản vương hay chưa? Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi và Vân gia.